Tung Hoành Cổ Đại

Chương 408: Lý do của sự phản bội




"Lý tướng quân, những người này muốn tiêu diệt đội quân Khắc Châu của chúng ta, chúng tôi không đồng ý cho nên đã bị chúng tôi giết chết rồi, không liên quan đến môn chủ Ôn Yến, cũng không liên quan gì đến Lý tướng quân ngài."

"Lý Tướng Quân, đây là chuyện trong nội bộ của quân Khắc Châu chúng tôi, ngài đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi, giết mấy tên súc sinh này thật sự không cần các ngài phải ra tay."

"Lý tướng quân, nếu như hoàng thượng muốn truy cứu tội giết người, ngài cứ nói là chủ ý của Cao Đức Quang ta, ta lộn xộn mấy ngày đã sớm lãnh tội chết nhiều lần, bởi vì giết mấy tên súc sinh này chết, Cao Đức Quang ta có chết cũng không tiếc." Cao Đức Quang tức giận nói, nhìn về phía mấy tên tướng quân đang mềm nhũn nằm ở trước mặt mình, đáy mắt vẫn mang theo hận thù như cũ.

Dựa theo pháp lệnh, người tự ý sử dụng vũ khí để giết chết trưởng quan của mình thì phải bị xử tử.

Cho nên nhìn đám người phẫn nộ này, đáy lòng Lý Trường An thấy cảm động, bọn họ đã ý thức được việc giết người của bọn họ sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho Ôn Yến và Phi Long Môn, cho nên...

"Yên tâm, mặc dù là hoàng thượng hay là bộ binh cũng sẽ không gây khó xử cho Phi Long Môn, lúc nãy ta chỉ là không muốn để cho môn chủ thấy khó xử. Các người cứ yên tâm đi, chuyện này Lý Trường An ta còn có thể xử lý được."

Lý Trường An quay đầu nhìn Thiên Sơn và Vạn Thuần đang đứng cạnh xe ngựa, nhẹ giọng hỏi: "Môn chủ thế nào rồi?"

"Trước đó môn chủ đã dùng kim châm khống chế được vết thương, chuyện đã đến bây giờ, người cũng đã chống đỡ không nổi nữa." Trên mặt của Vạn Thuần đều là lo lắng.

"Chuyện của Lương Quang Tường, chúng ta xử lý như thế nào đây, còn có Mãn thúc nữa, gọi ông ta tới đây đi." Trên mặt Thiên Sơn lộ vẻ khó xử, tuy nói chiến sự đã kết thúc rồi, nhưng chiến tranh thuộc về bọn họ vẫn còn chưa kết thúc, bây giờ là lúc cần chủ ý của Ôn Yến nhất.

"Lý Tường An, cho người tìm Tô Diễn đến đi, để hắn ta giúp Mãn thúc phân phát bạc." Âm thanh suy yếu của Ôn Yến vừa dứt liền tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, sao cô có thể không hiểu được bây giờ chính là lúc cần mình nhất, nhưng mà sức khỏe của cô thật sự phải khiến người thất vọng rồi.

"Vạn Thuần, đến chỗ Quân Y mua chút thuốc, dựa theo phương thuốc này mà mua, lập tức đun lên, ta muốn phục dung." Ôn Yến yếu ớt đưa một đơn thuốc từ trong xe ngựa ra.

"Thiên Sơn, dẫn ta đi gặp Lương Quang Tường." Ôn Yến mở miệng lần nữa.

"Môn chủ, người vẫn nên nghỉ ngơi đi, chúng tôi đã bắt Lương Quang Tường lại rồi, y chạy không thoát đâu." Thiên Sơn nghe Ôn Yến muốn đi gặp Lương Quang Tường liền nhanh chóng khuyên can, một là vì sức khỏe của Ôn Yến, hai là sợ Ôn Yến sẽ nổi giận vì Lương Quang Tường, thân thể của cô đã không thể chịu nổi nếu cô có cảm xúc quá kịch liệt.

"Phản đồ của quân Khắc Châu chúng ta đều xử lý, Phi Long Môn..." Âm thanh của Ôn Yến rất nhẹ, cũng không nói muốn xử lý Lương Quang Tường như thế nào, theo lý thuyết phản đồ của Phi Long Môn thì không thể lưu lại.

Nếu như không phải do lúc trước Ôn Yến mềm lòng, cảm thấy Lương Quang Tường sẽ không ấp ủ thành sai lầm lớn, cũng sẽ không xảy ra thảm kịch của quân Khắc Châu ngày hôm nay.

"Môn chủ, nếu không thì người đừng đi gặp y, muội sẽ trực tiếp giết y là được rồi." Nghĩ đến Lương Quang Tường, lửa giận nơi đáy lòng của Thiên Sơn hiển nhiên càng sâu nặng hơn so với Ôn Yến, trước ngày hôm nay, nàng ta nghĩ Lương Quang Tường là người tốt, nghĩ Lương Quang Tường sẽ không trở thành kẻ thù của bọn họ.

Nhưng mà người tốt trong trí nhớ kia lại trở thành kẻ xấu có tội ác tày trời không thể tha thứ, đầu tiên nàng ta phải bước qua được cái vạch trong lòng mình.

"Haiz." Ôn Yến thấp giọng thở dài, bất đắc dĩ nói một câu: "Lương Quang Tường không phải là người không có đường lui, y đã dám làm ra chuyện phản bội Phi Long Môn, chắc chắn cũng đã chuẩn bị xong việc bảo toàn tính mạng."

"Nhưng mà..."

"Thiên Sơn, không có nhưng mà, Lương Quang Tường ở trong triều đã trù tính nhiều năm, đã sớm không phải là nhóm tâm phúc của ai, quần thần trong triều dưới tay của y không ít, nếu như chúng ta xử lý vô ý thì triều đình rung chuyển là chuyện rất có khả năng."

"Nhưng mà ông ta quá đáng chết, hơn một nghìn mạng sống của quân Khắc Châu, cái này..." Thiên Sơn thấp giọng nói chuyện, trong đêm tối trong ánh mắt của nàng ta đều là sự căm ghét sắc bén như lưỡi dao.

"Thiên Sơn, ngươi yên tâm đi, lần này ông ta tất nhiên sẽ vì những chuyện mình làm ra mà trả giá đắc, Phi Long Môn của chúng ta trừng phạt phản đồ tuyệt đối không phải chỉ có một chiêu giết người." Ôn Yến thấp giọng an ủi Thiên Sơn, cũng an ủi chính mình.

Nếu như có thể lựa chọn, cô thật sự muốn lập tức giết chết Lương Quang Tường đi, diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn, chỉ là có rất nhiều chuyện không phải cứ gọn gàng nhanh chóng là có thể giải quyết được.

Chỉ là Ôn Yến và Thiên Sơn có làm như thế nào cũng không nghĩ tới, Lương Quang Tường chuẩn bị chiêu bảo toàn tính mạng cho mình lại là tận trung.

"Ngươi nói cái gì? Bây giờ dựa vào cái gì mà nói muốn tận trung với Phi Long Môn, cũng bởi vì ngươi vừa mới hại chết nhiều mạng người như vậy? Ngươi cảm thấy hiện tại bọn ta vẫn còn cần ngươi tận trung à?" Sau khi Thiên Sơn nghe Lương Quang Tường thấp giọng nói mình nguyện ý trung thành với Phi Long Môn, mãi mãi cũng không phản bội cả người nàng ta đều phát điên lên.

Lương Quang Tường không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Ôn Yến, ánh mắt thành khẩn lại bình tĩnh.

"Lương Quang Tường, lần này là vì cái gì?" Ôn Yến không trả lời Lương Quang Tường, vẽ bình tĩnh trên mặt không hề lay động, không ai có thể nhìn ra được cảm xúc của cô.

"Vì để có thể quang minh chính đại ở bên cạnh nàng ấy." Lương Quang Tường bình tĩnh trả lời.

Ôn Yến tựa lưng trên ghế ngồi nhìn chằm chằm vào Lương Quang Tường, nhẹ giọng nói một câu: "Nhưng mà ngươi tận trung với Phi Long Môn, có lẽ cả đời này cũng không thể quang minh chính đại ở bên cạnh bà ta."

"Môn chủ là người nắm giữ phượng ấn, nếu như người muốn thì có thể cho nàng ấy tự do, cũng có thể cho nàng ấy bất kỳ một thân phận nào." Lương Quang Tường nhẹ giọng nói.

"Ngươi đã biết ta có cái quyền này, tại sao ngươi muốn làm chuyện phản bội ta?" Ôn Yến có chút tò mò, cô chỉ cảm thấy Lương Quang Tường là tiết rẻ vinh hoa phú quý, lại không nghĩ rằng, lại là...

"Môn chủ, rõ ràng là chuyện người có thể làm được dễ như trở bàn tay, nhưng người lại không đồng ý giúp bọn ta, ta hận ngươi." Lương Quang Tường nói.

Khóe miệng của Ôn Yến đều là vị đắng chát, cô nhìn chằm chằm vào Lương Quang Tường, mấy lần muốn nói nhưng rồi lại thôi.

"Môn chủ là muốn trở thành nữ nhân của Tống Vĩnh Kỳ, cho nên mới không bằng lòng đeo cái danh quý phi của tiên đế, thực tế thì người có thể tùy ý thành toàn tất cả, nhưng người lại..."

Trong ánh mắt sắc bén của Lương Quang Tường mang theo mấy phần oán giận, sau khi nói xong thì y cũng cúi thấp đầu xuống rồi không nói gì nữa.

"Lương Quang Tường, ngươi cũng không nghĩ đến ngươi đã làm chuyện gì có lợi đối với Phi Long Môn, Phi Long Môn đã nuôi ngươi, ngươi đã biến thành bạch nhãn lang lớn nhất, bây giờ còn có mặt mũi ở đây mà trách môn chủ không thành toàn cho các người, ngươi có cái gì mà muốn sự thành toàn của Phi Long Môn. Nếu như ta là môn chủ, cả đời này của ta sẽ để cho Lăng quý thái phi nhận danh hào quý thái phi, khiến cho cả đời này ngươi cũng không có cách nào xứng với bà ta." Thiên Sơn nghe Lương Quang Tường nói vậy, rốt cuộc cũng không nhịn được mà đi đến trước mặt y, nhìn chằm chằm vào y la lớn lên.

Lương Quang Tường vẫn không nói chuyện, chỉ là yên tĩnh quỳ gối ở trước mặt của Ôn Yến.

"Đã hận ta rồi thì tại sao còn muốn tận trung? Chính là vì muốn bảo toàn tính mạng?" Ôn Yến nghe Lương Quang Tường nói, đột nhiên trên mặt đều là ý cười, trong tận cùng sức tưởng tượng của mình cô không hề ngờ tới Lương Quang Tường cuối cùng lại đứng ở phía đối lập của mình, vậy mà lại là do mình đã không thành toàn.

Trên đời này không bao giờ sợ thiếu những người giống như Lương Quang Tường, đối với người khác thì đo lường bằng cách lấy lợi ích của cá nhân làm tiêu chuẩn, nhưng đối với thước đo về tiêu chuẩn của bản thân thì hầu như không có.

Cho nên, chuyện mà người khác không làm được thì mãi mãi đều là do người khác sai, chuyện mà mình không làm được thì tất cả đều do có nỗi khổ tâm ở trong lòng.

Chỉ là không nghĩ tới Lương Quang Tường quyền cao chức trọng đứng ở hàng tam công vậy mà cũng lại là người vì lợi ích như thế này.

Cho nên, cảnh máu me ngày hôm nay, y đều không hề thấy áy náy chút nào...

Rốt cuộc đáy mắt của Ôn Yến đã lóe lên sát ý, lạnh lẽo như dao...