Tước Tích

Quyển 4 - Chương 0-1-4: Thao Thiết (2)




Editor: SuraChan

***

Cho dù người trước mặt với mình có sát ý điên cuồng, phút trước còn muốn đưa mình vào chỗ chết, trong mắt Thương Tẫn không có một tia tức giận nào, ngược lại còn có phần yêu thương nhàn nhạt giống như bóng trăng mờ, truyền đến loại mị lực đặc biệt.

Thương Tẫn lại hướng chiếc nhẫn hồng ngọc bên tay trái về phía Glanz, động tác có thêm phần ôn nhu. Từ miệng hắn thoát ra thanh âm nhè nhẹ, giống như nước suốt mát lành chảy vào lòng anh. Hồn lực trong người Glanz ngay lập tức phục hồi, nếu không phải tình huống bây giờ không cho phép, Glanz đã có thể ngủ ngon lành trên mặt đất. Trong phút chốc, những sợ hãi trong Glanz nhanh chóng bị thổi bay.

"Hôn lực có phải đã khôi phục như ban đầu?" giọng nói dịu dàng kia lại vang lên. Nụ cười của Thương Tẫn bây giờ có chút thâm ý sâu xa.

Glanz nhìn hắn, đột nhiên ý thức được cảm giác vừa rồi thật không bình thường. Đơn giản là anh không thể tin được trong quãng thời gian ngắn ngủi hồn lực của mình có thể hồi phục hoàn toàn. Không! Không chỉ có khôi phục mà còn đạt đến cực hạn. Điều này tuyệt đối không xảy ra được vì không một ai có thể trong chớp mắt tập hợp được một lượng lớn hồn vụ hoàng kim như thế. Bình thường cơ thể các nhà hồn thuật luôn không ngừng hấp thụ hồn vụ hoàng kim, tốc độ theo thời gian sẽ dần giảm xuống rồi dừng lại khi đạt đến giới hạn. Thân thể mình vừa rồi cạn kiệt hồn lực, không có cách nào hấp thu số lượng hồn vụ hoàng kim lớn trong khoảng thời gian eo hẹp như vậy. Tên Vương tước đó có khác gì đem mạch hồn của mình phá hỏng!

Glanz một lần nữa không nhịn được mà liếc nhìn Thương Tẫn dung nhan cao quý tựa thiên thần kia, nhận ra ban đầu bản thân không nên liều mạng phân chia cao thấp với hắn làm gì. Năng lực cấp cao cùng phuơng thức vận dụng hồn lực thượng đẳng cỡ đó có trong mơ mình cũng chẳng bao giờ nghĩ tới. Có lẽ Thương Tẫn là người duy nhất mà Glanz biết có thực lực ngang hàng với Vương Tước mạnh mẽ nhất Aslan. Nói chuẩn xác hơn, về phương diện Thiên Phú, Vương Tước của mình có [Cực hạn tứ tượng], đối kháng với hỏa tước không có vấn đề gì nhưng tên Thương Tẫn này đến cùng vẫn ẩn giấu thiên phú. Ở điểm này, hắn là vẫn chiếm ưu thế.

"Glanz" Thương Tẫn một lần nữa kêu đích danh, nhưng lần này giọng nói có đôi chút khẩn trương "Mau phát động thiên phú của ngươi [Tứ Tượng Cực Hạn] cho ta xem thực lực như thế nào"

Trong nháy mắt con ngươi của Glanz phóng đại, gương mặt anh tuấn không kiềm chế được mà viết rõ hai chữ kinh ngạc. Thế quái nào mà một Vương tước Hỏa nguyên lại biết rõ thiên phú của mình như vậy—Tuyệt đối không thể nào! Ở Aslan, trong tất cả các hồn thuật sư, trừ bọn họ ra cùng một Vương tước khác, cộng thêm Bạch Ngân Tế Ti, không ai biết rõ thiên phú của anh và Vương Tước. Hỏa nguyên mấy trăm năm nay đoạn tuyệt với tất cả các quốc gia khác, hoàn toàn bế quan tỏa cảng, mà giờ đây Vướng Tước Cấp Hai của Hỏa Nguyên thế nào lại dễ dàng nói ra thiên phú của mình. Cái này thực sự quá đáng sợ! Chẳng lẽ mấy trăm năm nay Hỏa Nguyên các người đóng cửa với thế giới bên ngoài chỉ là giả, tất cả là để hoàn thành một mưu đồ long trời lở đất phá hủy toàn bộ thế giới này?

Glanz cảm giác như bị một tấm mạng nhện to lớn bao lấy, rất nhanh sẽ đem mình cùng cả thế gian nuốt gọn vào.

[Bạch Ngân thần điện phía đông Ngải Nhĩ đế quốc]

Hỏa Hạ Y Lạc một thân một mình lẳng lặng bước đi trên hành lang dài.

Bước chân của hắn hôm nay lộ ra vẻ nặng nề, không phải hắn giờ phút này đang ở trong Bạch Ngân thần điện của hỏa nguyên Ngải Nhĩ đế quốc – quốc gia đứng trên đỉnh cao hồn thuật, nơi mà chỉ có trong mơ hàng vạn hồn thuật sư mới dám đặt chân tới. Với một số ít Vương Tước, cung điện này vẫn có gì đó đáng sợ pha chút thần bí, tuy nhiên về phần Hỏa Hạ Y Lạc chẳng có gì lạ lẫm! Hắn biết rất rõ nơi này.

Vương Tước cấp Sáu của Hỏa Nguyên, Hỏa Hạ Y Lạc, không phải là kẻ có hồn thuật mạnh nhất nhưng lại là người Bạch Ngân Tế Ti tín nhiệm tuyệt đối, coi trọng thậm chí còn được cưng chiều hết mức. Từ khi hắn lên năm, trừ tầng dưới cùng, tất cả mọi ngóc ngách của Bạch Ngân thần điện hắn đều thả sức tung hoành, lúc đó hắn mới chỉ là sứ đồ cấp Sáu cỏn con. Kể cả Vương Tước cũng không có tư cách ở lại nơi này. Chẳng ai biết tại sao Bạch Ngân Tế Ti lại cho hắn thứ quyền lợi ấy, trong lịch sử Ngải Nhĩ đế quốc chưa một lần Vương Tước hay sứ giả Bạch Ngân không có lệnh triệu tập được tự do ra vào, thậm chí còn bị coi là trọng tội.

Với Hỏa Hạ Y Lạc, sự quan tâm ưu ái của Bạch Ngân Tế Ti chưa bao giờ giảm bớt, họ còn đem cơ quan tình báo quan trọng nhất của Hỏa nguyên [Phong Ngữ] giao cho hắn đảm nhiệm. Không biết họ làm như vậy vì cái gì, cũng chẳng có ai dám mở miệng ra hỏi tại sao.

Đứng trên lập trường của mọi Vương tước cấp thấp mà nói, đó là vinh dự không thể nào đong đếm được.

Nhưng điều này lại không đúng với hắn

Trong mắt các hồn thuật sư khác, Bạch Ngân Thần điện tỏa ra khí thể vô cùng huyền bí dọa người, trong mắt Hỏa Hạ Y Lạc chút thần bí kia chẳng còn một mảnh.

Nhắm mắt lại hắn cũng có thể ưa nhã bước đi như tản bộ trong vườn hoa, từ gian giữa mà đi tới tận tầng cuối cùng. Dọc đường bất kể Bạch Ngân Tế Ti có bày ra phòng ngự kết giới kinh khủng nhường nào hay ma trận quỷ dị đến đâu, với Hỏa Hạ Y Lạc cũng đều là loại trang sức phù phiếm chỉ để tô điểm cho kiến trúc hoa lệ bậc nhất của tòa cung điện hoàng thất.

Ở độ sâu đó ánh sáng rọi vào giống như thứ ánh sáng đầu đông chiếu xuống lớp băng mỏng trên mặt hồ, nhanh chóng hòa tan biến mất không để lại chút tung tích, tựa như căn bản chưa có từng tồn tại.

Tình huống bây giờ so với trước không giống nhau, tầng cuối cùng của Bạch Ngân Thần Điện là nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng hắn, cũng là cơn ác mộng kinh hoàng nhất trong trí nhớ. Khi thứ thần thánh kia xuất hiện, linh hồn của hắn cũng có vài phần run sợ.

Năm năm trước, cũng chính tại nơi này, Hỏa Hạ Y Lạc tận mắt trông thấy người mình tin tưởng và yêu thương nhất ra đi trong vòng tay của mình. Từ khoảnh khắc đó,hắn nhận ra cái chết tột cùng bi thương và đáng sợ đến mức nào.

Hắn từ từ đi đến tầng dưới cùng của Bạch Ngân Thần Điện, hành lang dài tới mức không nhìn thấy cửa ra. Cảm giác nặng nề quen thuộc bao trùm, giống như bị gió lạnh phương Bắc tạt vào, mỗi lần hô hấp cũng đau nhói tới tận tâm can. Mỗi bước đi, trong trí nhớ lại hiện ra cảnh tượng lạnh lẽo như băng đá nơi đáy biển, những bó cỏ đen quỷ dị xông lên quấn quanh da thịt, như hút ra từng mảnh linh hồn qua những vết thương, hắn không khỏi rùng mình run sợ.Nếu như không phải không dám cãi lời Bạch Ngân Tế Ti, Hỏa Hạ Y Lạc đã dừng lại, phát động thiên phú của mình, nhanh chóng rời đi khỏi cơn ác mộng thê thảm này.

Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười gượng gạo, tỏa ra đầy tà khí nhưng gương mặt lại đẹp đến mê người, khí chất truyền đến trái ngược hoàn toàn với quang cảnh xung quanh.

Trước mặt như cũ vẫn không thấy cửa ra, trong lòng Hỏa Hạ Y Lạc dâng lên loại cảm giác kỳ quái. Mặc dù mình đi có chút chậm thật nhưng sao cho đến bây giờ vẫn không thấy lối ra, không lẽ đã xảy ra chuyện gì.

Nghĩ tới đây, hắn dừng bước, cẩn trọng quan sát xung quanh. Trong hành lang đại khái cứ khoảng năm bước sẽ có hai hàng ngọn lửa xanh biếc treo lơ lửng trong không trung, giống như những thị vệ vĩnh hằng của Bạch Ngân Thần Điện trong cái nơi kỳ quái bốn bề tĩnh ấy. Ngoài điều đó ra tất cả chỉ có độc một màu xám tro, không cần biết là vách tường hay mặt đất đều bị bao phủ bởi một màu ảm đạm, khác hẳn với quang cảnh bên ngoài xa hoa lộng lẫy. Trong này ngay cả chút hoa văn cũng không có, mặt tường thô ráp giống như là chưa bao giờ được đánh mài qua, phảng phất hình ảnh của một hang động thực sự. Nếu không phải xung quanh có những ngọn lửa hồn thuật tỏa ra sắc xanh leo lét, Hỏa Hạ Y Lạc còn tưởng rằng mình không cẩn thận lạc vào ma trận dưới đất của Địa Tước. Dù sao thì cả Vương Tước mạnh nhất của Địa Nguyên cũng chẳng bao giờ dám mò đến trái tim của Hỏa Nguyên, chính là tận cùng cơn ác mộng mà tất cả những kẻ liều lĩnh nhất của Địa Nguyên cũng không dám tới gần.

Hỏa Hạ y Lạc nghĩ mãi không ra tại sao Bạch Ngân Thần Điện lại xây dựng tầng cuối cùng với cái bộ dáng này, Vốn là người thuộc một trong tám gia tộc giàu có nhất Hỏa Nguyên – Tá Chi Cách gia tộc, hắn từ nhỏ đã sống hết sức xa hoa đường hoàng trong cung điện cao quý, nơi này trong mắt hắn so với phế tích không hơn. Phế tích miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra thời hoàng kim tráng lệ, nơi này giống như mới được dựng lên, vốn tồn tại như một phế tích có chủ đích. Đường vào trong hẹp dài chỉ có mình hắn, một con ruồi cũng không có nói chi đến Bạch Ngân Sứ Giả, vẻ tĩnh mịch khiến chỗ này thoạt nhìn rất giống một hầm mộ. Hỏa Hạ Y Lạc vẫn không trông thấy điểm cuối của hành lang, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.

Không thể cữ mãi như thế này được. Nghĩ tới đây, trong ánh mắt Hỏa Hạ Y Lạc thoáng hiện ra một tia giảo hoạt, vẻ sợ hãi ban đầu mau chóng bị thổi bay, dáng bộ hắn lúc này giống như một thiếu niên bướng bỉnh bị chọc giận.

Hỏa Hạ Y Lạc nhắm mắt lại, gương mặt thiếu niên sống mũi cao vút đầy tà khí bày ra một nụ cười quái gở. Khi hắn một lần nữa mở mắt ra, hai mắt đã biến thành màu đỏ tươi, phảng phất ánh lửa cháy hừng hực. Trong nháy mắt ánh lửa đột nhiên bị dập tắt như bị dội một gáo nước lạnh. Hỏa Hạ Y Lạc thấy rõ trên hành lang không có chút biến đổi gì, nét bướng bỉnh khi nãy lại bị thay thể bằng vẻ mặt sợ sệt, cảm thấy như đang bị một thi hài rữa nát trơ ra xương trắng hiện ra sau lưng mà vuốt ve cổ họng, thiếu chút nữa ngã xuống đất mà nôn mửa.

Điều này thực sự kỳ quái! Mình rõ ràng đã phát động thiên phú [Dịch chuyển tức thời], theo lí thuyết lẽ ra phải ra khỏi cái chỗ này rồi chứ. Hành lang này thực sự quá dài, đi tiếp cũng không được mà ở lại cũng không xong.....

Từ cánh tay truyền đến một cảm giác quái dị, Hỏa Hạ Y Lạc ngừng dòng suy nghĩ, cúi đầu nhìn xuống, hơi lạnh thấu xương trong nháy mắt tràn vào tim. Toàn bộ cánh tay không biết bằng cách nào đã bị đóng băng thành khối trong suốt, Hỏa Hạ Y Lạc cảm thấy tay mình như tay con nít, mọi khớp xương bị cản trở nên kém linh hoạt vậy.

"Hồn thuật hệ nước?" lòng hắn trầm xuống, trên thân mình lộ ra những hoa văn tinh xảo màu vàng kim, ánh sáng chói mắt nhanh chóng nuốt chửng ánh lửa xanh nhu hòa trên hành lang. Tảng băng trên tay hồng rực như nham thạch, phút chốc liền biến mất để lại một tầng sương mù mỏng. Trên gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười đắc chí, xem ra hắn cực kì hài lòng với hồn thuật của mình. Hỏa Hạ Y Lạc lặng lẽ chờ đợi đối thủ hiện thân, với Hỏa Tước dám vô lễ như vậy nhất định phải trả giá bằng máu tươi. Bất kể người nào trong cái lục địa này không có lệnh mà xuống tới đây chính là địch.

Hỏa Hạ Y Lạc đắc ý cười, tà khí cộng thêm vẻ bướng bỉnh như cũ không có chút nào giống khí chất của một Vương Tước trưởng thành. Nhưng ngay lập tức nụ cười ấy đóng băng trên khuôn mặt tuấn tú, Vô số ngọn lửa màu xanh lá cây trong không trung tựa như vật sống dùng tốc độ kinh người bay về phía Hỏa Hạ Y Lạc. Hắn khéo léo tránh né, sử dung thiên phú [Dịch chuyển tức thời] vô cùng xuất chúng so với các Hỏa Tước thiên về tốc độ, bất kể là chông băng bén nhọn của hồn thuật sư hệ nước hay đao gió của hồn thuật sư hệ gió, hắn cũng có thể né tránh dễ dàng. Lần này hắn đã lầm rồi! Ngọn lửa này không giống chông băng hay đao gió mà trực tiếp vong qua sau lưng tiếp tục xông về phía Hỏa Hạ Y Lạc. Hồn lực của hắn cảm nhận được sự xuất hiện của chúng lại tự động phát động thiên phú, chớp mắt một cái di chuyến nơi an toàn. Ánh lửa đỏ mê hoặc trong đôi mắt hừng hực bốc cháy!

Vẫn là quá muộn!

Trong tầm mắt của Hỏa Hạ Y Lạc, từ bóng tối tràn ra loại giá rét cực độ ăn mòn lý trí của hắn. Băng trên lưng Hỏa Hạ Y Lạc bắt đầu khuếch tán, tốc độ vượt qua tốc độ cực hạn của hồn lực. Cuối cùng, Hỏa Hạ Y Lạc ngất đi, hình ảnh cuối cùng trong mắt hắn là ánh sáng mê người phát ra từ viên bảo thạch "Lục U Linh"...