Tướng Minh

Chương 151: Đường về (4)




- Dựa theo số lượng lương thực hiện tại đội ngũ đi chưa đến Mã Tí Thủy sẽ đói mà gục ngã hết. Yến tướng quân, ngài xem có nghĩ được biện pháp gì hay không?

Độc Cô Chân đi phía sau Lý Nhàn thấp giọng nói.

Những lời nói trước đó của Lý Nhàn làm gã mơ hồ đoán được gì đó. Lời nói của Lý Nhàn bề ngoài không nhận ra được gì nhưng bên trong đầy cảm xúc phẫn nộ kích động, nhưng Độc Cô Chân xuất thân thế gia thấy nhiều âm mưu quỷ kế vẫn lập tức từ trong đó ngửi được một tia mùi vị khác thường. Theo gã thấy, Lời nói của Yến Vân tuyệt đối là dụng tâm kín đáo đấy. Là đem tư tưởng của đám binh lính hướng tới một hướng khiến người ta khiếp sợ, hơn nữa hiện tại xem ra, bởi vì sự thật lúc trước Yến Vân đến chém giết giải cứu bọn lính, hiện tại tuyệt đại bộ phận đều cảm kích hắn, thậm chí còn theo lệnh mà làm.

Độc Cô Chân vào thời khắc này đã biết, Yến Vân tuyệt đối không phải là đơn giản muốn mang đội ngũ hơn hai vạn người này về Đại Tùy như vậy. Không những thế, sau khi trở về thân phận của đội ngũ này chỉ sợ sẽ không còn là phủ binh Đại Tùy nữa. Từ nơi này quay về Liêu Thủy không phải chuyện 3-5 ngày, trên đường về nói không chừng Yến Vân cũng đã mang hơn hai vạn người này đi một hướng khác không có đường mà quay về.

Đương nhiên, Độc Cô Chân cho rằng không đường về, là bởi vì gã tin tưởng vững chắc Đại Tùy tuyệt đối sẽ không dao động đấy. Đại Tùy mới lập quốc ba mươi năm, đúng là thời điểm tinh thần phấn chấn bồng bột, cho dù ngẫu nhiên có một hai lần thảm bại cũng sẽ không dao động đến gốc rễ của một nước. Tại sao Yến Vân làm vậy gã không biết, nhưng gã tin tưởng, nếu Yến Vân quả thật muốn làm đại sự như vậy, tương lai nhất định sẽ chết không có chỗ chôn. Vốn gã có chút thưởng thức Yến Vân có xuất thân hàn môn, cảm thấy trên người thiếu niên này có một khí chất nhiệt huyết mênh mông khiến người ta khâm phục. Mà hiện tại, Độc Cô Chân nhạy bén ngửi được một tia nguy hiểm, thật ra tại thời khắc này ngược lại càng kính nể Yến Vân.

Ban đầu gã nghĩ Yến Vân mang người trở lại cứu phủ binh Đại Tùy vùi lấp ở bờ Nam Tát Thủy, là vì tuổi trẻ khí thịnh, bởi vì nhiệt huyết. Người như vậy dám mạo hiểm dám giết quay lại làm người ta tôn kính, nhưng không thể không nói chỉ bởi vì điều này mà giết quay lại hoặc nhiều hoặc ít vẫn mang theo chút ngu ngốc, tối thiếu chưa chín chắn.

Nhưng, nếu như là bởi vì có mưu đồ lớn mới bắt buộc giết quay lại cứu người thì sao?

Nghĩ đến đây Độc Cô Chân không tự chủ được rùng mình một cái, đột nhiên cảm giác được thời tiết quái quỷ này của Cao Cú Lệ làm người ta chán ghét, mới cuối tháng tám, Giang Nam Đại Tùy còn oi bức, không ngờ nơi này đã lạnh như thế rồi. Cái lạnh này là từ trong lòng ra bên ngoài, trong nháy mắt, trên cánh tay gã nổi cả da gà lên.

- Hôm qua ta đã xem bản đồ kỹ rồi, trên đường quay về có không ít thành bảo thôn trại của người Cao Cú Lệ, gặp một đoạt một, kiên trì đến Mã Tí Thủy hẳn là vấn đề không lớn, hiện tại toàn bộ nhân mã Cao Cú Lệ đều tập trung cùng nhau đuổi giết bại binh Đại Tùy, cho nên nếu có cơ hội, chúng ta thuận tiện đánh hạ thành trì phòng thủ không kiên cố vậy thì không lo vấn đề lương thực nữa. Lương thực thu hoạch của Cao Cú Lệ trên cơ bản đều ở trong tay thành chủ các thành, chỉ cần đánh hạ một tòa thành chỉ cũng đủ cả đội ngũ chúng ta dùng đến lúc qua Liêu Thủy đấy.

Lý Nhàn quay đầu lại nhìn Độc Cô Chân nói.

Đúng nha.

Trong lòng Độc Cô Chân cả kinh, chợt nhớ ra một sự kiện.

Trong tay hắn còn có một tấm bản đồ!

Toàn bộ Đại Tùy đều tìm không ra một tấm bản đồ chi tiết về Cao Cú Lệ, trên bản đồ mà đại quân viễn chinh sử dụng lúc qua Mã Tí Thủy đều trống không, thậm chí ngay cả núi non sông ngòi đều không có đánh dấu. Địa phương hơn ngàn dặm, trên bản đồ ngay cả một tuyến cũng đều không có! Bản đồ như vậy, đã là bản đồ Cao Cú Lệ chi tiết nhất mà Đại Tùy có thể tìm được, đừng nói Vũ Văn Thuật, cho dù là Hoàng Đế Bệ Hạ thì cũng chỉ có dạng bản đồ như thế. Nhưng tấm bản đồ trong tay Yến Vân lại tỉ mỉ hơn nhiều.

Vì sao trong tay hắn lại có tấm bản đồ tỉ mỉ như vậy? Chẳng những có thể tìm được một đường khác để trở về, hơn nữa bên đường trên lộ tuyến có bao nhiêu thôn bảo trại (làng có tường xây quanh) đều được đánh dấu, tấm bản đồ này là từ đâu mà có? Người Cao Cú Lệ hay sao? Điều đó không có khả năng! Người Cao Cú Lệ tác chiến căn bản cũng không có dư đồ, bởi vì bọn họ là đánh giặc trong nhà mình, rất quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ.

Trời ạ!

Độc Cô Chân kinh hoảng nghĩ đến, chẳng lẽ lại là Yến Vân phái người của hắn đi vẽ bản đồ ra?

Độc Cô Chân bị suy đoán của mình làm cho sợ hãi, gã kinh hãi không tự chủ được mà tiếp tục nghĩ, nếu bản đồ là do Yến Vân trước đó rất lâu đã phái người lẻn vào Cao Cú Lệ tìm hiểu rồi vẽ ra, vậy nói không chừng trước khi đại quân viễn chính tấm bản đồ này đã có trong tay hắn rồi, nhưng, căn bản hắn không hề lấy ra.

Phỏng đoán như thế, nói cách khác…

Sắc mặt của Độc Cô Chí trong nháy mắt trở nên rất khó coi.

Nói cách khác, từ bên Liêu Thủy Yến Vân cướp đoạt thi thể của Mạch Thiết Trượng, sau đó cố ý hiên ngang bỏ đi chỉ để lại một cái tên, sau đó tiến vào quân doanh Đại Tùy, làm một Giáo úy lục phẩm của binh hộ lương, sau đó từng việc từng việc phát sinh, căn bản cũng không phải là trùng hợp đấy. Đó đều là âm mưu mà thiếu niên tên Yến Vân này đã thiết kế từ trước, hắn thậm chí…thậm chí đã sớm liệu được Đại Tùy sẽ bị thảm bại! Đáng sợ hơn chính là, không ngờ hắn có thể lừa gạt mọi người, từ đầu đến cuối đều đứng trên đạo nghĩa.

Ông trời ơi..!

Độc Cô Chân sợ tới mức hít một hơi khí lạnh, gã bị “chân tướng” do mình suy đoán ra mà sợ hãi, theo bản năng ngẩng lên nhìn Yến Vân, muốn xem thiếu niên này mới mười lăm tuổi sao mà đáng sợ như thế. Nếu quả thật là như vậy, tâm cơ của thiếu niên lang này thật quá thâm trầm rồi.

Rốt cuộc hắn là ai?

Một giây sau, Độc Cô Chân nghĩ tới vấn đề này, chẳng lẽ hắn thật sự tên là Yến Vân?

- Tục Công huynh, ngươi sao vậy?

Lý Nhàn nhìn sắc mặt trắng bệch của Độc Cô Chân mà hỏi, hắn dừng bước, nhìn ánh mắt của Độc Cô Chân.

- Hà!

Độc Cô Chân từ trong suy tư kinh hãi theo bản năng kêu khẽ một tiếng, lập tức ngượng ngùng cười cười:
- Có lẽ sau một ngày một đêm liên tục chém giết, không ngừng lui lại nên hơi mệt mỏi, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa được chợp mắt, hơi thất thần một chút. Thật ngại quá, An Chi, vừa rồi lại hơi lơ đãng.

Độc Cô Chân áy náy cười cười nói.

Gã nghĩ tới vẻ thất thần của mình vừa rồi mà sợ, bởi vì gã chợt nghĩ tới, nếu Yến Vân là người tâm cơ thâm trầm như thế, vậy hắn có đoán được mình đã đoán ra chân tướng hay không? Có điều từ nhỏ đến giờ hắn đã được bồi dưỡng tâm tính nên nhanh chóng trấn định lại, vẻ mặt cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh. Bất kể thế nào, giải thích vừa rồi của gã cũng là thật, một ngày một đêm không nghỉ ngơi, còn không ngừng chém giết chạy trối chết thì bất kể ai cũng sẽ mệt mỏi, hơi chút thất thần, đây là điều khó tránh khỏi.

- Vậy phải tranh thủ thời gian để chợp mắt, giờ chúng ta còn chưa yên ổn, tuy rằng ta phái người bày nghi binh khiến Ất Chi Văn Đức nghĩ chúng ta theo đường cũ trở về, nhưng dù sao hiện tại cách đội ngũ Cao Cú Lệ chưa đủ xa, nghỉ ngơi một chút, chúng ta còn phải chạy tiếp.

Lý Nhàn cười cười nói.

Độc Cô Chân gật đầu nói:
- Cũng được, ta qua bên kia nghỉ chốc lát.

Độc Cô Chân chỉ chỉ khối đá lớn cách đó không xa.

Lý Nhàn ừ một tiếng nói:
- Thời điểm xuất phát, ta sẽ phái người đánh thức ngươi.

Độc Cô Chân cười áy náy sau đó đi đến bên kia. Gã gắng sức áp chế nhịp đập của tim mình, cố để mình đi thật vững vàng, chậm rãi, gắng sức để bờ vai của mình không run rẩy, tuy rằng, lòng bàn tay của gã vào giờ khắc này đã đẫm mồ hôi.

- Tục Công huynh.

Mới đi được bảy tám bước, Độc Cô Chân nghe Yến Vân ở phía sau bỗng nhiên gọi mình một câu.

- Cái gì?

Gã không kìm nổi run lên nhè nhẹ, quay lại bày ra nụ cười gượng gạo, hỏi:
- An Chi, có chuyện gì nữa?

Lý Nhàn cười rất tươi, nhìn giống như mặt trời ấm áp từ phía đông lộ ra trong đầu mùa đông, trong phức tạp có chút lo lắng, vô cùng trong trẻo, nhưng không biết vì sao, nụ cười kia làm cho Độc Cô Chân cảm thấy đặc biệt đáng sợ.

- Ngươi còn chưa ăn cơm, hay là ăn chút gì đi, bằng không lúc đại quân xuất phát sẽ không có thời gian ăn uống nữa đâu.

- Ực.

Độc Cô Chân nhếch môi cười cười:
- Được, vậy ta đi ăn đây.

Lý Nhàn ừ một tiếng thản nhiên nói:
- Ta phái người đưa tới cho ngươi.

Sau khi nói xong, Lý Nhàn rất tự nhiên xoay người rời khỏi, dường như căn bản cũng không có một chút khác thường nào cả. Độc Cô Chân theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Có điều, gã không nhìn thấy lúc Lý Nhàn xoay người, khóe miệng kia tựa như không có ý cười, cũng không hề thấy ánh mắt của hắn như cười như không.

Độc Cô Chân phun ra một ngụm trọc khí, dựa vào khối đá lớn kia ngồi xuống, cảm giác khí lực cả người nháy mắt đều bị rút hết, thậm chí ngay cả tay cũng không thể nhấc lên được. Tựa vào tảng đá lớn, cảm giác mát lạnh từ tảng đá khiến mồ hôi sau lưng nhanh chóng trở nên lạnh hơn, quần áo dính sát vào người khiến gã rất khó chịu, không kìm nổi hắt xì một cái. Độc Cô Chân chợt phát hiện không ngờ mình lại là kẻ nhát gan như thế.

Mình sợ chết ư?

Gã tự hỏi lòng mình.

Đáp án dĩ nhiên là phủ định đấy, mình không sợ chết, nếu sợ chết, gã cũng sẽ không đi theo Yến Vân từ phía bắc Tát Thủy giết quay về bằng được. Lúc ấy tại sao mình lại quyết định đã không quan trọng nữa, quan trọng là, chuyến đi này quả thật quá rộng lớn mạnh mẽ, thậm chí không thể tưởng tượng. Không phải sợ chết, sở dĩ sợ đến như vậy, thật ra là bởi vì mình phát hiện ra một âm mưu cực lớn, hoặc là, là phát hiện ra một người khiến trong gã sợ hãi.

Không được!

Độc Cô Chân đột nhiên nghĩ đến, mình nhất định phải khẩn trương đi tìm Tiết Vạn Triệt! Tên đầu óc ngu si kia nhất định là không phát hiện Yến Vân thật ra là một tên phản nghịch!

Gã gắng gượng đứng lên, chợt thấy Lý Nhàn mỉm cười cầm theo hai túi lương khô đi tới, bước đi của hắn thong dong, ổn định.

Độc Cô Chân đành phải thay động tác đứng lên bằng động tác giả bộ như duỗi chân, sau đó cười khổ nói với Lý Nhàn:
- Cả người đều nhức mỏi, căn bản ngủ không được.

Lý Nhàn ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Chân, lấy lương khô từ trong túi nhỏ đưa cho Độc Cô Chân sau đó dựa vào tảng đá duỗi người, cái duỗi người rất mạnh, khiến cả cơ thể đều được kéo căng, khớp xương ở cổ, lưng mệt mỏi kêu răng rắc liên tiếp. Suốt một ngày cả đêm mệt nhọc tựa hồ cũng bị động tác này mang đi, Lý Nhàn không kìm nổi mái rên rỉ một tiếng thoải mái.

Đổ lương khô từ trong túi nhỏ ra lòng bàn tay, sau đó đưa lên miệng nhấm nuốt. Lương khô rang chín khá cứng, nhai rất khó khăn, nhưng mùi vị khô ráo của nó lại làm người ta không kìm nổi nhai từng miếng nuốt chậm rãi, khi người đang đói bụng, dù là ăn đồ cứng như thế, nhưng vẫn cảm thấy đó là mỹ thực phong phú nhất thiên hạ.

Lý Nhàn không nói lời nào, Độc Cô Chân cũng tìm không thấy đề tài, hai người đều trầm mặc nhai nuốt, sau đó cùng cầm nước lên uống.

Động tác giống nhau khiến hai người cùng nhìn nhau cười.

- Lộ trình còn rất dài.

Lý Nhàn bỗng thản nhiên nói một câu.

- Đúng vậy, ta còn chưa muốn chết.

Độc Cô Chân trả lời một câu chẳng hiểu ra sao cả.

- Không ai muốn chết cả, cho nên mọi người mới liều mạng chạy, có điều, có người chạy đúng hướng, có người lại chạy sai.

Lý Nhàn sảng khoái uống một ngụm nước lớn, sau đó nghiêm túc buộc túi nước lại.

- Tiếp tục đi, trong hai trăm dặm đều không có nguồn nước, cho nên nước cũng cần phải tiết kiệm.

Hắn khẽ cười nói.

Độc Cô Chân ngẩn ra, lập tức cười khổ nói:
- Ta còn có nửa túi nước lớn.

Sau đó gã quơ quơ nửa gói lương khô to còn lại:
- Còn có nhiều lương thực nữa.

Lý Nhàn đứng lên, chậm rãi tiến về trước, hắn không nói thê câu nào, nhưng ngược lại dường như Độc Cô Chân hiểu ý tứ của hắn, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng của Lý Nhàn, lẩm bẩm:
- Muốn thả ta đi ư? Ta sẽ không đi, đi mới là ngốc.

Nếu không có ý định đi, vậy thì trong vòng hai trăm dặm phía trước có nguồn nước hay không, có thôn bảo trại có thể tìm được lương thực hay không đều không còn quan trọng, Độc Cô Chân lắc lắc đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, từ bỏ ý nghĩ đi tìm Tiết Vạn Triệt.

Lý Nhàn đi ra ngoài hơn 10m mới đứng lại, quay đầu nhìn Độc Cô Chân đang ngủ, bỗng nhiên cười cười.

Cũng là một tên có ý nghĩa.

Trong lòng hắn tán thưởng một câu.
]