Tung Hoành Cổ Đại

Chương 794: Ngoại truyện 84: Tính toán của kinh mặc




Mặc dù Hứa Thành Trù đã già, nhưng không phải kẻ hồ đồ, tất cả u sầu lo lắng giữa hai đầu lông mày của Kinh Mặc đều rơi vào trong mắt hắn.

Hắn biết rõ, cuối cùng Hứa Kế Thành vẫn làm tổn thương trái tim Kinh Mặc.

Nhưng hắn là người ngoài cuộc, hắn có thể đến Thành vương phủ bầu bạn với Kinh Mặc, lại không thể thay thế Hứa Kế Thành, không cách nào sưởi ấm trái tim đã đóng băng của Kinh Mặc.

Để Chu Thị mang thai, để Kinh Mặc che chở, Hứa Thành Trù cũng không thể hiểu nổi trong hồ lô của Hứa Kế Thành chứa thuốc gì, nhưng hắn lại rõ ràng, hồ lô này đã trở thành khúc mắc trong lòng Kinh Mặc.

Một cô nương dũng cảm như vậy, yêu hận rõ ràng, bây giờ nàng còn có thể che chở cho Hứa Kế Thành, thật sự là tổ tông tích đức.

Hứa Thành Trù đang nghĩ xem phải nói giúp Hứa Kế Thành như thế nào, nhưng hắn không nghĩ ra được lý do gì, thật ra nếu có biện pháp tốt, hắn đã sớm dùng để an ủi Kinh Mặc rồi.

Ở trước mặt Kinh Mặc, điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến chính là chuyện xấu hổ của Hứa Kế Thành, nhưng thằng nhóc kia vốn thông minh, nào có nhiều chuyện xấu hổ cho bọn họ trêu chọc chứ?

Khi Hứa Thành Trù lo lắng cho Kinh Mặc, cuối cùng Thành vương phủ cũng nghênh đón đợt ám sát thứ nhất.

Quả nhiên như Kinh Mặc dự đoán, lần này có rất nhiều thích khách đến, mục tiêu không chỉ là Chu Thị ở tại Quần Phương Viên.

Kinh Mặc ngồi trong viện tử của mình nghe tiếng chém giết xung quanh, trái tim như sắp nhảy ra ngoài.

Tại thời điểm chém giết thật sự, trái tim nàng như nhảy vọt lên trêи cổ họng, nàng không biết kế hoạch tự cho là tinh vi tỉ mỉ này có sơ hở hay không, mà sơ hở này, có phải là sơ hở chính mình có thể thừa nhận được hay không…

“Bây giờ biết sợ rồi? Sớm biết vậy thì làm làm gì?” Nam tử áo trắng lười nhác đi đến gần căn phòng, ánh mắt đầy ngang ngược, nhưng khi nhìn Kinh Mặc lại mang theo mấy phần thương yêu.

“Không phải ngươi nói, ta thế này là tự tìm đường chết, trước đó cũng là ta tự tìm đường chết, chỉ là không biết lần này có thể thành công chết hay không.” Kinh Mặc trừng mắt nhìn nam tử áo trắng, nhỏ giọng nói ra.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Kinh Mặc vừa dứt lời, thân thể đã bị người ta ôm lên, Lăng Thiên ra tay cực nhanh, Kinh Mặc chưa nhìn thấy hắn ra tay thì đã bị cuốn vào trong ngực hắn rồi.

“Thả ta xuống.” Kinh Mặc giãy giụa theo bản năng.

“Ngươi mời ta đến xem trò vui, vậy ngươi đến tiếp khách đi.” Lăng Thiên nhìn thấy dáng vẻ giãy giụa của nàng trong ngực mình, không hiểu vì sao tâm trạng lại tốt lên.

“Ta có thể tiếp khách, nhưng ngươi thả ta xuống trước đã.” Kinh Mặc phát hiện cho dù mình giãy giụa như thế nào cũng không cách nào thoát khỏi giam cầm của hắn, không nhịn được lên tiếng nói.

“Sớm muộn ngươi cũng là người của ta, vì vậy đừng nói cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân.” Giọng nói Lăng Thiên đã trở nên trầm thấp, trong lời nói mang theo mấy phần tức giận.

Chỉ là hắn vừa nói xong, vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn buông Kinh Mặc xuống.

Kinh Mặc mỉm cười nhìn Lăng Thiên, nghiêm túc nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân là quy củ lão tổ tông truyền lại, Thiên Nhai Các ngươi có thể phá vỡ quy củ, nhưng Tống Kinh Mặc ta không bằng lòng, vẫn mong các chủ Lăng Thiên đừng ép buộc.”

Lăng Thiên căn bản không nghe lời Kinh Mặc nói, khi Kinh Mặc nói chuyện hắn xoa xoa nách mình, không thể không nói Kinh Mặc ra tay đủ ác, dứt khoát nhéo mạnh, chính mình còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng bắt được rồi, ôi cô gái này…

“Phục ngươi rồi, đi thôi.” Đời này Lăng Thiên cũng không phải trải qua mấy lần bị đánh, hôm nay coi như phá lệ, đầu tiên bị Kinh Mặc đạp hai phát, bây giờ lại bị nàng nhéo…

Đường đường là các chủ của Thiên Nhai Các, lại bị một cô gái bắt nạt như vậy, nói ra, e rằng sẽ khiến người trong giang hồ cười rớt hàm.

“Ra ngoài rồi ngươi phải bảo vệ ta, ngươi biết đấy, võ công của ta không tốt.” Đi đến cửa, đột nhiên Kinh Mặc dừng bước, nghiêm túc nói với Lăng Thiên.

“Ừ, yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn không chút tổn hại.” Lăng Thiên nhìn cô gái vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, bây giờ lại giống như mèo nhỏ nhìn mình với đáy mắt tràn đầy mong đợi, ngay cả suy nghĩ chọc nàng cũng không còn.

“Nhưng ngươi không thể lợi dụng chiếm tiện nghi ta.” Kinh Mặc không ngờ người đàn ông lại dễ dàng đồng ý như vậy.

“Được.”

“Vậy…” Kinh Mặc đang nghĩ, còn yêu cầu gì thì nhanh chóng nói ra, bởi vì thoạt nhìn bây giờ Lăng Thiên rất dễ nói chuyện.

“Được rồi, ta không trêu chọc ngươi nữa, dẫn ngươi đi xem kịch, muộn thì kịch hết mất rồi.” Lăng Thiên nhìn cô gái tỏ ra đề phòng trước mắt, bất đắc dĩ thở dài.

Hắn thật sự không muốn làm gì cả, chỉ muốn dẫn nàng đi xem tất cả kế hoạch của mình mà thôi.

Hạt giống gieo xuống từ lâu, sau khi nảy mầm trưởng thành, cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch, người nỗ lực vất vả nhất chắc chắn là người mong chờ nhất.

“Cảm ơn.” Kinh Mặc cảm kϊƈɦ từ đáy lòng, nếu như không phải Phi Long Môn không đủ người, nàng thật sự sẽ để lại mấy người bảo vệ mình đi xem cuộc chiến mà mình trù tính từ lâu này, nàng cũng đã chuẩn bị sẽ phải tiếc nuối, lại không ngờ người đàn ông này đến.

“Phụ nữ mấy người, đúng là cứng miệng.” Được Kinh Mặc cảm ơn, Lăng Thiên lại hơi luống cuống, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Kinh Mặc rồi.

Kinh Mặc dẫn theo Lăng Thiên đến Đắc Nguyệt Lâu cao nhất trong viện tử của mình, ở nơi đó có thể nhìn thấy toàn cảnh vương phủ.

“Chỉ thấp hơn Trích Tinh Lâu trong hoàng cung hai thốn, tầm nhìn lại tốt hơn Trích Tinh Lâu, Hứa Kế Thành đối xử với ngươi cũng không tệ.” Lăng Thiên nhìn hoàn cảnh Đắc Nguyệt Lâu này, nói lời từ đáy lòng.

“Ta là công chúa nước Đại Lương, không có Đắc Nguyệt Lâu, Trọng Lâu sẽ chịu để yên sao?” Kinh Mặc cũng cảm thấy mình xứng đáng với những gì Hứa Kế Thành làm, dù sao mình và hắn sống chung một mái nhà trong một tháng, lại vẫn như hai người xa lạ.

Lăng Thiên cười nhìn chạm trổ trêи lan can trước mắt, quả thật tinh xảo, hình phượng múa sinh động như thật.

Hắn cũng không rõ ràng, rốt cuộc Kinh Mặc thật sự không biết giá trị của Đắc Nguyệt Lâu này hay là không quan tâm đến.

Hắn không nhịn được nhìn sang Kinh Mặc, mà ánh mắt của Kinh Mặc thì đang nhìn chằm chằm xuống đáy lầu, ở nơi này, toàn bộ Thành vương phủ đều lọt vào tầm mắt, nàng có thể thoải mái nhìn tình trạng của hai bên.

Lăng Thiên nhìn sườn mắt đang nhìn chằm chằm dưới lầu của Kinh Mặc, chăm chú như vậy, lại phấn chấn như vậy, khóe miệng nở nụ cười mỉm, thật sự rất hấp dẫn, khiến tâm trạng Lăng Thiên vui vẻ.

Nhưng khi hắn nhìn về nơi phát ra tiếng chém giết, khuôn mặt vẫn duy trì bình tĩnh chợt cứng đờ, hắn quay đầu nhìn Kinh Mặc, Kinh Mặc vẫn bình tĩnh nhàn nhã nhìn xuống, dường như người bị truy đuổi bên dưới không phải là người của Phi Long Môn nàng.

“Phi Long Môn các ngươi đều là mặc quần áo màu xanh lam, bây giờ bị người ta đuổi giết, ngươi còn vui cười ở nơi này, không phải ngươi đang tự tìm đường chết thật đấy chứ? Một người đàn ông mà thôi, không đáng.” Cuối cùng Lăng Thiên không nhịn được lên tiếng, nhưng Kinh Mặc lại không nghe thấy, ánh mắt nhìn về phía Quần Phương Viên.

Kinh Mặc không để ý đến Lăng Thiên, vẫn nhìn chằm chằm về phía Quần Phương Viên, cửa phòng Chu Thị đã mở ra, người của Phi Long Môn nàng vẫn đang cố gắng chống đỡ, Kinh Mặc nhìn thấy cửa phòng Chu Thị có tín hiệu bắn lên, sau đó người áo đen chém giết các nơi trong phủ đều muốn đánh về phía Quần Phương Viên.

Những bóng dáng màu đen đó tựa như bướm lửa, Kinh Mặc nhìn bọn họ tựa như đang nhìn thấy cảnh tượng thắng lợi do chính mình vẽ ra.

Lăng Thiên nhìn thấy Kinh Mặc cười, đột nhiên hiểu ra cái gì, khi nhìn về phía viện tử của Chu Thị ở Quần Phương Viên, lập tức hiểu ra.

Quả thật là một cô gái thông minh…

Lăng Thiên không nói nữa, cùng Kinh Mặc nhìn một nửa số người áo đen tiến vào viện tử của Chu Thị, nhìn những bóng dáng màu xanh lam đó lặng lẽ rút khỏi phòng Chu Thị.

Đột nhiên Kinh Mặc đưa tay lấy một đạn tín hiệu trong tay áo ra, ném lên bầu trời.

Ánh sáng đỏ từ trong tay áo Kinh Mặc bay vọt lên giữa đám mây, vẽ ra hình dáng bông sen đỏ giữa bầu trời đêm…

Khi Lăng Thiên xuất thần nhìn về phía đạn tín hiệu, trong nháy mắt căn phòng đã đóng chặt cửa ở viện tử Chu Thị từng sống biến thành một quả cầu lửa to lớn.

Từ nơi xa nhìn lại, chỉ thấy ánh lửa ngút trời, những người thấy tín hiệu giết vào phòng Chu Thị đã không còn nữa…