Từng Bước Trộm Tâm

Chương 70: Thắt cổ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




"Hừ! Sau này nàng bớt tìm hoa vấn liễu thì đã là tình yêu to lớn của bọn ta rồi!"
**************************
Hỉ yến trong Hoàng cung vẫn tiếp tục diễn ra, trong hòn non bộ nào đó trong ngự hoa viên Lưu Lê và Sở Trần Quân đã đem y phục mặc chỉnh tề lại lần nữa, cùng những cơn gió thỉnh thoảng thổi qua mà chậm rãi bước đi. Theo thói quen ở bên nhau ở thế giới hiện đại, Lưu Lê từ đầu tới cuối đều an tĩnh một bên nghe Sở Trần Quân quá trình nàng ấy xuyên qua tới đây, và thời gian qua đã xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm đó, sau khi Lưu Lê bị bảo an đá ra khỏi cửa sổ, Sở Trần Quân vẫn cùng nàng nhảy xuống, nguyên tưởng rằng cùng nàng bỏ mình rơi xuống lầu, nào người tới Sở Trần Quân không những không chết mà ngược lại còn xuyên đến Đại Tần triều. Càng làm cho nàng ấy có chút không chịu nổi tình cảnh chính là, thứ nhất người nàng nhìn thấy sau khi tỉnh lại không phải là Lưu Lê mà là Tần Hiên mặc long bào cửu ngũ chí tôn. Xưng hô nàng là Hoàng hậu, Sở Trần Quân trừ khi trên phim truyền hình mới nghe qua thì cũng chỉ đọc qua trong tiểu thuyết. Nhưng khi nàng bị những tỳ nữ kia cung kính gọi một tiếng "Hoàng hậu", Sở Trần Quân chỉ xém một chút nữa là té xỉu.
Ở trên giường ngây ngốc suốt hai tuần lễ, nàng mới đón nhận được thân phận Hoàng hậu của mình. May mà Tần Hiên đối với nàng không tệ, cộng thêm thị tỳ bên cạnh cung cấp tin tức cho nàng Tần Hiên hiện đang có bệnh trong người không tiện đến, làm cho nàng bỏ ý định trốn ra khỏi cung, an tâm ở trong cung là Hoàng hậu não rỗng.
"Ý nàng nói "cái kia" của Hoàng thượng không được sao?" Nghe xong Sở Trần Quân tự thuật, Lưu Lê cùng nàng ấy sóng vai đi bên nhau lộ ra vẻ kinh ngạc mà vui sướng.
"Dĩ nhiên, bằng không hắn làm sao có thể bỏ ta qua một bên không quan tâm đến chứ!" Sở Trần Quân bắt đầu đùa giỡn, thay Lưu Lê đem sợi tóc bị gió thổi tới khóe miệng gỡ xuống: "Nói chung hắn cũng xem như chánh nhân quân tử, cho tới nay luôn xem ta là tỷ tỷ. Nàng biết không tại sao trong Hoàng cung chỉ có mấy cung nữ chứ? Bởi vị phi tử Hậu cung đều trở thành cung nữ để Hoàng thượng ngự dụng, hắn mỗi ngày đều phải uống thuốc, ta nghe nói gần đây người phụ trách chính là Lăng phi vừa mới tới, nghe nói hầu hạ Hoàng thượng rất chu đáo, cho nên gần đây cơ hồ đều do nàng ta hầu hạ Hoàng thượng uống thuốc."
"Nàng nha, vẫn là xấu xa như vậy. Nói đến Lăng phi, nàng ấy cũng là bị ép buộc, bất đắc dĩ mới tiến vào cung hầu hạ Hoàng thượng." Lưu Lê kéo tay Sở Trần Quân dừng lại tại chỗ, nàng có lời muốn nói với Sở Trần Quân, về chuyện của Yên Nhi và Lăng Mỵ Như, còn có những chuyện khác nữa, đối với Lưu Lê mà nói, chuyện gì cũng không muốn giấu diếm nàng ấy.
Trầm ngâm trong chốc lát, đợi nàng mở mắt lần nữa, đúng lúc chống lại ánh mắt thăm dò của Sở Trần Quân: " Trần, nàng cũng biết ta không giống nàng xuyên đến Hoàng cung làm Hoàng hậu. Chuyện mà ta gặp phải chính nàng cũng không cách nào tưởng tượng ra được, ta....ta thời điểm lúc đầu xuyên tới đây là do Mỵ Như nàng ấy cứu ta, tiếp tho ta...." Lưu Lê khoa tay múa chân qua lại đem từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn từ khi nàng xuyên đến đây đều kể hết với Sở Trần Quân, bao gồm thế nào nàng gặp được Tần Hạo, làm thế nào đi trộm Dạ Minh châu của Trọng Yên Nhi, làm thế nào gặp được Lăng Mỵ Như, gặp được Không Minh đại sư, cho đến lúc cùng Tần Nguyệt Dao định ra khế ước trở thành Phò mã của nàng ta.
Đủ loại chuyện phát sinh Lưu Lê cũng không giấu diếm nàng ấy chút nào, chẳng qua là thẳng thắn là tốt nhưng không phải nhận được sự khoan hồng của Sở Trần Quân, một cái tát hung hăng đánh lên trên mặt của Lưu Lê, Sở Trần Quân đã sớm lệ rơi đầy mặt mà lui về phía sau Nàng không thể tin được, không thể tin được Lưu Lê, người nói trong lòng nàng ấy chỉ có mình lại đi những nữ nhân khác; nàng không thể tin được Lưu Lê người cùng mình định lời thề sống chết không rời lại vì người khác mà trở thành Phò mã. Tất cả chuyện này, nếu như chỉ là một cơn ác mộng, thì như vậy nàng tình nguyện mau chóng tỉnh lại, làm như chưa từng đến yến hội nhìn thấy Lưu Lê.
"Trần, nàng đừng như vậy, ta không muốn lừa dối nàng, nhưng mà ta..."
"Nàng đủ rồi! Không cần gọi ta là Trần!" Sở Trần Quân nở nụ cười giễu cợt, giơ tay lên chỉ vào Lưu Lê nói: "Lưu Lê, nàng xem nàng là ai? Nàng là Hoàng thượng sao? Thì ra tình yêu của nàng đối với ta cũng chỉ là như vậy, ha ha...Coi như là kết thúc Lưu Lê, chúng ta coi như đã kết thúc rồi."
"Trần, nàng đừng như vậy, đừng như vậy có được hay không. Ta yêu nàng, ta thật sự yêu nàng mà!" Lưu Lê liều mạng ôm lấy nàng ấy, sợ một khi không cẩn thận làm cho nàng từ bên cạnh mình mà rời đi. Nàng không muốn, không muốn lại muốn lần nữa nhìn người mình yêu rời bỏ đi trước mắt mình.
"Lưu Lê, yêu chính là ích kỷ." Sở Trần Quân trầm giọng nói.
"Ta biết yêu chính là ích kỷ, nhưng nàng tin ta, tất cả mọi chuyện xảy ra cũng không phải là do ta muốn. Ta từng giãy dụa mà chối bỏ tất cả, nhưng đến cuối cùng vẫn là nhúng chân vào. Nàng mắng ta cũng được, đánh ta cũng được, ta thật sự không muốn nàng rời bỏ ta, ta không muốn nhìn thấy nàng đau lòng. Trần, nàng còn nhớ ta đã từng nói với nàng hay không, chờ sau này chúng ta thoát khỏi tổ chức, đi đến vùng nông thôn nào đó mua một mảnh đất yên ổn mà sinh sống. Lời hứa này ta vẫn còn nhớ rất rõ, chúng ta...chúng ta rời khỏi đây có được không? Chúng ta đã không còn ở hiện đại nữa, mà ta cũng có đủ tiền để mua một mảnh đất cùng nàng trải qua cuộc sống bình thản. Trần, nàng căn bản không biết, không có nàng trong cuộc sống của ta, ta làm sao có thể trôi qua nổi."
"Ta biết, bởi vì ta như vậy ta mới chịu đựng được tới ngày hôm nay." Sở Trần Quân dùng sức mà nắm chặt cổ áo của Lưu Lê, qua một lúc lâu, mới nói: "Mang ta rời đi, Lưu Lê, nàng thật sự chỉ đem một mình ta rời đi sao? Cho ta chú thời gian bình tĩnh lại, mà nàng, cũng tỉnh táo một chút đi. Ta cho tới bây giờ, đều chỉ yêu một mình nàng, chưa từng thay đổi, cho tới bây giờ cũng vậy." Sở Trần Quân tránh thoát khỏi vòng tay của Lưu Lê, ở trên cánh môi nàng ấy hôn nhẹ lên, xoay người biến mất trong tầm mắt của Lưu Lê. Nàng cần có thời gian để suy nghĩ một lần nữa, hoặc là cố gắng tiếp nhận thêm một lần nữa.
Đóng cửa từ chối tiếp khách, Sở Trần Quân lại một lần nữa lâm vào suy tư. Mà, tinh thần Lưu Lê trở nên đau khổ, cả ngày trừ bỏ ngồi ở trên ghế tròn ngồi ngẩn người hoặc là viết chữ giản thể trên giấy mà Trọng Yên Nhi xem không hiểu chữ gì. Bởi vì tâm sự không giải quyết được, Lưu Lê đã mấy ngày không có đến chỗ của Lăng Mỵ Như. Bởi vì quá mức nhớ nhung nàng, Lăng Mỵ Như mỗi chiều đều tới Vân Thư cung, nhìn thấy chính là vẻ chán chường của Lưu Lê cùng Trọng Yên Nhi an tĩnh ngồi bên người nàng ấy.
"Yên Nhi tỷ tỷ, Lưu Lê nàng ấy sao vậy?" Lăng Mỵ Như nghi ngờ hỏi.
"Lê gặp lại bạn gái nàng ấy rồi, chính là Hoàng hậu. Chẳng qua, nàng ấy tựa hồ không chấp nhận ta và nàng, nổi giận với Lê rồi." Trọng Yên Nhi ý tốt giải thích, nghe thấy lời giải thích của nàng, Lưu Lê lại vừa than thở vừa lắc đầu, giương con ngươi ảm đạm nhìn lên nhìn xuống.
"Hoàng hậu?!" Lăng Mỵ Như thực sự cả kinh, mấy ngày nay nàng quả thật nghe nói Lưu lê có một người bạn gái không rõ tung tích, chẳng qua là không nghĩ tới người không rõ tung tích lại là Hoàng hậu. Nếu như theo lễ thành thân mà nói, các nàng chỉ được xem là tiểu thiếp, mà Hoàng hậu nương nương mới là chính thất rồi! Nếu mà chính thất không chấp nhận các nàng, các nàng chẳng phải sẽ bị vứt bỏ sau?! Việc này là không thể được! Trong đầu Lăng Mỵ Như bắt đầu không ngừng lên kế hoạch gì đó, nàng phải làm sao để Hoàng hậu tha thứ cho Lưu Lê, chấp nhận các nàng, nếu không nàng làm sao có thể cùng Lưu Lê ở bên nhau được đây.
"Lưu Lê, nàng tội gì phải hao tổn tinh thần như vậy? Không bằng thế này, nàng đi Khôn Ninh cung mời Hoàng hậu đến đây, chuyện còn lại để ta cùng Yên Nhi tỷ tỷ sẽ giúp nàng giải quyết, thế nào?"
"Nàng nói thật ư?!" Lưu Lê nghe vậy liền bật dậy, nàng vẫn biết Lăng Mỵ Như thông minh thế nào, đùa giỡn tâm trạng so với người khác còn biến hóa nhanh hơn người khác nhiều. Nếu nàng ấy có thể giúp đỡ, vậy tất cả đều dễ nói rồi. Nói đi liền đi, Lưu Lê giống như đứa trẻ ở trên mặt Trọng Yên Nhi và Lăng Mỵ Như hôn mỗi người một cái, bước nhanh ra khỏi Vân Thư điện tìm Sở Trần Quân đưa đến đây.
Rất dễ dàng tìm được Khôn Ninh cung, Lưu Lê cũng không kịp để ý mấy tỳ nữ đứng bên cạnh, không nói hai lời liền lôi kéo Sở Trần Quân hướng Vân Thư điện mà đi tới. Không có cách nào, ai bảo nàng nói hết lời hữu ích mà Sở Trần Quân cũng không nguyện ý cùng nàng đi đến Vân Thư điện chứ! Hai người do dự đi qua ngự hoa viên, Sở Trần Quân bị tính tình bướng bỉnh của nàng ấy làm không có biện pháp từ chối, không thể làm gì khác hơn là ngừng giãy dụa cùng nàng ấy đi vào Vân Thư điện. Không đến thì tốt rồi, vừa vào cửa liền nhìn thấy Trọng Yên Nhi cùng Lăng Mỵ Như hai người đang đứng ở trên ghế tròn, thứ đang cầm trên tay rõ ràng là lụa trắng dùng để tự tử điển hình trên phim truyền hình mà.
"Các nàng đây là muốn làm gì! Mau xuống đây!" Lưu Lê bị hành động đột ngột của các nàng dọa sợ cho hết hồn, muốn tiến lên đem các nàng ấy ôm xuống, lại bị hai người đưa tay ngăn cản.
Cho đến khi nghe Sở Trần Quân bảo các nàng ấy bước xuống, Lăng Mỵ Như rốt cuộc cũng nghẹn ngào mà mở miệng, nước mắt theo sát tuôn ra từ trong hốc mắt: "Tỷ tỷ, ngươi là người mà Lê thích nhất, ta liền gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ vậy. Ngươi có biết người mà Lê tâm tâm niệm niệm là ai không? Là ngươi. Nhưng như vậy thì sao chứ, chúng ta không quan tâm, chỉ cần trong lòng nàng ấy có vị trí cho chúng ta, dù cho một vị trí nhỏ cũng được. Hôm nay người giận nàng ấy trái ôm phải ấp, nàng vì người liền muốn vứt bỏ chúng ta. Tỷ tỷ có biết chúng ta sớm đã trở thành người của nàng ấy, trinh tiết này có bao nhiêu quan trọng tỷ tỷ cũng biết được. Hôm nay gọi tỷ tỷ tới đây cũng không phải gì khác, chẳng qua là hy vọng tỷ tỷ đừng giận nàng ấy nữa, chúng ta...chúng ta chết cũng nhắm mắt!"
"Tỷ tỷ, Yên Nhi cũng gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ rồi. Hôm nay Lê sợ ngươi tức giận không cần chúng ta nữa, chúng ta sống cũng không có ý nghĩa gì. Chỉ hy vọng tỷ tỷ ngày sau có thể bên cạnh nàng ấy chắm sóc nàng ấy thật tốt. Hai người chúng ta, từng thuộc về Lê cũng không hối hận. Lưu Lê, Yên Nhi thật sự yêu nàng, rất yêu nàng, nếu có kiếp sau, Yên Nhi vẫn lựa chọn bên cạnh nàng!" Hai tròng mắt Trọng Yên Nhi rưng rưng, nở ra một nụ cười vô lực, đem lụa trắng siết ở cổ, sau khi ngắm nhìn Lưu Lê thật kỹ liền đá văng ghế tròn, phát ra hơi thở khó khăn nức nở.
"Trời ạ!" Lưu Lê không nghĩ tới Trọng Yên Nhi sẽ làm thật, vội vàng ôm lấy chân của nàng ấy đem nàng ấy để xuống, chẳng qua bên này vừa để xuống, thì Lăng Mỵ Như bên kia lại đem ghế tròn đá văng đi, Lưu Lê bị dọa sợ không ngừng, vừa đặt Trọng Yên Nhi xuống, lại chạy đến ôm lấy hai chân của Lăng Mỵ Như đem nàng đặt xuống, nắm lấy hai tay các nàng, rống to: "Các nàng làm cái gì vậy hả! Làm cái gì vậy hả! Các nàng là muốn hù chết ta sao!"
"Lê, tỷ tỷ không tha thứ cho nàng, nàng sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ ta thôi! Nếu là như thế, chi bằng để chúng ta chết quách cho xong!" Lăng Mỵ Như ủy khuất nói, tựa vào bả vai Lưu Lê khóc lớn lên.
"Các ngươi! Ta không có tức giận." Sở Trần Quân không phải là người có tâm địa cứng rắn, nàng và Lưu lê giống nhau đều không nhịn được khi thấy nữ nhân khóc. Lời nói vừa rồi nàng nghe vào tai cũng chua xót một mảnh, nàng biết nữ tử cổ đại luôn đặt vấn đề trinh tiết vô cùng nặng nề, chẳng qua không nghĩ tới các nàng bởi vì Lưu Lê vứt bỏ các nàng mà treo cổ tự tử. Dĩ nhiên, nàng không nghĩ tới trường hợp một khóc hai nháo ba treo cổ lại bắt đầu vận dụng từ thời cổ đại đến hiện đại. Ngoại trừ đau lòng cũng cảm thấy vui mừng thay Lưu Lê, không nghĩ tới nàng ấy có thể gặp được hồng nhân tri kỷ si tình đến như vậy.
"Trần, thật xin lỗi, là ta không tốt." Lưu Lê giống như đứa trẻ làm lỗi đứng một bên cúi đầu, nhưng trong lúc vô tình liếc thấy Lăng Mỵ Như hướng nàng trừng mắt cười giảo hoạt. Bộ dạng kia, rõ ràng đã nói cho nàng biết hành động mới vừa rồi cũng là diễn trò mà thôi!
"Được rồi được rồi! Còn xin lỗi gì nữa chứ! Lưu Lê ta nói cho nàng biết, coi như nàng vận khí tốt tìm được hai vị muội muội si tình như vậy. Nàng nói đúng, nơi này là cổ đại, quy tắc thời hiện đại sớm đã không dùng được nữa rồi. Bất quá ta nói cho nàng biết, có bao nhiêu người đi nữa cũng không có nghĩa là nàng có thể bội tình bạc nghĩa. Hoặc là, đối xử bình đẳng, hoặc là, nàng cút cho ta!" Sở Trần Quân thật muốn cắn chết Lưu Lê, người yêu của nàng, người mà yêu rồi lại hận không được, nhất định phải để nàng ấy thỏa hiệp ở trong tay nàng. Nếu không, nàng thật sự sợ Trọng Yên Nhi và Lăng Mỵ Như lại lần nữa treo cổ, trái tim nàng chịu không nổi a!
"Trần, nàng tha thứ cho ta sao?! Nàng yên tâm, ta sẽ đối xử bình đẳng với các nàng! Ta thề! Ta thật sự xin thề! Ta yêu nàng, ta yêu các nàng!" Lưu Lê nở nụ cười ngốc nghếch, đỡ Trọng Yên Nhi và Lăng Mỵ Như đứng dậy, hướng các nàng ấy cười cười cảm kích. Thật yêu các nàng ấy chết đi được, nếu như không có các nàng, chuyện này làm sao có thể dễ dàng giải quyết như vậy chứ!
"Hừ! Sau này nàng bớt tìm hoa vấn liễu thì đã là tình yêu to lớn của bọn ta rồi! Bọn muội hẳn là chưa ăn cơm rồi, đi thôi, theo ta đến Khôn Ninh cung ăn điểm tâm thôi! Ngự thiện phòng vừa mới làm, ăn ngon vô cùng!" Sở Trần Quân hừ lạnh mấy tiếng, lôi kéo Trọng Yên Nhi và Lăng Mỵ Như đi ra ngoài, hoàn toàn đem Lưu Lê vứt qua một bên. Cứ như vậy qua một thời gian, nàng cảm thấy hai vị muội muội so với Lưu Lê vui vẻ hơn nhiều, ít nhất không để nàng hận đến nghiến răng!
-------------------HẾT CHƯƠNG 70-----------------