Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 21: Độc thủ khuê phòng




Thánh chỉ cho phép Tư Mã Sách nạp ba vị mỹ nhân còn chưa kịp ban xuống, Liễu Minh Nguyệt đã có cơ hội gặp được vị Thái tử điện hạ những ngày gần đây sắp sửa trở thành tân lang.

Dạo gần đây long thể Thánh thượng bất an, đã hơn nửa tháng chưa từng tảo triều, toàn bộ sự vụ trong triều đều phó thác cho chúng đại thần và Thái tử điện hạ toàn quyền xử lý, Tư Mã Sách mới có cớ đường đường chính chính đến thăm Liễu phủ, mang danh là thỉnh giáo chính vụ, do đó đi xe đơn giản mà đến, không đi vào vội vội vàng vàng, ở trong thư phòng của Liễu Hậu gặp được Liễu Minh Nguyệt, hiển nhiên ngoài ý muốn ngây ngẩn cả người.

“Hóa ra tiểu sư muội cũng thích đọc sách à?”

“Điện hạ nói đùa, ta căn bản không hề thích đọc sách, chẳng qua đến vơ vét một ít du ký cho Hàn Vân ca ca, để huynh ấy đọc cho ta nghe, xem ở Đại Khải này có chỗ nào hảo hảo vui chơi hay không thôi.” Mấy ngày nay Liễu Minh Nguyệt chưa đến La phủ, trong lòng đang ôm một xấp du ký, chuẩn bị trở về để giết thời gian, thấy A Đa nháy mắt với mình, lập tức nghĩ kế thoát thân.

Chân mày dài của Tư Mã Sách khẽ nhúc nhích, hiển nhiên không tin.

“Nghe nói tiểu sư muội học tập cùng Thư sư phó, chắc là cầm kỳ thư họa đều có học qua, sao lại tự coi nhẹ mình như vậy?”

Nay Liễu Minh Nguyệt hồi tưởng lại, ghét nhất là Tư Mã Sách thường xuyên sử dụng thi thơ đàn hát làm người mai mối, phàm là nữ tử hơi có chút tài văn chương, làm sao có cơ hội tâm tình cùng nam tử tuổi trẻ anh tuấn lại quyền cao chức trọng như vậy? Huống hồ hai tròng mắt hắn đều hướng tới đây, hàm chứa ý “Trong mắt ta chỉ có mỗi mình nàng”, khiến cho xuân tâm của nữ tử nảy mầm, coi trọng hắn. Nàng lập tức ngăn chặn mối hận ý trong lòng, lộ ra ý cười thản nhiên: “Điện hạ có điều không biết, chỉ vì Thư sư phó cố gắng dạy dỗ một đồ nhi ngu dốt không chịu nổi như ta, lòng ta không hề có sự kiên nhẫn, cho nên người mới tức giận bỏ đi. Huống hồ về sau ta mới phát hiện, múa đao động thương càng thích hợp với ta hơn…”

Tư Mã Sách sớm đã biết việc nàng đến quý phủ của La lão tướng quân học võ, nhưng thấy thân thể nàng mềm mại và uyển chuyển, thướt tha như đóa hoa, đợi chừng một hai năm nữa khi nàng trưởng thành thêm một hai tuổi, không biết còn xinh đẹp và kiều diễm đến thế nào. Lại nghe Tạ Hoằng từng nhắc tới nàng, tình cảnh nàng ở giáo trường nhỏ của La gia chịu đựng gian khổ, bất giác hắn nổi lên tâm tư muốn ngắm nhìn.

Liễu Hậu chìm nổi chốn quan trường đã mấy chục năm qua, bắt gặp ánh mắt của Thái tử điện hạ chỉ một đường chăm chú nhìn theo bóng dáng của Liễu Minh Nguyệt ra khỏi thư phòng mới quay lại, trong lòng ông vừa động, nhưng vẫn đơn giản cười nói: “Điện hạ có điều không biết, khuê nữ này của ta thật sự rất khó dạy, cả nhà chỉ có mỗi lời của Hàn Vân là con bé còn có thể nghe lọt tai vài câu, người làm phụ thân như ta đây, thật sự là phí không biết bao nhiêu tâm tư. Chờ đến khi con bé cập kê, sau khi thành thân với Hàn Vân, ta mới có thể nhàn hạ mà ít hao tốn tâm sức lo lắng cho con bé…”

Tư Mã Sách ngẩn ra, lập tức nói: “Thái phó nói đúng, tuy rằng hiện nay phụ hoàng đang ốm đau nằm trên giường, nhưng vẫn đủ chuyện không yên lòng…”

Bên này Liễu Hậu và Tư Mã Sách hai người ở thư phòng thương nghị chính sự, Liễu Minh Nguyệt ôm du ký một đường ra khỏi thư phòng của Liễu Hậu, dưới chân đi thẳng đến phòng của Tiết Hàn Vân.

Vì sao Tư Mã Sách phải đến Liễu phủ, trong lòng nàng cực kỳ bất an, nhưng trước mắt chưa phải cơ hội thuận tiện để hỏi Liễu Hậu, mà Tiết Hàn Vân làm việc ở trong cung, chắc cũng nghe được chút tiếng gió gì đó chứ nhỉ.

Tiết Hàn Vân thấy nàng trễ như vậy còn tới đây, vô cùng ngoài ý muốn.

Dân phong ở Đại Khải cũng được xem như cởi mở, cho dù hôn phu hôn thê có thể gặp nhau ở các trường hợp, hoặc là lén vụng trộm hẹn hò nhau, nhưng sắc trời đã trễ thế này, tiến vào phòng riêng gặp gỡ cũng có chút không thích hợp. Chẳng qua chủ tử Liễu Hậu của Liễu gia đối với việc hai người lén gặp mặt thế này cũng vui vẻ cho qua, đối với Tiết Hàn Vân là tín nhiệm 200%, còn lại chỉ có hạ nhân trong nhà, nếu muốn xen vào cũng phải xem liệu bọn họ có còn đường sống không mới được chứ nhỉ?!

Từ ngày đoạt được một đống lớn đồ chơi trở về, nàng đã tránh gặp mặt hắn vài ngày, đêm nay đột nhiên lại tự mình tìm tới cửa, hắn liên tục nháy mắt với Liên Sinh.

Liên Sinh há lại không hiểu, vội vàng thu gom lấy đống đồ chơi lớn nhỏ mà hôm nay Tiết Hàn Vân đã mua trên đường từ hoàng cung trở về sau khi hết phiên trực, còn chưa kịp thu gom hết, đã bị Liễu Minh Nguyệt quát bảo ngưng lại.

“Liên Sinh, ngươi đang làm cái gì vậy?”

Liên Sinh bị dọa đến run rẩy, trong lòng rơi lệ thành sông: Đại tiểu thư à, người có thể đừng mỗi lần tiến vào đây đều bày ra một bộ dáng tràn ngập khí thế của thổ phỉ có được hay không, tiểu nhân sợ hãi nha!

“Tiểu nhân… Tiểu nhân không làm cái gì…”

Liễu Minh Nguyệt ôm sách, trên tay không rảnh, dứt khoát nhét nguyên đống sách vào trong lòng của Liên Sinh rồi nói: “Đống đồ chơi và sách này, chuyển toàn bộ đến phòng của ta đi, bảo Hạ Huệ cất giữ cẩn thận nghe chưa.”

Vẻ mặt Liên Sinh đau khổ ôm một cái bao lớn đựng đồ đi mất.

Liễu Minh Nguyệt một mình tiến đến, nay trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, thần sắc Tiết Hàn Vân tự nhiên rót một chén trà nhỏ đưa cho Liễu Minh Nguyệt, chẳng qua Liễu Minh Nguyệt nhìn thấy gương mặt bất động thanh sắc của hắn, lại nghĩ đến đôi ma hợp la đang được cất kỹ trong rương kia, trên mặt hết sức ngượng ngùng, ngay cả mặt hắn nàng cũng không dám nhìn trực tiếp, chỉ nhận lấy chén trà trong tay hắn, đầu ngón tay chạm phải ngón tay ấm áp của hắn, thiếu chút nữa nàng đã nhảy dựng lên.

—— loại cảm giác này rất quái dị!

Lấy lại bình tĩnh, nhấp một ngụm trà, nàng mới ngẩng đầu hỏi hắn: “Hàn Vân ca ca có biết vì sao Thái tử điện hạ lại đến tìm A Đa không?”

“Thái tử đến đây ư?” Mặt Tiết Hàn Vân hiện lên vẻ kinh ngạc, cân nhắc một hồi lâu, rốt cục mới nói: “Gầy đây long thể Thánh thượng ngày càng bất an, đã mấy ngày không tảo triều rồi, toàn bộ việc trong triều đều giao cho vài vị trọng thần và Thái tử gánh vác.”

Liễu Hậu nuôi Liễu Minh Nguyệt ở nơi khuê phòng, mọi chuyện không hỏi, nhưng còn Tiết Hàn Vân thì không ngại để cho nàng hiểu biết thêm một chút về thế giới bên ngoài.

“Sao lại như vậy?” Liễu Minh Nguyệt kinh hãi, lại nghĩ tới kiếp trước, lúc Tư Mã Sách kế vị, cũng chẳng phải là do Thánh thượng băng hà, mà chẳng qua là bởi vì long thể người ngày càng sa sút, cuối cùng không chịu nổi mà nằm liệt trên giường, không thể xử lý chính sự, cho nên đành phải truyền ngôi cho Tư Mã Sách.

Chẳng qua… Dựa theo thời gian kiếp trước mà suy tính, sau khi nàng cập kê nửa tháng mới xảy ra chuyện này. Bởi vậy, năm đó khi Tư Mã Sách kế vị, mới có thể nạp mỹ nhân vào cung.

Liễu Minh Nguyệt, Trầm Kỳ Diệp, Ôn Thanh Dung đều đồng thời nhập cung cùng một lượt vào năm đó.

Các nàng nhận được thánh chỉ tiến cung cùng với tám vị nữ tử xuất thân từ nhà quan lại trong triều, xem như là nhóm nữ tử đầu tiên tiến cung sau khi Tư Mã Sách kế vị.

Nay dựa theo thời gian mà suy tính, cách giai đoạn Hoàng thượng bệnh nặng không thể xử lý chính vụ, tính toán đâu ra đấy thì còn khoảng hai năm.

Hơn nữa… Nghe nói Doãn Tố Nhị cũng muốn tiến vào Đông cung, thời gian mà Trầm Kỳ Diệp và Ôn Thanh Dung tiến cung cũng sớm hơn 2 năm, Liễu Minh Nguyệt vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, những lại không thể nói rõ là không đúng ở chỗ nào.

Chẳng lẽ, tất cả thay đổi thế này, nguyên nhân là do việc nàng trọng sinh hay sao?

Bởi vì vận mệnh của nàng thay đổi, cho nên vận mệnh của những người có liên quan cũng sẽ thay đổi?

Liễu Minh Nguyệt không biết, nhưng ít nhất trước mắt, nàng cảm thấy tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Khoảng cách giữa nàng và Tư Mã Sách càng ngày càng xa, cơ bản là hai người sẽ không có cơ hội cùng nhau xuất hiện, cuộc sống của nàng cũng không có cơ hội bị giam cầm nơi thâm cung hơn mười năm như kiếp trước, cuối cùng chết thảm dưới hình phạt loạn côn đánh chết… Còn có chuyện gì tốt hơn so với việc thoát khỏi cơn ác mộng của kiếp trước kia chứ?

Nhất thời nàng hưng trí bừng bừng nói: “Nghe nói gầy đây Thái tử điện hạ muốn một lần nạp cả ba vị tân thiếp, đây cũng là ý của bệ hạ sao?”

Tiết Hàn Vân nghe giọng điệu này của nàng, không hề giống như đang lo lắng thay cho hảo tỷ muội Trầm Kỳ Diệp, cho nên rất thoải mái kể cho nàng biết.

“Những ngày gần đây long thể của Hoàng thượng bất ổn, Đại nội Ngự y trắng đêm canh giữ bên cạnh long nhan, Phiên vương khắp các nơi và các vị Hoàng tử trong cung đã bắt đầu rục rịch có chút ý kiến, cho dù Thái tử điện hạ có danh chính ngôn thuận lên ngôi, bệ hạ cũng phải chuẩn bị sẵn sàng con đường cho y.”

Liễu Minh Nguyệt bấm ngón tay tính toán: “Sau lưng của Ôn Thanh Dong đại biểu cho một gia tộc lớn, là toàn bộ lực lượng bảo vệ của kinh thành, lão đại nhân Lại bộ Thượng thư cũng đã lớn tuổi, nghe nói Trầm đại nhân cũng là quan thanh liêm không tệ, còn rất khôn khéo giỏi giang nữa, nhìn về lâu về dài mà nói, cưới Trầm tỷ tỷ, Lại bộ đã nằm trong túi của y, về phần Doãn tiểu thư… Doãn đại nhân chẳng những đại biểu cho thanh liêm trong sạch, còn là dòng dõi thế gia… Hơn nữa lúc đầu người của Đông cung cũng đã liền mạch…” Nàng không có ý tốt nói tiếp: “Bệ hạ đem nhiều người thế này tụ tập cùng một chỗ, hoặc là Thánh thượng sinh bệnh… có thể sẽ không sao cả, chỉ vì trải đường sẵn cho Thái tử mà thôi, nhưng vạn nhất… Vạn nhất trong lúc nhất thời Thánh thượng cho rằng có ai đó muốn thay mình ngồi lên ghế rồng ở trên cao kia…”

—— vậy cuộc sống sau này của Tư Mã Sách sẽ không dễ chịu lắm đâu!

Tiết Hàn Vân trợn mắt há hốc mồm.

Hắn chưa bao giờ từng hoài nghi sự thông minh của Liễu Minh Nguyệt, nhưng mà một lời vạch trần điểm mấu chốt của vấn đề như thế này… Nếu như giờ phút này Thái tử điện hạ có mặt ở đây, chỉ sợ cũng sẽ bị những lời này của nàng dọa ra một thân mồ hôi lạnh đấy.

Không cần Liễu Minh Nguyệt vạch trần chân tướng ở trước mặt Tư Mã Sách, giờ phút này Tư Mã Sách cũng đang sầu mi khổ kiểm.

Thì ra dựa theo kế hoạch có sẵn của hắn, Thái tử phi nằm trên giường tĩnh dưỡng đã lâu, Đông cung không con, chỉ cần hắn trần tình với Hoàng hậu, cầu xin  Hoàng hậu nói giúp để Phụ hoàng giúp hắn nạp thêm một người vào Đông cung, là nữ nhi của Lại Bộ thị lang, quan hàm tứ phẩm, thân phận cũng không tính là đặc biệt cao quý tiến nhập Đông cung, chỉ cần hỗ trợ Thái tử phi coi sóc Đông cung, kéo dài huyết mạch hoàng gia, hẳn là phụ hoàng sẽ không phản đối.

Vốn dĩ hắn cho rằng, chuyện này nắm chắc mười phần, không thể xảy ra chuyện nửa đường xuất hiện sự cố.

Nhưng mà… Thánh thượng đồng ý thì đúng là đồng ý rồi đó, chẳng qua mơ mơ hồ hồ lại để lộ ra ý muốn nạp thêm vài người nữa vào Đông cung cho hắn.

Hoàng hậu từ lâu đã muốn nạp thêm người vào Đông cung, từ sau khi bà nuôi dưỡng Ôn Thanh Dung bên cạnh đã có tâm tư này, nhân cơ hội này lại bồi thêm vài câu, lại có triều thần thương nghị, kết quả cuối cùng làm cho Tư Mã Sách hai mắt choáng váng.

Vốn dĩ chỉ muốn nạp một người, kết quả… Biến thành cùng lúc nạp cả ba vị mỹ nhân!

Quan trọng nhất là ba vị nữ tử này đều có bối cảnh, kém cỏi nhất là Trầm Kỳ Diệp cũng xuất thân từ nhà quan lại quan hàm tứ phẩm, địa vị của ả còn bỏ xa cả địa vị của Thái tử phi đã nằm trên giường tĩnh dưỡng lâu nay.

Không đề cập tới bộ tộc sau lưng Thái tử phi trong lòng lạnh lẽo đến run rẩy như thế nào, ngay cả ý chỉ của Thánh thượng nằm trên giường bệnh kia cũng cực kỳ quái lạ, hy vọng Thái tử điện hạ có thể nhanh chóng nạp ba vị mỹ nhân vào Đông cung, tuy rằng thánh chỉ chưa hạ, nhưng rốt cuộc việc này đã trở thành kết cục đã định, chẳng phải do Tư Mã Sách quyết định cũng chẳng phải hắn không có lo âu.

Điều mà hắn lo lắng, vừa vặn trúng với vấn đề cốt lõi mà Liễu Minh Nguyệt vừa vạch trần: vạn nhất Thánh thượng lành bệnh vào triều chủ chính, vị Thái tử điện hạ hắn đây đã mượn sức vài lực lượng bằng cách liên hôn phải ứng đối như thế nào mới đúng?

Tư Mã Sách được sinh ra trong hoàng gia, trời sinh có độ nhạy cảm, dự đoán được tương lai là kết quả xấu nhất, mà Liễu Minh Nguyệt, thì dựa vào kinh nghiệm 10 năm kiếp trước ở bên cạnh hắn, đối với sự hiểu biết về người nam nhân này, cộng với việc nàng biết được chính xác thời gian Thánh thượng băng hà mà đưa ra suy đoán.

Trăm sông đổ về một biển, hai người đều lo lắng, thế nhưng ngoài ý muốn không mưu mà hợp.

Tư Mã Sách thỉnh giáo Liễu Hậu nhờ chỉ điểm, đúng là nói đến vấn đề trọng tâm này.

Sau khi nạp ba vị nữ tử ấy vào Đông cung, hắn phải ứng đối như thế nào bây giờ?

Sau khi Liễu Hậu trầm ngâm rất lâu, chỉ cho mấy chữ.

“Hiếu.”

“Làm bất hòa.”

Nay trong cung, được ban cho danh hào Hoàng tử, chỉ có bốn vị. Đại Hoàng tử và Nhị hoàng tử là do Hoàng hậu sinh ra, nhưng Đại hoàng tử đã chết non lúc được 3 tuổi, còn Nhị Hoàng tử Tư Mã Sách đã yên vị trên ghế Thái tử. Tam Hoàng Tử Tư Mã Quân được phong là Sở vương, do Ngô Quý phi sinh ra, năm nay vừa tròn mười chín, đến nay chỉ có hai sườn phi, chưa cưới chính phi. Tứ Hoàng tử Tư Mã Khang sáu tuổi, là do Vinh phi sinh ra.

Trong đó mặc dù Tư Mã Sách đã được lập làm Thái tử, nhưng nay người được Thánh thượng yêu thích nhất lại là Sở vương do Ngô Quý phi sinh ra.

Chỉ vì Ngô quý phi là người được sủng ái nhất trong hậu cung, ngay cả Hoàng hậu có khi cũng phải nhường nhịn 3 phần, không dám trực tiếp đối đầu với mũi nhọn này.

Sở vương chẳng những trẻ tuổi khí thịnh, nay còn nhận được sự ủng hộ của vài vị hoàng đệ trẻ tuổi khác, là hoàng thúc của Tư Mã Sách, hắn rất được yêu thích bởi hai vị phiên vương và rất được lòng dân, trẻ trung khoẻ mạnh, có tương lai.

Theo như lời Liễu Hậu nói, dưới tình huống này, Tư Mã Sách chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.

Trước tiên, hiếu tử chính là nhằm vào bệnh tình của Thánh thượng hiện nay mà nói, tự mình chăm sóc, làm tròn hiếu đạo của một Thái tử.

Về phần phía sau, làm bất hòa … Tự nhiên là chuyện sắp sửa nạp ba vị mỹ nhân của Thái tử.

Tuy rằng cùng lúc nạp ba vị nữ tử vào Đông cung là ý chỉ của bệ hạ, nhưng nếu Thái tử làm bất hòa với cả ba vị mỹ nhân này, thứ nhất có thể bảo toàn được quan hệ thân mật giữa Thái tử và Thái tử phi, thứ hai… trong giai đoạn không bình thường thế này, biểu hiện cho Thánh thượng thấy được rằng trong lòng Thái tử không hề nóng lòng và không hề có quyết tâm muốn độc chiếm ngôi cao!

Trầm Kỳ Diệp chưa bao giờ nghĩ tới, đêm động phòng hoa chúc của mình, thậm chí là mấy tháng từ nay về sau, đều sống ở Đông cung mà độc thủ chốn khuê phòng, chăn đơn gối chiếc sống qua ngày.

Lúc chưa gả đi, ả từng khao khát không biết bao nhiêu lần, có thể sống một cuộc sống tân hôn ngọt ngào ân ái, chẳng qua hơi nước bên trong giọt sương, nhất thời gặp được ánh sáng mặt trời, rất nhanh đã biến mất vô tung vô ảnh.

Liễu Minh Nguyệt không biết, âm kém dương sai, dưới sự chỉ điểm của A Đa nàng, chẳng qua Thái tử điện hạ chỉ hỏi về vấn đề chính trị,  nhưng ông đã chỉ giáo cho Tư Mã Sách một sự lựa chọn thoạt nhìn hết sức bình thường… Chẳng qua mấy tháng từ đó về sau,  đã khiến Trầm Kỳ Diệp u ám sống trong cuộc sống đầy tuyệt vọng sau hôn kỳ, trái ngược với tâm tình tốt đẹp như ánh sáng mặt trời của Liễu Minh Nguyệt.

Vả lại nàng cũng đã thắc mắc một chuyện từ lâu: Thái tử điện hạ à, người đã được ngài cưới vào Đông cung mấy tháng mà vẫn không động phòng, đây là chuyện muốn ồn ào đến thế nào chứ?

Dù sao thì khứu giác về chính trị của nàng cũng không được nhạy cảm cho lắm.