Tung Hoành Cổ Đại

Chương 779: Ngoại truyện 69: Không phải nhân vật đơn giản




Chỉ mất nửa ngày, môn khách trong Phi Long Môn đã tập hợp tại Thành Vương phủ đợi lệnh.

Phải nói rằng, Phi Long Môn ở Tử Húc Quốc đã phát triển rất nhanh trong những năm qua. Thành viên trong chi nhánh ở Cảnh Thành đã đứng gần lắp đầy phủ đệ Thành Vương phủ.

Quản gia Hứa Dịch rất bối rối về sự xuất hiện đột đột những người này, bên trong có đủ loại người, trông rất hung dữ. Khi Hứa Dịch nhìn thấy, đáy lòng ông ta run lên, thực sự không biết phải xử trí ra sao.

"Vương phi, những người này..., đa số đều là nam nhân. Cứ như vậy tiến vào hậu viện Vương phủ của chúng ta, thế này thì không thích hợp lắm? Vương gia không có ở đây, chuyện này..." Hứa quản gia nhìn Kinh Mặc khó xử. Thực sự là ông ta đã quen với việc nhìn thấy Vương phi với vẻ ngoài dịu dàng. Nàng đột nhiên làm ra chuyện này có hơi vượt quá sức tưởng tượng của ông ta.

“Hứa Dịch, Vương gia không có ở đây, vương phủ này ai làm chủ?” Kinh Mặc làm như không nhìn thấy vẻ khó xử trêи khuôn mặt Hứa Dịch, hỏi một cách bình tĩnh.

“Vương phủ này do Vương phi làm chủ.” Hứa Dịch nhẹ giọng đáp. Chỉ là sau khi nói xong trong lòng ông ta lại cảm thấy hoảng sợ, bởi vì mấy ngày qua Vương phủ vẫn luôn do ông ta quản lý, thậm chí có rất nhiều chuyện quan trọng đều không hỏi qua Vương phi.

"Nếu đã là do ta làm chủ, thì ta có quyền quyết định. Người hầu hạ trong phủ sẽ do họ thay thế. Ngươi đưa hạ nhân trong phủ đến phòng thu chi để thanh toán tiền công rồi rời khỏi đây. Về phần những người bán thân đến Vương phủ, tất cả đều đến điền trang."

Lời nói của Kinh Mặc rõ ràng trong trẻo, giống như chỉ là nói thời tiết hôm nay rất tốt vậy, nhưng lại dễ dàng khơi dậy một cơn sóng cuồn cuộn trong lòng Hứa Dịch.

"Vương phi, chuyện này không hợp quy củ. Tôi đã ở trong phủ nhiều năm như vậy. Tôi..." Hứa Dịch cuống cuồng cầu xin, hi vọng Vương phi có thể giữ mình lại.

"Ờ, ta cũng biết Hứa quản gia lao tâm lao lực. Vì vậy, về tiền công thanh toán cơ bản, sẽ đưa thêm cho ông hai tháng tiền công. Cũng coi như Thành Vương phủ và ta đã hết tình hết nghĩa. Về phần trong lòng ông có hổ thẹn hay không, điều này Hứa quản gia tự mình rõ nhất."

Lời nói không nhanh không chậm, đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Hứa Dịch...

Ông ta làm quản gia có xứng đáng với chức vụ hay không, quả thực ông ta là người biết rõ nhất.

Khi Vương gia có ở đây, ông ta không dám làm ra bất cứ chuyện gì mờ ám. Bởi vì trêи dưới Vương phủ ai cũng biết Vương gia là người thông minh, nhanh trí nhất, chỉ cần một điểm sơ hở thì sẽ chết không có chỗ chôn. Sau khi Vương gia rời đi, Vương phi lại không màng đến tất cả, lúc đó ông ta mới có gan làm ra một số chuyện. Chỉ là không ngờ tới, thì ra hành động cử chỉ của mình đã sớm lọt vào mắt của Vương phi.

Thấy Hứa Dịch không nói thêm gì nữa, Kinh Mặc cười. Nhưng nụ cười đó khiến Hứa Dịch sợ hãi trong lòng. Ông ta đứng dậy hoảng loạn rời đi, không dám ở lâu trước mặt Kinh Mặc thêm giây phút nào. Ông ta sợ nàng sẽ kết liễu tính mạng của bản thân trong những lời nói đó.

Hóa ra lời đồn quả không sai, Kinh Mặc công chúa quả thực là một chủ nhân không thể lường gạt.

Chỉ là cái giá phải trả của việc biết được bộ mặt thật này quá lớn, lớn đến mức ông ta phải rời khỏi Vương phủ mà mình đã làm trong nhiều năm.

Hứa quản gia chán nản rời đi, bóng lưng ảm đạm. Lãnh Tố nhìn theo, chỉ nói khẽ với Kinh Mặc: "Hứa quản gia giống như một con chó chết chủ."

“Cho người của Ám Tham Môn đi theo sau.” Kinh Mặc thấp giọng dặn dò. Sắc mặt Lãnh Tố thay đổi, nàng nhìn Kinh Mặc, hồi lâu mới bừng tỉnh ngộ.

"Chương Ngộ, ngươi là thủ lĩnh chi nhánh ở Cảnh Thành. Nhiệm vụ thu xếp cho họ vào trong phủ giao lại cho ngươi. Trước đêm nay, ta muốn nhìn thấy các chức vụ của bọn họ, muốn Thành Vương phủ hoạt động bình thường trở lại. Có thể làm được không?"

“Chủ nhân yên tâm, chuyện này tôi đảm bảo.” Chương Ngộ nhẹ giọng nói xong liền quay người rời đi. Lời này nói ra thì đơn giản, nhưng giao việc cho các thành viên, thực sự làm đến là một vấn đề lớn.

“Trương Xương, ngươi đưa ta đi gặp Trần thúc.” Sau khi phân phó xong, Kinh Mặc đứng dậy dẫn theo người đứng đầu bọn thị vệ rời đi, hoàn toàn không để ý đến Thành Vương phủ đã loạn thành nồi cháo.

Kỳ thực, Thành Vương phủ sẽ ra sao Kinh Mặc không quan tâm chút nào, chỉ là đã đồng ý với người đó sẽ bảo vệ giúp hắn, vì vậy mới để cho người của Phi Long Môn vào ở.

Điều nàng lo lắng nhất vẫn là Trần Nguyên Khánh. Không giống như An Nhiên không nghiên cứu về chất độc. Khi còn nhỏ, nàng đặc biệt cảm thấy hứng thú với chất độc, nàng đã nghiên cứu rất nhiều loại chất độc. Nhưng loại trong người Trần thúc, ngay cả nghe cũng chưa nghe nói qua.

Nàng thực sự nghĩ không ra Chu thị đã dùng cách gì làm Trần Nguyên Khánh tỉnh lại trong tình trạng hôn mê trúng độc và lại ngất đi sau đó...

Trần Nguyên Khánh vẫn đang hôn mê, Kinh Mặc ở bên cạnh hắn ta cả buổi, lại để các đại phu đã cùng mình đến Tử Húc Quốc ở lại đây, rồi mới yên tâm rời đi.

Khi Kinh Mặc trở về Vương phủ, trăng đã lên lưng chừng trời. Quả thật như lời Chương Ngộ nói, Vương phủ lúc này không khác gì lúc sáng, mọi thứ đang từng bước tiến hành.

"Đám nữ nhân ở Quần Phương viên không làm khó ngươi chứ? Chu thị thì sao? Không đem cái bụng của bản thân ra đe dọa ngươi?" Nhìn thấy Chương Ngộ thản nhiên đứng ở cửa phòng đợi mình, Kinh Mặc hơi ngạc nhiên.

"Tôi đã không lạ gì đứa bé trong bụng nàng ta, cũng không lạ gì nàng ta. Nàng ta muốn sống hay chết, tôi sẽ làm theo ý nguyện của nàng ta. Nàng ta tự giày vò mấy lần, đến ngăn cản tôi còn không có ngăn cản, tự nhiên sẽ tự không giày vò nữa." Lúc Chương Ngộ trả lời, hắn nhìn vào Kinh Mặc mặt đầy khó hiểu. Rõ ràng chuyện này không khó giải quyết...

Kinh Mặc nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Phải nói thái độ này của Chương Ngộ là đúng nhất. Là trong lòng nàng quan tâm đến đứa bé kia, cho nên mới kiêng dè, mới để cho Chu thị ỷ vào đứa bé trong bụng mà ngày càng làm càn không kiêng nể gì.

"Chủ nhân, để đảm bảo an toàn cho Vương phủ, tôi đã thay toàn bộ tỳ nữ của đám nữ nhân ở Quần Phương viên. Bây giờ toàn bộ Vương phủ đều nằm trong sự kiểm soát của chúng ta."

"Đám nữ nhân đó..." Kinh Mặc không nói hết lời. Nàng thật sự không nên lo lắng, bởi vì giọng điệu của Chương Ngộ quá rõ ràng. Hơn nữa, chuyện đã được giải quyết xong không phải sao?

“Cứ đưa đám tỳ nữ đó đến điền trang trước, đợi Vương gia hồi phủ, chúng ta sẽ đưa người trở về.” Thắc mắc của Kinh Mặc được đổi thành sự dặn dò. Chương Ngộ gật đầu đáp lại, sau đó lại hỏi đến một số chuyện thường ngày trong Vương phủ. Kinh Mặc cũng đã có sự sắp xếp.

Khi Chương Ngộ rời đi, Kinh Mặc cảm thấy choáng váng đầu óc, mặc dù đều là những chuyện vặt vãnh nhưng cần phải để tâm, cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Sau khi tiễn đưa Chương Ngộ, Kinh Mặc chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, đang định rửa mặt đi ngủ thì Lãnh Tố vội vàng xông vào.

"Vương phi, Hứa quản gia đó quả nhiên có vấn đề. Sau khi rời khỏi Vương phủ, ông ta đi quanh quẩn một ngày, tối đến ông ta đã tới một phủ đệ. Chủ nhân của phủ đệ đó là... Tam Hoàng tử lúc trước."

"Ai? Tam hoàng tử?" Kinh Mặc có hơi kinh ngạc. Đương kim Hoàng thượng của Tử Húc chỉ có hai Hoàng tử, Đại Hoàng tử tính tình tham lam, Nhị Hoàng tử vẫn luôn được sủng ái nhất trong lòng Hoàng thượng, cách đây một thời gian lại mất đi một cánh tay. Tam Hoàng tử này ở đâu ra?

“Hứa Tư Tuyền.” Lãnh Tố nhìn vẻ mặt không hiểu của Kinh Mặc, không khỏi nói ra tên của Tam Hoàng tử.

Kinh Mặc nhìn Lãnh Tố, trong đầu nàng hiện lên ghi nhớ duy nhất liên quan đến Hứa Tư Tuyền chính là cao thủ làm giả.

Khi đó, Nhu phi giả đã bắt cóc bản thân đến Tử Húc Quốc chính là thủ thuật của Hứa Tư Tuyền. Sau đó, hắn còn tạo ra cho nàng rất nhiều người mẹ giả...

Kinh Mặc còn nhớ, khi đó lúc phụ hoàng đón rước mẹ về nước, Hứa Tư Tuyền đã dùng rất nhiều thủ đoạn để ngăn cản. Nhưng hắn bị mù, đồng bọn chọn hợp tác lại là thúc tổ phụ của nàng.

Sau đó nữa, nghe nói là bị cách chức làm thứ dân...

Về sau nữa, những nữ nhân mà hắn dày công tạo ra trông giống như mẹ nàng đều bị hắn giết chết, nghe nói là để trút giận...

Nếu không phải hôm nay Lãnh Tố nói ra tên của hắn, Kinh Mặc còn cho là hắn đã chết.

Sau khi được hưởng thụ sự cao quý làm Hoàng tử một nước, ít ai có thể chịu đựng được cuộc sống dài đằng đẵng, buồn tẻ lại tầm thường. Trước đây Kinh Mặc chưa từng nghĩ rằng Hứa Tư Tuyền là nhan vật gì, nhưng giờ phút này, sau khi biết Hứa Dịch cũng là người của Hứa Tư Tuyền, trong lòng nàng không thể không nhận định lại Hứa Tư Tuyền là một nhân vật không thể xem thường.

Sau khi trải qua thời thịnh thế, có thể chịu đựng được sự cô đơn, có thể vươn móng vuốt của bản thân đến Thành Vương phủ, chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản...