Tương Kiến Hoan

Quyển 2 - Chương 53: Ôn chuyện




Đoạn Lĩnh dựa vào trên bàn, các cô nương nhìn y một hồi, y lại khoát khoát tay thành khẩn nói: “Thỉnh các tỷ tỷ về đi, để tiểu đệ nghỉ ngơi một lát.”

Có người đi ra ngoài gọi tú bà, lát sau liền có một nữ nhân trung niên phấn son tươi đẹp bước vào, nói: “Công tử, các cô nương chỉ là bồi rượu.”

“Không cần.” Đoạn Lĩnh nói, “Tiền vẫn sẽ thanh toán, ma ma nói bao nhiêu thì là bao nhiêu, cứ tìm vị khách quan sát vách là được.”

Con ngươi của tú bà đảo một vòng như là lĩnh ngộ cái gì đó, lại không lên tiếng dò hỏi, dù sao cũng không tiện để khách nhân lạnh lẽo, liền nói với Đoạn Lĩnh: “Vậy thì gọi một cầm nhi[1] tới, vừa có thể giúp khách quan giải buồn, vừa thuận tiện nghe phân phó.”

Đoạn Lĩnh nghĩ nghĩ cảm thấy vẫn là có thể liền gật đầu, tú bà liền đi ra ngoài thông truyền, lát sau lại có một tiểu quan bước vào.

Đoạn Lĩnh: “…”

Tiểu quan môi hồng răng trắng, thập phần ôn nhu, rụt rè ngồi vào bên cạnh Đoạn Lĩnh dò hỏi: “Để tiểu nhân giúp công tử xoa bóp được chứ?”

Đoạn Lĩnh xua tay, nói: “Ngươi cũng đi ra ngoài, ta không cần.”

Tiểu quan sửng sờ một chút, Đoạn Lĩnh lại nghĩ nếu người đã tới thì cứ lưu lại thôi, miễn cho càng thêm phiền phức, liền sửa lời: “Thôi, như vậy cũng được, ngươi trước cứ lưu lại, đừng để người khác tiến đến.”

Tiểu quan liền đứng bên cạnh Đoạn Lĩnh, rót rượu dâng đên môi, Đoạn Lĩnh lại nói: “Ta không uống rượu.”

Đoạn Lĩnh chính là sợ say rượu nói mớ dẫn tới họa sát thân, vì vậy cự tuyệt dùng rượu, tiểu quan thấy vậy cũng chỉ đánh gắp thức ăn đút cho Đoạn Lĩnh. Trong lòng Đoạn Lĩnh sấm chớp từng trận, thế nhưng cảm thấy tiểu qan này cũng không đáng ghét, mọi người đều là người khổ mệnh, liền gật đầu khích lệ đối phương vài câu: “Bộ dạng của ngươi rất đẹp.”

“Công tử mới là tuấn tú đẹp mắt.” Tiểu quan cười nói.

“Người lớn lên xinh đẹp.” Đoạn Lĩnh rất có cảm xúc nói, “Luôn luôn chiếm chút tiện nghi. Trong mắt bọn họ thế gian này chính là yên ổn hơn không ít, bởi vì người bình thường khi thấy bọn họ đều sẽ mỉm cười.”

Tiểu quan không ngờ rằng Đoạn Lĩnh sẽ đột nhiên cảm khái một câu như vậy, chỉ đành lúng túng cười cười.

“Ngươi ngồi đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Không cần hầu hạ đâu.” Nói xong liền tiện tay chỉ về phía bên kia bàn, tiểu quan chỉ đành an phận ngồi xuống.

Đoạn Lĩnh lại nói: “Tiền thưởng hẳn là không ít, ngươi cứ coi như nghỉ ngơi một chút.”

Tiểu quan ngồi một lát, không ngờ đến khí tràng của Đoạn Lĩnh còn quá mạnh mẽ, một chút biện pháp cũng không có, lát sau lại nói: “Công tử thích ăn cái gì? Tiểu nhân đến trù phòng gọi bọn họ mang lên cho ngài.”

“Hoành thánh.” Đoạn Lĩnh đáp, “Chỉ là vừa ăn xong, ngươi đi lấy chút nước quả là được rồi.”

Tiểu quan cúi người rời đi, lại nghe thanh âm của tú bà ở bên ngoài hỏi vài câu, Đoạn Lĩnh chỉ nghe được loáng thoáng mấy chữ “Không thích” rồi người kia liền lui ra. Y chỉ thầm khấn vái thiên địa, đừng để thêm người đến quấy rầy y mới tốt.

Đoạn Lĩnh dựa vào ghế, nhìn thấy trên bàn có quả nho, thứ này đúng là cực kỳ quý hiếm liền ăn vài viên, chua chua ngọt ngọt, càng ăn càng thích, liền ôm lấy đĩa bắt đầu ăn, đồng thời còn tự hỏi lý tưởng nhân sinh của mình. Suốt thời gian qua, có quá nhiều chuyện ập đến khiến y cũng không biết nên làm gì, hôm nay thong thả lại có thể nghĩ ra rất nhiều chuyện, tựa như việc ‘tác hợp một cọc nhân duyên’ mà Mục Khoáng Đạt và Trương Sính đã nói tối qua.

Mồng sáu tháng chạp năm nay y cũng đã tròn mười sáu rồi, nếu phụ thân còn sống nhất định sẽ vì y lựa chọn thê tử, thế nhưng y lại không nghĩ đến chuyện này, hết thảy đều rất xa xôi, hoặc giả y cũng nên cân nhắc giống như vị “Thái tử” kia, tìm một đại gia tộc liên hôn? Từ mùa xuân năm nay, trong cơ thể y đã bắt đầu nảy lên một cổ dục vọng cần phải phát tiết, thế nhưng có lẽ là do còn lo toan nhiều chuyện khác, nên cũng không cảm thấy cấp bách lắm.

Ngẫm lại một chút, những cảm giác này bắt đầu xuất hiện từ lúc nào đâu? Có lẽ là khi vừa đến Tây Xuyên, sau khi bị Lang Tuấn Hiệp hạ độc thì bắt đầu nhận ra đi. Chỉ là cũng sau lần đó, cổ họng của y vẫn luôn có chút trầm khàn, không thể khôi phục lại.

Ngơ ngẩn một lát, Đoạn Lĩnh chợt nghĩ, nếu vậy y muốn tìm một thê tử như thế nào đâu? Sinh ra đứa con lại như thế nào?

Đoạn Lĩnh cảm giác mình không đảm đương được một người cha tốt, y vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nếu không thể mang đến hạnh phúc cho hài tử, như vậy vĩnh viễn đừng nên sinh ra. Ngay cả mạng sống của y còn mơ hồ nguy hiểm, làm sao có thể liên lụy đứa trẻ đâu? Nhưng lại tỉ mỉ nhớ đến, phụ thân năm đó cũng là lưu lạc khắp nơi, thậm chí y ra đời suốt mười ba năm cũng chưa từng nhìn thấy mặt hắn… thế nhưng khi nghĩ đến, Đoạn Lĩnh vẫn rất quyến luyến phụ thân.

Chỉ là cái loại vị đắng này chỉ một mình y chịu là đủ rồi, trừ phi y có thể trở về đúng thân phận của mình mới bắt đầu lo lắng chuyện thành hôn, chỉ là… cái mục tiêu này có thể cả đời cũng không đạt thành được. Cho dù ngày nào đó, liệt tổ liệt tông Đại Trần phù hộ để y ngồi lên ngai vàng, thế nhưng chỉ nhìn nội bộ triều đình lục đục lợi hại như vậy, làm hài tử của y cũng không có được bao nhiêu hạnh phúc.

Không bằng làm một người bình thường…

Đoạn Lĩnh thả hồn theo tiếng ti trúc từ bên ngoài vọng đến, trằn trọc trước sau, đột nhiên lại có người gõ cửa, trực tiếp bước vào.

“Đương gia phái tiểu nhân đến hầu hạ công tử.” Một thanh âm nam tử hùng hậu cất lên.

Người tới là một nam nhân vạm vỡ, thể hinh cao ngất, khôi ngô cường tráng, mặc một cái áo ngắn thả vạt để hở cơ ngực, trong tay còn bưng mâm đựng thức ăn, một cước đá cửa đóng kín lại.

Đoạn Lĩnh liền phun cả ngụm trà trong miệng ra.

“Công tử?” Tráng hán tiến đến vỗ lưng cho y, lại muốn đút nho vào miệng y.

“Ngươi ngồi đó cho ta!” Đoạn Lĩnh lập tức nói, “Không được cử động!”

Tráng hán kia cơ thể to lớn, da màu đồng cổ, mặt mày tục tằng khổng võ hữu lực, rất có sức hấp dẫn của nam tử oai hùng, cứng đờ mỉm cười với Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh quả thực đã giận đến nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên, dùng tay đỡ trán không biết nói gì.

Nam tử này không biết là từ nơi nào tìm tới, nhìn bộ dạng hẳn là không phải tiểu quan trong nội viện Quần phương các, hơn phân nửa là tay chân côn đồ lâm thời mời đến, vừa vặn đưa đến cho y.

“Công tử bộ dạng rất tuấn tú, tiểu nhân hát cho ngài nghe một khúc đi?” Tráng hán kia nói.

Đoạn Lĩnh lập tức lên tiếng: “Huynh đệ, không cần phiền phức, người chỉ cần ngồi là được.”

Tráng hán thức thời gật đầu, lại hỏi: “Công tử là người nơi nào?”

Đoạn Lĩnh: “…”

Tráng hán nói: “Đương gia của Quần Phương viện dùng tiền gọi tiểu nhân đến đây, công tử dù sao cũng nên sai phái tiểu nhân làm chút gì đó chứ. Ban đầu tiểu nhân cũng không nghĩ đến, bất quá người cũng quá tuấn tú rồi…”

“Uống rượu đi.” Đoạn Lĩnh nghĩ thầm mọi người cũng đều không dễ dàng, liền dùng trà thay rượu, ý bảo hắn chỉ cần uống rượu là được. Thế nhưng tráng hán kia thật ra lại rất mừng rỡ, không ngừng ăn uống, đến khi đã no bụng liền nói với Đoạn Lĩnh: “Đội ơn thiếu gia thưởng cơm, nếu đã ăn no, vậy…”

“Ngươi ngồi đó cho ta!” Đoạn Lĩnh rốt cục không thể nhịn được nữa.

Tráng hán liền chỉ đành quy củ ngồi yên.

Một lát sau, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, Đoạn Lĩnh cũng sắp bị phiền đến điên rồi, kêu khổ nói: “Là ai nữa?”

“Ta.” Vũ Độc lên tiếng, tiện đã đẩy cửa tiến vào, vừa thấy trong phòng còn có một tráng hán đang ngồi đối đối diện với Đoạn Lĩnh thì “…”

Đoạn Lĩnh: “…”

“Làm cái gì vậy?” Biểu tình của Vũ Độc cực kỳ đặc sắc.

Tráng hán kia vừa muốn giải thích Đoạn Lĩnh liền phất tay ngăn cản, thật sợ càng bôi càng đen. Y nói với tráng hán: “Ngươi ra ngoài đi.”

Người nọ rốt cuộc cũng rời đi, chỉ còn lại Vũ Độc và Đoạn Lĩnh trong phòng, Đoạn Lĩnh lại mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn Vũ Độc.

“Sao ngươi lại tới đây?”

“Có người đến chỗ ta hỏi.” Vũ Độc thuận miệng nói, “Vị công tử sát vách nam không thích nhữ cũng không thích, phải làm sao bây giờ? Vì vậy ta đành phải tự mình đến đây hâu fhạ.”

Đoạn Lĩnh bỗng nhiên buồn cười, Vũ Độc thì lại dở khóc dở cười nhìn y, hỏi: “Ngươi không phải cũng giống như Mục Khánh chứ, có… bệnh không tiện nói?”

“A?” Đoạn Lĩnh vẻ mặt mờ mịt, hỏi, “Cái gì là bệnh không tiện nói?”

“Mà thôi mà thôi.” Vũ Độc cũng lười nhiều lời cùng y, ngồi xuống cạnh bàn. Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Vị bằng hữu kia của ngươi vẫn chưa đến sao?”

“Vẫn chưa.” Vũ Độc nói, “Ta nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy nên quay về thôi.”

Đoạn Lĩnh hiểu được, tối nay Vũ Độc hẳn là phải làm ra một ít lựa chọn, hoặc là rời khỏi phủ Thừa tướng tìm đường khác mưu sinh, của là cứ ở lại như vậy. Mặc dù Đoạn Lĩnh thật sự mong muốn Vũ Độc không cần rời đi, bằng không tình cảnh của y càng trở nên khó khăn nguy hiểm, thế nhưng đây dù sao cũng là chuyện liên hệ đến tương lai của đối phương, vẫn phải để Vũ Độc tự nghĩ rõ ràng.

Hai người trầm mặc trong một lát, Đoạn Lĩnh nghiêng người sang gối vào vai Vũ Độc, Vũ Độc vẫn ngây ngô ngồi yên.

“Đi thôi.” Vũ Độc nói, “Về nhà.”

Đoạn Lĩnh thở dài một hơi, xem ra Vũ Độc vẫn định tiếp tục ở lại trong phủ Thừa tướng. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng người truyền đến: “Khách quan, bằng hữu của ngài đã tới, đang ở cách cách.”

“Đã như vậy ta liền đi gặp một chút.” Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh. “Ngươi ở đây chờ, cũng chỉ nói vài câu mà thôi.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, Vũ Độc liền đứng dậy rời đi.

Trong phòng chữ thiên, ánh đèn được chỉnh xuống thấp nhất, lúc Vũ Độc đẩy cửa bước vào, bên ngoài liền có người đóng cửa lại.

“Đã lâu không gặp, Vũ khanh.” Một thanh âm vang lên, “Mời ngồi.”

Dưới ánh đèn leo lét, Lang Tuấn Hiệp ngồi ở một bên rót rượu vào chung, Thái Diêm ngồi ở vị trí chủ vị nhìn thẳng vào Vũ Độc, mỉm cười gật đầu.

“Bái kiến Thái tử điện hạ.” Vũ Độc tiến lên một bước, đầu gối trái quỳ xuống hành lễ. Thái Diêm lại bước lên nâng Vũ Độc đứng dậy, chỉ là bàn tay của Thái Diêm vừa chạm vào Vũ Độc đã lập tức đứng lên, lui ra phía sau nửa bước.

Thái Diêm lần nữa làm một tư thế mời ngồi, Vũ Độc cũng không ngồi mà chỉ an tĩnh đứng đó.

“Thật sự vội vàng như vậy?” Lang Tuấn Hiệp thản nhiên nói.

Vũ Độc hít sâu một hơi, gật đầu, nói: “Có lời gì xin điện hạ cứ nói.”

“Ấn tượng sâu nhất của bổn cung với khanh là lúc ở Thượng kinh.” Thái Diêm nói, “Không nghĩ tới chỉ vừa nháy mắt đã nhiều năm như vậy. Vốn đêm thất tịch còn muốn mời hẹn khanh ra uống một chén rượu, tế anh linh của phụ thân, thế nhưng lại không đi được. Vì vậy mới hẹn sớm một chút.”

Vũ Độc đáp: “Năm đó mạo phạm điện hạ, tội thần đáng chết vạn lần. Vì người làm việc, Vũ Độc cũng chỉ là bất đắc dĩ.”

“Vì người làm việc, bổn cung tự nhiên sẽ không trách khanh.” Thái Diêm cười nói, “Vũ khanh dự định vẫn đứng nói chuyện với bổn cung như vậy sao?”

Lúc này Vũ Độc mới bước đến ngồi xuống bên cạnh.

“Chén rượu này, là cám ơn ngươi đã đoạt lại thi thể của phụ hoàng.”

Thái Diêm đợi đến khi Lang Tuấn Hiệp đã đặt chén rượu đến trước mặt Vũ Độc mới hướng hắn nâng chén, Vũ Độc nâng ly lên nhìn thoáng qua, nghĩ đến hắn dù thế nào cũng coi như là cao thủ dùng độc, đối phương hẳn là không đến mức múa rìu qua mắt thợ, ba người liền nâng chén lên uống cạn.

“Trong thời gian này, bước vẫn chưa đến tìm khanh.” Thái Diêm nói, “Cũng không phải không muốn, mà là không thể.”

Vũ Độc trầm mặc một lúc lâu, sau đó thoáng nhìn qua Lang Tuấn Hiệp, lại nhìn về phía Thái tử ‘Lý Vinh’, Thái Diêm còn nói: “Lúc phụ hoàng sinh tiền, duy chỉ có hai người từng đi theo bên cạnh, một là Ô Lạc Hầu Mục, còn lại chính là khanh. Sau khi hồi triều, ý niệm đầu tiên của bổn cung chính là gọi khanh vào cung, thế nhưng bên cạnh đã có Ô Lạc Hầu Mục, lại gọi khanh đến cũng là đại tài tiểu dụng, vì vậy mới có an bày khác. Nói như vậy, những ý tứ trong đó khanh hẳn đã hiểu, bổn cung cũng không muốn nói nhiều.”

Vũ Độc ngẩn ra, lại phảng phất như vừa hiểu được điều gì, ánh mắt hơi nheo lại.

Lang Tuấn Hiệp vẫn an tĩnh nhìn chén rượu trước mặt, tựa như dù có chuyện gì xảy ra y vẫn bất động như núi.

“Hôm nay lúc lâm triều, nhìn thấy tấu chương Mục tướng gia trình lên, bổn cung liền nghĩ, không thể kéo dài nữa.” Thái Diêm nói, “Tối nay tới gặp khanh, dù đối với khanh hay bổn cung mà nói đều là hành động mạo hiểm. Nhưng một khi việc dời đô được thông qua, nhân sự tất sẽ có biến động, bổn cung sợ nếu không báo cho khanh biết trước, hành động của khanh sẽ càng khó khăn hơn.”

Thái Diêm mong đợi nhìn Vũ Độc, phảng phất như muốn hắn đưa ra phản ứng gì, thế nhưng cả Lang Tuấn Hiệp và Vũ Độc đều ngồi yên như hai thứ bày trí bằng gỗ trong phòng, lặng lặng không nói.

“Vũ khanh, ngươi là nghĩ thế nào?” Thái Diêm ôn hòa vấn, “Không ngại nói một lời.”

Vũ Độc thở dài ra một hơi, nói: “Ngày đó điện hạ thịnh nộ, định tội hộ vệ tiên đế bất lực cho tội thần, tội thần vốn tưởng người thật sự muốn lấy đi cái mạng nhỏ này. Hôm nay nhớ đến, không khỏi hiểu ra một khúc mắt.”

Nói xong, Vũ Độc đi tới trước mặt Thái Diêm, quỳ cả hai gối xuống đất, nằm rạp người khấu đầu. Thái Diêm lại tiến lên đỡ dậy, lần này là chân tình ý thiết muốn hắn đứng dậy.

“Là bổn cung ủy khuất khanh.” Thái Diêm trong mắt hàm lệ, viền mắt đỏ lên.

“Sau khi dời đô về Giang Châu.” Thái Diêm nói, “Bổn cung dự định thiết lập một cái Ngự vệ ti, tên gọi là gì vẫn chưa nghĩ xong, nhất định phải có thể sử dụng, do người thân tín chưởng quản. Bổn cung nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy duy có khanh là người thích hợp.”

Vũ Độc lần nữa trầm mặc, Thái Diêm lại nói: “Theo suy nghĩ của bổn cung, Ngự vệ ti chi bằng sẽ được xây dựng trên cơ sở Ảnh đội trước đây của Đại Trần, làm một tổ chức tinh báo dò thám địch nhân, điều tra thế lực trong triều đình. Khanh hiện tại vẫn ở dưới trướng Mục tướng gia, y nhất định sẽ không nghi ngờ khanh..”

Vũ Độc hơi nhíu mày, Lang Tuấn Hiệp vẫn một mực quan sát thần sắc của hắn.

“Điện hạ…” Vũ Độc tựa như đang phải quyết định một việc rất gian nan.

“Không cần phải trả lời ngay lập tức.” Thái Diêm giơ tay lên cắt lời Vũ Độc. “Sau khi trở về khanh vẫn có thời gian suy nghĩ. Lần này bổn cung vốn muốn ban thưởng cho khanh, nhưng vàng bạc châu báu kia sợ sẽ làm nhục cả tấm lòng son của khanh đối với tiên đế, đối với Đại Trần….”

Nghe đến đây, viền mắt Vũ Độc đột nhiên đỏ lên, từ sau khi Lý Tiệm Hồng tử trận, Vũ Độc giết vào Thượng kinh đoạt lại di thể của Võ Liệt đế, lúc hồi triều Lý Diễn Thu liền giận dữ bắt giam hắn vào trong ngục. Mấy tháng sau, Ô Lạc Hầu Mục hộ vệ Thái tử trở về, Thái tử muốn phán tội chết cho hắn, vẫn là Mục Khoáng Đạt ra mặt lý luận mới có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của hắn.

Suốt thời gian qua, không người nào để ý đến hắn, cũng không có ai đồng tình hắn, cho đến tận hôm nay, cái gông xiềng nặng nề trên cổ hắn mới được một câu “cả tấm lòng son” kia gỡ xuống.

—————-

1/ Cầm nhi: Một kiểu thanh quan, bán nghệ không bán thân, đánh đàn mua vui trong thanh lâu.