Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 107-2: Hay là yêu nàng (2)




Editor: Tư Di

Trời không chiều lòng người.

“Đủ rồi! Trì Hàm Yến, môn chủ mang ngươi theo, cũng không phải là để cho ngươi ôn chuyện.”

Một tiếng quát mắng truyền đến, từ sau lưng Huyết Thiên xuất hiện một nam tử mắt như chim ưng, ánh mắt hung ác nham hiểm quét qua Trì Hàm Yến như cảnh cáo một cái rồi sau đó mới khom người chờ lệnh: “Môn chủ, hay là để cho thuộc hạ ra tay.” 

Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn không biến sắc quan sát Huyết Thiên, sau mấy năm gặp lại, trên người Huyết Thiên vẫn còn bao phủ một luồng lãnh khí âm trầm, kèm theo chút mùi đặc biệt, giống như từ trong đống xác chết bò ra ngoài làm cho người ta rợn cả tóc gáy, làm người ta cả người không thoải mái.

Hiện tại nàng cũng khẳng định vì sao Dạ Nguyệt Ly cho là Huyết Thiên trộm thi thể của Dạ Tâm Nghiên rồi, mùi trên người Huyết Thiên, thật là giống mùi ngày đó nàng ngửi thấy trong rừng, mặc dù rất nhạt, lại vẫn lưu lại một chút mùi thối rữa thổi qua mùi nàng.

Đầu che lụa đen, hắc y che phủ toàn thân đến gió thổi không lọt, đến đôi tay cũng mang bao tay màu đen, khó có thể nhìn thấy chút nào mặt mũi của hắn, nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu có thể khẳng định, cặp măt sau tấm lụa đen kia đang nhìn thẳng vào nàng!

Huyết Thiên lên tiếng, mang theo giọng nói âm lãnh: “Ngươi không phải là đối thủ của nàng.”

Tầm mắt Hắc Ưng chuyển sang Mộ Dung Tiểu Tiểu, cẩn thận chu đáo đánh giá, không hiểu vì sao chủ tử lại cho rằng võ công của nữ nhân này cao hơn hắn?

Nghe nói như thế, Tức Mặc Tuyết Dương cũng biến sắc, hắn lập tức đứng ở phía trước Mộ Dung Tiểu Tiểu, giọng nói âm trầm lạnh lẽo: “Rốt cuộc Huyết môn chủ có ý gì?”

Chẳng lẽ Huyết Thiên muốn giao thủ* với Mộ Dung Tiểu Tiểu?

*giao thủ: đánh nhau, vật lộn. (Di: tại ta thấy từ giao thủ ngầu hơn nên ta để nguyên đừng oán ta.)

“Ngươi không cần biết.” Huyết Thiên cười lạnh nói, tay phải vừa nhấc, nói: “Động thủ.”

Vừa dứt lời, Trì Hàm Yến lập tức tung chưởng về phía Tức Mặc Tuyết Dương!

Vì sao nàng nóng lòng sốt ruột như vậy? Hắc Ưng là huynh đệ ruột của Hắc Báo đã chết, năm đó nàng lừa Hắc Ưng là Hắc Báo bỏ mình do Tiêu Diêu sơn trang đuổi giết, sự thật lại không phải -di, Tiêu Diêu sơn trang chẳng làm cái gì cả, nếu như bị Tức Mặc Tuyết Dương nói lộ ra, người Hắc Ưng muốn giết nhất chính là nàng!

Tình trạng hiện tại của nàng với Huyết môn càng ngày càng tệ, chắc Hắc Ưng sẽ động thủ với nàng, chủ tử cũng sẽ không ra tay ngăn cản, huống chi, chủ tử cũng biết là nàng giết Hắc Báo.

Trì Hàm Yến vừa ra tay liền không ngừng, đề phòng thất thủ, nàng vận ma công trong thân thể, tốc độ móng tay dài ra mắt thường có thể thấy được, trong mắt cũng hiện ra tia máu, tóc dài tung bay, hồng y phấp phới, thoáng qua đẹp đẽ lạ thường.

Né qua một bên, Tức Mặc Tuyết Dương đỡ một chưởng của Trì Hàm Yến, nhíu lông mày nói phía sau lưng Mộ Dung Tiểu Tiểu: “Tìm cơ hội chạy trốn.”

Chạy trốn?

Trong ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu chứa đựng ánh sáng lạnh lẽo, cười lạnh, điều kiện kiên quyết là đối thủ có cho nàng cơ hội hay không.

Hắc Ưng nhiu nhíu lông mày, mặc dù cũng muốn tự tay giết Tắc Mặc Tuyết Dương vì Hắc Báo báo thù, nhưng thấy Trì Hàm Yên giành trước liền dẫn người đối mặt với ba người ám vệ kia.

Mộ Dung Tiểu Tiểu im lặng không lên tiếng, Huyết Thiên không hề cử động, nàng cũng bất động.

"Là đi theo bổn tọa hãy là để bổn tọa động thủ mời đi."

"Xin lỗi, ta không quen môn chủ." Ngụ ý, miễn đi.

"Hừ, đừng để rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."

"Môn chủ vừa mới là đạo tặc xong, hôm nay lại muốn cướp người giữa đường sao?"

Không khí trong nháy mắt ngừng trệ, rồi sau đó, khí tức quanh người Huyết Thiên biến đổi, bước chân hắn khẽ nâng.

Đột nhiên, mắt hạnh của Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu lại, thân hình nhất thời chợt lùi mấy bước!

Mà Huyết Thiên, nhìn chư chỉ nhẹ nhàng bước ra một bước nhỏ, bóng dáng cũng mơ hồ tiến gần tới trước mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu!

Mộ Dung Tiểu Tiểu không nói hai lời, lập tức rút bạch lăng lúc cung yến giao thủ với Triệu Thi Nhân ra, cả người cực kỳ sắc bén, nàng giờ phút này, giống như kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén không cản nổi, khí thế ngạo nghễ lẫm liệt quan thân làm người ta không dám nhìn thẳng.

Gió nổi lên, Mộ Dung Tiểu Tiểu giống như một áng mây màu trắng, thân hình lúc ẩn lúc hiện bất định, mỗi một bước đều nhón mũi chân giống như người mềm mại khiêu vũ, nhìn như mềm mại uyển chuyền, lại bộc phát mạnh mẽ, lụa trắng rơi vào nơi nào, nơi đó vang lên một tiếng va chạm thật lớn, đất đá đều nứt ra.

Tức Mặc Tuyết Dương hất Trì Hàm Yến ra, bị một màn vừa rồi làm kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, suýt nữa trúng phải chiêu đánh lén sau lưng của Trì Hàm Yến, trong lòng hắn rùng mình, không ngờ nha không ngờ nha, tiểu nữ hài năm đó, thực lực hôm nay đang sợ như vậy. 

Đừng nói Tức Mặc Tuyết Dương, trừ Huyết Thiên và bản thân Mộ Dung Tiểu Tiểu, không người nào ở chỗ đó không ngạc nhiên, nữ tử như sương như tuyết, chỉ một dải lụa trắng lại có thể bộc phát ra uy lực lớn như vậy! Nếu như rơi vào trên thân mình....

Trì Hàm Yến ghen ghét ngắm nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, không ngờ nữ nhân này không riêng dáng dấp tuyệt sắc, đến võ công cũng cao cường như vậy, từ trước đến giờ nàng không thích nữ nhân khác có tướng mạo đẹp hơn mình, nếu là ngày trước, một khi gặp gỡ, nàng sẽ giết ngay tại chỗ, chỉ là chủ tử muốn người, nàng không dám vong động. Tầm mắt rất nhanh thu hồi, ánh mắt sắc bén quét về phía Tức Mặc Tuyết Dương lần nữa, bờ môi nở nụ cười châm chọc, thầm nghĩ, dù võ công tốt, cũng phải thua trong tay môn chủ.

Nhìn có vẻ uy lực kinh người, thật ra thì chỉ có Mộ Dung Tiểu Tiểu tự mình biết, nàng chỉ dùng bảy phần công lực, trong bụng còn có bảo bảo, nàng không dám liều mạng, sợ đả thương đứa bé.

Lụa trắng trong tay nàng giống như có sinh mệnh vậy, bay múa trên không trung, nếu chỉ nhìn bản lĩnh, chắc chắc hoàn toàn bị nàng hấp dẫn, mỹ nhân như ngọc, tóc đen tung bay, tay áo bồng bềnh, mà tất cả vật xung quanh chỉ xứng làm nền, nàng như một con xuyên hoa hồ điệp nhẹ nhàng tung bay, dĩ nhiên, bỏ qua tiếng vang dải lụa trắng đập xuống đất, hình tượng này, vẫn là rất có mỹ cảm.

Bóng dáng Huyết Thiên chợt dừng lại, hắn chỉ nói: “Bổn tọa thay đổi chủ ý, nữ nhân của Dạ Nguyệt Ly, vẫn phải chết thì tốt hơn.”

Dứt lời, quanh người hắn nhất thời bao phủ một tầng khí đen thật mỏng, chẳng biết từ lúc nào, bầu trời trở nên âm trầm u ám, từng lớp từng lớp áng mây đen bao phủ đỉnh đầu, trong gió hình như có thêm mùi chết chóc.

Đôi mày thanh tú của Mộ Dung Tiểu Tiểu hung hăng nhíu lại, mới đầu nàng còn đang suy nghĩ nếu thật sự không thoát được, phải đi “làm khách” Huyết môn một chút, mặc kệ thế nào, có thể giữ lại một cái mạng là tốt rồi, nhưng rõ ràng giữa đường Huyết Thiên thay đổi chú ý, nguyên nhân là gì?

Dù Thiên Linh quyết đang sắp đột phá, cũng không chắc đánh thắng được Huyết Thiên, mắt thấy khí đen bao phủ quanh thân Huyết Thiên càng ngày càng đậm, Mộ Dung Tiểu Tiểu càng lúc càng kinh hãi, hôm này, chẳng lẽ lành ít dữ nhiều? Nhất thời trong tim dâng lên cảm xúc không cam lòng, tay trái nàng đặt lên bụng, trong mắt thoáng qua một tia kiên định, tay phải hung hăng nắm chặt lụa trắng, thầm nghĩ, tuyết đối không thể có chuyện!

Nàng vận nội lực đến cực điểm để đối phó với thế công kế tiếp của Huyết Thiên, nhưng trong lòng lại nói nhỏ với hài nhi trong bụng: “Bảo Bảo, con nhất định phải kiên cường một chút, kiên trì nữa biết không, phụ thân con sẽ tới.”

Mấy lần thấy bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt lên bụng, mặt mũi của Huyết Thiên dưới tấm lụa đen khẽ biến, nàng hoài thai đứa bé của Dạ Nguyệt Ly? Như thế, càng phải chết!

Lấy Huyết Thiên làm trung tâm, một đám khí đen lập tức đánh úp tới Mộ Dung Tiểu Tiểu!

Tức Mặc Tuyết Dương đá văng Trì Hàm Yến đang phát điên muốn giết hắn, phi thân chạy tới bên cạnh Mộ Dung Tiểu Tiểu, quát lên: “Ngươi chạy nhanh đi!”

Xong rồi xong rồi, mạng nhỏ này của hắn không giao ra ở nơi này, cũng phải giao vào trong tay chủ tử nhà mình.

“Tránh ra!” Bộ mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu nóng nảy, khẽ kêu một tiếng!

Không đợi Mộ Dung Tiểu Tiểu kéo hắn ra, Tức Mặc Tuyết Dương cũng lập tức phát hiện bất thường, không thể tin được chính là, sau khi hắn liều mạng đón lấy chiêu thức của Huyết Thiên, khí huyết cuồn cuộn không nói, đôi tay đen lại!

Khí đen có độc!

“A...” Vì phân tâm, Mộ Dung Tiểu Tiểu bị một chưởng của Huyết Thiên đánh bay, trong lúc gấp gáp, Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ lo vận nội lực toàn thân chuyển đến bụng, bảo vệ hài nhi trong bụng thật tốt.

“Uỵch.” Một tiếng, cả người Mộ Dung Tiểu Tiểu như một con bút bê vải rách nát hung hăng nện vào trên tường, nặng nề rơi xuống mặt đất!

"Mộ Dung Tiểu Tiểu!" Tức Mặc Tuyết Dương kêu lên!

Ngay sau đó, chân Huyết Thiên đá qua, Tức Mặc Tuyết Dương cũng bị đá sang một bên, vừa hay rơi vào đúng pháo hoa cách đó không xa!

Ánh mắt hắn sáng lên, lập tức nằm lên pháo hoa nhanh chóng đốt.

Mắt thấy hai người đều bị thương, ám vệ môn vẫn bị quấn lấy, liều mạng chém giết nhưng vẫn như cũ khó có thể đến gần.

“Đau! Đau nhức khó chịn! E là lục phủ ngũ tạng bị lệch vị trí, xương cốt đau như bị vỡ vụn! Mộ Dung Tiểu Tiệu “ọa” khạc ra một ngụm máu lớn, gần như không thở nổi, rõ ràng cảm thấy được ở dưới có chút dòng chảy nóng chảy ra, đôi tay nàng run rẩy dời về phía bụng, trong nháy mắt nước mặt tràn mi -di, nàng không ngừng lẩm bẩm: “Bảo Bảo, Bảo Bảo, con đừng rời mẫu thân, ngàn vạn lần không được rời mẫu thân mà đi, là lỗi của mẫu thân, mẫu thân không nên tùy hứng ra khỏi cửa, mẫu thân thực sự xin lỗi con, thực sự xin lỗi phụ thân con, tương lai con trách mẫu thân như thế nào cũng được, nhưng đừng rời mẫu thân, không...không nên....”

Tức Mặc Tuyết Dương vừa khạc máu vừa nhìn đôi tay mình cười khổ, trong khoảng thời gian ngắn đã lột một lớp da, thịt mười đầu ngón tay đều bị ăn mòn đau nhói.

Đột nhiên nghe thấy lời của Mộ Dung Tiểu Tiểu, Tức Mặc Tuyết Dương cưỡng chế thân thể bò dậy, thiếu chút nữa bị sợ đến té xuống lần nữa, hắn cứng ngắc chuyển động cổ nhìn về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu, trong nháy mắt, sức lực toàn thân giống như bị hút khô, đôi môi vô lực mở ra, chỉ mong, không phải như hắn nghĩ!

“Tiểu Tiểu....!” Đang lúc này, một tiếng hô cực kỳ đau lòng truyền đến!

Nam Cung Nguyệt Bân không ngờ khi hắn còn sống sẽ nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu vô dụng như vậy, nức nở nghẹn ngào giống tiểu hài tử.

Tiểu Tiểu, muội có biết, muội đau, trong lòng ta cũng như đao khoét, đau đến khó có thể hô hấp.

Hắn không biết hắn lảo đảo nghiêng ngả như thế nào bước tới bên nàng, lại chần chừ động tác như thế nào, nói như thế nào, sợ vừa chạm vào nàng, cảm giác nàng sắp vỡ tan.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dụ dỗ nói: “Ta là Việt Bân, Tiểu Tiểu, ta dẫn muội về nhà được không?”

Hắn nhớ tới kiếp trước khi gặp nàng, đáy mắt nàng u mê cùng vô dụng, khi hắn dắt nàng, ánh mắt nàng lệ thuộc cùng tin tưởng, lúc đó hắn mới ba tuổi, sẽ phải bị đưa vào cô nhi viện, vậy mà, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại dắt nàng cũng bị bỏ rơi ven đường về cái nhà hoang, hình như, lúc đó hắn cũng nói những lời này.

Hắn nhớ tới, hắn và nàng cực ngây thơ mộng mơ, thời gian ấu thơ đó lại ngắn ngủi, không biết có phải từ lúc đó hắn đã quyết định đợi nàng lớn lên hay không.

Hắn nhớ tới đoạn vết thương ở trong tổ chức kia, trong suốt năm tháng lạnh lẽo, nàng ở bên cạnh hắn, mà cho tới bây giờ bóng dáng trong con ngươi đen nhánh chỉ có bóng dáng của hắn.

Hắn nhớ tới nàng lớn lên như hoa, thế nhưng hắn lại chỉ có thể thủy chung đè nén tình cảm trong lòng, cho đến lúc cuối cùng vì nàng mất mạng.

Hắn nhớ tới kiếp này khi mới gặp gỡ thì quanh thân nàng mang theo khí tức bén nhọn mà hắn quen thuộc, dành cho kiếp này của hắn vui mừng cuồng liệt nhất, hắn, rốt cuộc có thể quang minh chính đại yêu nàng rồi.

Hắn nhớ tới, gặp lại nàng thì nàng không muốn xa rời nương nhờ trong lòng người khác, ánh mắt nhìn hắn không gợn sóng ngọn gió, cũng nói những lời tàn nhẫn nhất, hắn tin rằng, nếu có kiếp sau, hắn cũng không quên được nỗi đau xót như khoan vào tim này.

......

Oán sao? Hận sao?

Không phải là không có, vậy mà, hắn vẫn yêu nàng......

Nàng chỉ yêu người nam nhân kia thôi, Dạ Nguyệt Ly. Nếu không, nàng sẽ không vứt bỏ những gì hắn và nàng cùng trải qua, cũng sẽ không lao vào trong ngực người kia, cùng hắn ta sinh con dưỡng cái...

Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu chợt ngừng khóc thút thít, nâng hai mắt đỏ bừng mờ mịt nhìn hắn, đột nhiên, nàng níu lấy ống tay áo của hắn, vội vàng nói: “Việt Bân, cứu Bảo Bảo, mau cứu Bảo Bảo, hắn còn chưa đi, hắn vẫn còn, muội biết rõ hắn vẫn còn ở.....”

"Được, ta lập tức cứu nàng."

Chỉ cần nàng cầu xin, ta liền đồng ý, bởi vì, từ nhỏ ta đã không thể cự tuyệt nàng....

Sau đó, hắn nhẹ nhàng bế người nàng lên, chỉ để lại một câu nói cho Huyết môn: “Huyết môn chủ, chắc chắn hôm nào đó Phật Sa môn sẽ bái phong Huyết môn.”

Rồi sau đó, tư thái ngạo nghễ rời đi......