Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 21




Edit: @Lệ Diệp.

Nhan Niệm Niệm cẩn thận mà tắm rửa một cái, cả người cô đầy bọt nước, cá với cỏ nước sống ở hồ nhân tạo, trên người còn có trên tóc cũng có chút mùi cá.

Nơi này là phòng của Cố Lẫm, sữa tắm anh dùng mang theo mùi hương bạc hà, trước kia Nhan Niệm Niệm không thích loại mùi hương này, có chút quá mức mát lạnh, hiện tại dùng để tẩy mùi cá lại cảm thấy không thể tốt hơn.

Nước ấm áp thật sự là thoải mái, cô tắm đến thời gian có chút dài, tắm liền hai lần mới cảm thấy hương vị trên người tươi mát.

Chờ Nhan Nhan Niệm Niệm từ phòng tắm đi ra, phát hiện Cố Lẫm ngồi ở trên sô pha phòng ngủ chờ cô.

Anh đã tắm xong, tóc ngắn màu đen còn chưa làm khô hoàn toàn, ngọn tóc bởi vì hơi ẩm có chút mềm, phủ ở cái trán trắng nõn của anh, cả người thoạt nhìn nhu hòa hơn rất nhiều.

Thấy cô đi ra, Cố Lẫm đứng lên, "Niệm Niệm, quần áo đưa tới."

Trên giường bày mấy bộ quần áo, có áo sơ mi cô mặc thêm quần vận động, cũng có váy, tay áo, vạt áo xoã tung, trên mặt đất còn có giày công chúa màu trắng, thoạt nhìn phối hợp rất tốt.

Cố Lẫm chỉ chỉ váy, " Mặc cái này được không?"

Cô vẫn luôn mặc áo sơ mi với quần dài, Cố Lẫm rất muốn nhìn bộ dáng tiểu nha đầu mặc váy, vừa rồi cô thay diễn phục cũng đẹp như vậy, nếu là mặc bộ váy công chúa này vào, khẳng định kinh diễm.

Tóc của tiểu nha đầu xoã tung mà để ở sau người, bởi vì thời gian tắm dài, khuôn mặt nhỏ bị nhiệt khí hấp hơi hồng đô đô, giống như là một quả đào mật mê người.

Cố Lẫm nuốt nước miếng xuống, đột nhiên có chút thèm muốn cắn một ngụm là chuyện làm sao đây?

Nhan Niệm Niệm nhìn trên váy còn có một cái vớ dài liền quần, là cái loại để mùa thu mặc, so với tất chân dày hơn, hẳn là có thể che khuất vết sẹo trên cẳng chân, gật gật đầu, "Được."

Cô cầm váy tiến phòng tắm muốn đi thay, Cố Lẫm ngăn cô lại, "Phòng tắm trơn cẩn thận té ngã, cứ thay ở chỗ này đi, anh đi xuống chờ em."

Anh ra cửa, Nhan Niệm Niệm không yên tâm, khóa kĩ khóa trái, đổi váy xong lúc này mới ra cửa đi xuống phòng khách ở tầng một.

Phòng khách, quản gia đang thấp giọng phân phó cái gì, có một người đàn ông xách theo hòm thuốc, thoạt nhìn là bác sĩ, lão gia tử cũng ở đó, vẫy tay, "Niệm Niệm mau tới, để bác sĩ nhìn xem."

Nhan Niệm Niệm đi qua đó ngồi xuống, "Giang gia gia, cháu không có việc gì, thân thể của cháu rất tốt mà."

Tiếng nói vừa dứt, liền hắt xì một cái, "A pi ——"

Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, đưa qua một tờ khăn giấy, lại đem nước gừng nấu với đường đỏ ngăn lạnh đưa tới trước mặt cô.

Nhan Niệm Niệm che cái mũi lại, ngượng ngùng mà nói: "Có khả năng cháu...... có chút lạnh, uống nước gừng đường đỏ liền được rồi."

Giang lão gia tử ý bảo bác sĩ cho bắt mạch cho cô, "Vẫn là để bác sĩ nhìn xem mới có thể yên tâm." Tiểu nha đầu thoạt nhìn rất mảnh mai, cũng không chắc nịch giống như cháu ngoại ông ấy vậy.

Nhan Niệm Niệm ngoan ngoãn mà vươn tay, bác sĩ để mấy ngón tay ở trên cổ tay cô, một lát sau, nhíu mày nói: "Dạ dày của Nhan tiểu thư rất không tốt, phải điều trị thật tốt một phen mới được."

Cố Lẫm đã sớm muốn mang tiểu nha đầu đi biệt thự nhỏ giải quyết cơm trưa cùng cơm chiều, chính là lo lắng cô không đáp ứng, hiện tại vừa vặn có thể lấy cớ, "Đúng rồi, Niệm Niệm, em phải ăn cơm thật tốt, về sau giữa trưa chúng ta đi biệt thự nhỏ, để dì Tiết nấu cơm cho chúng ta."

"Quá phiền toái cho dì Tiết, vẫn là bỏ đi." Nhan Niệm Niệm vừa nhớ tới dì Tiết làm cơm liền nuốt nước miếng xuống, nhưng cô qua đó ăn cơm chiều thì da mặt đã rất dày, rốt cuộc muốn giúp Cố Lẫm học bổ túc còn có cái lấy cớ, giữa trưa cũng qua đó, thật sự là cô làm không được.

"Này có cái gì phiền toái!" Giang lão gia tử xụ mặt, "Các cháu còn nhỏ, không biết tầm quan trọng của việc điều dưỡng thân thể, cũng không thể tuổi nhỏ liền mắc bệnh dạ dày."

Ông ấy thở dài, "Vừa rồi ta sai người kiểm tra qua, phía dưới cầu tàu kia có một cây cột không có xử lý tốt, đã bị sâu đục đến mục nát, nếu là hôm nay Niệm Niệm không làm hỏng cầu tàu, không đến quá một hai tháng, thời điểm ta ở bên trên câu cá cũng sẽ sụp đổ. Đến lúc đó hồ nước lạnh lẽo, ta ngã xuống chính là một hồi bệnh nặng."

"Niệm Niệm a, cháu chính là đã cứu ta mệnh, ta phải cảm ơn cháu thật tốt mới đúng." Giang lão gia tử cười tủm tỉm mà nói, "Nói đi, cháu muốn muốn cái gì?" Chính là muốn cháu ngoại bảo bối của ta, ta cũng hai tay dâng lên!

Nhan Niệm Niệm đoán chừng kiếp trước lão gia tử chính là xảy ra chuyện ở trên cầu tàu, giống như ông ấy nói, hồ nước quá lạnh, lão gia tử tuổi lại lớn, sau khi rơi xuống nước thì thân thể vẫn luôn không tốt.

Cô thật sự không phải vì cảm ơn cái gì, chỉ là thân thể của lão gia tử khoẻ mạnh, liền càng có thể bảo vệ được Cố Lẫm.

"Giang gia gia, cháu đem cầu tàu phá hỏng rồi, ngài không trách tội liền rất tốt, nơi nào còn cần ngài cảm ơn."

Cố Lẫm giải quyết dứt khoát, "Vậy Niệm Niệm liền đi biệt thự nhỏ ăn cơm trưa, cũng coi như là đáp ơn cứu ông ngoại."

Sợ cô còn muốn từ chối, Cố Lẫm dụ hoặc nói: "Dì Tiết còn có rất nhiều chuyên môn đó, có thể một tháng không trùng lặp, Niệm Niệm đến nếm thử một chút đi."

Nhan Niệm Niệm lập tức thèm ăn, đầu nhỏ không chịu khống chế mà gật một chút, "Được."

......

Tuy rằng có uống nước gừng nấu với đường đỏ, Nhan Niệm Niệm vẫn là có chút nghẹt mũi, đầu cũng choáng choáng, đo nhiệt độ cơ thể, là sốt nhẹ.

Vốn dĩ cô tính toán buổi chiều liền rời đi, nếu họa ngầm làm hại thân thể của lão gia tử không tốt đã tiêu trừ, cô cũng không cần thiết ở lại nơi này, hơn nữa cô bị cảm, còn lo lắng sẽ lây bệnh cho mọi người.

"Không được." Cố Lẫm không đồng ý, ánh mắt đen sì không vui mà nhìn chằm chằm cô, "Vốn dĩ là em bị bệnh, làm sao còn có thể chạy loạn? Lại nói, điều kiện trở về lại không tốt, cứ đợi ở chỗ này, ngoan ngoãn đem bệnh dưỡng tốt, chờ ngày mốt chúng ta cùng đi trường học."

Nhan Niệm Niệm nhíu mày, "Anh đừng tới gần em quá."

Mi dài của Cố Lẫm nhíu lại, "Làm gì, ghét bỏ ông đây?!"

"Không phải, lúc đầu cảm mạo khả năng lây bệnh rất mạnh!" Nhan Niệm Niệm duỗi tay chống bờ vai của anh, đem anh đẩy ra bên ngoài.

Cố Lẫm sửng sốt một chút, cười nói: "Anh cũng không mảnh mai như em vậy, có thể lây bệnh cho anh, coi như em lợi hại."

Chóp mũi của tiểu nha đầu bị cô véo đến có chút phiếm hồng, bởi vì hô hấp không thuận, trong ánh mắt nổi lên một tầng hơi nước, thoạt nhìn thực sự đáng thương, lại đặc biệt đáng yêu.

Ngón tay của Cố Lẫm có chút ngứa, muốn ở trên chóp mũi nhỏ hồng hồng kia niết một chút.

Trong đầu mới hiện lên cái ý niệm này, ngón tay anh cũng đã phát giác mà đi tới.

"Làm gì?!" Nhan Niệm Niệm hoảng sợ, thân thể ngửa ra sau bưng kín cái mũi, đôi mắt tròn xoe như nai con trừng mắt nhìn anh, "Anh có phải đặc biệt muốn cảm mạo hay không?!"

Cố Lẫm cười, "Đừng trở về, ở lại đi."

Nhan Niệm Niệm do dự một chút, "Em lo lắng lây bệnh cho lão gia tử." Lão gia tử tuổi lớn, sức chống cự giảm xuống, dễ dàng sinh bệnh, sinh bệnh cũng không dễ dàng tốt lên.

"Ông ngoại ở tầng một, chúng ta ở tầng hai, em nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi xuống là được."

Nhan Niệm Niệm không lay chuyển được anh, "Được rồi, em đây đi phòng cho khách đi."

Quả nhiên hiệu suất làm việc của quản gia rất cao, đã thu dọn tốt cho Nhan Niệm Niệm một gian phòng. Không phải phòng cho khách, mà là dựa theo yêu cầu Cố Lẫm rồi chuẩn bị, anh là nghĩ về sau tiểu nha đầu có lẽ sẽ thường tới, phải chuẩn bị cho cô một gian phòng chuyên dụng, cũng dựa gần phòng ngủ với anh.

Cố Lẫm mang cô qua đó, thấy tiểu nha đầu ăn thuốc trị cảm có chút mệt rã rời, dặn dò cô ngủ một giấc thật tốt.

Anh đóng cửa phòng cô cho tốt, xuống tầng một.

"Ông ngoại," Cố Lẫm ngồi ở bên cạnh lão gia tử, "Sinh nhật của cháu sắp tới rồi."

Lão gia tử cười nói: "Ừm, sinh nhật mười tám tuổi đó, thành niên, phải làm một bữa tiệc sinh nhật thật lớn."

Cố Lẫm: "Tiệc sinh nhật gì đó cháu không sao cả, ông ngoại, cháu rất muốn một món quà sinh nhật."

"Nha, muốn cái gì?" Lão gia tử rất là ngạc nhiên, tiểu tử này từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không thiếu, mỗi lần hỏi anh muốn cái quà tặng gì đều là "Tùy tiện", lần này vậy mà sẽ chủ động đòi quà.

Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên một tia ý cười, "Cháu muốn công ty đĩa nhạc Xuân Hoa, tất cả cổ phần đều thuộc về cháu, cháu định đoạt."

Có lẽ tiểu nha đầu sẽ ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc, nhưng pháp luật của Hoa Quốc có quy định, người không đầy mười tám tuổi mặc dù có cổ phần, cũng phải chỉ định người đại diện, nếu trước khi anh mười tám tuổi bắt được đĩa nhạc Xuân Hoa, vẫn là phải giao cho Cố Đồng Bằng, nhưng sau khi sinh nhật liền không giống nhau, anh hoàn toàn có thể làm chủ.

Lão gia tử sửng sốt một chút, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, híp mắt cười, vỗ vỗ bả vai Cố Lẫm, " Được rồi, cháu ngoại của ta trưởng thành rồi."

Ông ấy nghĩ nghĩ, lại nói: "Tương lai, Xuân Hoa đều là của cháu. Nhưng mà, cháu không cần tự mình đi xử lý, năng lực của Cố Đồng Bằng còn có thể, nếu là ông ta không có gì tâm tư khác, cháu vẫn có thể dùng, nếu là ông ta sinh dị tâm, cháu liền thuê người có chức nghiệp giám đốc tới xử lý các công ty con."

Cố Lẫm gật gật đầu, "Ông ngoại yên tâm, cháu biết."

Ở trước mặt anh ông ngoại chưa bao giờ kiêng dè phòng bị đối với cha anh, rốt cuộc tập đoàn Xuân Hoa lớn như vậy, người ngoài đều cho rằng cha anh là người quản lý, nhưng chỉ có người trong nhà biết, tất cả cổ phần đều thuộc về nơi này, ông ngoại mới là chủ tịch, cha anh chỉ là tổng tài, nói trắng ra là, cha anh là làm công cho ông ngoại mà thôi, chẳng qua tiền lương so với người bình thường cao hơn thôi.

Mà tương lai, tập đoàn Xuân Hoa cũng sẽ rơi vào trong tay của anh, cùng cha không có liên quan gì.

Thậm chí ông ngoại đã sớm viết xong di chúc, tất cả tài sản đều là của anh.

......

Thời điểm cơm chiều, quả nhiên Nhan Niệm Niệm không có xuống lầu, ăn cơm chiều xong cũng không chịu để Cố Lẫm ở cùng một chỗ với cô.

Cố Lẫm mười phần buồn bực, vốn định cùng nha đầu cùng nhau đi xem phim gì đó, kết quả hoàn toàn thất bại.

Ngày thường một mình anh cũng không có gì, dù sao thứ để chơi đùa gì đó rất nhiều, nhưng hiện tại tiểu nha đầu có ở bên cạnh, một mình anh bất kể là tập thể hình hay là chơi game xem phim cũng nhấc không nổi sức, liền ngủ sớm.

Cố Lẫm mơ thấy tình hình lần đầu tiên gặp Nhan Niệm Niệm.

Cô nằm ở trên giường, nước mắt theo khóe mắt không ngừng rơi xuống, dường như cô đặc biệt sợ hãi, ngón tay gắt gao mà nắm khăn trải giường, trong miệng gọi "Anh trai, mau tỉnh lại, anh trai!"

Hình ảnh vừa chuyển.

Biệt thự trống rỗng một người cũng không có, Cố Lẫm ăn mặc bộ quần yếm, quen cửa quen nẻo mà lách từ hàng rào đi vào, anh phát hiện chân của mình rất ngắn, tay cũng rất nhỏ, bộ dáng hẳn là chỉ có bảy tám tuổi.

Anh ở biệt thự dạo qua một vòng, cuối cùng vào nhà kính pha lê.

Hoa ở nhà kính đã sớm khô héo, chỉ để lại nhánh cây tàn khô khốc.

Anh ngồi ở trên cái ghế nằm bị bỏ quên đầy tro bụi, tưởng tượng thấy nơi này hoa tươi nở rộ, ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua khung kính, mà mẹ anh thích ý mà dựa vào trên ghế nằm, đôi tay nhẹ nhàng mà vuốt ve cái bụng phồng lên, ánh mắt ôn nhu.

Cố Lẫm bất tri bất giác mà ngủ rồi.

Trong khi nửa mộng nửa tỉnh, có một tiểu nha đầu liều mạng mà rung thân thể của anh, khóc gọi, "Anh trai, mau tỉnh lại! Anh trai! Cháy!"

Anh mở mắt ra, trong phòng kính pha lê khói đặc cuồn cuộn, nhánh hoa khô khốc bị châm lửa, phát ra âm thanh "Đùng đùng."

Cố Lẫm quay đầu, thấy được mặt của tiểu nha đầu khóc lóc gọi "Anh trai".

Đó là Nhan Niệm Niệm bảy tám tuổi, khả năng từ nhỏ thân thể đã không tốt, thoạt nhìn bộ dáng nhỏ bé hơn rất nhiều so với anh, hai mắt rưng rưng nước mắt, chóp mũi cũng khóc đến hồng hồng, đầu ngón tay nhỏ tinh tế gắt gao mà nắm móc treo trên vai anh, khóc đến mức nấc lên, "Anh trai, cháy, chạy mau!"

Cảm tạ đặt mua ~

Ngày mai bắt đầu ngày càng, buổi chiều 6 giờ, không gặp không về u ~