Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 126




Xe ngựa này vốn không phải làm từ gỗ, nếu người bình thường đụng vào thì nhất định xe ngựa không bị sứt mẻ, nhưng kẻ tới hiển nhiên không phải người bình thường.

Phía dưới dường như có thứ gì trồi lên, nâng xe ngựa đến giữa không trung, bánh xe bỗng nghiêng qua giống đang treo trên vách núi.

Dung Ly cũng bị nghiêng người, cuống quýt vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, thấy xe ngựa cách mặt đất ước chừng mười thước, cũng chẳng nhìn thấy phía dưới là thứ gì.

Cót két một tiếng, tấm ván gỗ dưới chân dường như bị thứ gì đâm thủng, thứ đồ kia còn xuyên qua gỗ chui lên trên.

Dung Ly nhìn qua Hoa Túc, "Là thứ gì tới?"

Hoa Túc nhíu mày, đạp mạnh một cước, thứ đang khoan tấm ván gỗ liền chui về dưới đất, xe ngựa bị đưa đến giữa không trung cũng rầm một tiếng rơi xuống, như muốn vỡ thành từng mảnh.

Chấn động như vậy khiến Dung Ly choáng đầu đau người, suýt nữa bị văng ra khỏi xe, may mà được Hoa Túc ôm chặt.

Hoa Túc không rên một tiếng nhìn xuống dưới chân, "Quỷ đằng."

Dung Ly biết cây tử đằng quỷ, La Hà lúc trước không phải là cây tử đằng hóa thành quỷ sao, nhưng La Hà rõ ràng đã chết.

Hoa Túc đoán ra suy nghĩ của nàng, "Không phải La Hà, yêu quái gia nhập vào quỷ không ít, La Hà bị ta nuốt hồn phách, sao còn có thể sống được."

Trong mơ hồ, có tiếng bùn đất vang rào rạt giống như có cái gì đang chui bên dưới.

Chui một lúc, bên dưới lại yên tĩnh.

Mã phu vẫn thờ ơ, lại tiếp tục vung roi, ngựa bị ăn một roi liền hí lên bỏ chạy.

Xe ngựa rời đi, Dung Ly cẩn thận thăm dò bên ngoài, chỉ thấy bùn đất phía sau bị lật lên một mảng lớn, trên mặt đất hơi ướt át, quả thực là có thứ gì chui ra?

"Không cần quản nó sao?" Dung Ly ngồi xuống, lo sợ bất an hỏi.

Hoa Túc không mở miệng, gõ nhẹ vào chân như đánh nhịp, trông dương dương tự đắc nhưng vẫn còn nhíu mày.

Dung Ly dựa vào người nàng ấy, che lại túi thơm treo bên hông.

"Sợ?" Hoa Túc nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mày nhíu chặt buông lỏng.

Dung Ly mệt mỏi lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Người mệt."

Vì sao lại mệt như vậy, Hoa Túc rõ ràng vô cùng, đầu sỏ gây tội còn không phải là nàng ấy sao.

Hoa Túc lại thật bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi, ánh mắt lặng lẽ nghiêng về phía bên kia, oán giận nói: "Ai bảo nàng kích ta."

Dung Ly tự đỏ mặt lên trước, vành tai hồng phấn che đi một chút vẻ ốm yếu, "Ta không phải kích nàng, nàng chớ nên nghĩ nhiều, ta đã nhận lỗi, cũng đã thề thốt."

"Nàng đừng có thề lung tung." Ánh mắt Hoa Túc nặng nề.

Dung Ly vốn đã quên việc này, nhưng nàng ấy nhắc đến liền lập tức nhớ lại, "Nàng còn chưa nói, kiếp của ta rốt cuộc là kiếp gì."

Hoa Túc hừ một tiếng, vẫn không trả lời.

Dung Ly đành phải moi móng tay chơi, nhỏ giọng: "Không nói thì không nói, kiếp của ta trải qua ta còn không thể biết sao?"

Hoa Túc thật mất tự nhiên, rõ ràng sắc mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt lại thường nhìn qua nơi khác, ánh mắt mông lung, "Nàng sẽ biết đó là kiếp gì, không cần ta nói nàng cũng sẽ biết."

Dung Ly lúng ta lúng túng nói, "Nhưng ta độ kiếp này có ích lợi gì, hay là độ kiếp được thì có thể bước lên con đường tu tiên lần nữa sao?"

Hoa Túc sửng sốt, ánh mắt đang lắc lư có vẻ cứng lại, một lúc sau mới lạnh giọng nói: "Không sai, tu tiên lần nữa ắt hẳn có thể vào Cửu Thiên, nghe nói Cửu Thiên là một nơi rất tốt."

Nghe đồn ở phố phường và trong thoại bản, bầu trời chính là nơi ở của thần tiên, có thể không tốt được sao.

Dung Ly nhìn thấy một tia cô đơn từ trong đôi mắt lãnh đạm của Hoa Túc, quỷ này vốn dĩ chỉ toàn nhíu mày lạnh mặt, bây giờ trong ánh mắt lại xuất hiện một chút mất mát.

Nửa phần khí thế cũng không còn, tuy chưa phải hồn xiêu phách lạc, nhưng sắc mặt trở nên không được tốt.

Dung Ly khẽ mím môi, thầm nghĩ có phải mình nói sai cái gì rồi không, cẩn thận suy xét mới nhận ra chỗ bất thường. Nàng vốn đang mệt mỏi, thuận thế dựa vào người Hoa Túc, chậm rãi nói: "Ta không muốn tu tiên gì cả, nàng nói xem nếu ta độ kiếp này xong thì có thể không cần tu tiên được không?"

"Đó chính là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, rơi trúng mặt nàng mà nàng không nhặt?" Hoa Túc nhìn nàng chằm chằm.

Dung Ly lắc đầu, "Nếu thật sự rơi trúng mặt ta, ta nhất định sẽ bị đánh ngốc, đâu còn nhớ thương nhặt bánh có nhân, nếu rớt xuống đất thì ta cũng chẳng cần, dính bùn đất rồi ta nhặt lên làm cái gì."

Vẻ cô đơn trong mắt Hoa Túc vẫn chưa biến mất, lần này không bị lấy lòng, ngược lại còn nổi giận, đáy mắt như có ngọn lửa bùng lên, môi mím thật chặt, vô cùng tức giận.

Dung Ly không biết vì sao nàng ấy nổi giận, trong bụng quỷ này sợ không phải chứa mực, mà là bực bội đi. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy, hơi ngẩng đầu lên hôn cằm quỷ này, "Đừng giận, ta không làm thần tiên, ta đi theo nàng đến Thương Minh Thành không tốt sao."

"Nàng ăn vạ ta, không biết tính toán vì chính mình." Hoa Túc lạnh giọng.

Dung Ly lại chạm vào cằm nàng ấy một chút, thử hỏi: "Vậy ta đi làm thần tiên?"

Hoa Túc lạnh lùng: "Nàng đi."

Dung Ly vừa thấy thái độ này của nàng ấy liền mỉm cười, "Nàng xem, ta làm thần tiên nàng không vui, không làm thần tiên nàng cũng không vui, nàng không cần ta ăn vạ nàng, vậy ta phải dựa vào người khác."

"Nàng dám!" Hoa Túc trừng mắt, đôi mắt phượng hẹp dài quả thực có lửa, từng đốm lửa cháy hừng hực.

Dung Ly lại lập tức nhận ra, Họa Túy không chỉ chứa mực, mà còn có giấm.

"Ta không dựa vào người khác, chỉ dựa vào nàng, ta ăn vạ nàng còn không phải là tính toán cho chính mình sao, hiện tại nàng lợi hại như vậy, đi theo nàng có thể không có cơm ăn hay sao?" Dung Ly khẽ nói.

Hoa Túc hừ nhẹ một tiếng, "Sẽ không để nàng ngay cả cơm cũng không ăn được."

"Ta biết nàng tốt nhất." Dung Ly vùi mặt vào trên vai nàng ấy, nhỏ giọng cười.

Hoa Túc vẫn cảm thấy phẫn uất, nhưng nhìn người mềm mại yếu ớt đang dựa vào mình, cũng không biết nên trút giận ở đâu cho thỏa đáng.

Dung Ly nâng cằm lên, không nói không rằng mà chạm môi vào.

Hoa Túc chỉ sửng sốt trong chớp mắt, ngay sau đó giống như ăn ngấu nghiến, vừa cọ xát vừa gặm cắn, làm đôi môi tái nhợt của Dung Ly đỏ ửng lên.

Đuôi mắt Dung Ly cũng đỏ, tiếng nức nở chẳng thể phát ra, đều bị nuốt vào giữa môi và răng, nàng đành phải nắm lấy vạt áo của quỷ này, qua một lúc mới vô lực vỗ vai nàng ấy.

Hoa Túc hừ lạnh buông nàng ra, "Lại kích ta."

Dung Ly nhỏ giọng xin tha, "Ta sai rồi, sau này ta chỉ nói những lời mà nàng thích nghe."

Hoa Túc giơ tay lau khóe miệng nàng, dáng vẻ lạnh lùng không được tự nhiên, "Nàng nói xem ta thích nghe cái gì."

"Đời này ta chỉ dựa vào nàng, nàng không thể không muốn ta." Dung Ly vừa mới dứt lời, chợt bị xoa nhẹ khóe miệng một chút.

Hoa Túc thu tay về, "Nàng không chọc giận ta, thì ta mới muốn nàng."

Dung Ly mỉm cười, trên khuôn mặt uể oải chỉ có đôi mắt là long lanh sáng ngời, rõ ràng lúc trước quỷ này cũng giận, nhưng chưa từng nói mặc kệ nàng, thật sự là nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ.

Một lúc sau, phía dưới lại rào rạt vang lên, có thứ gì muốn chui ra tiếp.

Thính giác của Dung Ly rất tốt, liền nghe thấy được ngay, nàng vội vàng ngồi thẳng người, chậm rãi nghiêng tai theo âm thanh kia.

Đột nhiên bộp một tiếng, tựa hồ có thứ gì bám vào thùng xe.

Nhưng mành rũ xuống, không vén lên căn bản không thể nhìn thấy bên ngoài là thứ gì đang quấy phá.

Dung Ly thấy quỷ này vẫn thờ ơ, giơ tay muốn vén mành lên, mới vừa nâng tay đã bị nắm lấy cổ tay.

Mành trúc che cửa sổ bất ngờ bị phá thủng một lỗ, một thứ từ bên ngoài chui vào nhanh như tia chớp.

Dung Ly không thể tránh, con ngươi co lại, thứ xuyên qua mành trúc thật sự là một dây đằng.

Dây đằng này khác biệt với La Hà, La Hà là cây, nở ra hoa tím, còn dây đằng này xanh như rêu, một mảnh lá cây cũng chẳng có.

Dây đằng gần vươn tới trước mặt Dung Ly, Dung Ly bị ấn đầu tránh qua một bên.

Hoa Túc che chở đầu nàng, giơ tay bắt lấy dây đằng chui vào xe, dây đằng vội vã quay lại, muốn tránh thoát khỏi tay nàng ấy.

Nào ngờ, Hoa Túc nắm chặt vô cùng, dù nó vặn vẹo thế nào cũng không thể thoát được.

Dung Ly nín thở bất động, không dám gây thêm phiền phức cho Hoa Túc.

Hoa Túc dùng sức bẻ gãy một đoạn dây đằng, đoạn dây kia rơi xuống đất, quay cuồng như con cá, chất lỏng màu xanh lục từ vết gãy chảy ra, đọng lại một bãi dưới chân các nàng.

Còn lại một đoạn quỷ đằng lui về ngoài cửa sổ, chui xuống dưới đất biến mất.

Mã phu không biết gì cả, còn giục ngựa chạy đi.

Dung Ly hơi co chân lại, tránh cho đoạn dây đằng bị bẻ gãy kia nhảy đến chân nàng.

Hoa Túc xoay người nhặt nó lên, năm ngón tay xoa nát nó thành bột mịn, chất lỏng màu xanh lục dính đầy tay nàng ấy.

Nước của quỷ đằng từ khe hở ngón tay của nàng ấy chảy xuống, ngón tay trắng gầy bỗng nhiên đỏ lên, như là bị bỏng rát.

Dung Ly vội vàng kéo tay nàng ấy qua, "Hay nước của quỷ đằng có độc?"

Sắc mặt Hoa Túc bình tĩnh, "Không sao."

Trong lúc nhất thời Dung Ly đã quên quỷ này có thể sử dụng thuật tịnh vật làm sạch bàn tay, gấp gáp nắm khăn lau chùi khe hở ngón tay cùng lòng bàn tay của nàng ấy, cũng không lo bản thân mình có bị dính hay không.

Lực nhẹ như lông chim lướt qua, Hoa Túc dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, thấy cái khăn kia trắng một khối xanh một khối, suýt nữa cọ lên tay Dung Ly, lúc này mới lên tiếng: "Đừng lau."

Dung Ly khựng lại, "Không lau sao được."

Hoa Túc vừa bực vừa buồn cười: "Ta tự lau cho mình, còn phải lau cho nàng, nhiều việc."

Dung Ly mở to mắt nhìn quỷ này dùng thuật tịnh vật lau tay, còn lau sạch bãi nước nằm trên tấm ván gỗ, dùng mắt thường nhìn cũng có thể thấy được sạch sẽ, như thể lục đằng kia chưa từng xuất hiện.

"Rốt cuộc thứ đó tới làm cái gì, nàng có cách bắt nó không?" Nàng nhíu mày hỏi.

Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Cứ đi đường là được, nó theo thì để nó theo, khi nó ở trong đất còn lợi hại hơn gõ trúc quỷ, ta có thể đưa tay vào bùn bắt gõ trúc quỷ, nhưng muốn bắt quỷ đằng này lại không dễ dàng."

Dung Ly đành phải hỏi: "Vậy chẳng lẽ ngồi chờ nó tự tới?"

Hoa Túc gật đầu.

Lục đằng này thật sự xuất quỷ nhập thần, đôi lúc chui vào cửa sổ, nhưng một khi bị chặn lại chui trở về.

Đường lớn còn khá dài, một đường đi quỷ đằng xới đất bảy tám lần, mỗi lần tới đều làm trầm trọng thêm, có vẻ càng bị cản càng hăng hái.

Dung Ly cảm thấy bất thường, "Thứ này liên tiếp vấp phải trắc trở, nhưng chạy thoát thật nhanh, tuyệt đối không phải tới để lấy mạng của chúng ta."

Hoa Túc nhíu chặt mày, nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng động tĩnh dưới đất.

Dung Ly nhỏ giọng nói: "Sợ là nó tới để thử tu vi của nàng, bằng không vì sao phải ẩn nấp, mỗi lần ẩn nấp thăm dò, khi đến lại sẽ dùng thêm nhiều phần quỷ lực hơn, bên trong chắc chắn có gian trá!"

Hoa Túc lạnh lùng xùy một tiếng, giơ tay sờ gương mặt tái nhợt của nàng, "Nàng nói sao nàng có thể thông minh như vậy."

Dung Ly cong mắt cười: "Thông minh chút không tốt sao."

Hoa Túc quở trách: "Quá thông minh sẽ bị tổn thương, sau này ở trước mặt ta có thể giả ngốc."

Dung Ly nghe vậy ngơ ngác, trong lòng lẩm bẩm, nói giống như nàng giả bộ ngốc nghếch thì nàng không phải thật sự thông minh vậy.

Nàng khẽ nói: "Nhất định là Thận Độ sai nó tới thử tu vi của nàng, Kiêu Linh Mặc chết có lẽ đã đến Diêm La Điện, nếu Diêm La Điện và Thương Minh Thành có mối quan hệ không bình thường, thì Thận Độ cũng biết được việc nàng đã có mực máu."

Ánh mắt Hoa Túc nặng nề, "Hắn sớm muộn gì cũng sẽ biết."

Dung Ly suy nghĩ một lúc, cân nhắc nói ra các kết quả, "Thận Độ thử tu vi của nàng, nếu còn khả năng địch lại thì ắt sẽ ra tay, nếu tu vi của nàng cao hơn, có lẽ hắn sẽ chạy trốn."

Hoa Túc cười lạnh, "Hắn cần phải trốn, hắn biết ta chắc chắn sẽ không bỏ qua hắn."

Dung Ly kỳ thật có chút sợ quỷ này mềm lòng, Thận Độ là do nàng ấy mang về từ Trần Lương Điếm, không chỉ cho hắn một ngụm cơm ăn, còn dạy hắn tu hành, vốn tưởng hắn được nuôi lớn thì sẽ không đi còn đường xưa của U Minh Tôn, nào ngờ......

Ác quỷ chính là ác quỷ, đã xiêu vẹo từ trong xương cốt, đâu thể nào mong hắn có lương tri.

Lúc này lục đằng không chui vào cửa sổ, mà là dọc theo cửa xe, xốc mành lên bò vào trong từng tấc.

Sau khi chui vào, dây đằng nhỏ bé yếu ớt như nổi gân xanh, đột nhiên dày to lên một vòng.

Dung Ly nhìn đến chóng mặt, vội vàng nắm lấy tay Hoa Túc.

Hoa Túc cử động ngón tay cầm Họa Túy, cây bút đen như mực nhanh chóng quay một vòng giữa ngón tay nàng ấy.

Mấy chục đầu dây đằng nhọn hoắt bò vào như những chiếc lưỡi, đầu nhọn đột nhiên tách ra thành một cái miệng, thoáng nhìn trông giống hệt con rắn độc há to miệng.

Quả thực, chúng nó như rắn ra khỏi hang, đột nhiên xông tới cắn.

Xe ngựa xóc nảy một trận, càng xe bị buộc vào phải đứng lại tại chỗ.

Dây đằng chui ra từ dưới mặt đất bao vây xe ngựa ở bên trong, xoay vòng quanh như rồng xanh vặn cổ kẻ địch!

Nhưng trên người "rồng xanh" chồng chất dây đằng, mỗi một sợi dây đều biến thành rắn độc lộ răng nhọn, rắn độc vụt vào trong thùng xe.

Một người một quỷ bị nhốt bên trong bị vô số rắn xanh cắn, nhưng không ai phát ra tiếng.

Trong phút chốc, một người một quỷ bị cắn đầy thương tích hóa thành cục đá, rắn xanh đụng vào đá, cắn vào không trung.

Nơi xa, Dung Ly sợ hãi nhìn, chiếc xe ngựa đang êm đẹp bị dây đằng quấn đầy, thân của quỷ đằng vòng quanh xe ngựa, thân nó xù xì thô to hơn cả rồng xanh.

Hoa Túc xoay chuyển Họa Túy, một người một quỷ biến thành cục đá đột nhiên hóa thành khói mực, chỉ chớp mắt liền tan biến mất.

Quỷ đằng rốt cuộc cũng phát hiện ra, thình lình rút lui khỏi xe ngựa, bò ra sau từng tấc từng tấc, xe ngựa bị vây trói cũng tan thành khói mực, lượn lờ đón gió bay đi, một mảnh vụn cũng không để lại.

Dung Ly khẽ nói: "May mà nàng mang ta ra ngoài, quỷ đằng quả thực càng lúc càng hung hăng ngang ngược."

Hoa Túc cười nhẹ, "Để dành lời lát nữa lại nói."

Quỷ đằng làm bộ muốn lén quay về đất, chợt thấy một bóng hình lướt tới từ xa.

Họa Túy trong tay Hoa Túc biến thành lưỡi dao ngắn, mạnh mẽ đâm vào quỷ đăng đang chui xuống đất ngay tại chỗ.

Quỷ đằng lập tức giãy giụa, thân thể vặn vẹo đâu còn là rồng xanh gì nữa, rõ ràng là một con trùng.

Dung Ly không dám thở mạnh, nhìn thấy một chỗ bùn đất bị trồi lên, ở ngay sau lưng Hoa Túc.

Hoa Túc đã sớm phát hiện, rút cây trâm trên tóc rồi phóng ra, dây đằng mới vừa thăm dò cũng bị ghim chặt trên mặt đất.

Quỷ đằng đột nhiên thu nhỏ, dây đằng bị ghim tại chỗ hóa thành hai cánh tay trắng như tuyết, máu xanh trên cánh tay điên cuồng tuôn ra. Nó biến thành nữ tử, hai vai rung lên, vậy mà chặt đứt cánh tay!

Cổ tay áo của nữ tử bị đứt, trên vai trống rỗng, nhưng vừa xoay người lại mọc ra hai cánh tay khác.

Cánh tay mới non nớt, vừa trắng vừa nhỏ, giống hệt khúc xương.

Dung Ly lui một bước, bám vào cây to bên cạnh để đứng vững, không ngờ quỷ đằng vẫn có thể mọc được tay khác.

Hoa Túc khép năm ngón tay lại, cây trâm bị phóng ra bay về tay nàng ấy. Nàng ấy lại xoay cổ tay, trâm bạc cùng Họa Túy trở nên sạch sẽ.

Nữ tử thở dốc thật mạnh, ánh mắt phẫn uất.

Hoa Túc điềm tĩnh thản nhiên cắm cây trâm lên trên tóc, lãnh đạm hỏi: "Thận Độ sai ngươi tới?"

Nửa người của quỷ đằng còn chôn dưới đất, hai cánh tay chống trên bùn bỗng trở nên dài hơn, chụp tới Hoa Túc.

Hoa Túc giơ tay lên, ngòi bút của Họa Túy vừa vặn đối diện bàn tay tấn công tới của quỷ đằng.

Trái tim Dung Ly nhảy đến cổ họng.

Hoa Túc không hề kiềm chế uy áp, phóng uy áp ra, quỷ đằng bị kìm hãm đột nhiên thu tay lại, hai mắt trừng to, không nói lời nào mà lẻn vào trong đất.

Chỉ còn một ngọn tóc chưa hoàn toàn chui xuống.

Hoa Túc duỗi tay vừa vặn nắm chặt ngọn tóc kia, xách nửa cái thân của quỷ đăng từ trong đất ra ngoài.

Nửa người quỷ đằng ở bên ngoài, nửa người ở dưới đất, nó nói giọng khàn khàn: "Không, đừng giết ta......"

Hoa Túc lạnh lùng nhìn nàng ta, "Ra tay trước không phải là ngươi sao?"

Thân thể quỷ đằng run rẩy, bị uy áp đè ép không động đậy được, "Là, là Thận Độ đại nhân sai ta đến."

"Vừa rồi không phải ngươi muốn đi mật báo?" Hoa Túc cười lạnh.

Quỷ đằng vội lắc đầu, "Không dám, ta không dám."

Hoa Túc làm sao tin lời nói dối của nàng ta, gập ngón tay gõ vào đỉnh đầu của nàng ta, nàng ta lập tức kêu la thảm thiết.

Quỷ đằng khàn cả giọng, đỉnh đầu rạn nứt, một linh hồn chậm rãi dâng lên, chỉ to bằng ngón út còn phát ánh sáng màu xanh.

Linh hồn rời khỏi xác vốn định đào tẩu, lại bị Hoa Túc nắm chặt, nháy mắt đã bị bóp đến hồn phi phách tán.

Dung Ly dựa vào thân cây, thở một hơi dài.

Nào ngờ, trong đất vẫn còn vang lên rào rạt, thời điểm chân thân quỷ đằng sắp hóa thành bùn, Hoa Túc xách nó ra khỏi mặt đất.

Chỉ thấy, quỷ đằng lại có bụng bự, ước chừng đã mang thai mười tháng!

Hoa Túc đưa tay chạm lên bụng của quỷ đằng, lạnh lùng nói: "Hồn quỷ anh bên trong bỏ chạy rồi, chết là mẹ."

Chân của quỷ đằng mềm oặt, dường như xương cốt cùng thịt đều bị ăn hết, chỉ còn lại một lớp da.

Dung Ly nhìn thấy được, hóa ra nó không đơn giản chỉ là quỷ đằng, mà còn là dưỡng anh, thần chí của mẹ đã sớm bị nắm trong tay của quỷ anh, trước đây vẫn chưa mất đi, bị Hoa Túc bóp nát mới hoàn toàn biến mất.

Chẳng trách vừa rồi quỷ đằng vẫn luôn chôn nửa người ở dưới đất, thì ra là muốn dương đông kích tây, tìm đường lui cho chính mình.

Thể xác trên mặt đất không còn hồn quỷ anh chống đỡ, đột nhiên hóa thành bùn.

Hoa Túc đến gần Dung Ly, chán ghét dùng thuật tịnh vật lau tay, "Để nó chạy mất."

Dung Ly nắm chặt cổ tay áo của nàng ấy, quan sát nàng ấy từ trên xuống dưới: "Nàng không có việc gì là được."

Hoa Túc cực kỳ không vui, cầm bút vẽ một chiếc xe ngựa khác, ngay cả bộ dáng của mã phu cũng giống hệt vừa rồi.

Dung Ly leo lên xe ngựa, "Chúng ta phải đi đâu?"

Hoa Túc vén mành lên ngồi xuống, "Ta không muốn tìm cách cho nàng vào Thương Minh Thành nữa, nàng chờ ta giải quyết Thận Độ đi."

Dung Ly sững sờ, sốt ruột nói: "Sao nàng còn lật lọng vậy."

Hoa Túc lạnh lùng cười nhạt, "Ta không chỉ lật lọng, ta còn khinh dễ nàng."

Vành tai Dung Ly nóng lên, lúng túng nói: "Ta lại không sợ nàng khinh dễ ta."

Hoa Túc vẽ Quỷ Vương ấn ở trước mặt nàng, một quỷ mặc giáp nhẹ từ bên trong đi ra, không phải là Cô Sầm.

Quỷ kia có lẽ đã lâu rồi không thấy Hoa Túc, vui vẻ ngay khi vừa bước ra, hốc mắt còn đỏ lên. Hắn chắp tay nói: "Đại nhân."

Hoa Túc liếc nhìn hắn, "Cô Sầm đi thăm dò Điền Linh Độ?"

Quỷ kia gật đầu, có vẻ hơi lo sợ bất an, "Cô Sầm tướng quân đã vào Thương Minh Thành, mượn Bạch Cốt Diều truyền tin về báo, hình như Thận Độ đã rời khỏi Thương Minh Thành, hiện vẫn chưa biết là thật hay giả."