Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 108-2: Đại kết cục – Thượng (2)




Editor: Tư Di

Da đầu Mục Trạch Dương tê dạ, tuy hắn là sư phụ của Dạ Nguyệt Ly nhưng đồ đệ này có lúc âm trầm đến mức ngay cả hắn cũng có chút chống đỡ không nổi, hắn cau mày nói: "Ngươi cũng không phải không thấy dáng vẻ lúc đó của nha đầu, ta muốn nói một chứ không, nàng còn không hỏng tại chỗ sao?

Quả thực như vậy, người trong lòng hắn chưa từng khóc như vậy. Thật ra trong lòng Dạ Nuyệt Ly hiểu rõ hơn ai hết, trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu mong đợi thế nào đối với hài nhi chưa ra đời này, nếu không, nàng cũng sẽ không hưng phấn một đêm không ngủ sau khi biết mình mang bầu, còn nói, sau khi sự tình này kết thúc, muốn một nhà vĩnh viễn ở cùng một chỗ.

Nếu đột nhiên cho nàng biết đứa bé khác thường, nàng sẽ thế nào? Dạ Nguyệt Ly không dám nghĩ, hắn hung hăng đánh một quyền lên tường, phát ra tiếng vang nặng nề, hắn không dùng chút nội lực nào vậy mà mặt tường lại lõm vào.

Mặt hắn hung ác nham hiểm đứng ở trước cửa dược phòng, môi mím chặt cứng như đá, con mắt đỏ rực nhìn chòng chọc vào dược trên bếp.

"Không phải ngươi là thần ý sao? Dược tốt cũng lấy ra đưa ngươi!"

"Ngươi cho rằng ta sẽ keo kiệt thuôc sao? Thay vì lo lắng tương lai sinh hạ đứa bé khác thường, tinh thần lại chán nản, lão đầu ta đề nghị…" Mục Trạch Dương tạm ngừng lại, quay mặt, không đành lòng nói: "Buông tha đứa bé này thôi, các ngươi còn trẻ, còn có thể lại sinh…"

"Câm miệng!" Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng trợn mắt nhìn Mục Trạch Dương một cái, hắn nhìn sư phụ chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng sau khi nàng biết tình hình thực tế sẽ đồng ý?"

"Cho nên mới phải gạt nàng. Trước khi vết thương nàng bình phục tốt, ngươi phải đưa ra quyết định." Trong lòng Mục Trạch Dương cũng bất đắc dĩ.

......

Lò than đang đốt không xua đi được rét lạnh của mủa đông, trong giấc mộng có thể nghe được tiếng gió lạnh gào thét ngoài cửa. 

Sau khi Mộ Dung Tiểu Tiểu tỉnh lại phát hiện sắc trời đã tối, chẳng biết trong phòng đã đốt đèn từ lúc nào, trong phòng bao phủ màu vàng ấm áp dịu dàng, mà Dạ Nguyệt Ly không có ở bên gối.

Trên người lưu lại đau đớn khiên nàng chợt hiểu ra nàng đang ở nơi nào, nàng chậm rãi ngồi ở đầu giường, cẩn thận phủ chăn che kín mình, đôi tay bó lấy đầu gối mình, tóc đen nhánh như sợi tơ xõa ra sau lưng, nhìn mắt xuống mới phát hiện mình đã được thay quần áo sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khóai. Nhớ tới Dạ Nguyệt Ly, bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt lên bụng, bờ môi nở ra nụ cười nhợt nhạt.

Nàng không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng lúc này nhớ tới tình cảnh giữa đường kia gần như là mơ, nàng hết sức bất đắc dĩ chỗng đỡ chán trên hai đầu gối, xem ra Triệu Thi Mộng thật sự bị nàng và Đường Tuyên Tuyên làm liên lụy.

Tóc dài chậm rã chảy từ sau lưng xuống, nhẹ nhàng rải ra hai bờ vai nhỏ yếu của nàng, nghe thấy ngoài của có tiếng bước chân cố ý nhẹ nhàng. Mộ Dung Tiểu Tiểu không ngâng đầu lên, nhìn qua khe hở cánh canh, thấy cặp giày thêu hoa văn tường vân xuất hiện trong tầm mắt nàng, trong giây lát, bóng dáng kia ngồi xổm xuống, bàn tay trắng nõn xoa mái tóc của nàng, từ từ chải tóc.

Mộ Dung Tiểu Tiểu gần như phản xạ né tránh ngay, không phải Dạ Nguyệt Ly!

"Sao ngủ ít vậy?" Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân tối sầm lại, sau đó đứng dậy ngồi ở mép giường cách Mộ Dung Tiểu Tiểu không xa lắm, nhưng cũng không gần, ít nhất, đưa tay vẫn có thể chạm đến nàng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩn ra, nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy sự dịu dàng cưng chiều trong con mắt của Nam Cung Nguyệt Bân, ngũ quan của hắn dưới ánh sáng càng thêm nhu hòa -di, nhưng mới từ bên ngoài vào, trên người còn vương lạnh lẽo trực tiếp bức hơi thở của nàng, làm nàng vốn sợ lạnh càng cảm thấy lạnh hơn.

Cảm thấy thân thể Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ run, Nam Cung Nguyệt Bân lập tức tiến lên ôm lấy nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu kinh ngạc, lập lức giãy giụa, giọng nói rõ ràng mang theo hốt hoảng: "Việt Bân, huynh đừng như vậy…."

"Muội bị thương, đừng lộn xộn." Nam Cung Nguyệt Bân không để ý đến sự giãy giụa của nàng, chỉ ôm nàng chặt hơn, hắn hít vào thật sâu mùi hương trên mái tóc nàng, khóe môi không tự chủ nhẹ nhàng nâng lên.

Mộ Dung Tiểu Tiểu đưa tay còn lại ra đẩy, mà Nam Cung Nguyệt Bân như đoán được nàng sẽ như thế, hai cánh tay cường tráng đi xuống chút, giam cầm nàng trong ngực lần nữa, khiến nàng không thể thoát ra.

Ánh mắt trầm xuống, đôi mày thanh tú của Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu chặt lại, nàng buồn rầu trừng mắt về phía Nam Cung Nguyệt Bân, mà hắn vẫn dịu dàng ngắm nhìn nàng như cũ, ánh mắt kia thâm thúy sâu thẳm, khiến nàng không nhìn thấu, cũng khiến nàng hoảng hốt.

"Buông muội ra..."

Thấy nàng vẫn không để ý thương thể, có ý muốn thoát khỏi ngực của hắn, Nam Cung Nguyệt Bân chỉ đành thỏa hiệp, sau khi buông nàng ra, đôi tay tỉ mỉ luồng một luồng tóc rũ xuốn bởi vì nàng lộn xộn ra phía sau, ánh mắt hắn bi thương nhìn nàng: "Tiểu Tiểu, vì sao tuyệt tình với huynh như vậy, trước kia muội không thế…"

Thân thể mồm mại của Mô Dung Tiểu Tiểu đột nhiên run lên, đôi môi nàng mím chặt, không thốt một lời. Đối với Việt Bân, trong lòng nàng trừ cảm kích thật sự không sinh ra cảm giác nào khác.

Đứng dậy xuống đất muốn trốn xa nơi này, Nam Cung Nguyệt Bâm lại đè lại hai vai của nàng, nhẹ trừng mắt cưng chiều, lúc sau, hắn cong người, bàn tay to lớn nâng chân ngọc mảnh khảnh của nàng lên, giúp nàng đeo giày lông.

Mắt hạnh của Mộ Dung Tiểu Tiểu tháng qua tia khiếp sợ, thân thể mềm mại nhất thời lùi về trong chăn lần nữa, mà mắt cá chân còn lại đang trong tay hắn, nàng lạnh nhạt nói: "Việt Bân, muội không cần huynh làm những thứ này, muội có trượng phu, cò có hài tử, huynh đối với muội như vậy, không hợp lí."

Tay Nam Cung Nguyệt Bân cứng đờ, cũng vì vậy mà ngẩn ra, Mộ Dung Tiểu Tiểu thu chân vào trong chăn.

"Từ khi nào muội lại đề cao những nghi thức cổ đại xã giao này?" Nam Cung Nguyệt Bân lộ ra nụ cười thản nhiên, ánh mắt dịu dàng rũ xuống, đổi lại làm nàng có chút khó thở, giọng nói trầm thấp thản nhiên: "Nếu Dạ Nguyệt Ly chỉ vì muội ở chung một phòng với huynh mà hiểu làm muội, loại nam nhân không tin tưởng muội, muội không cần cố chấp với hắn."

"Hắn không thế." Trong ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu cực kỳ chắc chắn, Dạ Nguyệt Ly không phải loại người như thế.

Trong lòng Nam Cung Nguyệt Bân hết sức bài xích ánh mắt kiên định của nàng, ánh mắt hắn trầm xuống, sau đó môi khẽ cười khổ, nhìn thật sâu vào trong con ngươi trong suốt như lưu ly, giống như nỉ non nói: "Quả nhiên muội thương hắn…"

"Ừ, muội yêu hắn." Mộ Dung Tiểu Tiểu nói thẳng thắn, nàng không muốn làm cho chuyện trở nên phức tạp, cũng không muốn Việt Bân lại đặt tâm tư lên người nàng, đây là vô ích.

Nàng lẳng lặng nhìn Nam Cung Nguyệt Bân, lò lửa lúc sáng lúc tối, ánh nên tỏa ra làm gương mặt hắn nhu hòa, ngũ quan tuấn mỹ đường nét vô cùng rõ ràng, hắn cúi đầu nhẹ nhàng cười ra tiếng, cười cười, bàn tay phủ lên trán, không nhìn thấy mặt của hắn nhưng trong tiếng cười không khỏi có chút khổ sở.

Thở dài, nàng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Việt Bân, quên quá khứ đi, huynh xứng đáng với nữ nhân tốt hơn." Mộ Dung Tiểu Tiểu mở to mắt, nàng biết những lời nàng nói này không thể nghi ngờ là đâm thêm một nhát lên ngực đầm đìa máu của Nam Cung Nguyệt Bân, nhưng nàng không thể nào yêu Việt Bân, càng không thể buông tha Dạ Nguyệt Ly để sống với hắn như kiếp trước, cho nên, nàng chỉ có thể phá sự dịu dàng của hắn.

Ngực Nam Cung Nguyệt Bân co rút một trận, mơ hồ đau đớn lần nữa, độc còn sót lại lại bắt đầu quậy phá, hắn cắn chặt răng, ép trái tim luôn điên cuồng mơ tưởng hão huyền muốn đoạt nàng bình thường lại.

Không muốn buông tha, là thật sự không muốn buông tha. Ánh mắt hắn nóng như lửa nhìn gần nàng, nói: "Rời hắn đi, huynh sẽ giống như trước vẫn thương yêu muội, không, so với ngày trước càng thương yêu muội hơn, xem muội như chí bảo, cho muội tất cả những gì tốt nhất, cũng sẽ không để cho muội có một chút uất ức và tổn thương, mà muội, nhất định sẽ yêu huynh, nhất định…."

"Muội sẽ không yêu huynh, kiếp trước như thế, kiếp này cũng thế." Một câu của Mộ Dung Tiểu Tiểu đánh vỡ tất cả kiên trì của Nam Cung Nguyệt Bân."

Thân thể Nam Cung Nguyệt Bâm chấn động, huyết dịch bắp thịt cả người trong chớp mắt cứng ngắc giống như bị đóng băng đến cực điểm, con mắt đen như mực của hắn đột nhiên thâm trầm làm người ta không thể nhìn ra hỉ nộ của hắn lúc này -di, nhưng hắn đột nhiên nắm chặt bả vai nhỏ yếu của nàng, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: "Muội sẽ yêu ta, muội sẽ! Muội không thử qua làm sao biết được sẽ không, huynh sẽ khiến muội yêu huynh, muội nhất định sẽ yêu huynh!"

Dạ Nguyệt Ly đứng sững ở ngoài cửa sương phòng, tay đang cầm khay, trên khay để đầy món ăn nóng hổi đang tỏa mùi hương, đây chính là thành quả lao động suy nghĩ hai canh giờ của sủng ái người nào đó thành họa của hắn.

Giờ phút này hắn có một loại kích động rất muốn không chút nào băn khoan xông vào trong phòng dùng một chưởng đánh bay tên tình địch chết tiệt kia, sau đó mau chóng ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu hùng dũng tuyên bố, nữ nhân này là của một mình hắn, ai cũng không được phép mơ ước!

Từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân, chỉ nghe giọng điệu không bao giờ thay đổi của Toái Nguyệt: "Chủ tử, tìm được cứ điểm của Huyết môn, nhưng cũng không thấy Huyết Thiên và thi thể của lão phu nhân."

Dạ Nguyệt Ly liền giật mình rồi sau đó đột nhiên quay đầu lại, con mắt lạnh lẽo nhìn về phía Toái Nguyệt, môi mỏng chỉ khạc ra một chứ: "Giết."

Ngay sau đó Toái Nguyệt lĩnh mệnh rời đi.

Mà cũng trong lúc đó Dạ Nguyệt Ly nghe được tiếng nói bên trong phòng của Mộ Dung Tiểu Tiểu: "Vậy huynh giết chết muội đi."

Vẻ mặt mọi người không giống nhau.

Thiếu chút nữa Dạ Nguyệt Ly buông tay đổ thức ăn.

Ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu trong suốt, chỉ chính nàng biết, là nàng cố ý như thế, chỉ vì khiến Việt Bân hoàn toàn chết tâm.

"Mộ Dung Tiểu Tiểu, huynh chưa bao giờ biết, muội cũng có thể độc ác đến mức độ như thế này." Ngay cả chết cũng không muốn yêu hắn.

Từ lúc nàng bắt đầu, hắn liền mơ hồ hiểu rõ trái tim nàng thuộc về người khác, nhưng so với yêu nàng, hắn lại càng không muốn nàng có chút thương tổn nào chứ đừng nói đến giết nàng, hắn sợ thấy sự chán ghét căm hận trong mắt của nàng với hắn, nêu không sao hắn không dám dùng thủ đoạn hoặc cưỡng ép nàng.

Có lúc, hắn cũng muốn tự nhiên buông tay, hoặc nghĩ tới quên, nhưng nàng trong lòng hắn càng ngày càng rõ ràng, dù không gặp nàng. Thử hỏi mấy chục năm yêu say đắm sao có thể nói buông liền buông?

"Nếu kiếp này huynh gặp muội sớm hơn hắn, muội có thể sẽ yêu huynh hay không?"

Nam Cung Nguyệt Bân chậm rãi buông tay, ánh mắt thâm tình phản chiếu dung nhan của nàng, một lần lại một lần, như muốn khác vào trong lòng, nàng đẹp hơn kiếp trước, cũng khiến hắn động lòng vì nàng, hắn không nhịn được nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng nâng lên môi khẽ hôn.

Có lẽ vì động tác này rất giống Dạ Nguyệt Ly cho nên Mộ Dung Tiểu Tiểu rơi vào kinh ngạc quên thu tay lại. Trong lòng nàng bị rung động mang theo hít thở trầm thấp không thông, mà hắn chẳng mảnh manh phát hiện, đưa mắt nhìn nàng, trầm trầm giọng hơi có vẻ đau đớn nói: "Trả lời huynh, Tiểu Tiểu."

Hơn hai mươi năm làm bạn gắn bó kiếp trước đã sớm mất đi, nhưng Việt Bân quan tâm nàng, thậm chí bỏ mạng cứu nàng, ánh mắt vẫn rõ mồn một trước mắt, hắn đau thương như thế, nàng khó có thể kìm nén chua sót trong lòng, nhưng nàng không thương hắn, hai mươi năm nữa, nàng vẫn sẽ không thương hắn, đây chính là thực tế!

Rất nhanh, mắt mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu thay đổi, bỗng dưng rút tay về.

Tay Nam Cung Nguyệt Bân nhất thời rơi vào không trung, hắn nắm chặt thành quyền, sắc mặt có một yếu ớt, hắn cười cười, đứng dậy, thân thể cao lớn chợt cúi xuống, nhân lúc Mộ Dung Tiểu Tiểu không kịp phản ứng hôn lên mi tâm của nàng.

Nàng kinh ngạc ngẩn ra mà hắn nở nụ cười thỏa mãn lấy tay vuốt ve qua nơi hắn vừa hôn, ánh mắt chăm chú nhìn nàng không nỡ rời, trầm thấp thì thầm nói: "Huynh biết rõ đáp án trong lòng muội, mà huynh thay đổi chủ ý, thay vì bị muội vô tình cự tuyệt, không bằng để lại trong lòng huynh một phần tưởng niệm."

Hắn dứt khoát xoay người, nói: "Nghỉ ngơi thật tốt."

Nàng rất muốn nói, trên đời này không có nếu như. Nhưng cuối cùng, nàng chỉ nói: "Thật xin lỗi."

Cái hắn muốn, nàng không cho nổi, nhất định chỉ có thể phụ hắn.

"Ừ...  Muội có lỗi với huynh..."

Nam Cung Nguyệt Bân khoát tay áo, bóng lưng mang theo vài phần cô đơn, cũng không quay đầu lại rời đi.

Kinh đô, Triệu phủ.

Gần tới bữa tối, thởi điểm toàn bộ Triểu phủ đang huy động tìm người, đỉnh đầu cỗ kiệu có ký hiệu Hiên Vương phủ dừng ở của đại môn Triệu phủ.

Mặt Triệu Thi Mộng mang khăn che mặt, vốn định không kinh động người khác lặng lẽ trốn vào khuê phòng, náo có thể đoán được hai người Triệu Kỳ Nghị và Triệu phu nhân vừa hay đứng canh giữ ở cửa.

"Mộng Nhi, sao giờ con mới trở về, phụ thân và ta rất lo lắng cho con, suýt chút nữa thì đi báo quan rồi, ngược lại một ngày nay con đi đâu?" Bộ mặt Triệu phu nhân lo lắng.

Ánh mắt Triệu Thi Mộng hung dữ, khi Triệu phu nhân cho là mình nhìn nhầm, chỉ trong nháy mắt, nàng lại khôi phục như thường, chỉ nhàn nhạt nói: "Mẫu thân, con đi dạo một ngày, mệt quá, ngủ trước đã."

"Ăn cơm xong ngủ tiếp, Mộng Nhi, giọng con sao…" Triệu phu nhân cau mày nghi ngờ hỏi.

"À, có thể đi ra ngoài quá lâu, bị gió rét."

Triệu Thi Mộng thản nhiên trả lời, tay Triệu phu nhân vừa định kéo khăn che mặt của nữ nhi ra thì thu về, đau lòng nói: "Làm sao làm, đều nói nữ nhi đừng ra ngoài nhiều, ngươi không nghe, lần này tốt rồi…"