Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 49




Edit: Lệ Diệp.

Nhan Niệm Niệm ngủ một giấc đến buổi sáng 8 giờ mới tỉnh, khi mở to mắt cảm thấy tinh thần tốt gấp trăm lần.

Cô ở nhà họ Cố luôn là để lại một phân cẩn thận, cho dù buổi tối ngủ cũng là như thế. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ngủ lại ở biệt thự nhỏ, cảm giác vô cùng kiên định, cả đêm đều không nằm mơ, giống như ngủ không bao lâu trời đã liền sáng.

Cô theo thói quen mà sờ qua di động nhìn nhìn trước, Mạc Thừa Hi ở vòng bạn bè đã đăng ảnh chụp tròn tròn.

Nhan Niệm Niệm lập tức ngồi dậy.

Đem ảnh chụp tới tới lui lui nhìn vài lần, trên người tròn tròn không có thương tổn, nhưng là cái đuôi của nó bị chặt đứt, băng gạc trắng tinh bao lấy, nhìn dáng vẻ dường như là đứt tận gốc, như là một quả bóng bàn trên cái mông nhỏ, đoán chừng tốt lên liền giống như cái đuôi Teddy.

Nhan Niệm Niệm vừa đau lòng lại áy náy, vốn dĩ đem mèo nhỏ lưu lạc mang đi là muốn tìm chủ nhân tốt cho nó, kết quả ngược lại làm hại nó bị thương nghiêm trọng như vậy.

Thật ra ngày hôm qua cô liền có chút hối hận, sớm biết rằng phải dọn đến biệt thự nhỏ, thật ra tự cô có thể nuôi tròn tròn. Nhưng lúc ấy Mạc Thừa Hi đã xem như là nhận nuôi tròn tròn, còn đặt tên mới cho nó, lại còn có đem tròn tròn đưa đến bệnh viện, mặc dù biết nó khiếm khuyết cũng không có từ bỏ.

Cho nên, nếu là cô lại đổi ý muốn mang về, cũng thật quá đáng một chút.

Xem bối cảnh trên ảnh chụp, tuy rằng tinh thần tròn tròn uể oải, nhưng điều kiện vẫn là rất tốt, hiển nhiên Mạc Thừa Hi đem nó chiếu cố rất khá.

Nhan Niệm Niệm cho ảnh chụp một like, chầm chậm rời giường rửa mặt, chuẩn bị xuống lầu ăn bữa sáng.

Mới vừa đem cửa đẩy ra, Cố Lẫm liền từ phòng ngủ cách vách đi ra, cũng không biết là vừa khéo hay là anh vẫn luôn chú ý động tĩnh của cô.

"Nhan Nhan." Cố Lẫm vừa nhìn thấy cô, một màn ở bồn tắm tối hôm qua cực sâu đánh vào tâm trí anh lại xuất hiện ở trước mắt.

Cảnh xuân như vậy làm hại anh cả một đêm cũng không ngủ ngon, không biết đi tắm nước lạnh bao nhiêu lần mới yên ổn một chút. Hiện tại thấy tiểu nha đầu tắm đến trắng nõn sạch sẽ từ trong phòng đi ra, mùi hương trên người sâu kín, hầu kết Cố Lẫm không chịu khống chế mà lăn lộn vài cái.

Nhan Niệm Niệm mắt sắc phát hiện trên thính tai của Cố Lẫm đỏ một chút, cô sửng sốt một chút, cũng nhớ tới chuyện bồn tắm ngày hôm qua.

"A, em, em đói bụng!" Nhan Niệm Niệm vội vàng mà chạy xuống lầu.

Cố Lẫm dừng một chút, đột nhiên ý thức được cái gì, ngón tay thon dài để ở bên môi, thấp thấp mà cười.

Còn tưởng rằng tiểu nha đầu lớn mật cỡ nào chứ, dám kéo tay anh hỏi anh có muốn làm không, thì ra cũng sẽ xấu hổ thành như vậy.

Cơm nước xong, Nhan Niệm Niệm muốn đi nhà họ Cố dọn đồ.

Cố Lẫm vốn dĩ muốn tự mình giúp cô dọn tới đây, nhưng mà Nhan Niệm Niệm kiên trì muốn đích thân qua đó một chuyến, cô còn muốn nhìn một chút Liễu Như Chân đối với việc cô dọn ra khỏi nhà họ Cố là cái phản ứng gì.

Vừa vào cửa, Liễu Như Chân và Cố Đồng Bằng, Cố Dao đều ngồi ở phòng khách lầu một, Cố Tiêu thấy Nhan Niệm Niệm tiến vào, "Ngao ——" lên một tiếng, che mông lại liền hướng trên lầu chạy, xem tư thế cậu ta, giống như mông bị thương.

Cố Lẫm thấp giọng nói: "Ngày hôm qua ông ngoại gọi điện thoại, đoán chừng Cố Tiêu bị đánh."

Anh cùng ông ngoại nói chính là Cố Tiêu cố ý làm mèo của Niệm Niệm bị thương, làm hại Niệm Niệm hộc máu vào bệnh viện, về sau anh không muốn để Niệm Niệm ở lại nhà họ Cố, muốn ông ngoại gọi điện thoại cho Liễu Như Chân chào hỏi một cái.

Anh chưa nói chuyện bản thân cùng tiểu nha đầu chia tay lại hòa hảo, nhưng ông ngoại sao lại có thể không biết động thái của anh chứ, mấy ngày trước anh cùng tiểu nha đầu đều khó chịu, ông ngoại chịu đựng không hỏi đến, đoán chừng trong lòng cũng là nén giận, rất có thể mượn đề tài một chút, đem Cố Tiêu giáo huấn.

Mông Cố Tiêu khẳng định là bị Cố Đồng Bằng đánh, Cố Đồng Bằng rất để ý thanh danh của mình, ở bên ngoài đều duy trì một cái hình tượng ôn tồn lễ độ, nếu truyền ra ngoài con trai ngược mèo, tuổi còn nhỏ chính là một tên tàn nhẫn vặn vẹo biến thái, khẳng định ông ta không thể tiếp thu.

"Nha." Nhan Niệm Niệm nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Tiêu, mặc kệ thế nào, mới tám tuổi liền làm ra chuyện như vậy, tuyệt đối không phải dùng một câu "Đứa trẻ còn nhỏ" hoặc là "Đứa trẻ hơi hung" là có thể lấy lệ bỏ qua, đây căn bản chính là tính cách vặn vẹo.

Tưởng tượng đến ngày hôm qua tròn tròn bị Cố Tiêu làm hại cả người là máu cuộn tròn ở trên giường cô, Nhan Niệm Niệm chính là một trận ghê tởm.

Cô nôn khan một trận, vội vàng che miệng bình phục một chút.

Cố Lẫm hoảng sợ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "Có phải lại khó chịu hay không? Nói không cho em tới đây! Mau ngồi xuống nghỉ một lát, anh đi rót chén nước cho em."

Cảm giác được một đạo ánh mắt sắc bén dừng ở trên người mình, Nhan Niệm Niệm bất động thanh sắc mà nhìn về phía Liễu Như Chân, bà ta cau mày, giống như suy tư gì nhìn chằm chằm cô.

Nhan Niệm Niệm thu hồi ánh mắt, khóe mắt dư quang lại liếc đến Cố Đồng Bằng.

Mày rậm ông ra nhướng lên, đôi mắt híp mắt, ánh mắt sắc bén như là lưỡi dao, chính là một dao quét ở trên bụng cô.

Nhan Niệm Niệm:???

Cô chưa từng gặp qua vẻ mặt Cố Đồng Bằng như thế, nghiêm túc lại tàn nhẫn.

Ông ta từ trước đến nay là trầm ổn ôn hòa, lời tuy không nhiều lắm, nhưng rất có phong phạm của một người đứng đầu trong nhà. Chẳng sợ cô cùng Cố Dao nổi lên xung đột rất nhiều lần, muốn Cố Dao bồi thường mười sáu vạn, bức cho Cố Dao không thể không chuyển trường đến ở nông thôn, Cố Đồng Bằng cũng chưa từng có thất thố như vậy.

Nếu nói là bởi vì Cố Tiêu, nhưng Cố Đồng Bằng vì sao muốn nhìn chằm chằm bụng cô chứ.

"Niệm Niệm, uống miếng nước." Cố Lẫm từ phòng bếp đổ một ly nước sôi để nguội cho cô.

Nhan Niệm Niệm tiếp nhận ly nước, ở trong tay xoay hai vòng, lại không có uống.

Tất cả nhà họ Cố đều quá quỷ dị, lúc trước cô còn rất chắc chắn cho dù Liễu Như Chân muốn giết cô, cũng sẽ không động thủ ở nhà của mình, hiện tại, cô cảm thấy mọi chuyện vẫn là nên cẩn thận thì tốt hơn.

"Cố tiên sinh, Liễu nữ sĩ, tôi muốn dọn đi, cảm ơn hai vị mấy ngày này đối tôi chiếu cố." Nhan Niệm Niệm nói câu lời khách sáo, lại quay đầu nhìn nhìn Cố Dao ngồi trên sô pha.

Cố Dao nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt cũng đăm chiêu, như vậy ngược lại cùng Liễu Như Chân có chút giống, ánh mắt từ mặt rồi quét tới bụng cô.

Trong chớp nhoáng, Nhan Niệm Niệm đột nhiên phản ứng lại.

Bọn họ...... Không phải là cho rằng cô mang thai đi?

Nôn khan, Cố Lẫm thật cẩn thận, vội vã dọn khỏi nhà họ Cố, Giang lão gia tử tự mình gọi điện thoại đến hỏi......

Tất cả cái này, nếu dùng việc cô không cẩn thận hoài thai đứa trẻ của Cố Lẫm để giải thích, còn rất lưu loát.

Nhan Niệm Niệm không biết nói gì một trận, lại không hiểu sao có chút sống lưng lạnh cả người, không chậm chạp nữa, vào nhà thu thập một chút, Cố Lẫm giúp cô đem rương hành lý xách đến trên xe, hai người rời đi.

"Nhan Nhan, suy nghĩ cái gì?" Cố Lẫm phát hiện tiểu nha đầu đã phát ngốc một hồi lâu, từ nhà họ Cố đi ra, dọc theo đường đi cô cũng chưa mở miệng nói chuyện.

"Ừm...... Không có gì." Nhan Niệm Niệm vẫn luôn suy nghĩ người tên Cố Đồng Bằng này, giống như thời điểm sớm hơn, Cố Đồng Bằng cũng từng nhìn qua bụng cô như vậy, chẳng lẽ ông ta rất lo lắng cho cô sẽ mang thai?

Cố Đồng Bằng cũng không quan tâm Cố Lẫm, đương nhiên càng không quan tâm cô, cô đối với Cố Đồng Bằng mà nói chính là một người xa lạ, nhưng Cố Đồng Bằng vì sao để ý cô có thể mang thai hay không như vậy? Hoặc là nói ông ta để ý chính là cô có thể hoài thai đứa trẻ của Cố Lẫm hay không?

Còn có lần đó Cố Đồng Bằng cùng Liễu Như Chân hoài nghi cô cùng Cố Lẫm yêu sớm, hai người không chỉ trích bọn họ, chỉ là đều tặng đồ dùng tránh thai, kỳ kỳ quái quái.

Nhan Niệm Niệm tổng cảm thấy có thứ gì bị bản thân xem nhẹ.

Cô đem rương hành lý quần áo đều lấy ra treo ở tủ quần áo, hai cái rương hành lý là cô cố ý để lại nhà họ Cố, chính là muốn nhìn một chút Liễu Như Chân rốt cuộc khi nào mới có thể từ bỏ ý đồ mở rương hành lý của cô ra, còn có chính là Liễu Như Chân rốt cuộc muốn ở rương hành lý của cô tìm cái gì.

Mật mã của cô là 1136, nếu là bắt đầu từ con số 0 lần lượt thử từng cái rất nhanh là có thể thử ra, hơn nữa cô phải đi học, thời gian không ở nhà rất nhiều, Liễu Như Chân có bó lớn cơ hội.

Quả nhiên, không bao lâu rương hành lý đã bị mở ra, nhưng mà khiến Nhan Niệm Niệm kinh ngạc chính là, rương hành lý cái gì cũng không thiếu, chỉ là bị người ta động qua sau đó lại cẩn thận khôi phục nguyên dạng.

Hơn nữa, từ sau khi rương hành lý bị trộm mở ra, liền không còn bị người khác động qua.

Nhan Niệm Niệm không quá hiểu được Liễu Như Chân, chẳng lẽ chính là muốn nhìn một chút trong rương của cô có cái gì? Hay là nói sau khi mở ra phát hiện cũng không có đồ bà ta muốn tìm?

Mặc kệ nói như thế nào, cô đã dọn tới biệt thự nhỏ rồi, cho dù Liễu Như Chân muốn nhìn lén nữa, cũng không có cơ hội.

Biệt thự nhỏ ngoại trừ cô và Cố Lẫm, còn ở dì Tiết cùng một người bảo về, Liễu Như Chân muốn trộm tiến vào phòng cô, khẳng định là không có khả năng.

Cố Lẫm rất rõ ràng mà cảm giác được, sau khi Nhan Niệm Niệm dọn đến biệt thự nhỏ cả người đều thả lỏng, buổi sáng nếu không phải anh gọi cô, tiểu nha đầu còn đang ngủ nướng đó.

"Em như vậy...... Còn muốn buổi sáng 6 giờ đi chạy bộ?" Khóe môi hơi mỏng của Cố Lẫm cong lên.

Nhan Niệm Niệm ngạo kiều mà nhấc cằm nhỏ, "Em như vậy thì làm sao vậy, một tuần này em không thể vận động kịch liệt, dứt khoát buổi sáng ngủ nhiều một chút, chờ cuối tuần khẳng định em có thể dậy sớm chạy bộ."

Cơm sáng dì Tiết đã chuẩn bị tốt, còn chuẩn bị cho Nhan Niệm Niệm một phần chè dưỡng dạ dày, để trong bình giữ ấm, cho cô mang theo đi tới trường học.

Tuy rằng cách trường học rất gần, Cố Lẫm vẫn là lái xe qua đó, vạn nhất tiểu nha đầu ở trường học gặp phải chuyện gì, hoặc là thân thể không thoải mái, có xe ở ngoài cổng trường thì thuận tiện hơn nhiều.

Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi hai người hòa hảo xuất hiện ở trường học, nhìn bọn họ đi cùng một chỗ, các bạn học khó tránh khỏi trộm nhìn vài lần.

Nhan Niệm Niệm bởi vì chuyện của Hạ Duy mà có chút danh tiếng, từ trước đến nay Cố Lẫm là lão đại của trường học, từ khi Nhan Niệm Niệm chuyển trường tới đây hai người liền rất thân cận, cho nên trận chia tay kia các bạn học đều đã nhận ra, hiện tại một lần nữa sóng vai tiến vào cổng trường, tự nhiên lại là dẫn đến sự chú ý của mọi người.

Mới vừa đi đến quảng trường nhỏ phía trước khu dạy học, Nhan Niệm Niệm: "Ai nha, em đã quên mang bình giữ ấm."

Cố Lẫm lập tức xoay người, "Anh giúp em đi lấy."

Nhan Niệm Niệm không cản anh, đó là dì Tiết cố ý chuẩn bị, cô không muốn lãng phí.

Ngồi ở trên bồn hoa cạnh quảng trường nhỏ, ngón tay Nhan Niệm Niệm câu lấy dây cặp sách trên hai vai, nghĩ Điền Vũ người này.

Lần này cô cùng Cố Lẫm chia tay, là bởi vì Cố Lẫm tự ti, thật ra đây vẫn luôn là tai họa ngầm chôn ở giữa bọn họ, trong lòng Nhan Niệm Niệm sớm đã có dự cảm mơ mơ hồ hồ, thậm chí cô cảm thấy, cây châm này loại bỏ càng sớm càng tốt.

Nhưng nguyên nhân gây ra không nên là Điền Vũ.

Hình xăm trên mặt Điền Vũ, chính là vì Cố Lẫm mà cố ý vẽ.

"Chậc chậc, suy nghĩ của cậu ta đúng là không bình thường." Nhan Niệm Niệm không biết Điền Vũ rốt cuộc là xuất phát từ cái tâm lý gì, đến tột cùng là thật sự yêu đến không thể kiềm chế, hay là lâm vào việc tự mình cảm động nào đó?

Đang nghĩ ngợi tới đây, trước mắt đứng một đôi giày trượt ván màu trắng, tú tú khí khí, hướng lên trên nhìn, gương mặt kia đúng là Điền Vũ.

"Bạn học Nhan," Ngón tay Điền Vũ cong lên, khảy khảy tóc dài bên tai, cười nói: "Sắc mặt cậu không tốt lắm đâu, có phải gần đây thật sự không quá thoải mái hay không a?"

Lông mày Nhan Niệm Niệm nhíu xuống, mắt thấy Cố Lẫm đã qua đây, đứng lên cười so với Điền Vũ còn sáng lạn hơn, một đôi đồng từ trong suốt thuần khiết cong lên, "Hai ngày này tôi bị bệnh, sắc mặt quả thật không tốt lắm."

Điền Vũ lộ ra một tia đắc ý, vừa muốn nói gì, Nhan Niệm Niệm lại mở miệng.

"A Lẫm cũng nói sắc mặt của tôi không tốt lắm, cậu ấy thích làn da vỗn dĩ trắng nõn tinh tế không hề tì vết của tôi." Ngón tay trắng nhỏ của Nhan Niệm Niệm ở gương mặt của mình nhẹ nhàng mơn trớn, cười tủm tỉm mà nhìn sắc mặt Điền Vũ thay đổi, "Cho nên cậu ấy tự mình làm canh cho tôi, nói là hy vọng tôi nhanh chóng khôi phục đó."

Cô nói chuyện, hướng phía sau Điền Vũ vươn tay, "A Lẫm, cảm ơn chè anh làm cho em."

A Lẫm? Tự mình làm canh?

Cố Lẫm nhướng nhướng mày, nhìn cũng không liếc mắt nhìn Điền Vũ một cái, đem bình giữ ấm nhét vào trong lòng ngực Nhan Niệm Niệm, dặn dò nói: "Buổi sáng liền uống cái này, đậy nắp cho tốt đừng để lạnh."

Hai người sóng vai vào khu dạy học, bởi vì ai đến gần, cánh tay bả vai thường thường liền cọ đến nhau.

Điền Vũ nhìn chằm chằm bóng dáng hai người họ, gương mặt vặn vẹo, lòng bàn tay cũng sắp bị móng tay đâm thủng.

Tác giả có lời muốn nói: A, hư niệm niệm lại bắt đầu trát Điền Vũ tâm lạp

Niệm niệm: Thỉnh kêu ta trát tâm tiểu cuồng ma.

Editor có lời muốn nói: Lười tới mức k edit lời của tg nữa, 23c đếm ngược.