Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 94: Tòa thành pha lê (đặc sắc) 8




Môi lại khẽ hôn lên vành tai cô, thủ thỉ: "Em muốn con giống anh hay giống em? Anh hi vọng nó giống như em, là một công chúa nhỏ có mái tóc đen nhánh, em dẫn con đến trung tâm thương mại, mua cho con một đôi giày ba lê đỏ, giống như anh lần đầu tiên nhìn thấy em, em đang mang đôi giày ba lê kia"

Dòng lệ chảy dọc từ khóe mắt, không biết đó có phải là nước mắt của sự hối hận không nữa.

Mở to hai mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu sáng.

Ngây ngẩn nhìn bên ngoài cửa sổ, nói: "Tống Du Liệt, không có đứa con nào hết."

Giống như lời nói của Qua Hồng Huyên nói: "Qua Việt Tú, mày là một con điếm."

Nếu cô gặp lại Qua Hồng Huyên, nhất định cô sẽ nói với bố rằng: Bố, bố nói đúng lắm. Bố, Qua Việt Tú không chỉ là một con điếm, mà còn là một con đàn bà xấu xa.

Con điếm, đồ đàn bà xấu xa còn chưa đủ, Qua Việt Tú còn là một con quỷ ích kỷ.

Thật ra, suy nghĩ mang bầu chỉ là phán đoán của cô, tâm lý cô không bình thường, cho nên cách nghĩ cũng khác người. Thấy mẹ Trương Thuần Tình xảy ra tai nạn cô lại càng không muốn Tống Du Liệt đến Nice cùng Trương Thuần Tình, vào những lúc như thế, Tống Du Liệt không thể không đi. Đương nhiên là Tống Du Liệt sẽ không nghe lời khuyên của cô rồi, vậy phải làm sao bây giờ?

Vào thời khắc mấu chốt, đầu óc cô luôn xoay chuyển rất nhanh, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu.

Rất nhanh, ngay cả cô cũng bị ý nghĩ đó lừa dối, nói không chừng....không chừng cô mang thai thật thì sao, chẳng phải cô đã mơ thấy đứa bé sao? Trễ kinh nguyệt, dạ dày khó chịu là những triệu chứng mang thai, vì thế, cô còn vờ vĩnh gọi điện cho Karona.

Lần này, chắc là Tống Du Liệt sẽ không đi Nice cùng Trương Thuần Tình chứ?

Nhưng anh là bố của con cô cơ mà, đắc chí nghĩ.

Tống Du Liệt gõ cửa phòng cô, đi theo Tống Du Liệt rời khỏi phòng.

Lúc Tống Du Liệt nói ý tưởng muốn đến siêu thị 24h, khi đó cô nên nói với anh rằng: Tống Du Liệt, không có đứa con nào cả.

Tại sao lại khẳng định không có con?

Cũng thật trùng hợp, cô trở về phòng thì phát hiện kỳ kinh nguyệt đã tới.

Nhưng, những lời Tống Du Liệt nói khiến cô rất cảm động.

Đêm đó, hành trình 100 dặm Anh, đến một thị trấn xa lạ, anh lái xe, cô tựa đầu lên vai anh ngủ, chỉ có hai người họ.

Ở trạm xăng dầu, anh mua nước ấm cho cô, dập tắt thuốc lá, thỉnh thoảng còn dịu dàng nhìn cô, nhìn một hồi trêи gương mặt cô rồi lại nhìn xuống bụng cô, những điều đó cũng đủ để cô ảo tưởng về một sinh mệnh bé nhỏ chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng.

Có lẽ, lấy chuyện con cái trêu chọc anh một chút chắc là thú vị lắm.

"Anh là bố của con em." Miệng nói rất trôi chảy.

Cho đến khi....đến khi cô nghe anh nói: "Đống Đống, em muốn con giống anh hay giống em? Anh hi vọng nó giống như em, là một công chúa nhỏ có mái tóc đen nhánh, em dẫn con đến trung tâm thương mại, mua cho con một đôi giày ba lê đỏ, giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em cũng đi đôi giày ba lê màu đỏ."

Trong nháy mắt, chân tay đổ mồ hôi.

Cô đã làm gì thế này?

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Theo kế hoạch ban đầu, cô sẽ giả vờ cầm que thử thai, giả vờ ngon ngọt níu anh, không cho anh đi Nice, chỉ cần Qua Việt Tú muốn thì không có chuyện gì là cô không thể làm được.

Nhưng đột nhiên cô sợ hãi, sợ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.

"Tống Du Liệt, không có đứa con nào cả." Không dám nhìn anh, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Nói gì vậy?....Hử?" Đầu còn chôn lên tóc cô, men theo mái tóc dài gặm cắn cổ cô.

"Không có đứa trẻ nào cả." Lần này giọng nói đã ổn định hơn.

Ngừng một chút, răng lại cọ cọ: "Đống Đống, đừng làm loạn, ừm, đừng làm loạn nữa."

Những chiếc hôn dày đặc rơi xuống khóe miệng rồi đến dái tai cô, nhẹ nhàng: "Anh biết em sợ, đừng sợ." Ngậm lấy cánh môi cô, ʍút̼ một hồi, rồi thả ra: "Mới đầu anh cũng sợ lắm."

Giọng anh đầy quyến luyến: "Sợ hãi, và còn hoảng loạn nữa, đối với anh chuyện xảy ra lần này rất đỗi xa vời, thậm chí nói là chuyện trêи trời rơi xuống cũng chẳng quá, ngay cả nghĩ anh còn chưa từng dám nghĩ lại đột nhiên xảy ra trước mắt anh, anh hi vọng đó chỉ là một trò đùa dai nào đó, mới đầu anh nghĩ như vậy đấy."

"Sau đó, gương mặt em cứ phảng phất trước mắt anh, dần dần trong lòng anh nảy sinh hiếu kỳ, nếu như....nếu như nó là con gái thì liệu có giống Qua Việt Tú không, khi giận dữ, khi khóc khi cười liệu có giống Qua Việt Tú không."

"Sau hành trình hai mươi dặm Anh, anh lại suy nghĩ nếu thật sự có con, liệu nó cũng sẽ không hiểu chuyện giống Qua Việt Tú không, hai người không hiểu chuyện ở cùng nhau, nhất định sẽ thú vị lắm đây. Ừm, một ngày nào đó nó sẽ thử thách lòng kiên nhẫn của Qua Việt Tú, một ngày có quá nhiều việc phải làm, gọi nhóc con thức dậy, tắm cho nhóc con, thay quần áo cho nhóc con, ... không biết cô ấy có chịu đựng được khoảng thời gian đấy không?"

"Rồi sẽ đến một ngày em phải đút cơm cho nhóc con ăn, sau đó em sẽ phát hiện ra rằng đút cơm cho nhóc con ăn không phải là một công việc dễ dàng, thế là em mất hết kiên nhẫn, nhóc con kia là ốc sên sao? Lại đây lại đây, để mẹ dạy cho con làm sao ăn cơm thật nhanh, xúc được mấy muỗng em mới phát hiện ra cơm của đứa nhóc đã trôi hết vào bụng em, không may cảnh này lại bị camera trong phòng quay lại, vài nhân viên nhiều chuyện đã cắt xén, biên tập lại và gửi đoạn video này đến đài truyền hình, ngày nào đó, khi Qua Việt Tú đang xem chương trình , phát hiện một gương mặt quen thuộc, thật là mất mặt quá đi, cầm điện thoại gọi ngay lập tức, Tống Du Liệt, em muốn đuổi việc toàn bộ người giúp việc trong nhà, bọn họ thật xấu xa."

"Sau hành trình 40 dặm Anh, anh lại nghĩ đến chuyện ngôi nhà của chúng ta, nhất định phải có một bãi cỏ sau vườn thật lớn, Qua Việt Tú nói muốn dạy con tập đi...."

Không thể nghe được nữa, không thể tiếp tục nghe những lời này nữa.

Nếu nghe nữa cô sẽ cảm thấy hai người không hiểu chuyện ở bên cạnh một người hiểu chuyện là một điều gì đó rất thú vị.

Kéo tay anh, dừng ở khóe mắt cô, những hạt nước đang liên tục chảy ra, nói cho anh: Qua Việt Tú không nói dối.

Anh im lặng.

Cô tựa lên cửa nhà tắm, anh cũng tựa lên cửa nhà tắm, cả hai đều nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đã sáng rồi.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, anh dùng giọng điệu rất bình tĩnh hỏi cô vì sao?

Nhỏ giọng đáp: "Em ghét anh đến Nice cùng Trương Thuần Tình."

"Cho nên, em đã vận dụng ngay năng lực phán đoán chủ quan của Qua Việt Tú?"

Cúi đầu nhìn sàn nhà.

"Qua Việt Tú, tưởng tượng ra bản thân mang thai có phải là một trò chơi rất thú vị không?"

Không thú vị chút nào, sau khi biết phải đút cơm tắm rửa thay quần áo dắt con tập đi sau vườn cỏ, cảm thấy không thú vị chút nào, không chỉ không thú vị, mà lòng còn khổ sở muốn chết, cô đã làm gì thế này.

"Tôi tò mò lắm, làm sao em có thể gọi tôi là "Bố của con em" dễ dàng đến vậy, tôi suýt nữa thì tin rằng tôi thật sự sắp trở thành bố rồi."

Ánh mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

"Đồ điên." Tống Du Liệt cười nói.

Vừa cười vừa bước vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, tìm chìa khóa xe, mở cửa khách sạn.

Mở cửa phòng được một nửa, rồi đóng trở lại.

Đứng trước mặt cô: "Không phải em tò mò vì sao tay tôi lại bị thương sao?"

Tay trái bóp chặt cằm cô, để cho cô nhìn thẳng vào mắt anh.

Chậm rãi, giơ tay phải lên.

"Qua Việt Tú, em mở to hai mắt ra mà nhìn cho rõ." Anh lạnh lùng nói.

Mở mắt thật to, không dám nháy mắt.

Cánh tay phải giơ lên từ từ lộ ra.

Trái tim co thắt.

Vết sẹo kéo dài qua 3 đường chỉ tay giống như do một đứa trẻ nghịch ngợm nào đó dùng bút vẽ thành đường chỉ tay thứ 4, nhưng đường thứ 4 lại dài hơn 3 đường còn lại, vừa sâu vừa dài, nếu nhìn thật kĩ vết khâu sẽ thấy mười ba mũi khâu.

"Phút đầu tiên em tới đại sứ Quán Pháp thì nó đã hình thành, lúc khâu vết thương, tôi đã không cho bác sĩ tiêm thuốc tê, sự đau đớn có thể khiến tôi vĩnh viễn nhớ đến vết sẹo này. Chỉ cần vết sẹo còn ở đây, tôi sẽ luôn nhớ kỹ, Qua Việt Tú đã tặng cho Tống Du Liệt một món quà mang tên "Thất vọng"."

"Món quà mang tên "Thất vọng" mà Qua Việt Tú tặng cho Tống Du Liệt bao gồm tất cả những việc mà cô ấy làm cho tôi: Cô ấy dọn dẹp nhà cửa cho tôi, ủi áo sơ mi cho tôi, không buộc tóc không bật đèn ngồi trước cửa sổ chỉ để đợi Tống Du Liệt về nhà. Nếu như ngay từ lúc đầu em đã quyết phải ra đi, tại sao còn dọn dẹp nhà cửa cho tôi, tại sao còn ủi quần áo cho tôi, tại sao còn ngồi trước cửa sổ đợi tôi về nhà? Lúc làm những chuyện đó đã khi nào em thật sự nghĩ cho Tống Du Liệt chưa, tất cả những điều đó mỗi việc đều tượng trưng cho hy vọng."

"Qua Việt Tú, em có hiểu không, khi hi vọng được nhen nhóm, chắc chắn sau đó thất vọng sẽ đến."

Nhìn cô, không lảng tránh, giọt nước trong suốt từ hốc mắt anh rơi xuống.

Đã từ rất lâu về trước, đứa trẻ đến từ đảo Greenland đã để nước mắt của mình lại ở hòn đảo xanh biếc kia, để lại vào một ngày người bố đột nhiên biến mất.

Trấn George, Los Angeles, Murmansk, đứa trẻ đến từ đảo Greenland vẫn luôn yên lặng như một ngọn núi, như một đại dương.

Sự yên lặng đó khiến cô sắp quên mất thì ra đứa trẻ tới từ đảo Greenland cũng biết rơi nước mắt.

Tay run rẩy, chạm vào anh.

Chưa chạm đến nơi, đã bị anh đẩy ra.

Nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh:

"Còn nhớ câu "Qua Việt Tú, mình đi du lịch đi" không? Qua Việt Tú, chúng ta cùng nhau đi du lịch đi, trộm giấu nó ở trong lòng, khi đó mình sẽ xách hành lý cho cô ấy, nắm tay cô ấy đi tản bộ trêи bờ biển, mua đồ ăn ngon cho cô ấy, học mấy lời ngon ngọt khiến các cô gái vui vẻ ở trêи mạng, tìm cơ hội thích hợp sẽ nói cho cô ấy nghe, cũng học một chút kỹ năng chụp ảnh từ những người sành sõi, làm sao để chụp cho bạn gái mình một bức ảnh khiến cô ấy vừa xinh lại vừa gầy đây, đương nhiên cũng học một chút dirty talk, bảo bối của anh ơi, đừng để màn đêm nóng bỏng trôi qua một cách lãng phí, những lời này nghe thật ngu xuẩn phải không? Nhưng em phải thông cảm một chút, người bên cạnh hắn từ lúc bốn tuổi cho đến khi hai mươi hai tuổi chỉ có duy nhất Qua Việt Tú."

"Qua Việt Tú, nếu ban đầu em đã quyết định ra đi, Qua Việt Tú nên từ chối Tống Du Liệt ngay sau khi hắn ta ngỏ lời "cùng đi du lịch đi" rồi."

Trước mắt thật mơ hồ.

Trong lúc nước mắt che phủ tầm nhìn của cô, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô.

"Tống Du Liệt" khóc rống lên, "Tống Du Liệt, thật sự xin lỗi, là em không tốt."

Tay anh chạm vào vành tai cô, tìm được dấu ấn ký nho nhỏ đó, nhẹ nhàng xoa nó.

"Qua Việt Tú."

"Ừm."

"Làm sao em có thể lôi đứa bé ra chứ? Qua Việt Tú, em ích kỷ và tồi tệ đến mức khiến người ta tuyệt vọng, từ đầu đến cuối Qua Việt Tú đều là một đội bóng dở tệ."

"Lần này, đội bóng dở tệ Qua Việt Tú phải bị loại thôi!"

Cái gì chứ? Rốt cuộc Tống Du Liệt muốn nói gì? Cô nghe mà mơ hồ, miệng lẩm bẩm loại ngôn ngữ mà ngay cả chính cô cũng không thể hiểu nổi, nói, đừng....không.....em.

"Tạm biệt."

Môi anh nhẹ dán lên trán cô.

"Tạm biệt Qua Việt Tú."

Cũng không biết qua bao lâu, Qua Việt Tú không nhớ nổi ánh mắt mình đã xoay chung quanh phòng biết bao lần: Từ cửa phòng tắm đến bức tường, mỗi ngóc ngách đều tìm thật kỹ, rồi lại quay trở về phòng tắm, không có ai cả, trong phòng đã không còn Tống Du Liệt nữa.

Có lẽ gần đây uống thuốc quá liều, cho nên mắt cô xuất hiện ảo giác, cho nên cô không thể tìm thấy Tống Du Liệt trong phòng, khẽ gọi Tống Du Liệt, không ai trả lời.

Cô nhớ ra rồi, Tống Du Liệt đang giận cô.

Ánh mắt lại đảo quanh phòng, vẫn không thể tìm thấy Tống Du Liệt, gọi anh cũng không đáp, qua một lúc, Qua Việt Tú thừa nhận, trong lòng cô cực kỳ hoảng loạn.

Cô vẫn đứng ở chỗ cũ, từ dựa vào cánh cửa phòng tắm biến thành ngồi xuống ở cửa phòng tắm.

Cô nhớ ra rồi, lúc đó cô muốn níu kéo Tống Du Liệt, muốn anh đừng đi, nhưng không giữ lại được mà ngã ngồi xuống đất, lúc ngã xuống đất còn nói những lời vô dụng như Tống Du Liệt em ngã rồi, còn không mau kéo em dậy.

Dường như không nghe thấy lời cô nói, Tống Du Liệt mở cửa phòng, đi rồi.

Không đúng, không đúng chắc là Tống Du Liệt đi mua đồ ăn sáng cho cô rồi.

Bây giờ cô còn chưa ăn sáng.

Tống Du Liệt sẽ rất nhanh mang đồ ăn sáng trở về thôi.

Dù sao thì bây giờ cô cũng chẳng còn sức nữa, vậy thì đợi Tống Du Liệt mua đồ ăn sáng về rồi lại kéo cô lên.

Sau khi đã suy nghĩ rõ ràng, Qua Việt Tú không mù quáng đi tìm Tống Du Liệt nữa, dỏng tai lên nghe ngóng.

Cuối cùng.

Tiếng bước chân ngoài cửa vang lên, tiếng bước chân dừng ở ngoài cửa.

Tống Du Liệt mua bữa sáng cho cô về rồi.

Cười tít mắt nhìn cánh cửa.

Qua Việt Tú không chờ được cánh cửa kia mở ra mà chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nhíu mày, Tống Du Liệt có thẻ phòng mà.

"Cốc cốc cốc."

Lông mày càng nhíu chặt lại.

"Cốc cốc cốc."

Mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ xa lạ, người phụ nữ đó tự xưng là phục vụ khách sạn, hỏi cô xem có cần dùng bữa sáng không.

Qua Việt Tú làm sao trở về được trấn Mossan, thật ra cô cũng không biết nữa, trêи đường trở về cô ngủ một mạch.

Ở trong căn phòng khách sạn đó, cô cố gắng gọi điện cho Tống Du Liệt, nhưng gọi mãi không thông, cô hỏi chủ khách sạn, nhân viên phục vụ thì nói người thanh niên đẹp trai kia đã sớm rời khỏi đây rồi, trước khi đi còn để lại 1000 euro, 1000 euro đó dùng để gọi xe và trả tiền típ.

Vào thời điểm đó, cô vừa đói vừa mệt, muốn về nhà muốn tắm nước nóng, muốn khôi phục lại tinh thần để mắng Tống Du Liệt một trận, chất vấn anh sao có thể ném cô ở lại một mình trong phòng khách sạn.

Nghe theo sắp xếp của nhân viên khách sạn.

Nữ tài xế đưa cô trở về nhà rất thích nói chuyện, lúc cô vừa lên xe đã nói liến thoắng không ngừng.

Dọc đường cô chỉ ngủ gà ngủ gật, mấy lần tỉnh lại đều không quên nhắc nhở mình, khi về đến nhà phải hung hăng mắng cho Tống Du Liệt một trận mới được.

"Qua Việt Tú, cô đã bị loại!"

Giật mình, mắt mở to ra.

Nhìn thẳng về phía trước đến ngẩn người.

Dường như tài xế bị cô dọa sợ, không bắt chuyện với cô nữa.

Mặt trời đã lên cao.

Ánh mặt trời sáng chói chiếu lên cửa kính xe.

Đến trấn Mossan

Bất chợt tỉnh lại, bảo tài xế đã đưa cô về nhà bà ngoại Elena.

Vừa đến cổng nhà bà ngoại Elena đã đụng phải con chó cưng đã đi gặp bác sĩ của Elena, tối qua Elena đem chú chó Pomeranian bị ngộ độc thực phẩm đến thị trấn gần đó qua đêm.

Qua Việt Tú và Elena cùng nhau trở về nhà, Elena đang ôm chú chó vừa hoàn thành xong quá trình rửa ruột.

10 giờ 15 phút, ở trong phòng sách của Hạ Tri Chương.

"Ông ngoại, chuyện là như thế này....." Qua Việt Tú căng thẳng kể lại.

Theo lời kể của Dean Qua Việt Tú mới biết bây giờ mọi người trong thị trấn Mossan đều đang tìm cô.

9 giờ 10 phút, quản gia mở cửa phòng Qua Việt Tú, phát hiện không thấy cô đâu, điện thoại cũng không gọi được.

9 giờ 20 phút tất cả người giúp việc trong nhà cùng một số vị khách đều đi ra ngoài tìm cô.

9 rưỡi toàn bộ thị trấn Mossan đều biết tin Qua Việt Tú mất tích.

Cố Lan Sinh đã đi tìm cô, vậy còn Tống Du Liệt.....

Hiện giờ Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình đang trêи đường tới Nice, ông ngoại thử gọi cho anh nhưng điện thoại anh luôn trong tình trạng không bắt máy.

"Lần này, đội bóng dở tệ Qua Việt Tú thật sự đã bị loại."

Hốc mắt lại đỏ.

Ông ngoại lo lắng cho cô đến mức ngay cả quần áo cũng mặc trái, đôi mắt đỏ au nói với ông ngoại rằng ông ơi lần sau Đống Đống sẽ không dám nữa.

Nhào vào ngực ông ngoại khóc, một câu cũng không thốt ra được.

Chỉ có thể dựa vào lời giải thích của Elena để bào chữa cho "nguyên nhân" Qua Việt Tú không có ở trong phòng.

Nguyên nhân là nửa đêm Elena phải đưa chú chó Pomeranian bị ngộ độc thực phẩm đến phòng khám thú y, trêи đường đến phòng khám thú y phải lái xe hơn 60 cây số, Elena phải chăm sóc chú chó, trong nhà chỉ có mình bà ngoại, chỉ có thể gọi điện thoại bảo Qua Việt Tú lái xe chở cô bé đi, còn về phần tại sao không gọi được cho Qua Việt Tú là bởi vì điện thoại cô hết pin.

Elena ngáp ngủ trở về nhà, những người giúp việc và khách đều nhận được điện thoại của quản gia lục tục trở về, cô cúi thấp đầu xuống ngồi cạnh ông ngoại, nói lời cảm ơn với những người cùng nhau giúp tìm cô.

Cố Lan Sinh là người trở về trễ nhất.

Tên này, ngay trước mắt ông ngoại còn ôm cô.

"Qua Việt Tú, nếu em dám để Cố Lan Sinh ôm em một lần nữa xem."

"Nếu ôm thì thế nào?"

"Nếu em để Cố Lan Sinh ôm em thêm một lần nữa anh sẽ bóp chết em."

Tên lừa đảo, vì sao không đến bóp chết cô đi.