Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 56: Tim đập loạn (5)




"Tôi đi đây." Cô nói với anh bằng giọng điệu không vui cho lắm.

Tay bị giữ lại

Tống Du Liệt mở cửa phòng, chưa được một phút, Qua Việt Tú chợt nghe thấy tiếng đóng cửa từ sát vách truyền đến, rõ ràng như thể anh đang đóng cửa tại phòng cô luôn vậy.

Việc này khiến Qua Việt Tú cực kỳ vui vẻ.

Cái gọi là cực kỳ vui vẻ này là sự sung sướиɠ không có ý nghĩa, có đôi khi chỉ là hình dung đám mây có hình dạng giống con cừu mà trong lòng vui vẻ, đây là điều mà Cố Lan Sinh nói với cô.

Tiếng đóng cửa này khiến Qua Việt Tú cực kỳ vui vẻ.

Cô cười tít mắt, chờ Tống Du Liệt lượn một vòng rồi quay về phòng của anh.

Anh mở cửa phòng ra, liên tục nhìn cô.

Nhìn gì mà nhìn? Chun mũi lại.

"Vui thế cơ à?" Anh hỏi.

Gật đầu, trong lòng có hơi thẹn thùng.

"Tống Du Liệt, tôi phát hiện ra một điều, tôi mà ở trước mặt anh thì anh lại trở về bộ dạng như lúc trước, như vậy không tốt đâu." Cô nói nghiêm túc.

Anh đứng thẳng người, đi qua cánh cửa, một lúc sau, nói: "Không có gì là không tốt cả."

"Không có gì là không tốt ư? Không phải là rất trẻ con sao?" Cô nói ra suy nghĩ của mình.

"Không đâu, nhưng mà...." Biểu cảm Tống Du Liệt nhìn có hơi nghiêm túc, nhìn cô, không nói tiếp nữa.

Nhưng mà cái gì á, sốt ruột chết đi được.

"Nhưng mà cái gì, nói lẹ đi." Cô trừng mắt.

"Nhưng mà rốt cuộc trong mắt người khác có trẻ con hay không tôi cũng không biết." Anh đáp.

Lời này cũng có lý nhỉ, Tống Du Liệt biết cô luôn tùy hứng, có khả năng tính tùy hứng của cô trong mắt người khác lại biến thành trẻ con, không trưởng thành

"Vậy nên, Qua Việt Tú à." Tay anh khẽ chạm vào gò má cô: "Có một số việc không nhất thiết phải làm trước mặt người khác."

Ví dụ như? Cô nhìn anh.

"Ví dụ như trước mặt người khác sẽ không mặc áo phông in hình phim hoạt hình." Anh nói.

Quả thực, cô rất thích mặc áo phông có họa tiết hoạt hình, bây giờ suy nghĩ lại thì thường những người mặc áo phông hoạt hình sẽ khiến cho người ta có cảm giác chưa trưởng thành.

Gật đầu.

"Ví dụ như..." Tay anh dời đến bờ môi cô: "Không nên động tí là cười trước mặt người khác."

Cô đâu có, ngoại trừ Cố Lan Sinh ra, cô đâu có hở ra là cười với người khác.

"Ví dụ như, không nên mặc áo màu lựu đỏ trước mặt người khác, cả màu đỏ dưa hấu và đỏ cà chua đều không được."

Mặc màu lựu đỏ, màu đỏ dưa hấu hay đỏ cà chua có trẻ con đâu chứ, lời này của Tống Du Liệt lạc đề nghiêm trọng rồi.

"Còn nữa, không nên hơi tí là nháy mắt, hở ra là chống nạnh cũng không được, còn cả..."giọng điệu anh vừa trầm vừa thấp, "nếu như gặp lại Cuban, hãy tát cho hắn một phát, như vậy mới là Qua Việt Tú."

Ký ức trong đầu cô xoay chuyển một hồi mới nhớ có một nhân vật là Cuban, là một playboy trong văn phòng của Tống Du Liệt dạo đó.

Chỉ là...

Đây là Tống Du Liệt phải không? Người mà cô gọi là "quả mâm xôi ngọt ngào" ấy, rõ ràng cô với anh là kẻ thù, từ chán ghét đến căm thù nhau, nhưng vì sao những lời nói lúc này của anh lại khiến cô cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa xót xa, vừa thinh thích lại vừa đáng ghét.

Trái tim hốt hoảng.

Né tiếp xúc từ anh, cô cúi đầu nhìn xuống đất.

Nhìn nền nhà, nói rằng tôi phải đi đây.

"Ừm."

Đã đồng ý cho cô đi rồi, sao còn chặn cửa thế, anh chặn cửa dĩ nhiên là cô không đi được.

"Tôi phải đi đây." Giọng như muỗi kêu.

Anh không trả lời.

"Tôi phải đi rồi mà." "Qua Việt Tú, đừng đi." Không hẹn mà cùng nói, cô nói bằng giọng rất nhỏ, còn giọng của anh cũng chẳng lớn hơn là bao.

Ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Có muốn uống bia không?". Anh nói.

"Tại sao lại uống bia?" Cô lắp bắp hỏi.

Cô đã uống bia hai lần ở đây, tối qua một lần, kết quả là bị anh tranh thủ động chạm, mà lần đầu....lần đầu càng điên cuồng hơn.

"Mừng tân gia(*)." Anh nói: "Mừng em đã chuyển từ tầng hai lên tầng ba."

(*): từ gốc: 乔迁之喜: ý chỉ niềm vui khi dọn đến nhà mới, hay dọn đến nhà mới là một niềm vui =)) không biết giải thích sao nữa, giống tân gia của VN ý

Qua Việt Tú chạy lẹ về phòng.

Lưng dán trêи ván cửa, tim cô đập rộn ràng, vừa nãy, thiếu chút nữa cô bị mê hoặc bởi khuôn mặt điển trai của Tống Du Liệt mà đồng ý ở lại phòng anh cùng anh uống bia ăn mừng.

Một người đẹp trai như vậy, mời cô uống bia bằng giọng nói du dương, khi chạm vào mái tóc cô cũng rất đỗi dịu dàng, mà hình như bia nhà Tống Du Liệt uống cũng rất ngon.

Trước khi đồng ý một giây, cô bị một tiếng hét ép phải dừng lại, giờ cô 26 tuổi rồi, không dễ lừa như vậy đâu.

Cũng không biết có phải nghĩ về bia nhà Tống Du Liệt không, cô lật qua lật lại không ngủ được, mười một giờ rồi, nhìn trần nhà, mười một rưỡi, lại nhìn bức tường.

Mười một giờ bốn mươi phút, Qua Việt Tú đứng dậy khỏi giường.

Đèn không bật, cô mượn chút ánh sáng mờ nhạt của bình nguyên mở cửa sân thượng, đây là lần đầu tiên cô mở cửa sân thượng của phòng này, vừa mở cửa sân thượng thì lông mày Qua Việt Tú nhíu lại.

Phòng của Tống Du Liệt cũng có sân thượng, khoảng cách giữa phòng hai người rất gần, anh chỉ bước một bước là có thể sang sân thượng phòng cô.

Cơn gió kia thổi qua.

Qua Việt Tú khẽ xoa xoa gò má nóng, cô nghĩ đến chuyện ở ban công làm gì, anh ấy có thể trèo từ ban công sang ăn tươi nuốt sống cô sao, suy nghĩ này vừa nảy ra, khuôn mặt lại càng thêm nóng.

Gặp ma rồi.

Hít vào thở ra một hơi thật sâu.

Ngẩng đầu lên, bầu trời đêm thật thoáng đãng, từng vì sao lấp lánh lại lớn đến kỳ lạ, giống như đưa tay là có thể hái được, không chừng có thể hái được đấy, cô nhón chân lên, đưa tay-----

"Qua Việt Tú, cũng đừng làm chuyện như vậy trước mặt người khác."

Men theo âm thanh vừa nói ra, Qua Việt Tú thấy người ở ban công kia.

Khoảng cách qua nửa đêm còn bốn phút nữa, Qua Việt Tú rón ra rón rén quay về phòng mình.

Rón ra rón rén? Tại sao lại dùng từ rón ra rón rén để hình dung nhỉ, thật là kỳ quặc, kỳ quặc ở chỗ hình như cô đang làm chuyện mà không muốn người khác thấy, chẳng qua là cô chỉ muốn đến phòng Tống Du Liệt uống bia ăn mừng.

Đợi uống bia xong cô chắc chắn sẽ ngủ được.

Vừa mở cửa phòng, chớp mắt quay ra đụng phải một người.

Sờ sờ trán, cô nói với ngừa vừa đụng vào, còn không mau lấy bia đi.

Câu "Ở đây chờ tôi" được nói bằng giọng trầm thấp trong nháy mắt khiến cô phải từ từ điều chỉnh nhịp thở của mình, khi nhịp thở dần chậm lại, bước đi cũng thanh thoát hơn.

Mở cửa phòng Tống Du Liệt.

Trêи bàn chất một đống văn kiện, chắc hẳn trong lúc cô lăn đi lăn lại trêи giường không ngủ được là lúc Tống Du Liệt đang xử lý đống văn kiện này, đã qua mười hai giờ rồi.

Lúc tiếng mở cửa vang lên, cô đang sắp xếp lại đống văn kiện, tiếng bước chân ở đằng sau cô, cũng chẳng buồn quay đầu lại nói rằng sau này không được làm việc vượt quá mười hai giờ, nghe chưa?

Một giây sau, cơ thể bị nhấc lên không trung.

Người này đang làm gì thế? Cô với anh còn chưa thân thiết đến mức có thể tùy tiện ôm ấp đâu, trong lòng thì nghĩ vậy nhưng cơ thể lại không có bất kỳ phản ứng nào, trái lại miệng thì vẫn còn khăng khăng câu nói khi trước: Có nghe không hả?!

Anh bế cô thả xuống sopha.

Nghĩ lại hình như anh chưa trả lời câu hỏi của cô, cô ôm lấy cổ anh: "Có nghe không hả?"

"Nghe rồi."

"Vậy anh đồng ý hay không đồng ý?" Cô bày ra bộ dạng uy nghiêm, giọng điệu cũng lớn hơn một chút.

"Qua Việt Tú."

"Ừm." Giọng điệu lại nhỏ lại trong nháy mắt.

Anh lại trả lời cô: "Chuyện vừa nãy đừng tùy tiện làm trước mặt người khác."

Hình như là, lúc này, cô với Tống Du Liệt trở nên thân thiết hơn, so với bất kỳ lúc nào ngày trước cũng thân thiết hơn, nhìn xem, gần gũi đến nỗi tùy tiện dạy bảo anh, bắt đầu quản chuyện của cô rồi đấy

Với cả, Tống Du Liệt không biết sao?

Càng cấm Qua Việt Tú không làm thì cô cứ làm, nhưng giờ đây cô không còn cứng với anh nữa, mà còn hỏi anh có chuyện gì.

"Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà chạy ra sân thượng ngắm sao, loại chuyện này không được làm trước mặt người khác, điều này rất dễ khiến người ta có suy nghĩ vớ vẩn, cũng không được bày tỏ quan tâm đến người khác, còn nữa không được dọn bàn lộn xộn của người khác." Giọng điệu rất gì và này nọ.

Thật nực cười, sao cô phải thể hiện rằng mình quan tâm người khác, sao cô phải giúp người khác thu dọn đống lộn xộn trêи bàn, ngoại trừ...ngoại trừ Cố Lan Sinh.

"Qua Việt Tú, em biết người khác mà tôi nói là ai." Ánh mắt anh rực lửa.

Tống Du Liệt càng ngày càng quá trớn rồi! Anh đừng có mà mơ được can thiệp vào chuyện của cô.

Ấy thế mà.

Cũng chỉ trách Tống Du Liệt quá đẹp trai, không phải sao?

Trước đây cũng bởi vì anh đẹp trai, mà cô luôn lén mở cửa phòng của anh, ngắm gương mặt của anh không rời, giống như trước kia cô cũng từng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mẹ như vậy, sau đó cô không còn nhìn mặt mẹ anh nữa, nhìn gương mặt Tống Du Liệt khiến cô ngày càng thích thú.

Cô không biết dùng từ nào để diễn tả được vẻ đẹp trai của Tống Du Liệt, mỗi lần ngắm xong trong lòng cô đều thầm nghĩ, Tống Du Liệt đẹp trai quá đi.

Hiện tại, chủ nhân của khuôn mặt điển trai này đang nhìn cô, cảm xúc dưới đôi mắt này thực sự khiến cô rất thích, bị anh nhìn như vậy, cô còn khá là vui.

Cho nên....cho nên.

"Tôi biết rồi." Cúi đầu trả lời.

Câu "Tôi biết rồi." khiến khóe miệng anh cong lên, đường cong khẽ nhếch lên, càng nhìn càng đẹp mắt, nhìn đến nỗi mặt đỏ đến mang tai, trong lòng thầm nhắc nhở: Nhìn nữa là gặp nguy đấy.

"Nhìn nữa là gay go rồi đấy." Âm thanh phát ra trong lòng cô.

Qua Việt Tú biết rõ âm thanh này xuất phát từ đáy lòng cô, ngoại trừ lương tâm, còn có lý trí.

Cô đã từng nói, vốn dĩ sẽ đem bộ dạng đường hoàng này đến dự sinh nhật của ông ngoại, tháng sau là sinh nhật của ông.

Cô âm thầm vặn mình một cái, đôi tay ôm lấy cổ anh buông ra.

Lời nói trong nội tâm vẫn còn đang nhắc nhở cô, uống bia xong thì lập tức trở về phòng ngay.

Cũng không cần cốc, chỉ cần bật lon bia, rồi cụng chai, cô uống khẩn trương, còn Tống Du Liệt từ từ uống.

Bộ dạng chậm rãi uống bia của Tống Du Liệt rất dễ nói chuyện, vì vậy cô nói rằng Tống Du Liệt anh cũng thấy đấy, tôi thật sự không biết nấu cơm.

"Ừ hử."

"Bữa sáng do anh làm nhé." Cô đã ăn bữa sáng do anh làm, mùi vị rất OK.

"Nghĩ cũng đừng có hòng." Giọng điệu không thương lượng.

Cô uống một ngụm bia, trong lòng có hơi giận.

Không cam lòng.

"Hay là nấu bữa trưa nhé, nấu tất cả bữa trưa luôn?" Cô cũng đã ăn bữa trưa do anh nấu, tuy rằng mùi vị chẳng ra sao, nhưng cũng coi là bình thường.

"Buổi trưa tôi không về nhà."

Buổi trưa không về nhà?!

Đầu óc xoay chuyển rất nhanh: "Vậy anh ăn trưa ở đâu?"

"Tôi ăn trưa ở công ty."

Quả nhiên là ăn trưa ở công ty.

Có người nói bây giờ chốn công sở rất thịnh hành cơm hộp tình yêu, đại khái là các nữ nhân viên trẻ trung thường đặc biệt chuẩn bị một hộp cơm trưa trong túi, hộp cơm trưa này sẽ được để trước mặt đối tượng thầm mến, khi mở hộp ra, hương thơm sẽ bay tứ phía, vừa ngon cũng lại rất lãng mạn, trêи cơm sẽ dùng rất nhiều loại đồ ăn để tạo thành hình trái tim, dùng điều này để nhắn nhủ lòng ái mộ đến đồng nghiệp nam mà mình thích.

Cô gái tên May kia nhìn phát biết ngay rất biết làm những thứ như thế này

Trong lòng đã không chỉ hơi giận nữa.

Cô lại rót, uống một hớp bia, và đưa ra yêu cầu cho anh: Tống Du Liệt, tôi có thể làm bữa trưa cho anh, nhưng anh phải về nhà.

Một lúc sau.

Giọng nói trầm ấm lúc nửa đêm lại càng êm tai: "Tôi cũng muốn về lắm, nhưng mà không có thời gian, công việc rất nhiều."

luyến tiếc thời gian cùng các cô em chuẩn bị cơm hộp tình yêu nói chuyện phiếm chứ gì.

Bỏ đi.

Não chỉ định uống nốt chỗ bia còn lại.

Rồi ném lon bia ra qua một bên, định đứng dậy, thì tay đã bị nắm chặt.

"Giận à?"

"Không có."

Sao cô phải giận chứ? Lần thứ hai đứng lên, tay càng bị nắm chặt hơn: "Chuyện bữa sáng tôi nghe em."

Lúc này, Qua Việt Tú chả có xíu hứng thú nào với chuyện bữa sáng, cô giãy ra đứng lên, ai dè tay anh càng nắm chặt, kéo một cái khiến cô bổ nhào vào ngực anh.

"Buổi trưa tôi sẽ cố gắng về nhà, nhé?" Chóp mũi anh khẽ cọ vào tóc mai cô.

Suy nghĩ một lúc, gật đầu.

Cảm xúc mềm mại từ ấn ký "đống đống" tại vành tai lại bắt đầu, thật sự rất nhột, đầu cô rụt lại, nhưng anh như hình với bóng, từ từ, từ từ, lưng cô dán vào sofa, anh men theo đường từ vành tai xuống một nơi, cô theo bản năng lấy tay che lại.

"Qua Việt Tú, mỗi ngày tôi phải làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, còn phải làm bữa sáng cho em ư." Anh nói với cô.

Câu này nói nghe có vẻ rất lý nhỉ.

Tay dời ra một chút, rồi từng chút dính vào sofa, nhắm mắt lại, tiếp nhận sự ve vuốt từ đôi môi kia.

Mới đầu có vẻ như rất dịu dàng, lúc anh cạy hàm răng cô ra thì cô cũng khư khư giữ một lúc, cuối cùng cũng không thể chống đỡ lại được, không đáp lại là được, nhưng sao có thể? Bàn tay dán ở ghế sofa kia dưới sự hướng dẫn của anh mà ôm lấy cổ anh, đầu lưỡi dường như được bãi bỏ lệnh cấm mà thuận theo anh, cơ thể theo đầu lưỡi của anh mà kịch liệt giãy giụa, mãi cho đến khi áo khoác rời khỏi cơ thể, cô mới hoàn hồn lại, đẩy anh ra rồi vội vàng chạy theo hướng về phòng.

Tay vừa chạm lấy tay cầm cửa thì bị tóm lại, một lực từ phía sau trực tiếp đẩy cô thật mạnh lên ván cửa, anh dán sát sau lưng cô, hai tay kìm kẹp vây lấy cô, hơi thở mãnh liệt phả vào tóc cô: "Cho anh nhé.", khuôn mặt dán vào cánh cửa không dám nhúc nhích, anh nói: "Người bắt đầu gọi mời anh là em."

Con tim vừa chua sót vừa đau lòng, đúng vậy, sao lúc đó cô lại đi trêu chọc anh làm gì.

"Cho anh nhé, Đống Đống." Giờ phút này, vũ khí đã hạ xuống rồi, cô rất sợ nói ra câu này, bởi vì cô đã hết sức lẩn tránh nó. Cô rất thích anh gọi cô là "Đống Đống", ghé vào tai, giọt mồ hôi nhỏ xuống, tiếng gọi "Đống Đống" cũng phát ra cùng những giọt mồ hôi rơi xuống.

Từng có một thời như vậy, bọn họ đã từng trốn cùng một chỗ cả ngày không ra, đói bụng, chân đạp vào người bên cạnh: "Tôi đói rồi." Khi anh nấu cơm cho cô thì cô không chịu ngồi yên, quần áo cũng lười mặc, lấy chăn đơn quấn thành khăn tắm, rón rén đi tới sau lưng anh.

Anh là người làm chuyện gì cũng rất chuyên tâm, kể cả khi nấu cơm hay học hành đều như vậy, cũng không thèm để ý đến người đang đứng cạnh dùng ánh mắt quyến rũ anh, cô bị chọc tức, cố ý không cẩn thận làm chiếc chăn đơn kia tuột xuống, rồi kêu lên một tiếng, toang rồi, bị nhìn sạch sẽ rồi, cho dù cô ra sức phô diễn như vậy, anh vẫn không đếm xỉa đến.

Thật mất mặt, cô ủ rũ rời đi, vừa mới quay người đi, đôi tay kia đã tóm lấy, cô bỏ chạy, cô chạy còn anh đuổi, khi bị đuổi tới đều bị xử lý tại chỗ, mỗi lần bị đuổi như vậy, cô còn vui vẻ ngửi thấy mùi thức ăn khét, rất nhanh, trời tối, cảnh vụng trộm trong bóng đêm không gì che giấu, anh nằm trêи người cô, thì thầm gọi "Đống Đống", câu nói nhiều nhất là câu "Đống Đống", ngày mai em phải cắt móng tay rồi.

Nên gọi đoạn thời gian kia là gì đây? chắc hẳn là thời thiếu niên điên cuồng đi. Gì cũng không ngại, khi càng bị phản đối thì linh hồn càng gào thét mãnh liệt.

"Dì nhỏ, tôi sẽ quyến rũ A Liệt. Bà quyến rũ Qua Hồng Huyên thế nào tôi sẽ quyến rũ A Liệt y như vậy." Câu nói này đã được Qua Việt Tú chuẩn bị rất lâu trong kịch bản của mình.

Vô số lần, vì lời thoại này mà đã kϊƈɦ thích ý chí sục sôi trong cô, kết quả của lời thoại này đã mang đến cho cô vô số lần ảo tưởng tươi đẹp.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không nói lời này ra khỏi miệng, mới đầu, cô định tìm một ngày đẹp trời nào đó, nhưng khi nghĩ lại, nếu nói quá sớm, cuộc sống sau này của cô sẽ rất chán, có thể khiến Qua Việt Tú vui sướиɠ trong lòng là rất hiếm, cô nên chờ một chút vậy.

Chờ một chút, liền đến tận bây giờ.

Những chiếc hôn càng dày đặc, đôi chân dán ở cánh cửa kia đang run rẩy, Qua Việt Tú nghe thấy giọng nói đáng thương của mình phản đối: "Tôi phải về rồi."

Đúng vậy, cô phải về phòng rồi.

Bời vì, trêи thế gian này ngoại trừ Tống Du Liệt còn có một người khác gọi cô là "Đống Đống", từ cưng chiều đến giận mà chẳng làm gì được, sau này lại là những câu từ thấm thía ruột gan.

Cuối cùng, cũng không muốn nói chuyện với cô nữa.

Một người khác gọi cô là Đống Đống, bác sĩ bảo thời gian ở lại thế giới này nhìn ngắm phong cảnh không còn nhiều nữa.

"Đống đống, trong mắt ông ngoại, con là một cô bé bình thường, xinh đẹp dễ thương, còn rất có sức sống, chỉ là đôi khi khiến người ta hơi lo lắng." Giọng điệu của ông cụ dường như là một cú đấm rất mạnh

Qua Việt Tú thở ra một hơi, động tác cúi người cũng rất nhanh nhẹn, cô quay người lại chạy ra sau lưng anh.

Và cũng giống như trước, anh không nóng vội đuổi theo cô, bây giờ anh có thể dễ dàng bắt được cô, anh tin là anh có thể làm được.

Nhặt lon bia lên ném vào người anh, trong miệng la lên: "Cho anh đấy." ; rồi lại nhặt cái đệm dựa lưng trêи sofa: "Cái này cũng cho anh.", bất kể cái gì cô vớ được cô đều liên tục ném về phía anh.

"Qua Việt Tú." Giọng anh mang đầy cẩm xúc, ném quyển sách mà cô ném cho anh xuống đất.

"Chẳng phải anh nói cho anh sao?" Giọng điệu vô tội, rồi lại lấy thêm cuốn sách nữa ném lên người anh: "Cho anh cả đấy, cho anh hết."

Dĩ nhiên, lời này đã chọc đến anh, dĩ nhiên là anh không còn muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô rồi, bước một bước, anh cho rằng có thể tóm chắc được cô.

Không có cửa đâu, người ngửa ra phía sau, khuôn mặt sượt qua lòng bàn tay, chân trượt xuống đất.

Động tác làm rất đẹp mắt.

Nhưng----

Khe hở ở cửa phòng bị chân anh nhấn trở lại.

Một lần nữa lại bị anh tóm trong vòng tay.

Đầu óc Qua Việt Tú trống rỗng? Phải làm sao đây?