Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Chương 67




Không đả thương nổi a, làm thụ thật không đả thương nổi

Sau đêm tân hôn điều muốn làm nhất là điều gì? Nói theo cách Tịch Phi Nghiêu, chính là ngủ một giấc cho thật đã, ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh giấc.

Dù đã không còn là đêm tân hôn, nhưng với Tịch đại chủ tịch đúng là lần đầu tiên, hơn nữa tối qua còn chơi H như vậy, đáng đời nàng eo mỏi lưng đau chân bị co rút.

Đương nhiên, đây đều không phải điểm chính, điểm chính là: Tại sao sáng sớm, thái nữa đã tới gõ cửa nhà các nàng a!!! Ông trời ơi, trời còn chưa sáng, có được không?! Ngươi tới nhà ta ăn cơm chùa cũng không khỏi quá sớm đi. Tịch Phi Nghiêu không nhịn được trong lòng phun tào. Lãnh đạo gì chứ, ghét nhất luôn!

“Nương tử dậy rồi hả, thái nữ điện hạ tới rồi, đang ở trong thư phòng——”

Vệ Linh Tê đã dậy từ rất sớm, giống như đó là thói quen tốt của nàng vậy, ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh, huống hồ nàng còn phải luyện công, khí trời hừng đông là tốt nhất.

“Ngô, cho ta ngủ thêm chút nữa.”

Tịch Phi nghiêu dùng chăn che đầu lại, nàng thật không ngờ tới, mệt lắm luôn.

Hôm qua hai người ngươi ngủ với ta, ta ngủ với ngươi, ngủ với nhau tới lúc thiếp đi, nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, ở đâu có thể lực như Vệ Linh Tê chứ, huống hồ còn là lần đầu tiên, bây giờ hạ thể còn có chút khó chịu đây! Không đả thương nổi a, làm thụ thật không đả thương nổi, dù là hưởng thụ ngập đầu, nhưng thể lực càng hao hơn, mà nàng yếu nhất lại chính là thể lực.

“Không được a nương tử, thái nữ điện hạ sẽ nổi giận đó. Còn nữa, chúng ta xem như là bề tôi, sao có thể lạnh nhạt thái nữ điện hạ như vậy!”

Đồng chí tiểu Vệ nghiêm trang nói.

“Điện hạ là quân, chúng ta là thần, quân muốn thần chết ——”

Người nào đó đang định tiếp tục lải nhải, Tịch Phi Nghiêu quả quyết cắt ngang.

“Được rồi tướng công, đừng nói nữa, ta dậy rồi, muội tới thư phòng trước đi, ta sẽ tới sau.”

Tịch Phi Nghiêu than thở, đây chính là chênh lệch về tư tưởng, bản thân quả nhiên vẫn không thể nào quen được.

Đổi lại người khác, quân tới phủ đệ bề tôi, bề tôi nhất định sẽ vội vàng nghênh tiếp, còn nếu là biết trước, nhất định sẽ thay quần áo thơm tho chờ ở cửa. Đại khái nghĩ như vậy Tịch Phi Nghiêu liền không dám để thái nữ điện hạ chờ lâu trong thư phòng, cũng may thái nữ điện hạ không phải kiểu người so đo xét nét cũng biết Tịch Phi Nghiêu làm việc tương đối khác người, bằng không với thái độ này của nàng, gϊếŧ một trăm lần cũng không oan uổng.

“Nga, được, vậy nương tử nàng nhanh lên chút nha.”

Tịch Phi Nghiêu che miệng ngáp, ngay cả tóc cũng lười chải, nhẹ nhàng thoăn thoắt buộc ra sau, dùng nước lạnh rửa mặt một chút, con người tự nhiên cũng tỏ ra có tinh thần hơn.

Sửa sang lại quần áo, mới bước chậm rãi về hướng thư phòng.

Tại sao lại là bước chậm rãi? Thứ nhất nàng quả thật không gấp, thứ hai cảm giác dưới hạ thể mãnh liệt khó chịu, có chút đau.

Lúc Tịch Phi Nghiêu tiến vào thư phòng, bỗng cảm giác sau lưng lạnh lẽo, theo bản năng nhìn hai người ở trong phòng, tướng công nhà mình đang cúi đầu không biết suy ngẫm chuyện gì, còn Phượng Tử Sam thì một bộ biểu tình nhìn mình rất nghiền ngẫm, dáng vẻ cười như không cười, chỉ là trong nụ cười này hình như có nhiều hơn một phần nặng nề.

“Tịch Phi Nghiêu, ngươi lại lững thững chậm trễ.”

Phượng Tử Sam mặc Vệ Linh Tê, tiếp tục nói.

“Tiểu muội Vệ gia vừa vặn hỏi ta, có thể đổi quân sư khác cho Thiên Cơ Doanh không, ngươi cảm thấy thế nào?”

Nguyên Phương, ngươi thấy thế nào*?

Đại nhân, chuyện này nhất định có chỗ kỳ quái!

Tịch Phi Nghiêu xém chút nữa bật thốt ra như vậy, may là nửa đường thắng lại.

Vệ Linh Tê nghe thấy nửa câu sau của Phượng Tử Sam lập tức ngẩng đầu, thái nữ điện hạ thiệt xấu bụng, vừa mới còn nói sẽ không nói với nương tử!!!

Tịch Phi Nghiêu ngược lại lại không mất hứng, trong lòng lại dương dương tự đắc, tướng công nhà mình là phần tử trung quân, lại có thể vì mình hỏi thái nữ như thế cũng xem là ngoại lệ, như vậy có thể nói rõ, phân lượng của mình vẫn là nặng hơn vua.

“Điện hạ, nếu Tịch Phi Nghiêu đã cùng điện hạ ngồi trên một chiếc thuyền, chưa đạt được mục đích, nào có đạo lý sẽ nửa đường nhảy xuống biển chứ? Tướng công cũng là lo lắng cho ta, xin điện hạ chớ nên trách cứ. Huống hồ ——” sờ bả vai trái, đau đớn khi đó vẫn khắc cốt ghi tâm, chỉ cần vừa nhớ lại, trong nháy mắt Tịch Phi Nghiêu cảm thấy toàn thân như rơi vào hố băng. Nàng đã xông qua được quỷ muôn quan, thật vất vả mới trở lại, lẽ nào cứ bỏ qua như vậy? Nói đùa, nàng trước nay không có hiền lành như vậy.

“Thù này không trả, ta còn mặt mũi nào đối diện hương thân phụ lão.”

Muốn ta vượt qua nhiều người, lăn lộn trong cổ đại rồi bị ám sát chết, ngay cả điện Diêm Vương ta cũng không có mặt mũi mà bước vào.

“Nương tử ——”

Vệ Linh Tê tựa hồ bị biểu tình Tịch Phi Nghiêu dọa sợ, trong ấn tượng của nàng nương tử luôn rất ôn nhu, cho dù thời điểm nói chân tướng cho nàng cũng vẫn vậy, giờ đây Tịch Phi Nghiêu không giống, nàng ngơ ngẩn. Không phải bởi vì sợ hãi, mà là phát hiện dường như nương tử vẫn vậy nhưng có một loại mị lực khác, sự ngang ngược trảm đinh chém sắt không cho phép nghi ngờ, còn có trên mặt biểu cảm kiên nghị, toàn thân tản ra một cỗ hơi thở rất mãnh liệt, khiến người ta không thể không trực tiếp nhìn.

Hay cho tên ngoại tử!

“Như vậy quá tốt!”

Phượng Tử Sam vỗ tay vịn ghế đứng dậy, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn Tịch Phi Nghiêu.

“Bổn điện hạ chờ chính là những lời này của quân sư! Linh Tê trời sinh thần lực, sở hướng vô địch, có thể sánh ngang ngàn quân; Tịch Phi Nghiêu ngươi đầu óc tuyệt vời, đa mưu túc trí, có thể sáng ngang vạn quân, có hai người các ngươi giúp ta, còn lo gì đại sự?”

Nói lại thì, điện hạ, ngươi coi trọng ta quá rồi.

Trong lòng Tịch Phi Nghiêu thổ tào, ta thế nhưng rất yếu đuối.

“Lời này của điện hạ, là nói với chúng ta, thời cơ đã đến sao?”

Mắt Tịch Phi Nghiêu sáng lên, dù nàng ghét chính trị tranh đấu, nhưng không thể phủ nhận, từ trong xương nàng vẫn rất có yếu tố nổi dậy, nói sau cùng nàng cũng là một thanh niên ẩn dật cuồng tín dân tộc Trung Hoa thái quá mà thôi.

Cải biến đất nước đi lên, lẽ nào không phải là một chuyện làm người ta rất hưng phấn?

“Ba tháng sau, mẫu hoàng sẽ đi hoàng lăng tế tổ tiên để cầu mưa thuận gió hòa cho Tây Phượng Quốc, đây là đại sự theo thông lệ hằng năm, một năm một lần, trước đây mỗi lần đều là do bổn điện hạ tạm thời giám sát, lần này lại do lão tam tới giám sát. Hừm, nàng ta không đợi được nữa như vậy, cũng không biết đã cho bổn điện hạ cơ hội.”

Phượng Tử Sam kéo khóe miệng, mặt âm trầm, thấp giọng nói.

“Lão tam thèm muốn vị trí thái tử này đã lâu, bổn điện hạ sẽ thành toàn cho nàng ta, xem nàng ta trở mình có thể nổi lên sóng gió gì, chẳng ai mà không muốn được mà chẳng mất.”

Tịch Phi Nghiêu nhìn bộ dạng trên của Phượng Tử Sam, trong lòng càng khẳng định, kế hoạch thái nữ không nói ra sợ rằng suy nghĩ cũng đã mấy năm.

Chỉ vì chưa có gió đông thôi, cho nên một mực không thể thực hiện được.

Vệ Linh Tê đại khái không nghĩ tới đề tài hôm nay sẽ cấm kỵ như vậy, chỉ ngơ ngác nhìn hai người, há miệng không biết nên nói cái gì.

“Quân sư, chuyện này can hệ trọng đại, nếu tiết lộ nửa điểm, vậy chỉ có trời mới có thể cứu chúng ta.”

Nhìn Vệ Linh Tê bên cạnh, nàng thản nhiên nói: “Như quân sư đã nói, chúng ta đều trên cùng một chiếc thuyền, cho nên có đôi khi, không thể không có một chút thay đổi. Các ngươi là phu thê, quân sư đứng về phía bổn điện hạ, vậy Linh Tê hẳn cũng như vậy đi. Tốt lắm, nên nói liền nói tới đây, bổn điện hạ còn có việc, nội dung cụ thể, sẽ phái người thông báo tới các ngươi, chuẩn bị sẵn sàng là được.”

Phượng Tử Sam nói đến là đến, nói đi là đi, phất ống tay áo đi không ràng buộc như một áng mây, xem như cũng rất tiêu sái.

Chỉ là ai có thể biết, đằng sau tiêu sái đã chôn giấu biết bao đau khổ cùng nước mắt?!

“Tướng công, muội phải nhớ kỹ, sau này quân của muội người kế tiếp sợ rằng chỉ có thái nữ điện hạ.”

“Tại sao?”

“Bởi vì, như thái nữ điện hạ đã nói, ta và điện hạ trên cùng một chiếc thuyền, thuyền chìm, chúng ta đều phải chết.”

“… vậy, còn nữ đế?”

“Tướng công, chúng ta vẫn còn trẻ ——”

Mà nữ đế, đã già rồi.

***

*Câu hỏi là một câu tiếng lóng Trung Quốc, đại khái nghĩa là phản ứng nghi ngờ có gì đó không ổn. Thực ra câu lóng xuất phát từ một câu nói trong phim truyền hình Trung Quốc tên Thần thám Địch Nhân Kiệt, Nguyên Phương là tên một nhân vật bên cạnh Địch Nhân Kiệt, câu hỏi là mỗi lần có điểm ngờ trong vụ án Địch Nhân Kiệt sẽ hỏi Nguyên Phương.