Tương Ái Hảo Bất Hảo

Chương 8




*v*

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Đường Thiên dậy thật sớm, đầu tiên anh đi tắm, tiện thể gội luôn đầu. Cạo râu sạch sẽ sau đó dùng loại sữa rửa mặt chuyên dùng cho nam rửa mặt, xong xuôi cả người nhất thời nhẹ nhàng khoan khoái.

Kéo cái khăn tắm quây quanh hông, thay vào cái áo T- shirt cùng quần jean đã lâu không mặc, mái tóc đen khô đi rủ xuống gương mặt một cách tự nhiên, trong gương lập tức xuất hiện hình dáng của một chàng sinh viên hai mươi tuổi. Đường Thiên tự tin nở nụ cười, hai hàm răng lấp lánh sáng, đúng là có thể nghe nhạc hiệu của quảng cáo kem đánh răng kêu “đinh” một tiếng.

Tự mình say sưa hoang tưởng một hồi, Đường Thiên nhìn đồng hồ, oa ~ đã bảy giờ rồi, mình phải mau mau đi mua bữa sáng tình yêu cho bà xã dấu yêu thôi. A, đã đi ra ngoài, không nên quên xức một chút nước hoa mùi hương tươi mát thanh thanh.

Bởi vì muốn Thẩm An Hoa ăn bữa sáng tình yêu của mình, Đường Thiên không nhờ bí thư mua, mà tự mình chạy một chuyến ra chợ đồ ăn.

Trong quá trình mua đồ ăn sáng, Đường Thiên lộ ra một nụ cười như của cậu nhóc hàng xóm mê hoặc một đoàn các bác các cô, ngoại trừ những thứ mà anh muốn mua, còn được tặng miễn phí một đốngtúi lớn túi nhỏ bọc hai cái bánh nướng và ba cái trà diệp đản*.

Vui tươi hớn hở bước lên xe, Đường Thiên vừa mới khởi động xe liền nhận được điện thoại của Liên Diễm gọi tới, thì ra Liên Diễm đã điều tra được tư liệu về Doãn Tích Nhiên và theo đúng lời dặn của Đường Thiên rồi lập tức gọi cho anh.

Chiếc BMW đi trên khu phố buổi sáng đông người cũng lăn bánh rất nhanh, Đường Thiên vừa lái xe vừa nghe điện thoại, sắc mặt vốn dĩ rất là nghiêm chỉnh từ từ theo từng lời của Liên Diễm mà chậm rãi biến đổi, đến cuối cùng Đường Thiên quả thực đã muốn ngửa mặt lên giời mà cười to ba tiếng. Ngắt điện thoại, tâm tình của Đường Thiên đã nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Thì ra Doãn Tích Nhiên từ Anh quốc về đây là để đào hôn*!!!

Doãn Tích Nhiên là con trai thứ ba của tập hoàn Hyman, tên thật là Bolle Hyman, bà nội cậu vốn là người Trung Quốc, nguyên quán Đài Loan. Doãn Tích Nhiên từ nhỏ thường cùng bà quay về Đài Loan ở một thời gian ngắn, cũng vì thế mà quen biết Thẩm An Hoa. Sau một thời gian trở thành bạn tốt của Thẩm An Hoa, Doãn Tích Nhiên đột nhiên bị gia tộc bắt trở về, học hành tử tế được hai năm. Nhưng vài ngày trước người điều hành tập đoàn là Dean Hyman bất ngờ thông báo muốn đặt quan hệ thông gia với tập đoàn tài chính Sivis, muốn đem đứa em trai nhỏ tuổi nhất là Bolle gả cho Wilmer Sivis – cũng là chủ tịch của tập đoàn Sivis. Doãn Tích Nhiên vì vậy mới vội vội vàng vàng đào hôn chạy trốn.

Hiện giờ Wilmer Sivis cũng đã lên máy bay bay đến Đài Loan rồi, chẳng bao lâu nữa Sivis sẽ đến đón vị hôn thê của anh ta thôi. Rốt cuộc Doãn Tích Nhiên cũng không nên được tính là tình địch, hai tiểu thụ, cùng một chỗ thì làm ăn được cái gì. A ha ha ha ha ha ha ~ (…lau mồ hôi)

Có thể là vì sốt ruột muốn gặp người yêu, xe của anh rất nhanh đã chạy đến dưới tầng nhà của Thẩm An Hoa, dừng xe, lấy ra bữa sáng còn nóng hổi, Đường Thiên vừa đi vừa lẩm nhẩm hát, nhẹ nhàng bước lên lầu.

Đứng trước cửa nhà họ Thẩm, Đường Thiên lấy tay vuốt vuốt tóc sau đó mới ấn chuông. Một, hai, ba, đếm ngược thầm ba tiếng, Đường Thiên mỉm cười lấy ra một đồ vật công nghệ cao – thì ra anh đã kêu Liên Diễm đánh ra một cái chìa khóa của Thẩm gia.

Không hề nhận ra việc mình làm có gì là sai, Đường Thiên cứ như vậy mặt mày chính nghĩa (?) công khai bước vào nhà họ Thẩm. Bước đến cửa phòng ngủ trinh sát một chút, may mà Thẩm An Hoa cùng Doãn Tích Nhiên vẫn chưa bị chuông cửa đánh thức (thực ra tối qua bị Thẩm Quân Hòa hành một đêm, mệt quá rồi), Đường Thiên liền bước tới phòng ăn mang bữa sáng bày trí tốt, sau đó rón rón rén rén bước ra trước cửa giường của chủ nhà.

Đó là một chiếc giường lớn, Thẩm An Hoa đang nằm bên trên, trong lòng ôm Thẩm Quân Hòa đang say ngủ. Chiếc chăn mát hơi mỏng chỉ kéo tới vai Thẩm An Hoa, lộ ra làn da ở cổ, trắng nõn mềm mại tựa như bánh kem. Đường Thiên nhẹ nhàng đi tới, ngồi trên giường, ánh mắt yêu thương ngắm nhìn gương mặt Thẩm An Hoa.

Vì đêm phải dậy vài lần cho Thẩm Quân Hòa bú sữa, mắt Thẩm An Hoa có một vệt thâm mờ mờ. Ngũ quan thanh tú chỉ có duy trì giấc ngủ ngon lành mới trở nên nhu hòa ôn thuận được, khóe miệng Đường Thiên hơi nhếch lên, anh cẩn thận quan sát Thẩm An Hoa. Ưu điểm duy nhất của Thẩm An Hoa đại khái chính là làn da, mềm mại căng đầy, trắng nõn mê người, Đường Thiên khó có thể kiềm chế đưa tay vuốt lên cổ Thẩm An Hoa, sau đó trượt xuống dưới, vói vào áo ngủ của Thẩm An Hoa xoa xoa bờ vai êm dịu của cậu.

Một hồi sau, anh cẩn thận rút tay ra đặt lên giường sau lưng Thẩm An Hoa, cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của Thẩm An Hoa. Đột nhiên, Đường Thiên cảm thấy một luồng ánh mắt kỳ quái, theo cảm giác nhìn lại, thì ra là Thẩm Quân Hòa đã tỉnh, gặp dịp liền nhìn chăm chú Đường Thiên.

Đường Thiên thẳng người dậy, nhìn đứa nhỏ đang không hề lộ ra một tí sợ hãi nào, không khỏi cảm thấy sung sướng trong ngực, đây là con của ta a. Sau đó cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên cái mũi nhỏ của Thẩm Quân Hòa, dùng khẩu hình* nói:

“Tiểu Quân Quân, tiểu bảo bối của ba.”

Chắc nghĩ là chơi chơi cũng vui, Thẩm Quân Hòa vươn ngón tay nhỏ xíu muốn đụng vào Đường Thiên, Đường Thiên thấy đáng yêu, liền đưa tay cho Thẩm Quân Hòa cầm. Nắm ngón tay Đường Thiên, Thẩm Quân Hòa thích chí khanh khách cười, Đường Thiên cũng cười, cúi đầu cọ cọ mặt vào gương mặt nhỏ nhắn mềm mềm của Thẩm Quân Hòa.

“Ân…” Lúc này, chắc là nghe được tiếng cười của Thẩm Quân Hòa, Thẩm An Hoa mơ mơ màng màng tỉnh lại, nửa tỉnh nửa mơ nhìn hai cha con trước mắt.

Đường Thiên trông thấy, cười nói với Thẩm An Hoa: “An An, tỉnh ngủ rồi à?”

Vừa nói, vừa vươn tới môi Thẩm An Hoa chạm nhẹ một cái, không rõ là tỉnh hay mê, Thẩm An Hoa tự nhiên ngẩng đầu lên đáp lại Đường Thiên, lại còn nói “Ân”.

Nhận ra lúc này Thẩm An Hoa không hề phòng bị cực kì tin tưởng mình, Đường Thiên nhất thời rất là đắc ý, xem đi xem đi, An An trong lòng làm sao có chuyện không có mình đây.

Ngay lúc Đường Thiên đang vênh váo đắc ý, Thẩm An Hoa đã hoàn toàn tỉnh ngủ, thấy Đường Thiên đột nhiên xuất hiện trên giường mình, cậu sợ đến hét lên một tiếng, theo phản xạ đẩy Đường Thiên một cái, Đường Thiên không hề phòng bị cứ như vậy té lăn cù ra đất. Thẩm An Hoa lập tức ôm lấy Thẩm Quân Hòa, tàn bạo trừng mắt nhìn Đường Thiên. Đường Thiên thảm hại ngồi trên mặt đất, cười khổ nhìn Thẩm An Hoa quỳ trên giường vẻ mặt đầy cảnh giác.

“Sao anh ở đây? Vào bằng cách nào?!”

Vừa hỏi xong, Thẩm An Hoa liền nhớ ra, chuyện Đường Thiên muốn làm, người nào cản được. Vì vậy nói thêm:

“Anh đi ra ngoài cho tôi, bây giờ, lập tức, ngay lập tức!”

Đường Thiên đứng dậy, hoàn toàn lơ đi lệnh đuổi khách của Thẩm An Hoa, anh mỉm cười đến gần giường, nói:

“An An, buổi sáng tốt lành. Anh mua bữa sáng rồi, em đi rửa mặt đánh răng trước đi. Nào, đưa Quân Hòa cho anh bế.”

Không tự chủ được lui về sau một bước, giọng nói Thẩm An Hoa có chút bình phục:

“Đường tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh, xin hỏi bây giờ anh có thể đi được chưa, nếu không …”

“Nếu không em sẽ báo cảnh sát, kiện anh xâm nhập gia cư bất hợp pháp?”

Đường Thiên nói thay Thẩm An Hoa mấy câu cuối, ngữ khí trêu ngươi, cực kì thản nhiên tự đắc, nhất thời làm Thẩm An Hoa tức đến mặt đỏ cả lên, trong lòng âm thầm nghiến răng chửi “Tên hỗn đản này!”

Xem tình hình, dùng tóc nghĩ cũng biếtlàThẩm An Hoa trong lòng đang chửi mình, Đường Thiên cười cười nói:

“An An mau đi rửa mặt đi, lát nữa bữa sáng lạnh sẽ không ngon đâu. Ngoan, đưa Quân Hòa cho anh bế.”

Vừa nói, Đường Thiên quỳ chân phải trên giường, không phân bua gì nhiều liền cưỡng ép bế lấy Thẩm Quân Hòa, tiện tay hôn một cái trên mặt Thẩm An Hoa.

Thẩm An Hoa bất đắc dĩ nhìn Đường Thiên cẩn thận bế Thẩm Quân Hòa, vẻ mặt ông bố ngốc cười cười thúc cậu đi rửa mặt ăn sáng, đành phải cào cào tóc rồi đi rửa mặt đánh răng thật.

Nhìn dáng lưng Thẩm An Hoa đi vào phòng vệ sinh, Đường Thiên len lén giơ tay chữ “V” trong lòng, An An của anh quả là phải dỗ dành ngọt ngào mới được*. Chỉ cần mềm mỏng với cậu, cuối cùng lo gì không bế được bà xã về nhà? Nghĩ như vậy, Đường Thiên cúi đầu nhìn Thẩm Quân Hòa, Thẩm Quân Hòa dùng một bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo của Đường Thiên, một tay khác sờ sờ chạm chạm ngực anh. Những ngón tay mềm mại khiến trong lòng Đường Thiên tuôn ra một cảm giác làm cha, anh cúi đầu hôn một cái lên đầu Thẩm Quân Hòa, ôm con đến phòng khách.

Mới ra khỏi cửa phòng đã gặp Doãn Tích Nhiên vừa bị đánh thức, Doãn Tích Nhiên còn hoảng sợ hơn, không khỏi lui một bước, kinh ngạc hỏi:

“Sao mi lại ở đây?!” Chú ý thấy Đường Thiên đang bế Thẩm Quân Hòa, cậu tức giận nói:

“Uy, mi bế Quân Hòa làm gì? Mau đưa nó cho ta!” Nói liền muốn đem Quân Hòa đoạt lại.

Anh chỉ cần hơi nghiêng người đã thoát được hai cánh tay muốn đoạt Thẩm Quân Hòa, Đường Thiên có chút hả hê của kẻ thấy người gặp nạn nhìn Doãn Tích Nhiên nói:

“Bà xã cùng con của ta đều ở đây, ta không ở đây thì ở đâu? Dù sao thì người nào đó cũng rất nhanh sẽ có mặt ở đây.”

Doãn Tích Nhiên nhíu mày nhìn Đường Thiên: “Mi có ý gì? Nói rõ coi.”

Thản nhiên đi tới phòng khách ngồi trên sô pha, Đường Thiên ôm Thẩm Quân Hòa, để Thẩm Quân Hòa đứng lên đùi mình, anh vừa chơi với Thẩm Quân Hòa vừa liếc mắt nhìn Doãn Tích Nhiên: “Nghĩa đen của câu đó đó, nhớ tận hưởng một chút cảm giác của căn phòng này lần cuối nha.”

Doãn Tích Nhiên theo sau, cũng muốn hỏi Đường Thiên xem anh ta cuối cùng đã biết đến đâu mà nói như vậy, đương nhiên cũng có chút chột dạ. Nhưng ngay lập tức cậu tự cổ vũ tinh thần, không việc gì phải chột dạ, cậu làm như vậy là đúng với lương tâm, thử hỏi một người đàn ông làm sao có thể để ông anh giai của mình gả cho một người đàn ông khác? Ân, đúng là như vậy, mình làm quá là đúng!

Chơi một hồi với Thẩm Quân Hòa, Thẩm An Hoa cũng đi từ trong phòng tắm ra, Đường Thiên vội vã ân cần đưa Thẩm An Hoa đến phòng ăn, để Thẩm An Hoa ăn bữa sáng tình yêu của mình.

___________

*trà diệp đản: một loại thức ăn vặt truyền thống của Trung Quốc. Lúc luộc trứng cho thêm nước trà và các loại gia vị vô.:”>:”>~~ hình như bên dưới nàh ~ nhìn ngon ngon~X”D~

*đào hôn: tựa như đào ngũ á ~ “hôn” là kết hôn =)))))))))

* nguyên văn là cật nhuyễn bất cật ngạnh: ăn mềm chứ không ăn cứng.

*khẩu hình: là hình dáng của miệng khi nói