Tướng Minh

Chương 101-2: Hai ta không ai nợ ai (2)




Lý Nhàn rút chủy thủ ra, gạt ngang một thanh đao đang chém tới, thuận thế đá một cước lên bụng của gã Bạch y nhân kia. Lực đá của một cước này lớn đến nỗi không ngờ trực tiếp chấn vỡ nát bấy các nội tạng ở trong bụng, tuyệt đối không chỉ là đơn giản vỡ nát mấy khúc ruột mà thôi.

Cúi gập người như con tôm, sau khi gã Bạch y nhân kia hự một tiếng văng về phía sau.

Lý Nhàn lắc mình qua bên trái tránh hoành đao vung tới, lại dùng chủy thủ chém xuống thanh đao đang vung tới phía bên phải, lại còn tranh thủ nói một câu với gã Bạch y nhân đang vung đao kia:
- Người một nhà! Có thể đừng ép ta đuổi tận giết tuyệt hay không?

Gã Bạch y nhân kia hơi sửng sốt, sau đó gầm lên giận dữ:
- Chết tiệt - ta "chơi" tổ tông nhà ngươi!

Lý Nhàn nhíu mày, vừa đón đỡ vừa rất nghiêm túc hỏi một câu:
- Ngươi khẳng định biết tổ tông ta là ai?

Đương nhiên không có trả lời, bởi vì chủy thủ đã cắt đứt yết hầu của người nọ. Máu tuôn ra ào ào như suối văng lên khắp người Lý Nhàn. Áo trắng của hắn hiện giờ đã bị máu bắn lên tung tóe hết sức tươi đẹp, nhìn từ xa thật giống như trên mặt đất tuyết trắng tinh có một bụi hoa mai đang đua nở vào ngày mồng tám tháng chạp.

Người nọ ôm cổ của mình ngã xuống, trong cổ họng phát ra thanh âm khanh khách có thể nghe rất rõ ràng. Máu không ngừng hiện ra từ trong kẽ hở các ngón tay, gã liều mạng hít không khí vào miệng lại phun ra từ yết hầu bị đứt, thế cho nên, máu ồ ạt chảy ra lần lượt nổi bọt cả lên.

Bởi vì ngay cả bắn tên cũng đã trở nên vô ích, cho nên bọn Bạch y nhân quyết định không ẩn nấp nữa, mười mấy người còn lại rút binh khí ra bổ về phía Lý Nhàn. Giờ này khắc này, trong suy nghĩ của bọn họ Lý Nhàn chính là kẻ thù số một. Nhiệm vụ dường như cũng trở nên không còn quan trọng, gã thiếu niên giết chết không ít đồng bọn của bọn họ mới là việc bọn họ nhất định phải hoàn thành. Bọn họ là kẻ săn thú kiêu ngạo ở rừng rậm trên đất tuyết Yên sơn, bọn họ lại trở thành đối tượng săn bắn của thiếu niên kia. Giết chết thiếu niên kia, không chỉ là bởi vì tức giận khi đồng bọn bị chết trận mà còn là nỗi nhục nhã bọn họ không thể nào chấp nhận.

Tuy rằng loại khuất nhục này đối với Lý Nhàn xem ra không đáng giá một xu.

Bọn họ không biết, thiếu niên kia trước đây từ năm mười bốn tuổi trong lúc bị đuổi giết đã dần dần hóa thành một kẻ săn thú, so với bọn họ thì đủ tư cách là kẻ săn thú hơn nhiều.

Từ lúc bốn tuổi, Lý Nhàn vốn không có để cho cuộc sống của mình lơi lỏng dù chỉ một ngày.

Từ lúc sáu tuổi, giết người đã không còn là một chuyện quá khó khăn khủng khiếp nữa.

Mà từ khi còn nằm trong tã lót, Lý Nhàn đã biết, giết chóc sẽ theo mình cả đời.

Trong khi con mồi trở nên mạnh mẽ hơn thì mối quan hệ giữa thợ săn và con mồi có lẽ trong lúc vô ý đã chuyển đổi.

Đối với giết người, Lý Nhàn không có chướng ngại tâm lý gì. Đương nhiên, hắn cũng không hiếu sát. Đối với hắn, giết người chính là chuyện bình thường giống như những nhu cầu thiết yếu vậy. Hắn không kháng cự, là vì có đôi khi giết người tựa như có nước tiểu sẽ phải thải ra vậy, nước tiểu chứa đầy sẽ bài xuất đi, kẻ địch đến dĩ nhiên là phải giết. Nói như vậy mặc dù có chút thô thiển, nhưng chính là cái đạo lý này, rất đỗi bình thường. Nhưng hắn không hiếu sát cũng là vì cái đạo lý ấy, không ai lại nghiện đi tiểu, không có nước tiểu ai lại đi rỗi hơi mỗi ngày mỗi lúc đều phải ép cho ra chứ.

Khi đám người Lạc Phó gia nhập chiến đoàn, Lý Nhàn ban đầu có chút khẩn trương giờ cục diện đã hoàn toàn thay đổi. Bảy tám gã Huyết kỵ và Thiết Phật dũng mãnh, luận về kỹ xảo giết người tuyệt đối mạnh hơn so với các Bạch y nhân thám báo này. Dũng mãnh nhất thiên hạ là Mã tặc Thiết Phù Đồ, tinh nhuệ nhất khắp thiên hạ là Kỵ binh huyết kỵ, có thể còn sống sót mười tám người, sẽ hùng mạnh đến mức nào?

Mười mấy thám báo còn sót lại tuy rằng nhân số vẫn còn chiếm ưu thế, nhưng loại ưu thế này nếu đấu đơn độc sức chiến đấu trước mắt tuyệt đối sẽ yếu hơn nhiều giống như một tầng cửa sổ bị gió thổi hai mươi năm, không thủng thì cũng sẽ rách nát.

Sau khi chém ngã lăn mười mấy gã thám báo trước mặt mọi người, nhưng không có ai hoan hô thắng lợi. Người Huyết kỵ giống với người Thiết Phật, giết người đối với bọn họ mà nói cũng thường như ăn cơm. Ngược lại, bọn họ đối với mấy gã thám báo này có chút tôn trọng, nghĩ đến... người chiến đấu cuối cùng cũng không hề lui ra phía sau một bước.

- Đáng tiếc.

Lý Nhàn thở dài, chậm rãi đi qua nhặt hắc đao, nhìn lướt qua khắp cả tử thi, phát ra một tiếng thở dài tràn đầy tiếc nuối.

Lạc Phó gật đầu nói:
- Quả thật đáng tiếc, bọn họ không nên chết ở chỗ này.

Đông Phương Liệt Hỏa ừ một tiếng, vuốt mắt một gã Bạch y nhân thám báo, nói:
- Giết bọn chúng, ta không có cảm giác sảng khoái chút nào.

Lý Nhàn gật đầu nói:
- Chỉ sợ bọn họ cũng giống nhau, sẽ tiếc nuối chết ở chỗ này.

Lý Nhàn chỉ chỉ phương hướng Trường Thành:
- Bọn họ nên chết ở nơi đấy.

Đang nói, bỗng nhiên xảy ra biến cố!

Một bóng trắng mạnh mẽ từ trên chạc cây nhảy xuống, một đao đâm về A Sử Na Đóa Đóa vẫn còn đang hôn mê!

Lý Nhàn một bước nhảy nhanh tới, che ở trước người A Sử Na Đóa Đóa. Đao quang của hắn bất chợt đẩy ra, quét một cái rạch nát lồng ngực của gã Bạch y nhân kia. Mà người nọ không ngờ lại cười hì hì, cũng không tiếp tục nhằm vào A Sử Na Đóa Đóa mà là chủ động chịu đựng trúng một đao, lập tức hai tay ôm lấy Lý Nhàn.

Đúng lúc ấy, một bóng trắng khác từ trên mặt đất mạnh mẽ nhảy dựng lên một đao đâm về cổ họng Lý Nhàn! Bọn họ cùng đợi, cùng quan sát, biết Lý Nhàn chắc chắn có giáp mềm hộ thể cho nên lựa chọn cổ họng là nơi yếu ớt nhất!

Phập! Hoành đao dễ dàng đâm xuyên qua thân thể, máu, từ từ chảy xuống.

Lý Nhàn lập tức mở to hai mắt, ngay sau đó, một tiếng rít gào giận dữ không cam lòng vang lên trong rừng rậm.

A!

Như mãnh hổ phẫn nộ gầm lên, làm vỡ nát toàn bộ thế giới.

Nhảy lên cản một đao thay Lý Nhàn chính là Vô Loan.

Trái tim của thiếu nữ bị hoành đao đâm thủng, đao lạnh lùng, tâm lạnh lùng.

Nàng từ từ ngã xuống, ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Lý Nhàn, trong ánh mắt lộ ra quật cường tự hào và thoải mái, nàng hé miệng, máu chảy như suối.

- Hai ta không ai nợ ai!

Âm thanh cuối cùng này ở lại nhân thế, chậm rãi quanh quẩn trên tuyết sơn, trong rừng rậm, dưới hoành đao.

Lý Nhàn ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng giận dữ, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng dữ tợn. Giờ khắc này, bộ dáng của hắn khủng bố đến cực điểm. Tóc đen bay tán loạn, áo trắng nhuộm đầy máu phất phơ trong gió. Lúc này đây Lý Nhàn như điên như dại, chẳng khác nào quỷ dữ từ cõi U minh cất bước đến phàm trần. Sau một tiếng thét lên giận dữ, sắc mặt của hắn âm trầm đến mức dọa người.

Hắn nhìn thân mình mềm nhũn của Vô Loan ngã xuống, ánh mắt lạnh như băng chẳng khác nào tảng băng ở Bắc cực qua mấy vạn năm cũng không hề thay đổi.

Gã Bạch y thám báo bị vỡ ngực nọ nhìn đến ánh mắt lúc này của Lý Nhàn, nhịp tim chợt dừng lại. Lúc này đây, gã thậm chí không hề cảm nhận được sự đau đớn ở trên ngực. Hai tay gã vốn đang ôm chặt thân hình Lý Nhàn bởi vì quá sợ hãi mà run rẩy, lần đầu tiên, gã cảm giác kẻ thù mình đang đối mặt không phải là người mà là một tử thần không thể nào thắng nổi. Hơi thở trên người Lý Nhàn lạnh như băng khiến cho gã có ảo giác máu chảy trong người mình cũng đã bị đông cứng.