Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 44: May mắn




Tiết Hàn Vân và hai huynh đệ Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên có giao tình thâm hậu, nhưng đối với Ôn Hữu Xương chẳng qua chỉ là sơ giao.

Ôn Hữu Xương chưa bao giờ là người xã giao tốt, ngay cả khách nhân trong nhà mà hắn đưa về cũng vậy, ví dụ như Tư Mã Du, nay cũng bị hắn quăng cho Tiết Hàn Vân ứng phó, ngoại trừ phải cắn răng nhẫn nhịn, cảm thấy khó chịu đôi chút khi vị Thế tử điện hạ kia thỉnh thoảng sẽ biến thư phòng hắn thành ổ chó, còn lại vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn.

Ôn Thời rất giận thứ tử về chuyện này, một ngày nọ bắt hắn ở nhà, lôi hắn đến thư phòng hảo hảo chửi bới một trận, sau khi Ôn Hữu Xương nghe phụ thân nhà hắn thao thao bất tuyệt răn dạy một canh giờ, rót cho Ôn Đại gia chén trà, nói: “Thế tử điện hạ không phải đã có biểu muội phu chiêu đãi rồi sao?”

Gân xanh trên trán Ôn Thời nhảy lên bình bịch, cắn răng nén nhịn lắm mới không ra tay đánh hắn ngay tại chỗ: “… Lão gia tử chưa nói gì chắc chắn, làm sao trở thành biểu muội phu cho được? Còn đang khảo sát…” Hậu tri hậu giác nhớ lại, Tiết Hàn Vân cũng coi như là khách.

Nếu cửa hôn sự làm đúng, có lẽ con rể sẽ là hắn!

Ôn Thời đập nát chén trà nhỏ mà nhi tử đưa tới, phẩy tay áo bỏ đi.

Ông chưa từng ra làm quan, hai nhi tử dưới gối, bây giờ tuy Ôn Hữu Chính học hành không tệ, nhưng có hơi lớn tuổi một chút, thà rằng ra ruộng trao đổi cùng tá điền, hoặc là quản lý các cửa hàng của Tam phòng, cũng không thích khổ học ở thư phòng. Còn thứ tử này lúc trước ngay cả lão gia tử cũng khen ngợi là thông minh nhanh nhẹn, vốn tưởng rằng là đứa xuất chúng nhất trong số các huynh đệ Ôn gia, nhưng mà cũng rất chính xác, trí nhớ Ôn Hữu Xương quả thật rất tốt, xem qua là thuộc, nhưng càng lớn càng trở nên hoang dã, thích đi du lịch, lịch lãm khắp các nơi không ở nhà, hai ba năm mới về nhà một lần, hoặc là đóng cửa không ra ngoài, hoặc là dăm ba bữa không thấy bóng người, cũng không biết hắn đang bận những gì.

Hai nhi tử như vậy, nay đẩy chúng ra xã giao, không một đứa nào có thể nói chuyện được với Tiết Hàn Vân và Tư Mã Du.

Trái lại là hai nhi tử của Ôn Quân, chẳng những học hành rất giỏi, trên phương diện xã giao cũng không hề thua kém người ta, sớm đã gầy dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tiết Hàn Vân, đều là biểu huynh đệ, nay nhìn cũng có thể phân biệt được xa gần thân sơ.

Trong lòng Ôn Thời âm thầm lo lắng, quay đầu lập tức dặn dò Lâm thị, phải chiếu cố Liễu Minh Nguyệt nhiều hơn.

Phương pháp mà Lâm thị chiếu cố Liễu Minh Nguyệt đó là, dẫn nàng và Ôn Dục Quỳnh học tập châm tuyến nữ hồng, nhớ đến chuyện nàng tuổi nhỏ mất mẹ, mỗi khi cầm lấy tay nàng lúc nào cũng vừa ân cần dạy bảo vừa thông suốt quy củ, không thể so sánh được với việc Vạn thị dạy, phần lớn là dùng những tin đồn và chuyện xưa thú vị bất giác ảnh hưởng đến nàng. Lâm thị là một phụ nhân đứng đắn, vốn dĩ bà làm vậy cũng vì một mảnh từ tâm, nhưng ngặt nỗi Liễu Minh Nguyệt từ nhỏ đã được Liễu Hậu sủng đến tùy hứng, không thích nhất chính là bị nghiêm khắc dạy bảo như thế này, cho nên về sau, tiểu nha đầu này từ xa nhìn thấy bóng dáng của Đại cữu mẫu, đã sớm chuồn đi mất dạng.

Nàng hoặc là ra vào thư phòng ở tiền viện của lão gia tử hoặc là thư phòng của Ôn Hữu Xương, nhưng Lâm thị thì lại không thể đến thư phòng của Ôn lão gia tử lôi ra nàng ra, còn có sự phó thác của phu quân Ôn Thời, áp lực trong lòng bà rất lớn.

Ngược lại là Ôn lão phu nhân thấy được thói quen của tiểu ngoại tôn nữ về sau, lộ ra bản tính hoạt bát, trong lòng rất là vui mừng. Sau khi Liễu Minh Nguyệt tự tay may cho Ôn lão gia tử hà bao, không đến mấy ngày sau, liền tự tay làm một cái đai buộc đầu tặng cho bà, lão phu nhân cười đến toe toét, lại dặn Lâm thị: “Chắc là bình thường ở Tướng phủ con bé cũng đi lại trong nhà như vậy, trước tiên tạm bỏ qua một ít quy củ trong nhà chúng ta đi, để con bé tùy ý vui chơi cho tận hứng. Không thể để con bé nghìn dặm xa xôi tới đây, còn bắt ép nó không được vui vẻ…”

Lâm thị làm sao còn dám quản Liễu Minh Nguyệt?

Mặc dù mỗi ngày Ôn Dục Quỳnh đều đi theo Lâm thị học quy củ, nhưng đối với vị biểu tỷ này, cũng là mười hai vạn phần hâm mộ.

Liễu Minh Nguyệt không biết là bởi vì mình, đã lật đổ toàn bộ quy củ của hậu viện Tam phòng Ôn gia, bây giờ nàng đang đọc du ký do Ôn Hữu Xương viết một cách hết sức cao hứng, mỗi khi đọc đến chỗ khó hiểu hoặc là vui mừng, nhất định sẽ chạy tới sân viện của Ôn Hữu Xương tìm hắn hỏi cho thật cặn kẽ.

May mắn trí nhớ của Ôn Hữu Xương tốt hơn người bình thường rất nhiều, dưới sự truy vấn của nàng mà vắt óc tìm mưu kế, vậy mà lại có thể thành thạo trả lời.

Từ đó Liễu Minh Nguyệt cảm thấy vị Nhị biểu huynh này quả là có đại tài!

Bị Tiết Hàn Vân chặn ở trước cửa thư phòng của Ôn lão gia tử, phản ứng đầu tiên của nàng là bị kích động nhào tới khoe khoang: “Hàn Vân ca ca, Nhị biểu huynh quá lợi hại!” Giống hệt như tiểu hài tử tìm được món đồ chơi yêu thích, nhất định phải chia sẻ với người thân cận cảm xúc vui sướng một phen.

Trong lòng Tiết Hàn Vân đột nhiên đến gần lằn ranh cảnh giác, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Không biết Nhị biểu huynh làm thế nào để Nguyệt Nhi khen ngợi như vậy?” Phải biết nguyên nhân mới có thể bách chiến bách thắng.

Liễu Minh Nguyệt cẩn thận đưa lên du ký do Ôn Hữu Xương viết, hai mắt sáng lấp lánh, mang theo ý dò xét: “Hàn Vân ca ca, chúng ta… Có thể đến những nơi này chơi được không?”

Tiết Hàn Vân nhận lấy quyển du ký, ban đầu chẳng qua cũng chỉ lật tới lật lui vài trang, nhưng sau khi lướt sơ qua nội dung của hai trang du ký thì thần sắc lập tức trở nên ngưng trọng.

Ôn Hữu Xương chẳng qua chỉ là một thư sinh bình thường, thậm chí đối với việc cầu công danh hắn cũng không thấy hứng thú, mà chỉ cảm thấy hứng thú đối với việc đi khắp nơi lịch lãm, làm quen với các loại tạp học… Nhưng Tiết Hàn Vân xuất từ nhà quân nhân thế gia, biết rõ những bản đồ địa hình và phong tục văn hóa của con người, sự biến đổi thời tiết có tác dụng quyết định thắng bại trong chiến tranh như thế nào.

Trong lòng Tiết Hàn Vân rất kinh ngạc: rốt cuộc Ôn Hữu Xương có biết tầm quan trọng của quyển du ký mà hắn đang viết hay không?

Du ký của Ôn Hữu Xương được viết dựa trên sở thích và cảm thụ cá nhân hắn khi hắn tự mình trải nghiệm, được kết hợp với kinh nghiệm của dân chúng địa phương mà hắn đã thăm hỏi, mỗi một nơi mà hắn đặt chân đến, đều vẽ lại bản đồ địa hình, phong tục tập quán, biến hóa thời tiết cộng với văn hóa ẩm thực truyền thống của nơi đó, ngoài ra còn có ca dao dân ca, những mẩu chuyện ngắn, lời nói đùa thú vị hoặc truyền thuyết, đọc vào rất có hứng thú, hận không thể khiến cho người ta kể hết kinh nghiệm của bản thân.

Đối vị Nhị biểu huynh này, bây giờ Tiết Hàn Vân không chỉ thấy cảnh giác đơn giản như vậy.

Hắn không đáp hỏi lại: “Nguyệt Nhi muốn đi lịch lãm khắp nơi ư?”

Liễu Minh Nguyệt hưng phấn gật đầu: “Vốn dĩ không nghĩ tới nhiều như vậy, nhưng sau khi xem quyển du ký của Nhị biểu huynh xong, hận không thể lập tức xuất phát ngay bây giờ, cũng đi xem vạn dặm giang sơn của Đại Khải…”

Tiết Hàn Vân trấn an sờ sờ đầu của nàng: “Tương lai…” Tương lai có cơ hội đi lịch lãm khắp nơi hay không, hắn cũng không biết.

Đối mặt với nụ cười hồn nhiên ngây thơ như vậy, trong lòng hắn bỗn thấy rất do dự, nặng nề nói không nên lời.

Từ một khắc khi thành phá gia vong kia đã bắt đầu, trên lưng hắn chẳng những gánh lấy mục tiêu phải sống sót, mà còn có lòng tin tương lai phải trở lại biên cương, bảo vệ an bình một cõi. Nhưng mà, nay đối mặt với gương mặt cười như hoa nở mùa xuân, bỗng nhiên hắn thấy mình nói không nên lời.

Ngoại trừ lòng tin ấy, hắn còn có lòng tham muốn bảo vệ chăm sóc cho nàng lớn lên.

Nhưng mà, nàng là ái nữ độc nhất của phủ Tướng quốc, từ nhỏ cành vàng lá ngọc lớn lên, làm sao chịu được khổ cực?

Liễu Minh Nguyệt không biết Tiết Hàn Vân đăm chiêu suy nghĩ, thấy cả người hắn bỗng nhiên thần sắc thay đổi, tim đập mạnh và loạn nhịp, hình như chất chứa rất nhiều do dự, nhớ ra bọn họ đến đây là để bái phỏng một nhà ngoại tổ, nếu tùy tiện đi xa như vậy, chỉ sợ ngoại tổ cũng khó ăn khó nói với A Đa nơi đó, cho nên kéo kéo tay áo Tiết Hàn Vân an ủi: “Hàn Vân ca ca, muội chỉ nói như vậy thôi, bây giờ không thể đi chơi, sau này… Luôn có cơ hội mà, phải không?”

Hai mắt Tiết Hàn Vân sáng ngời: cuộc đời này… Dù sao cũng sẽ có cơ hội, đúng không?

Nhiều năm sau nhớ lại, Tiết Hàn Vân cảm thấy may mắn sâu sắc vì lần này hắn đã đến Giang Bắc.

Lúc đó chẳng qua hắn chỉ trịnh trọng hứa hẹn với Liễu Minh Nguyệt: “Sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn muội đi thăm thú khắp nơi…”

Liễu Minh Nguyệt thấy hắn đáp ứng, lập tức hết sức cao hứng, nhớ lại mấy ngày nay chỉ lòng vòng ở trong nhà chưa từng đi ra ngoài, thỉnh thoảng được nhóm biểu tỷ muội Đại phòng mời đi chơi, cũng không thấy thú vị bao nhiêu, thật vất vả mới gặp được Tiết Hàn Vân có rảnh để ý nàng, lập tức níu lấy hắn không cho đi, quay đầu mưu tính, tạm thời cất quyển du ký của Ôn Hữu Xương ở trên giá sách trong thư phòng của Ôn lão gia tử, sau đó lôi kéo Tiết Hàn Vân ra bên ngoài chơi, sai Hạ Huệ đến chỗ Ôn lão phu nhân bẩm báo một tiếng.

Tiết Hàn Vân biết mấy ngày nay đã lơ là nàng, trong lòng hổ thẹn, dứt khoát đồng ý dẫn nàng ra ngoài chơi. Nào biết vừa ra đến trước cửa lại gặp Tư Mã Du vừa từ bên ngoài trở về.

Tư Mã Du thấy bọn họ muốn đi chơi, đâu chịu bỏ qua cơ hội náo nhiệt như vậy?

Tuy Liễu Minh Nguyệt biết vị này chính là Thế tử Thục vương, nhưng đối với việc hắn quấn lấy Tiết Hàn Vân cả ngày vẫn rất phê bình kín đáo, nếu không phải đối phương là nam tử, nàng đã sớm xách sọt đập hắn rồi. Nể mặt hắn là nam tử, nàng mới gắng chịu đựng. Nghe hắn sống chết đòi theo, nàng nhìn Tiết Hàn Vân thăm dò một lát rồi trừng mắt liếc hắn: “Thế tử điện hạ thiếu cái gì, đến lúc đó ta và Hàn Vân ca ca sẽ mua về cho ngài.”

Tư Mã Du cũng là người có tính tình bộp chộp bá đạo, chưa thông suốt tình yêu nam nữ, chuyện mà người khác không cho hắn làm, hắn càng muốn làm cho bằng được. Lúc mới quen biết Ôn Hữu Xương cũng vậy, hắn sống chết quấn quít lấy y, Ôn Hữu Xương không lay chuyển được, hắn hỏi danh tính, Ôn Hữu Xương thuận miệng nói đại: “Tại hạ Lục Tam.” Hắn liền thuận miệng gọi người ta là “A tam”, cho đến khi bước vào nội trạch của Ôn gia cũng không chịu sửa lại.

Mấy chục năm từ đó về sau, chỉ cần nghe hắn kêu là “A Tam”, nghĩ cũng không cần nghĩ, đương nhiên là kêu Ôn Hữu Xương rồi.

Bởi thế Ôn Hữu Xương vì chuyện này mà hối hận mấy chục năm, biết vậy lúc trước đã chẳng bịa ra cái tên ấy làm gì.

Từ phương diện nào đó mà nói, Tư Mã Du là người trời sinh cố chấp, hắn nhận định Tiết Hàn Vân là kỳ phùng địch thủ với hắn, đối xử với Tiết Hàn Vân như tri kỷ, hận không thể ngày đêm luận bàn, làm sao biết cách xem xét sắc mặt của người ta, dành ra chút thời gian riêng tư để Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân ở cùng một chỗ?

Tư Mã Du mặt không đổi sắc: “Chẳng qua ta chỉ tùy tiện ra ngoài đi dạo thôi.”

Lông mi Liễu Minh Nguyệt dựng thẳng lên, bắt đầu nổi bão: “Chẳng phải ngài vừa mới từ bên ngoài trở về sao?” Người này sao không biết nhìn sắc mặt của người khác chút nào hết vậy… Hồn nhiên quên mất chính bản thân nàng cũng có loại tật xấu y hệt như vậy, tuy rằng bây giờ đã có sự thay đổi.

Chắc là… Hài tử được người nhà nâng niu yêu chiều từ nhỏ đều có tật xấu như vậy, không biết cách nhìn sắc mặt người khác mà cư xử.

“Nhân tiện cùng Tiết huynh ra ngoài mua một ít sách về.”

Tư Mã Du tự nhận thấy lý do này vô cùng chính đáng, bởi vì hai ngày trước Tiết Hàn Vân đã đồng ý với hắn.

Tiết Hàn Vân: “…”

Bên cạnh hắn mỗi bên một người, hai người đều vùng lên bực bội hoàn toàn không để ý đến người quyết định ở giữa là hắn, cũng không cố kỵ người ngoài, mỗi người một bên lôi kéo cánh tay Tiết Hàn Vân đi ra ngoài, khiến nhóm nha hoàn gã sai vặt thiếp thân đi theo ba người quay mặt nhìn nhau, không biết làm sao cho phải.

Cũng may, Lâm thị biết bọn họ muốn ra ngoài, lập tức sai nha hoàn tới hỏi, là muốn ngồi xe hay muốn ngồi thuyền, vừa vặn giải vây thay Tiết Hàn Vân.

“Ngồi thuyền!”

“Ngồi xe!”

Ai biết vừa nghe nha hoàn hỏi xong, Tư Mã Du và Liễu Minh Nguyệt lại bắt đầu nổi lên tranh chấp. Cuối cùng vẫn là do Tiết Hàn Vân sờ sờ đầu Liễu Minh Nguyệt trấn an, xoay người tiện tay lại sờ soạng trên đầu Tư Mã Du một lát, khuyên nhủ: “Hay là ngồi thuyền được không?” Tựa như khuyên giải an ủi hai tiểu hài tử không hiểu chuyện.

Trong kinh rất ít khi có cơ hội ngồi thuyền dạo chơi, cho dù có, cũng không thuận tiện bằng ở Giang Bắc, Liễu Minh Nguyệt đã cố ý muốn ngồi thuyền, Tiết Hàn Vân đương nhiên sẽ nghiêng về phía nàng.

Ai biết việc Tiết Hàn Vân thuận tay sờ soạng một phen, lại chọc cho Thế tử Thục vương bùng nổ.

Tư Mã Du thấy mình bị đối xử như tiểu hài tử, mấy ngày nay hắn luôn xem Tiết Hàn Vân như đối thủ mà tự cho mình và Tiết Hàn Vân là bằng trang phải lứa, nay lại bị đối xử như vậy, chỉ cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu chiến từ trước đến nay chưa từng có, chân mày xoắn chặt, lập tức hạ thư khiêu chiến ngay tại chỗ.

Tiết Hàn Vân thấy Tư Mã Du nghiêm túc hạ thư khiêu chiến, đau đầu hận không thể chặt móng vuốt kia của mình ngay tại chỗ… Đây là kết quả của việc sờ lung tung nha!

Hắn không có huynh đệ ruột thịt, nhóm sư huynh đệ đồng môn cũng không có vị nào cố chấp đáng yêu như vị Thế tử Thục vương này, vài vị kia toàn là chủ nhân gió chiều nào theo chiều ấy, vừa thấy hắn giơ quyền lập tức sẽ kêu cứu hết sức thê lương, giống như bị hắn hành hung tàn nhẫn vậy, nhưng còn vị  Thế tử Thục vương đây thì rất kiên cường, cho dù bị hắn xem như hình nhân bao cát đem ra luyện võ, bị đánh bầm dập một trận cũng không rên một tiếng, còn có thể suy nghĩ được cách vãn hồi kết cục thất bại.

Tiết Hàn Vân khuyên can mãi, Tư Mã Du mới bất đắc dĩ nhận ra, không nên liều chết lấy luận võ đến rửa sạch khinh bỉ của Tiết Hàn Vân đối với mình. Cuối cùng bị một câu của Liễu Minh Nguyệt đánh nát suy nghĩ trong đầu: “Chẳng lẽ Thế tử điện hạ là tiểu hài tử, không phân biệt hoàn cảnh tình huống lúc nào cũng muốn lôi kéo người ta đánh nhau?”

Tư Mã Du hận nhất người ta nói hắn nhỏ, cuối cùng trưng khuôn mặt thối cùng hai người Tiết Liễu đi từ cửa sau Ôn gia ra bến tàu ngồi thuyền nhỏ dạo chơi.