Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 39: Ăn mừng




Tôn tử Tam phòng Ôn gia thi đỗ, hồi hương tế tổ, ngoại tôn nữ của Tam phòng cũng đến, đồng hành với ái nữ độc nhất của phủ Tướng quốc chính là con nuôi của Tướng gia – Tiết Hàn Vân, ngoài ra còn có ngoại tôn Hạ Tử Thanh cũng là Tiến sĩ hạng trung, nhất thời Tam phòng hết sức nở mặt nở mày.

Ôn Quân nhậm chức Quận thủ ở Vân Hương, hai nhi tử đỗ đạt về quê tế tổ là do Ôn Thời dẫn dắt, Tam lão gia tử phủi tay mọi chuyện không lo, chỉ đi theo bên cạnh Đại lão gia tử nhàn tản, bị Nhị lão gia tử giễu cợt một phen.

“Chẳng qua chỉ xuất hiện vài tên tiểu tử chết bằm biết đọc sách, có gì để đắc ý? Phải dùng tới chiêu ra oai trước mặt huynh đệ trong nhà chắc là đầu bị úng nước phải không? Cho dù biết đọc sách, tương lai cũng phải có chức vị, bây giờ khoe khoang làm cái gì?”

Vốn dĩ Đại lão gia tử vì chuyện huynh đệ bất hoà nhiều năm nay mà hao tổn tinh thần không thôi, chẳng qua từ lần lão Nhị và lão Tam đánh nhau một trận ầm ĩ nhiều năm trước, cho đến nay hai vị lão huynh đệ của ông vẫn tuân mệnh quân tử động khẩu không động thủ, bất kể mồm mép đánh nhau kịch liệt thế nào, cũng không hề xung đột bằng tay chân nữa. Hôm nay không khí đang tốt đẹp như vậy, ông cũng lười xen vào, giả vờ câm điếc, làm như không nghe thấy.

“Nếu huynh coi trọng chức vị như vậy, sẽ không bị bãi quan đâu, trước tiên tự lo cho mình đi đã!” Trời sinh khuôn mặt của Tam lão gia tử có hơi đen, trải qua việc bị Nhị lão gia tử khiêu khích, hiển nhiên biến thành ngăm đen.

Nhị lão gia tử nhảy dựng lên xắn tay áo: “Hạng người ngay cả làm người cũng không biết cách như ngươi, trong mắt không có lớn có nhỏ, xứng đáng có chức vị hay sao? Hôm nay để ta giáo huấn ngươi một chút rồi nói sau!”

Một đám tiểu bối phía dưới đồng loạt im lặng, theo thứ tự từ cao xuống thấp, đều cúi đầu đứng yên.

Ngày trước mỗi khi Nhị lão gia tử xắn tay áo, Tam lão gia tử cũng nhảy dựng lên xắn tay áo theo, tiểu bối phía dưới còn có thể nhào tới can ngăn, trước mặt phụ thân đại nhân của Nhị phòng, Tam phòng nhà mình, vì muốn tỏ vẻ đội mình không làm gì sai, còn có thể công kích khuyết điểm của đối phương một phen, ví dụ như lôi chuyện năm ngoái từng có lời đồn đại khó nghe nào đó ra để nói. Chẳng qua chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần, hàng năm tế tổ đều hỗn loạn thành một đoàn, nhanh chóng trở thành phiên chợ náo nhiệt vượt qua cả An trấn.

Nhưng năm nay Tam phòng của Ôn gia có hai người đỗ Tiến sĩ, trong đó có một người còn là Bảng nhãn, đây thật sự là một chuyện khiến gia tộc vinh quang, hai huynh đệ Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên đều tự giác nhận ra bây giờ thân phận của mình không còn giống như lúc trước nữa, không thể tiếp tục đi theo tổ phụ hồ nháo được, bằng không truyền ra ngoài thực sự là không dễ nghe, vạn nhất rơi vào trong lỗ tai của Ngự sử đại nhân, thực sự không phải là tin tức tốt gì, cho nên ai ai cũng đồng loạt trầm mặc.

Ôn Thời rất biết xem xét thời thế, ông cũng không phải người có tính tình nóng nảy hung bạo, đã sớm chán ghét việc Nhị phòng và Tam phòng chất chứa oán hận nhiều năm qua, cho nên bây giờ ông cũng khoanh tay đứng nhìn.

Con cháu hậu bối của Nhị phòng cũng có đọc sách, không ai chú ý đến nghiêm lệnh kinh thương của Nhị lão gia tử, hai người đỗ đạt cử nhân bên kia, vẫn là cháu ruột của Tam lão gia tử, còn bọn họ bên đây vẫn chưa có ai đỗ Tiến sĩ đây này, nghĩ rằng về sau còn phải kéo quan hệ với Tam phòng, nếu có thể được Tam phòng dẫn dắt, đương nhiên tiền đồ vô lượng.

Bảng nhãn Ôn Hữu Tư thì không cần phải nói, thân là huynh đệ cùng tộc, quan hệ huyết mạch lại thân cận như vậy, còn có vị Quận thủ Tứ phẩm Ôn Quân kia, nếu hai phòng quả thực có thể giao hảo, thật sự đến cửa xin bọn họ giúp đỡ, chắc là cha con hai người bọn họ cũng không có cách nào khác để chối từ. Huống chi, phía sau Tam phòng còn có một vị rể quý, nay vị rể quý đó còn là Tướng quốc đại nhân, tội gì phải đắc tội với vị này cơ chứ?

Bởi vậy bọn họ trơ mắt đứng nhìn Nhị lão gia tử như lệ thường nhìn thấy Tam lão gia tử là nhảy dựng lên xắn tay áo, đám con cháu hậu bối của Nhị phòng không có một người nào xuất đầu hỗ trợ ồn ào, lập tức hình thành cục diện vô cùng quỷ dị.

Nhị lão gia tử xắn tay áo nửa ngày, Tam lão gia tử cũng nhảy dựng lên ứng chiến, lão huynh đệ hai người cách nhau năm bước xa nhìn nhau rít gào chửi bậy, đều chờ con cháu hậu bối nhà mình tiến lên để châm dầu vô lửa, cuối cùng bị Đại lão gia tử quắc mắt nhìn trừng trừng mới phẫn nộ lùi trở về, kết quả đổi lấy cả một đám vãn bối đều giả vờ câm điếc, lão huynh đệ hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cứng ngắc ở tại chỗ.

Đại lão gia tử biết nếu không đưa thang cho hai lão huynh đệ nhà mình một phen, hai cái mặt mo của bọn họ sẽ không còn chỗ mà giấu nữa, bởi vậy ho khan một tiếng, nói: “Đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, không sợ mắc bệnh nóng giận mà chết à? Còn là ở trước mặt bài vị tổ tông và con cháu vãn bối của huynh đệ trong nhà, hai đệ không sợ mất mặt ư?”

Hôm nay tế tổ chính là đại sự, ngoại trừ Đại phòng, còn có các chi khác của Ôn gia cũng đến tham dự, đồng lứa với Ôn lão gia tử cũng có hai ba vị, còn lại đó là đám con cháu hậu bối, vốn dĩ bọn họ không phải chi chính, chẳng qua chỉ dựa vào chi chính mà sống, gia cảnh cũng bình thường, có mặt trong ngày trọng đại này cũng chỉ là để phù hợp với tình hình mà thôi, nào dám ra mặt khuyên can trong lúc hai vị lão gia tử chi chính đang phát hỏa cơ chứ?

Nay nghe thấy Tộc trưởng nói thế, là cố ý đưa thang cho hai vị lão gia tử kia trèo xuống, tất cả đều vội vàng tiến lên, lôi kéo tách hai vị Nhị lão gia tử và Tam lão gia tử ra, nói: “Nhị ca, Tam ca đây là sốt ruột chờ uống rượu, Đại ca mau phân phó mở tiệc rượu ăn mừng chứ nhỉ?! Bọn ta đều chờ không được nóng lòng muốn uống rượu mừng của huynh đệ Tư Nhi rồi đây…”

Nhị lão gia tử và Tam lão gia tử trợn mắt trừng đối phương một cái, rồi mới đi theo phía sau Đại lão gia tử ra bên ngoài từ đường.

Từ đường Ôn gia được xây dựng ở đại viện của chi chính, chiếm suốt một cái sân, rộng rãi sáng sủa và rất nghiêm trang, bình thường chỉ có lão bộc quét tước, ngày lễ ngày tết hoặc là trong nhà mở tiệc ăn mừng gì đó, nơi này đều náo nhiệt một phen.

Hôm nay đại viện của chi chính đã sớm bày rượu, mở tiệc chiêu đãi mọi người trong tộc. Hậu viện, là nơi mà nữ quyến các phòng tề tụ.

Ôn lão phu nhân dẫn theo Hạ Ôn thị, hai con dâu, ba đứa cháu gái tiến vào, họ hàng thân thích các chi còn lại của Ôn gia đều có chút ấn tượng đối với Ôn Dục Hân, nàng ta theo cha nhậm chức ở bên ngoài đã nhiều năm, thỉnh thoảng cũng có hồi hương, đích trưởng nữ của quan lớn Tứ phẩm, thân phận trong tộc Ôn thị cũng cực kỳ cao, tức thời khiến các vị trưởng bối khen rồi lại khen, các thế hệ tỷ muộn trong tộc đều tiến lên phía trước cười nói vui vẻ.

Bữa tiệc hôm nay chính là vì ăn mừng hai vị huynh trưởng của nàng ta thi đỗ, đương nhiên cũng phải chúc mừng nàng ta.

Có phụ thân là quan lớn, hai vị huynh trưởng thì tiền độ xán lạn rộng mở, tương lai đồ cưới hồi môn của nàng ta đều phải cao hơn nhiều so với chúng tỷ muội các chi khác trong tộc, làm sao mà không khiến người ta cực kỳ hâm mộ cho được?

Còn một vị khác, đó chính là ngoại tôn nữ của Tam phòng – Liễu Minh Nguyệt, vị này là ái nữ độc nhất của Liễu tướng.

Mọi người chỉ biết nàng từ kinh thành tới, còn là nữ nhi quyền quý nhà cao cửa rộng, tất nhiên khó có thể thân cận, bởi vậy cũng chỉ khách khí hành lễ vấn an. Nhóm nãi nãi, phu nhân chi trưởng của Nhị phòng thấy dung mạo của nàng vô cùng xinh đẹp, y phục trang sức trên người cùng một loại với Ôn Dục Hân, dưới sự chỉ dẫn của Ôn Tam lão thái thái mà hành lễ với các trưởng bối có mặt ở đây, mọi người ra tay cũng hết sức hào phóng, không bao lâu sau lập tức nhận được rất nhiều lễ gặp mặt.

Thấy nàng tươi cười ngọt ngào, cực kỳ hiểu lễ nghĩa, nhóm nãi nãi phu nhân chi trưởng của Nhị phòng Ôn gia không ngừng khen ngợi hết lời.

Trong số những người tụ tập ở đây, chỉ có Hạ Ôn thị là đặc biệt khác lạ, tuy phu quân của bà ta chỉ là quan Thừa[1] lục phẩm của Quốc Tử Giám, nhưng thân ở trong kinh thành, so với việc nhậm chức ở địa phương thì cao hơn nửa cấp, huống hồ Quốc Tử Giám là nơi nổi tiếng cao quý, bà ta ở kinh thành xã giao nhiều năm nay, cực kỳ có khí phái của phu nhân nhà quan, bởi vậy có vài phần xem thường nhóm nãi nãi, phu nhân cùng thế hệ ở Giang Bắc này, thế cho nên khi có ai đó hỏi bà ta về chuyện ở kinh thành, bà ta cũng chỉ qua loa đáp lại một hai câu lấy lệ, hoàn toàn không có ý muốn tán gẫu lâu dài.

Trái lại là Liễu Minh Nguyệt, trước đó các tỷ muội trong tộc Ôn thị đều cho rằng nàng là thiên kim nhà cao cửa rộng, rất khó thân cận, nhưng nay thấy nàng bị Ôn Dục Hân lôi kéo tay trêu ghẹo, ai cũng cao hứng hẳn lên, vị đường tỷ này còn dám nhéo nhéo hai má phấn hồng của nàng, trong lòng mọi người đều sinh ra cảm giác thân cận gần gũi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Đại phòng là Ôn Dục Châu, Ôn Dục Kỳ, Ôn Dục Trân, Nhị phòng là Ôn Dục Vân, Ôn Dục Hà, còn có chi khác là Ôn Dục Phỉ, Ôn Dục Quế, Ôn Dục Anh… hơn mười thiếu nữ đều tụ tập cùng một chỗ, lại có sáu bảy thiếu nữ đều là thân thích trong nhà, nhất thời tiếng cười đùa không ngừng vang lên.

Trong nhóm nữ nhi chi chính, đặc biệt là do đích tôn nữ của Đại phòng – Ôn Dục Châu dẫn đầu, vài nữ nhi còn lại đều tin phục nàng ta. Hôm nay có thêm người mới là Ôn Dục Hân, Ôn Dục Hân và Liễu Minh Nguyệt lại như hình với bóng, mọi cử chỉ hành vi của mọi người ở đây đều phải trông chừng hai vị này, còn các nữ tử khác chi khác, ngày thường luôn thân cận quen thuộc với Đại phòng, ngay cả các nữ tử thân thích khác cũng tiến đến muốn tìm nơi nương tựa, đối với các vị đích nữ chi chính này ai ai cũng cẩn thận hầu hạ.

Ôn Dục Châu thấy Ôn Dục Quỳnh theo sát bên cạnh Ôn Dục Hân im lặng không lên tiếng, liền nói: “Quỳnh tỷ nhi, nhiều ngày nay Chính Đại tẩu tử có ra khỏi viện không? Tẩu ấy đã đồng ý vẽ giúp ta vài mẫu hoa đấy.”

Ôn Dục Quỳnh thỏ thẻ đáp: “Mấy ngày nay Văn Nhi, Võ Nhi còn chưa khỏe lên, nghe nói đã lan xong hết rồi, nhưng mà sân viện đã được bịt kín, người ở bên trong không ra được, người bên ngoài không cho bước vào, chắc là cũng sắp khỏi.”

(Cát: Giải thích chỗ này chút xíu nghen, ở TQ thời xưa, trong xưng hô nói chuyện thường gọi nam tử bằng ‘tên + ca nhi’, gọi nữ tử bằng ‘tên + tỷ nhi’.)

Hóa ra vị Đại tẩu tử mà Ôn Dục Châu nhắc tới chính là chính thê Nhan thị của Ôn Hữu Chính, Văn Nhi, Võ Nhi là cặp nhi tử sinh đôi của nàng ta, được 5 tuổi, vài ngày trước đó bắt đầu nổi đậu mùa  bởi vậy phần sân kia đã bị niêm phong, không cho ai ra vào, chỉ có nha đầu đưa cơm và đại phu là được phép đi lại, mấy ngày nay Nhan thị và tiểu thiếp Hồng Liễu của Ôn Hữu Chính cùng nhau chăm sóc cho cặp sinh đôi này.

Tuy rằng Ôn Tam lão thái thái cũng nhớ thương chắt trai, nhưng nghe nói hai đứa nhỏ đã nổi hết đậu mùa rồi, nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống, không còn sốt cao nữa, mấy ngày nay chỉ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, phải ngày đêm chăm sóc, tránh gió, chỉ để lại sẹo, bởi vậy bà an tâm hơn rất nhiều.

Vì thế khi Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân đến đây, vậy mà vài ngày cũng chưa từng gặp được vị Đại tẩu tử này.

Trong số các nữ tử tụ tập ở đây có một vị tiểu thư là cháu gái vợ khác chi bên nhà mẹ đẻ của mẫu thân Ôn Dục Châu, tên gọi Hà Tú Liên, năm nay mười sáu tuổi, vẫn chưa đính thân, nghe nói trong nhà quá nghèo, cho nên mẫu thân nàng ta mới đưa nàng ta tới làm khách ở Đại phòng Ôn gia, vừa làm khách một lần đã trôi qua rất nhiều năm.

Đại phòng của Ôn gia rất giàu có, cũng không thiếu một chén cơm ăn, ngay cả mẫu thân của Ôn Dục Châu tính tình cũng khoan dung nhân hậu, đối xử với đứa cháu gái vợ này cũng không tệ lắm, chẳng qua chưa từng vì nàng ta thu xếp việc hôn nhân, vị tiểu thư này tuy rằng thân ở đại trạch, nhưng ăn nhờ ở đậu, bởi vậy mỗi ngày trong lòng luôn ưu sầu không thôi.

Nha hoàn thiếp thân bên cạnh nàng ta chính là vào năm nàng ta bước vào Ôn gia, mẫu thân nàng ta đã cắn răng bỏ ra đồ cưới mua về cho nữ nhi, vì sợ nữ nhi ở Ôn gia không có tâm phúc. Nha hoàn kia tên gọi Tiểu Phân, tuổi tác còn lớn hơn một hai tuổi so với vị tiểu thư này, chủ tớ hai người xưa nay chỉ đi theo Ôn Dục Châu, nhưng khoảng thời gian gần đây Ôn Dục Châu đã sắp đính thân, lần này Ôn Dục Châu hỏi Nhan thị về mấy mẫu hoa kia, chính là vì muốn thêu lên đồ cưới của nàng ta.

Mấy ngày nay Hà Tú Liên phát sầu vì sợ nếu Ôn Dục Châu xuất giá, các vị tiểu thư khác của Đại phòng đều do người ngoài sinh ra, đến lúc đó vị đường cô này sẽ đuổi nàng ta về nhà, khi đó không biết nàng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế nào?

Tiểu Phân thấy Ôn Dục Hân và Liễu Minh Nguyệt là thiên kim tiểu thư, liền khuyến khích Hà Tú Liên tới nịnh bợ hai vị này. Trong hai người này bất kể là vị nào, chỉ cần có thể nói đỡ cho Hà Tú Liên đôi câu, hoặc là suy nghĩ thay nàng ta một hai, nói không chừng chuyện chung thân của nàng ta sẽ có tin tức.

Bởi vậy hôm nay Hà Tú Liên đặc biệt ân cần nịnh hót Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân, mang theo thái độ cực kỳ hâm mộ: “Người giống như ta, không có phúc khí đi nhìn trộm bộ dáng ở kinh thành xem thế nào. Hân tỷ nhi và Liễu muội muội đều đến từ kinh thành, hay là kể một vài chuyện về phong cảnh ở kinh thành, để bọn ta cũng được mở mắt đi.”  

Ôn Dục Châu thấy thái độ nịnh hót của nàng ta, trong lòng không vui, cố ý lôi kéo Ôn Dục Quỳnh nói chuyện tán gẫu, thái độ hết sức thờ ơ lạnh nhạt.

Liễu Minh Nguyệt nhiều năm đều sống ở kinh thành, đối với cuộc sống vùng sông nước ở Giang Bắc ngược lại khá tò mò, cười hì hì nói: “Ta thấy trong kinh còn không thú vị bằng Giang Bắc đâu. Ta thấy lúc mọi người ra khỏi cửa, chủ tử của mỗi nhà, đều rất tùy ý ngồi thuyền ngắm cảnh, hôm qua ta còn nhìn thấy ở cửa sau của viện ông ngoại có người chèo một thuyền dưa và trái cây đến bán kiếm tiền nữa đó…”

Ôn Dục Châu gặp thấy vị ái nữ của Tướng gia này đối với Giang Bắc không hề có chút khó chịu nào, ngược lại còn tỏ ý yêu thích, nụ cười bên khóe miệng dần dần nhiều thêm: “Nếu Liễu muội muội thích ngồi thuyền, ngày khác tỷ tỷ mời muội và Hân tỷ nhi ngồi thuyền đi chơi nhé.”

Liễu Minh Nguyệt vỗ tay tán thưởng, Ôn Dục Hân thì giật mình cười: “Nha đầu kia, muội ngồi thuyền hơn nửa tháng, vậy mà còn chưa sợ sao?”

Hà Tú Liên vốn tưởng rằng lôi kéo khiến Liễu Minh Nguyệt trò chuyện nhiều hơn, rồi mượn cơ hội tốt này để kéo gần quan hệ của bọn họ. Nếu là nhà phú quý bình thường người ta, ngươi khen nhà nàng phú quý, có lẽ nàng sẽ không nhịn được mà bắt đầu khoe khoang, tới khi đó, nàng ta lại hùa theo khen ngợi thêm vài câu, không sợ Liễu Minh Nguyệt sẽ không thao thao bất tuyệt nói tiếp.

Nhưng Liễu Minh Nguyệt chỉ cảm thấy cuộc sống ở kinh thành hết sức bình thường, cũng không có chỗ nào đáng nói. Huống hồ trong số nữ tử mà nàng giao hảo, Hà Tú Liên không quen biết một người nào, chẳng qua cũng chỉ gặp mặt một lần, không có gì quan trọng để nói, chứ cũng không cố ý lạnh nhạt với nàng ta.

Tâm tư êm đẹp của Hà Tú Liên, vậy mà lại không công mất trắng một phen.

Ôn Dục Trân chính là nữ nhi của đích thứ tử Đại phòng – Ôn Phưởng, làm người hoạt bát to gan, trực tiếp ồn ào: “Đại tỷ tỷ đã nói là mời Hân tỷ tỷ và Liễu muội muội ngồi thuyền đi chơi, hôm nay thời tiết đẹp như vậy, không bằng chúng ta nói với các trưởng bối, xin phép ngồi thuyền đi chơi nhé?”

Nàng ta là người được tổ phụ tổ mẫu rất yêu thích, lập tức chạy tới xin chỉ thị của Ôn Tam lão thái thái, được bà cho phép, lại có một đám nha hoàn bà tử và người lái đò che chở, mấy người chia ra ngồi ở hai cái thuyền nhỏ, từ cửa sau của Đại phòng ra khỏi Ôn gia, từ từ đi dọc theo dòng sông.

Trong An trấn sông ngòi dày đặc, năm đó Ôn gia xây Tổ trạch, trước cửa là đường bộ dành cho xe ngựa, nhưng cửa sau thì giữ lại để đi bằng đường thủy, dùng thuyền mà đi.

Một đám nữ tử ngồi thuyền cùng với người lái đò ra khỏi Tổ trạch Ôn gia bằng đường thủy, dần dần thuyền đi hướng theo lối rộng rãi thoáng mát, đưa mắt nhìn về phía sau có một con thuyền nhỏ không nhanh không chậm kịp đuổi theo, trên mũi thuyền có vài vị thiếu niên đang đứng, đều là nam nhi có dung mạo tuấn kiệt, khiến các nữ nhi trên thuyền không ngừng líu ríu, chỉ trỏ thảo luận.

Liễu Minh Nguyệt bị Ôn Dục Hân kéo tay chạy xuống chỗ đuôi thuyền nhìn xem, nhất thời hoan hô: “Là Hàn Vân ca ca và biểu ca bọn họ đó…” Đứng dậy hướng về người đứng trên chiếc thuyền nhỏ kia vẫy vẫy.

Từ khi bước vào hậu viện của Tam phòng Ôn gia, mấy ngày nay nàng chưa từng được gặp Tiết Hàn Vân, trong lòng hết sức nhớ nhung.

Ôn Dục Hân cũng cười sẵng giọng: “Đại ca, Nhị ca cũng thật là, hôm nay rõ ràng mở tiệc là vì ăn mừng bọn họ thi đỗ, bọn họ không ở trong nhà dự tiệc với trưởng bối, lại chạy ra sông hồ nháo, cũng không biết trở về có bị A ông trách cứ hay không?”

Ôn Dục Châu thì bỏ qua không nói, vì nàng ta đã sắp đính thân, còn Hà Tú Liên nhìn thấy thì hai mắt nhìn thẳng sáng rực như sao.

Từ khi nàng ta bước vào cửa Ôn gia, mẫu thân của Ôn Dục Châu quản nàng ta rất nghiêm, sợ vị đường chất nữ này ở bên cạnh mình làm ra chuyện sai quấy gì đó, không thể giao phó với người nhà của nàng ta, bởi vậy mấy năm nay mặc dù Hà Tú Liên ở Ôn gia ăn mặc hết sức đủ đầy, so với nhà nàng ta không biết tốt hơn bao nhiêu lần, nhưng lại không hoàn toàn tự do, ở trong viện lâu ngày, nào biết hôm nay có thể có cơ hội nhìn thấy nhiều thiếu niên tuấn kiệt như thế?

Chú thích:

[1]: Quan phụ việc, giúp việc thời xưa.