Tuần Thú Đại Minh

Quyển 3 - Chương 268: Nhân chứng vật chứng cuối cùng đã tới tay




Chính Đức rất thích thú, nói:

- Ừm, ý kiến hay. Có cơ hội ta nhất định sẽ cho bọn họ chơi thử.

Đoàn Phi dường như đoán được việc Chính Đức chỉ huy ván cờ toàn triều đình sẽ loạn lên, vội vàng đáp:

- Hoàng thường đừng vội. Việc này cần phải có kế hoạch lâu dài. Thần đang lo lắng cho vụ án kia nên xin Hoàng thượng cho thần cáo lui để về điều tra vụ án. Xin Hoàng thượng ân chuẩn.

Chính Đức lại nói:

- Phá án! Phá án! Ngươi đúng là chăm chỉ quá đi thôi. Được rồi. Trẫm không cản trở việc ngươi phá án nữa. Thôi đi đi. À đúng rồi, đi về? Ngươi chuẩn bị về đâu vậy? Ngươi mua được căn nhà giá rẻ ở thành Bắc Kinh này rồi sao?

Đoàn Phi buồn rầu nói:

- Hoàng thượng, nhà rẻ cũng không dễ mua đâu. Hoàng thượng, thần chuẩn bị tối nay ở khu nhà của Chu Đức xảy ra vụ án ấy.

Chính Đức phì cười, nói:

- Ngươi cũng thật biết tiết kiệm. Ở trong hiện trường nơi xảy ra vụ án, ngươi không sợ oan hồn sẽ bám lấy ngươi hay sao?

Đoàn Phi thản nhiên đáp:

- Đoàn Phi này nghĩa khí đầy mình sao phải sợ oan hồn? Chỉ sợ bọn họ không đến tìm thần, chứ đến thì có phải vụ án sớm được giải quyết rồi không?

Chính Đức cười lớn, nói:

- Không sai. Không sai. Nói có lý. Thôi đi đi. Trẫm đợi tin tốt lành của khanh.

Đợi Đoàn Phi đi rồi, Trương Nhuệ nói với Chính Đức:

- Hoàng Thượng, còn Hạng Hào thì …

Chính Đức nói quả quyết:

- Trẫm không phải đã nói rồi hay sao? Giam vào thiên lao 3 ngày, phạt nửa năm bổng lộc. Cho Thích Thần truyền chỉ gọi hắn đến Báo Phòng gặp trẫm rồi nói. Đi đi.

Ngự Mã Giám cũng là một nơi có thế lực, thống soái 4 Vệ Doanh gồm Vũ Tương, Đằng Tương, Tả Vệ, Hữu Vệ bảo vệ Hoàng cung do Thích Thần nắm giữ, chỉ đứng sau có nội cung của Trương Nhuệ. Trương Nhuệ nghĩ đi nghĩ lại cũng không tranh giành gì, ai làm cũng được. Lần này thì tên Hạng Hào kia chết chắc.

Lúc Đoàn Phi đến Đông tập sự xưởng đầu phố Đông An thì Tô Dung đã đợi ở đây từ lâu rồi. Gác cửa Đông xưởng Phiên tử sớm đã biết thông tin, Hải công công đứng ở cửa nghênh đón bọn họ. Đoàn Phi đem theo người tiến thẳng Đông xưởng đi vào khuân viên nơi Chu Đức đang dưỡng bệnh. Tô Dung vào phòng kiểm tra bệnh tình của bọn Chu Đức, Đoàn Phi đứng ngoài không vào. Hải công công đành đứng ngoài với bọn họ.

Đoàn Phi nhìn bốn phía, đột nhiên hỏi:

- Hải công công, cả gia đình Chu Đức đều nương tựa vào Đông xưởng, thế còn những người khác đâu? Bản quan muốn đem hết họ theo.

Hải công công chần chừ một chút mới cho người đem toàn bộ gia đình của Chu Đức ra.

Không lâu sau Tô Dung từ trong đi ra, vẻ mặt lo lắng nói:

- Công tử, bệnh tình của Chu Đức không tốt. Nghe đại phu nói sau khi công tử đến đây thì bọn họ nôn ra máu không cầm được, hôn mê bất tỉnh. Đến giờ vẫn chưa có chuyển biến gì.

Đoàn Phi hỏi:

- Có thể cứu được không?

Tô Dung do dự một lát, nói:

- Hoặc có một cách cuối cùng đó là nghĩ cách làm cho hắn tỉnh lại trong một thời gian ngắn. Nếu dùng cách này thì sau đó bọn họ chắc chết.

Đoàn Phi cau mày nói:

- Biết bọn họ trúng độc gì không? Đại phu nói bọn họ trúng phải độc gây ra những mụn nhọt. Theo như quan sát của ta thì không hề đơn giản như thế đâu.

Tô Dung đáp:

- Đúng vậy. Nhãn quang của đại nhân không tồi. Mặc dù biểu hiện trúng độc của bọn họ có vẻ giống như thế nhưng thực chất không phải chỉ có thế mà là một loại hỗn hợp độc tố rất phức tạp. Tiểu nhân cũng không biết được lai lịch của nó. Bách Độc môn hoặc Âm Quý phái, vài tà phái này đều đáng nghi cả.

Nói đến Bách Độc môn, Đoàn Phi bỗng nhớ đến một việc liền hỏi:

- Dung nhi, vật tìm được trên người Chân Quân bách độc ngươi tìm hiểu được gì chưa?

Tô Dung không hiểu vì sao tong hoàn cảnh này Đoàn Phi lại nói đến con kỳ lân ngọc đó nên đành lắc đầu. Nói một cách không rõ ràng:

- Không, tiểu nhân thực sự không biết đó là vật gì. Công tử, chúng ta hãy nhanh chóng đưa bọn Chu Đức này về đi, đem theo cả hai vị đại phu đó. Bọn họ chăm sóc Chu Đức trong suốt quá trình đó nên chắc là giúp được gì đó.

Đoàn Phi nói:

- Được, đợi người nhà Chu Đức đến chúng ta sẽ cùng nhau đi.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, người của Đông xưởng dẫn theo người nhà của Chu Đức đến. Dễ cũng phải đến vài chục người.

- Hoa Minh đếm người.

Đoàn Phi dặn Hoa Minh đếm sơ sơ vợ con, ông bà cha mẹ … những người quan trọng sau đó mới bẩm báo với Đoàn Phi, nói:

- Đại nhân, số lượng không sai, mọi người đủ cả.

Đoàn Phi đáp:

- Đủ rồi thì tốt. Mọi người không cần phải sợ. Bản quan chỉ muốn đưa mọi người về nhà. Mấy người nhà Chu gia mau khiêng Chu lão gia và đầy tớ Lưu Nghị Huy về nhà.

Người nhà của Chu gia khiêng Lưu Nghi Huy mặt mang vẻ hoảng sợ nhìn Đoàn Phi và người bên cạnh của hắn là Hoa Minh mặc trang phục phi ngư. Bọn họ biết được ít nhiều, rằng trong lúc này bị người Cẩm y vệ đưa đi không phải là một việc tốt lành gì.

Hoa Minh trợn mắt quát:

- Các ngươi muốn bị xích lại với nhau mới chịu đi hay sao?

Đám người hoảng loạn, cuối cùng cũng biết nghe lời. Mẫu thân của Chu Đức đang nằm trên cáng thương kia khóc lóc om sòm. Tô Dung lao đến, điểm nhẹ trên vai bà ta. Bà ta liền ngoan ngoãn nằm xuống, thậm chí còn ngáy nữa.

Tô Dung chỉ tay vào đám người còn lại nói ngon ngọt:

- Kẻ nào còn nhiều lời thì khiêng về.

Không ai dám nhiều lời nữa. Người nhà Chu gia khiêng Chu Đức và Lưu Nghị Huy theo sau ngựa của Đoàn Phi rời khỏi Đông xưởng đi về phía ngõ Kim Ngư.

Nhưng Đoàn Phi không đi thẳng về ngõ Kim Ngưu mà đem theo Hoa Minh và Dương Sâm đến Cẩm y vệ Bắc Trấn phủ ti đem bộ hài cốt đó đặt vào một cái hòm mang về cho Dương Sâm từ từ nghiên cứu.

Đang lúc Dương Sâm cẩn thận nhặt xương cốt Đoàn Phi bỗng nghe thấy tiếng huyên náo ở Bắc Trấn phủ ti. Hắn cho Hoa Minh đi thăm dò. Không lâu Hoa Minh quay về với bộ mặt giận dữ nói:

- Đại nhân, là Thích công công ở Ngự Mã giám đem theo Vũ Tương vệ đến.

Bọn chúng bắt Hạng chỉ huy sứ đem đi. Có người không phục nên làm huyên náo.

Tiểu nhân thật không hiểu, đại nhân biết rõ Hạng đại nhân bị người ta hãm hại vì sao còn không nói với Hoàng thượng để Hạng đại nhân phải chịu oan khuất kia.

Đoàn Phi bình tĩnh đáp:

- Hoa Minh, bất kỳ ai làm sai việc đều phải trả giá. Hạng Hào làm giả hiện trường vụ án, biết luật mà phạm luật không đáng tội hay sao? Hoàng thượng đã rất khoan dung đối với ông ta. Ngươi yên tâm, sớm muộn ta cũng tìm ra được kẻ hãm hại ông ta. Đến lúc đó nói không chắc Hoàng thượng còn phái Cẩm y vệ các ngươi đi bắt người đó.

Hoa Minh nói:

- Hi vọng Hạng đại nhân sẽ giao nhiệm vụ này cho tiểu nhân.

- Được rồi Dương Sâm vác cái hòm lên nói với hai người.

Đoàn Phi đi trước dẫn đầu. Lúc đi đến con đường lớn, từ xa nhìn thấy một đội Cấm vệ rời khỏi Cẩm y vệ, nhiều người của Cẩm y vệ theo sát phía sau. Một vài người không theo kịp dồn ánh mắt giận dữ về phía Đoàn Phi. Đoàn Phi cũng không để ý. Sau khi rời khỏi Cẩm y vệ Đoàn Phi quất ngựa phi nhanh về phí ngõ Kim Ngư.

Chưa đến Chu phủ đã theo kịp đám Tô Dung bọn họ.

Vào đến Chu phủ, không bận tâm đến việc sắp xếp, hắn vào thẳng phía sau. Chu Đức và Lưu Nghị Huy cũng bị khiêng vào. Tạ Chí Quân sắp xếp cho họ một phòng yên tĩnh. Tô Dung và hai vị đại phu kia được đem vào cứu người. Dương Sâm cũng đi vào phòng nghiên cứu bộ xương cốt kia. Linh vị trong hoa viên đã dựng, Đoàn Phi đích thân đốt nến, châm 3 nén nhang sau đó đứng trước linh vị tinh thần phấn chấn đốt tiền giấy chơi … Hải công công đợi bên cạnh không kiên nhẫn được nữa …

..

Chương 268 (2): Tội bất đạo

Đoàn Phi đang đùa với rất vui vẻ. Hải công công nhìn không hiểu gì, không nhịn được hỏi:

- Đoàn đại nhân, ngươi không tính vào trong xem xem bọn họ làm như thế nào rồi sao?

Đoàn Phi cười đáp:

- Hạ quan tin tưởng khả năng của bọn họ. Với lại hạ quan cũng không hiểu về thuốc thang, không biết khám nghiệm hài cốt có xem cũng không ích gì. Tốt hơn hết là ở đây đốt tiền giấy cho vị vô danh này. Nếu như có linh, không chừng trong giấc mơ còn nói cho hạ quan biết vụ án.

Hải công công nghi ngờ, nói:

- Đoàn đại nhân tin vào người âm? Ngài có ý khẳng định bộ xương kia không phải là của Bình Mậu rồi đúng không?

Đoàn Phi cười, nói:

- Trong cõi u minh tự có ý trời. Đoạn mỗ tin rằng tà không thắng được chính.

- Còn về bộ xương kia, lẽ nào Hải công công nghĩ rằng đó là của Bình Mậu sao?

Hải công công bị hỏi vặn lại, Đoàn Phi cười nói:

- Phải hay không phải đợi một lát là biết.

Hải công công đã không có nhẫn nại đợi thì hạ quan không chơi nữa. Hoa Minh ở một bên xem cũng thấy chán. Nghe thấy Đoàn Phi gọi thì nhanh nhảu đáp:

- Có bỉ chức

Đoàn Phi nói:

- Hoa Minh, ngươi truyền tất cả những người khám nghiệm tử thi của thành Bắc Kinh đến gặp ta, bản quan có lời muốn hỏi họ.

Hoa Minh sững sờ nói:

- Đại nhân, cả thành Bắc Kinh sao?

Đoàn Phi ừ một tiếng, nói:

- Không sai. Bất luận là của huyện Uyển Bình, huyện Đại Hưng hay phủ Thuận Thiên, Binh Mã ti của 5 thành, người đang hành nghề, nhàn rỗi, hay là đã nghỉ tất cả đều truyền đến đây. Đúng rồi. Tiện hỏi Chu phu phân hoặc bất kỳ người nào trong nhà Chu Đức xem lúc mới mua nhà Chu Đức đã mời vị tiên sinh xem phong thủy nào. Bất luận có xác thực được tên của vị đó hay không thì cũng tìm khắp kinh thành này cho ra. Tốt nhất tìm vài vị về đây.

Hoa Minh đáp ứng, chẳng hiểu ra làm sao rồi đi mất. Hải công công không nhẫn nại được nữa nói:

- Đoàn đại nhân, đại nhân cho gọi nhiều tên khám nghiệm tử thi như thế đến đây lẽ nào muốn bọn họ giống như thầy thuốc khám nghiệm cho bộ hài cốt hay sao? Cái này cũng còn dễ hiểu, đến những tay xem phong thủy Đoàn đại nhân truyền đến làm gì?

Đoàn Phi cười nói:

- Hải công công, ngài mới nói đúng một nửa. Có điều tại hạ truyền họ đến không phải để khám nghiệm hài cốt mà là để kiểm tra đất. Còn khám nghiệm hài cốt một mình Dương Sâm là đủ rồi. Kiểm tra đất này thì tất cả các vị khám nghiệm tử thi trong thành Bắc Kinh và vài vị xem phong thủy là đủ.

Hải công công nghe không hiểu ra làm sao. Đoàn Phi nhìn ông ta cười, nói:

- Hải công công, chúng ta đánh ván cờ chứ? Hải công công không có tâm trạng đâu mà đánh cờ với Đoàn Phi. Ông ta nhìn Đoàn Phi không có việc gì ở đây nên một lúc sau đi xem Dương Sâm khám nghiệm hài cốt, sau đó lại xem Tô Dung chữa thương cho Chu Đức. Đoàn Phi đành tìm Sử Vũ Phong chơi ván cờ, Tạ Chí Quân làm trọng tài. Chơi được một lúc thì cười ầm lên như quên hết vụ án kia rồi.

Cuối cùng thì Dương Sâm cũng làm xong công việc của mình, trong tay hắn ta cầm bản ghi chép khám nghiệm bẩm báo với Đoàn Phi:

- Đại nhân, hạ quan đã kiểm tra xong. Có thể khẳng định rằng bộ hài cốt đó tuyệt đối không phải là của Bình Mậu.

Tuy Đoàn Phi sớm đoán được kết quả nhưng vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên sau đó hỏi:

- Ngươi làm sao mà biết được? Có chứng cứ gì không?

Dương Sâm đáp:

- Đại nhân, Bình Mậu xuất thân con nhà võ, nếu không phải là anh dũng thiện chiến thì không thể được điều đến Cẩm y vệ. Cơ thể của hắn tráng kiện, rắn chắc, nhưng gõ vào bộ xương cốt này nghe có thể biết được bộ xương này không lấy gì làm rắn chắc. Có thể lúc sống khác biệt không nhiều nhưng chôn dưới đấu chịu nắng chịu mưa, sau 10 năm khác biệt là rất lớn.

Dương Sâm ngừng lại thở một hơi. Đoàn Phi gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Dương Sâm nói tiếp:

- Ngoài ra đối với những người luyện võ thì xương thô, đặc biệt là những người luyện môn công phu thiên về sức mạnh. Hoa Minh từng nói với tại hạ Bình Mậu có luyện qua Thiết Sa Chưởng nên ngón tay của hắn không giống người bình thường. Trong khi những đốt ngón tay của bộ hài cốt này không có gì khác cả. Từ đó có thể kết luận đây không phải là của Bình Mậu.

Đoàn Phi hỏi tiếp:

- Tổn thương trên đùi của hài cốt có thể xác định được là do hung khí nào gây ra không?

Dương Sâm đáp:

- Không thể nào. Vì vết thương đã lành từ lâu. Trừ khi đục cái đoạn xương đã lành chỗ vết thương ra kiểm tra không thì không có cách nào biết được hung khí đó là gì.

Đoàn Phi nói:

- Nếu đã khẳng định đây là một thi thể vô danh thì ngươi không phải lo lắng. Cứ kiểm tra cho ta. Có vấn đề gì ta sẽ chịu trách nhiệm.

Dương Sâm đáp lời. Đoàn Phi lại hỏi:

- Ngươi đã xác nhận được nguyên nhân cái chết chưa?

Dương Sâm nói:

- Đại nhân, xương sườn trước ngực có vết rạn nứt rõ ràng. Vết thương này không có khả năng lành lại được vì thế tiểu nhân đoán rằng trước khi chết không lâu nạn nhân đã trúng một đòn rất mạnh. Không biết có phải là đòn chí mạng hay không nhưng rõ ràng là có liên hệ đến cái chết.

Đoàn Phi lật xem ghi chú của Dương Sâm nói:

- Ừm. Tra ra nhiều manh mối thế này là không tồi rồi. Ngươi tiếp tục kiểm tra xem sao. Càng nhiều manh mối càng tốt.

- Vâng. Đại nhân. Tại hạ sẽ đi tìm cái búa và đục để mở vết thương đã lành lại đó ra xem sao.

Thạch Bân bước đi phấn chấn.

Hải công công nghi ngờ nói:

- Đoàn đại nhân làm vậy với bộ hài cốt e không thỏa đáng.

Đoàn Phi đi tốt, quân soái tiến vào cung của Sử Vũ Phong ăn mất quân tướng của hắn sau đó thản nhiên đáp:

- Đối với tại hạ, tìm ra hung thủ mới là điều quan trọng nhất. Đối với người đã chết thì hắn sẽ hi vọng rằng tại hạ có thế giúp hắn tìm ra hung thủ. Dù có chút bất kính với hài cốt của hắn đi chăng nữa thì cũng không phải là chuyện gì quá to tát.

Hải công công nói:

- Cũng không thể nói như vậy được. Làm tổn hại đến hài cốt là tội bất đạo. Đoàn đại nhân phải cẩn thận.

Đoàn Phi hiếu kỳ, hỏi:

- Tội bất đạo? Đây là ý gì vậy thưa đại nhân?

Hải công công hít vào một hơi, nhắm mắt nhắm mũi không nói gì. Tạ Chí Quân vừa làm trọng tài lúc này giải thích một cách thận trọng:

- Đại nhân, tội bất đạo chính là vi phạm đạo trời hoặc tội đại nghịch bất đạo. Là một tội khá nghiêm trọng. Đại nhân, việc này quyết không được khinh suất. Xin đại nhân suy nghĩ kỹ.

Đoàn Phi do dự một lát, Sử Vũ Phong chậm rãi cầm một quân cờ từ trong trận địa của mình ăn mất soái của Đoàn Phi. Sử Vũ Phong cười thích chí, nói:

- Chiêu này là đoạt soái. Ha ha. A Phi, việc này đúng là không thể làm. Cho dù vụ án không phá được đi chăng nữa cũng không thể làm. Việc này liên qua đến việc thăng quan và tương lai của ngươi. Tuyệt đối không được tùy tiện.

Đoàn Phi nhìn quân soái và pháo của mình bị ăn mất, lại nghe thấy tin như thế này thì tức giận đập bàn làm cho những quân cờ trên bàn cờ đổ hơn nửa. Mặt mũi trông càng khó coi. Hắn giận dữ đáp:

- Lẽ nào vì cái gọi là bất đạo này mà không phá án nữa sao? Ai biết được người chết nghĩ gì? Ai vì họ mà kêu oan?

Tạ Chí Quân than nhẹ một tiếng, nói:

- Cứ cho là bọn họ kêu oan cho mình cũng không được. Đại nhân, trong "Đại Tống Cố Khải chi truyện" có ghi lại một vụ án tương tự có tên là Nam tử của Đường tứ. Hắn uống rượu say rồi nôn ra trên đường về nhà. Trong cái đống nôn mửa đó lại có vài con sâu dài. Hắn sợ quá nghĩ rằng mình bị trúng độc nên từ đó bị bệnh không khỏi được. Trước khi chết hắn có dặn thê tử của mình rằng sau khi chết đi thì đem mổ bụng mình ra xem trong đó là con sâu gì đang tác quái trong đó. Thê tử nghe theo lời di chúc. Sau khi hắn chết đi liền mổ bụng kiểm tra. Sau bị hàng xóm phát hiện đem việc này cáo lên quan phủ …