Tung Hoành Cổ Đại

Chương 732: Ngoại truyện 22: Chém giết




Nghĩ đến những khổ cực đi trông coi Lãnh Tố của Dạ Nhị, trong lòng họ lần nữa mặc niệm cho Dạ Nhị sau đó vội vã rời đi thăm dò tin tức, chờ đến khi họ về tới thì nam tử trước đó còn mặc áo trắng nhẹ nhàng đã khoác lên mình bộ áo giáp bạc, nhìn Dạ Tam đầy mong đợi.

“Nàng tới đúng không?” Vốn là lời nói bình tĩnh, thế nhưng Dạ Tam vẫn nghe được sự run rẩy trong giọng nói.

“Họ nói người đến chính là một nữ tướng, mặc áo giáp bạc, rất là dũng mãnh phi thường, đã dẫn binh đánh vào trong doanh trại của chúng.” Dạ Tam biết tính tình của chủ tử, nhưng cũng không dám thuận theo ý của hắn nói người đến chính là Kinh Mặc, hắn ta quá rõ ràng tính tình của chủ tử, hắn ta bị trừng phạt vì chuyện của công chúa Kinh Mặc cũng không phải lần một lần hai, dĩ nhiên không dám nói lung tung.

“Là nàng tới, thật sự là nàng tới.” Nam tử vốn đang ngồi bình tĩnh trong lều của chủ soái đứng lên, bước chân đi lại có chút lộn xộn, hắn nhìn về phía ngoài lều lớn, trong đôi mắt thâm thúy giống như tràn đầy những tia nắng nhỏ, lốm đốm, mang theo sự vui mừng.

“Vậy chủ tử, ngài có muốn hay không...” Dạ Nhất thấy chủ tử đã thay đổi trang phục, dáng vẻ sẵn sàng đón quân địch thì vội vàng nhắc nhở, hiện tại ra ngoài là cơ hội tốt nhất để nhìn thấy công chúa Kinh Mặc, chủ tử của hắn ta chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

“Tên ngu xuẩn Lương phó tướng kia gây họa thì để chính hắn giải quyết đi, ta sợ Kinh Mặc giết đỏ cả mắt, đến lúc đó ngay cả ta cũng muốn giết thì làm thế nào? Ta lại không đành lòng ra tay với nàng.” Nói đến Kinh Mặc, nam nhân lập tức biến thành dáng vẻ kiêu ngạo, đắc ý muốn ăn đòn khiến mấy thị vệ đều có loại kϊƈɦ động muốn giết chủ.

Nhưng gia nói chuyện chưa bao giờ nói hai lời, cho dù trong lòng hắn đã trông mong mòn con mắt nhưng vẫn kiên trì đứng ở trong lều to nghe chém giết bên ngoài.

“Đi nói cho Lương phó tướng biết, chuyện này nếu như hắn làm không cẩn thận thì ta sẽ lấy mạng hắn.” Nam nhân đột nhiên nhớ tới điều gì đó, khẽ dặn dò Dạ Nhất ở sau lưng mình.

Dạ Nhất cứng đờ, hắn ta nhìn chủ tử của mình, cuối cùng vẫn không dám hỏi vấn đề đang luẩn quẩn ở trong lòng ra.

Chỉ cần chuyện dính đến công chúa Kinh Mặc thì từ trước đến nay gia đều là tiêu chuẩn kép, không biết hắn nói “làm không cẩn thận” này rốt cuộc là có mấy ý?

Cũng may vấn đề khó khăn này là vứt cho Lương phó tướng, trong lòng Dạ Nhất âm thầm thấy may mắn, nhanh chóng rời đi.

Chỉ là lúc dặn dò Lương phó tướng hắn ta vẫn không nhịn được sự thông cảm tràn lan, dặn dò một câu: “Tướng quân của quân địch là công chúa Kinh Mặc, sắp gả cho Thành Vương, cho nên...”

Ý của Dạ Nhất rất rõ ràng, chính là muốn Lương phó tướng đánh lui Kinh Mặc với binh lính của nàng và còn phải bảo đảm Kinh Mặc an toàn.

Chỉ là Lương phó tướng lại nghe ra ý khác, hắn ta cảm kϊƈɦ nói lời cảm ơn với Dạ Nhất rồi dặn dò binh sĩ ở bên cạnh: “Ai bắt được chủ tướng của quân địch thưởng một vạn lượng bạc.”

Thành Vương muốn công chúa Kinh Mặc hòa thân nhưng Đại Lương không đồng ý, hiện tại công chúa Kinh Mặc đánh vào doanh trại của họ, nếu như lúc này bắt được nàng thì mình chính là lập công lớn.

Giờ phút này Kinh Mặc đã tiến vào vòng vây, đang dẫn binh sĩ lao về phía Lãnh Tố, lúc đầu càng đến gần Lãnh Tố thì càng bị nhiều người vây lại, giờ phút này bởi vì mệnh lệnh của Lương phó tướng nên trước mặt nàng tất cả đều là đám người là người, khi nhìn về phía Kinh Mặc giống như chó sói đã đói bụng từ lâu nhìn thấy con mồi của mình.

“Bảo vệ hai bên trái phải, ta chịu trách nhiệm đánh vào, các ngươi đi theo phía sau bảo vệ, những người khác đánh tan đội hình, từ bốn phía xông vào bên trong.” Kinh Mặc khẽ dặn dò xong liền vung kiếm trong tay đâm vào binh sĩ ngay trước mặt.

Những binh sĩ Đại Lương khác sau khi nhận được mệnh lệnh thì phân tán ra và tấn công theo mọi hướng của vòng vây.

Chỉ là theo đúng dự tính, binh lực bao vây Tử Húc Quốc không bị yếu đi, tất cả mọi người vẫn vây ở trước mặt Kinh Mặc, đã dần dần bao vây nàng lại.

“Họ không dám giết ta, ngươi dẫn theo tất cả mọi người tìm chỗ hiểm yếu tấn công vào đi, cứu được Lãnh Tố ra chính là một công lao lớn.” Kinh Mặc nói khẽ với hộ vệ cánh phải đang kề vai chiến đấu bên cạnh mình.

Hữu hộ vệ nhìn Kinh Mặc có chút lo âu, hồi lâu cũng không hề nhúc nhích.

Mệnh lệnh của Kinh Mặc là chính xác, mục đích của họ tới đây đúng là để cứu Lãnh Tố ra, thế nhưng nếu vì Lãnh Tố mà mặc kệ sự an nguy của công chúa, chuyện như vậy thật sự là lợi không bằng hại.

“Nhanh đi, chỉ cần Lãnh Tố không sao thì bên ta mới có thể an toàn.” Kinh Mặc vừa nói chuyện thỉnh thoảng lại xuất kiếm đâm về phía binh sĩ đánh tới mình, sau đó mượn quán tính thu hồi kiếm đẩy hộ vệ ra khỏi vòng vây của mình.

Nàng dùng rất nhiều lực, động tác lại rất là đột ngột, hộ vệ kia chỉ có thể trơ mắt nhìn những binh sĩ Tử Húc kia ngăn cách mình và công chúa.

Hiện tại hắn ta đã không có lựa chọn nào khác.

So với việc chiến đấu bảo vệ công chúa thì hiện tại giải cứu Lãnh Tố sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chờ nguy cơ bên Lãnh Tố được giải trừ, họ sẽ lại dùng toàn lực đi cứu công chúa, trong lòng thị vệ âm thầm quyết định, sau đó nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh của công chúa ra.

Quả nhiên họ dễ dàng tạo ra một lỗ hổng trong vòng vây.

Đánh giết đi vào, dễ dàng giết tới bên cạnh Lãnh Tố, Lãnh Tố nhìn Kinh Mặc đang chém giết ở phía xa trong vòng vây của địch, cảm giác dây thừng trói chặt mình đã được cởi ra, nàng không quan tâm đến cơ thể yếu ớt của mình, càng không quan tâm đến đôi chân đã cứng đờ, nàng đoạt lấy một thanh kiếm dài trong tay binh lính Tử Húc chém giết về phía Kinh Mặc.

“Binh sĩ Đại Lương nghe lệnh, toàn lực hướng về phía công chúa, cứu công chúa ra khỏi vòng vây.” Lãnh Tố hô khàn cả giọng xong liền vung kiếm đánh tới phía binh sĩ Tử Húc Quốc.

Trong thời gian ngắn, đám binh sĩ Đại Lương đã giết đỏ cả mắt, mà Kinh Mặc cũng đã sức cùng lực kiệt, thể lực dần dần không chống đỡ nổi.

“Công chúa, ngươi cố chịu đựng, nhân mã của chúng ta lập tức đánh giết vào, ngươi hãy chịu đựng.” Thị vệ vẫn luôn trông coi Kinh Mặc đương nhiên cảm giác được vũ lực của Kinh Mặc có sự thay đổi, hắn ta canh giữ ở bên cạnh ngựa Kinh Mặc, tư thế bảo vệ.

Nhưng không ngờ hắn ta vừa nói xong thì phía sau có một mũi tên bay tới, lao thẳng vào sau lưng hắn ta, nếu như để mặc cho mũi tên kia bắn vào thì tất nhiên là một mũi tên xuyên vào tim.

Kinh Mặc thấy cảnh này, nàng vừa vung một kiếm ra ngăn cản đường kiếm tấn công của một tiểu tướng vừa nghiêng người, sau một tiếng thổi vù vù, mũi tên này đã bắn vào cơ thể Kinh Mặc.

Sự xé rách đau đớn dữ dội khiến Kinh Mặc nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó thân thể từ trêи ngựa ngã xuống.

Nhóm thị vệ vẫn còn canh giữ ở bên cạnh công chúa Kinh Mặc nhìn thấy tình huống này thì nhanh chóng tập kết, làm thành một vòng bảo vệ nho nhỏ, bảo vệ công chúa Kinh Mặc ở bên trong.

“Lý Lãng, chúng ta đánh giết về hướng Thành Kinh Mặc, ngươi giữ lại hai người bảo vệ công chúa, chúng ta xông về phía trước.” Người thị vệ được cứu kia biết công chúa vì mình nên bản thân mới bị thương nặng, trong con ngươi đã nhiễm sát ý khát máu, còn chưa dứt lời hắn ta liền vung kiếm chặt đứt một cái cổ binh sĩ Tử Húc.

“Lý Lãng, nghe mệnh lệnh của ta, lập tức dẫn theo người của chúng ta giết ra ngoài, không cần phải để ý đến ta, ta sẽ theo sát các ngươi.” Công chúa Kinh Mặc hiểu ý của họ qua cuộc nói chuyện của họ.

Dùng tính mạng che chở mình ra khỏi nơi này...

Thế nhưng nàng không thể làm như thế, tính mạng của ai cũng đều quý giá, mà nếu như nàng ở lại nơi này thì vẫn còn cơ hội sống.

“Người tới, đưa công chúa lên lưng, chúng ta đi.” Lý Lãng cũng hiểu ý công chúa, mặc dù họ đi theo công chúa không lâu, nhưng công chúa lại dùng tính mạng của mình tới cứu họ, sao họ có thể từ bỏ chủ tử của mình trong thời điểm nguy hiểm này.

“Lý Lãng, nếu như ngươi dám làm như vậy ta sẽ chết ở đây.” Kinh Mặc đột nhiên đặt trường kiếm trong tay mình lên trêи cổ của mình.

Lần này không chỉ có binh sĩ Đại Lương mà ngay cả binh sĩ Tử Húc cũng đều ngây dại, lúc đầu họ chém giết say sưa, binh sĩ Tử Húc Quốc đều muốn bắt được công chúa Kinh Mặc, thế nhưng vì sao công chúa lại đặt kiếm lên cổ mình?