Tướng Minh

Chương 81-1: “quân tử trực” (1)




- Tên da đen?

Người thiếu niên mặt hơi đen đó nghe bốn chữ này lập tức cau mày, tay cầm sóc chỉ vào mũi Lý Nhàn từ xa, quát:
- Ta thấy ngươi khá anh dũng nên mới hỏi tên, đừng không biết tốt xấu. Nếu chọc giận ta, đừng trách ta dạy dỗ ngươi.

Lý Nhàn phì cười, bĩu môi nói:
- Ngươi hỏi ta, thì ta phải nói cho ngươi nghe? Ngươi gọi ta là tiểu tử mặt trắng thì được, ta gọi ngươi là tên mặt đen thì không được à? Nói ta không biết tốt xấu, người như ngươi cũng quá ngông cuồng! Còn nữa, đừng dùng cây gậy chết tiệt của ngươi chỉ vào mặt ta, nếu không ta không chắc mình không đập ngươi một trận tơi bời đâu.

Người đó mặt biến sắc, cười lạnh:
- Đúng là tên tiểu tử mồm miệng lanh lợi, có tin ta một nhát đâm ngươi ngã ngựa không?

Lý nhàn mỉm cười nói:
- Không chém gió, ngươi chết à?

Hắn vốn tưởng tiểu tử mặt đen nghe không hiểu, ai ngờ người đó nghe hiểu rõ ràng. Thật ra cũng do Lý Nhàn bất cẩn, mà hai chữ “chém gió” đã quá rõ ràng. Tiểu tử mặt đen trừng to con mắt, thúc ngựa chạy ra xa quát:
- Có giỏi thì ra đây đánh với ta một trận, nếu thắng được cây sóc trong tay ta, ta tùy ngươi xử lý.

Lý Nhàn thấy tính khí của người này vừa nóng nảy vừa cứng ngắc, lại có vài phần khờ khạo, nên hơi có chút thiện cảm. Vừa định lên tiếng thì một trong hai tùy tùng của thiếu niên mặt đen đó, người thiếu niên tên Tiểu Bính gào kên:
- Ê! Ngươi chịu thua đi là vừa, chủ nhân nhà ta đã nhiều năm chưa gặp qua đối thủ nào! Nhìn ngươi tuổi trẻ thịt mềm da mịn y như đàn bà, đừng có mà không tự lượng sức!

Lý Nhàn cười hỏi:
- Rất nhiều năm? Có hai mươi năm chưa? Thì ra tên mặt đen này từ khi còn trong bụng mẹ thì đã đánh khắp thiên hạ vô địch thiên hạ vô địch thủ rồi sao? Kim diện phật Miêu Nhân Phụng so với ngươi thì quả thật là tiểu muội muội rồi.

Hắn thúc ngựa sắp tiến lên trước, thì bị Lạc Phó và Thiết Lão Lang một trái một phải ngăn lại, khuyên:
- Hà tất phải nổi giận với một người không biết là ai cơ chứ, chúng ta còn có chuyện quan trọng cần làm, hà tất gậy sự ở đây?
Lạc Phó nói:
- Nhìn sóc pháp của thiếu niên nhuần nhuyễn mà còn hạ thủ cực kỳ tàn nhẫn, không thể xem thường. Chúng ta còn phải đi tập họp với Hà Nhược Trọng Sơn, vốn đã trễ hành trình rồi hà tất phải đôi co với hắn?

Lý Nhàn nghe bốn chữ không thể xem thường là biết ngay bọn Lác Phó đang lo cho an toàn của hắn. Chỉ là tính háo thắng của thiếu niên trong hắn ngược lại bị kích thích lên. Tên tiểu tử da đen đó nhìn tuổi tác cũng khoảng cỡ hắn thôi, nhưng cây sóc trong tay quả thật rất sắc bén bá đạo. Lý Nhàn còn chưa từng thấy qua thiếu niên nào trạc tuổi mà không hề thua kém hắn, cho nên bây giờ trong lòng hắn háo hức muốn được tỷ thí.

Còn có một nguyên nhân khác mà Lý Nhàn không thể nói, nhưng nguyên nhân này mới là gốc rễ cho sự nhiệt huyết của hắn.

Thiếu niên đó sử dụng một cây sóc dài, sau khi giết người rồi cắt mũi làm kỉ niệm. Tuy Lý Nhàn không phải học giả chuyên về sử Đại Tùy, nhưng vẫn lờ mờ đoán được thân phận của người thiếu niên đó. Người này sau này sẽ rất nổi tiếng, vả lại còn lưu danh thiên cổ đến sau này vẫn được người ta nói đến rất nhiều. Có thể đại chiến một trận với y, Lý Nhàn cảm thấy đây sẽ là một cơ hội hiếm có. Một là thỏa mãn lòng hiếu kì của bản thân hắn, xem coi người đó có lợi hại như truyền thuyết hay không; hai là kiểm tra thư xem bản lĩnh của hắn, xem coi hắn có thể đánh được bao nhiêu hiệp đấu với vị hảo hán nổi danh Đại Tùy này.

Vả lại, hắn không nghĩ là tên tiểu tử da đen này có thể thắng được hắn.

Tính khí người đó có chút nóng nảy bộc trực, Lý Nhàn luôn không sợ loại đối thủ như thế.

Hắn lắc lắc đầu rồi nói với Lạc Phó và Thiết Lão Lang:
- Không sao, tuy binh khí của hắn chiếm thế thượng phong, nhưng khi còn trên thảo nguyên, sư phụ từng dạy đệ làm sao đối phó với cao thủ dùng sóc. Thiết ca đánh với đệ bao nhiêu lần rồi mà còn không hiểu đệ sao? Hiếm lắm mới gặp một cao thủ dùng sóc như hôm nay. Cơ hội này đệ không muốn bỏ qua, hơn nữa… các huynh không tin đệ chút nào sao?

Lác Phó và Thiết Lão Lang đều biết tính khí của Lý Nhàn. Nếu hắn đã quyết định rồi thì nhất định không khuyên nổi đâu. Biết là trận này thế nào cũng sẽ phải đánh, cho nên, Thiết Lão Lang lên tiếng:
- Thiếu tướng quân, vậy đệ cẩn thận một chút.

Lạc Phó lấy cây cung từ sau lưng ra trước, rồi gật đầu nói với Lý Nhàn:
- Nếu đã không đánh không được, vậy thì đừng có để thua, Tam Thập Thất ca của đệ không mất nổi cái mặt này, biết không?

Lý Nhàn cười cười gật đầu, thúc ngựa đi về hướng tiểu tử mặt đen, khi cách người đó chỉ còn mười mấy bước thì dừng lại. Hắn ôm quyền nói:
- Nếu đã đánh thì để lại tên vẫn tốt hơn. Nếu không sau này khi đi khoe với người ta, ta cũng không biết người mình đánh là ai. Vậy chẳng phải rất vô vị sao?

Hắn hỏi như vậy, một là muốn xác minh y có phải người đó không, hai là cố ý chọ giận thiếu niên mặt đen kia.

Giận dữ thì sẽ nóng nảy, nóng nảy thì sẽ rối loạn, rối loạn thì ắt có sơ hở.

Tỷ thí còn chưa bắt đầu, chứ thật ra sự thử thách của Lý Nhàn thì đã bắt đầu rồi.

- Ta tên La Sĩ Tín! Ngươi muốn thắng ta, thì hỏi cây sóc dài trong tay ta có chịu không!

Lý Nhàn kinh ngạc hỏi:
- Ngươi chính là La Sĩ Tín?

Trong lòng thầm vui mừng ca thán câu, quả nhiên là y.

Người thiếu niên da mặt hơi đen này chính là La Sĩ Tín. Y thấy Lý Nhàn mặt lộ vẻ kinh ngạc, bèn hỏi:
- Sao? Ngươi cũng từng nghe qua tên ta sao?

Lý Nhàn nhún vai nói với giọng có lỗi lại có bảy phần khinh thường trong đó:
- Chưa từng nghe qua.

La Sĩ Tín giận dữ:
- Ngươi muốn chết!

Lý Nhàn ha ha cười lớn:
- Có bản lĩnh thì đến mà lấy mạng ta.

La Sĩ Tín giật mạnh dây cương, thúc giục chiến mã, xông thẳng về phía Lý Nhàn. Hai tay y nắm chặt sóc dài, cây sóc thẳng nhanh chóng đâm vào yết hầu của Lý Nhàn. Lý Nhàn nghiêng người né tránh, nhân lúc hai ngựa đi ngang nhau nghiêng đao, chém xuống vai của la Sĩ Tín. La Sĩ Tín cầm cây sóc quét ngang một cái, không hề né tránh, một nhát đập ngay vào bên hông eo của Lý Nhàn. Đây có phải là tỷ thí võ công gì đâu, từ lúc bắt đầu cả hai người đều liên tục sử dụng sát chiêu.

Nếu Lý Nhàn không thay đổi chiêu thức, đao của hắn ắt sẽ bổ thẳng xuống vai của La Sĩ Tín, khi đó sóc dài của La Sĩ Tín cũng sẽ đập mạnh vào hông eo của hắn.

Lạc Phó giơ cung lên định bắn, nhưng lại bị Thiết Lão Lang ngăn lại. Y chậm rãi lắc đầu với Lạc Phó và nói:
- Lúc còn ở trên thảo nguyên, thiếu tướng quân gần như ngày nào cũng tập luyện với những người sử dụng sóc trong đội Huyết Kỵ chúng tôi, thời gian cũng được một năm trời.

Lạc Phó hơi ngẩn người, rồi sau đó từ từ hạ cung xuống.

Tai của Lý Nhàn có thể nghe được tiếng gió vù vù phát ra khi sóc của la Sĩ Tín quét qua, cũng biết là nếu hắn không thay đổi chiêu thức, nhất định sẽ đôi bên đều bị thương hết. Theo như tính cách của hắn, nhất định sẽ không làm chuyện thiệt thòi thế này. Trong tư tưởng quan niệm của hắn không có khái niệm “lưỡng bại câu thương”, hình như hắn chưa bao giờ là người có dũng khí làm việc như thế. Hắn luôn biểu hiện mình là người khiêm tốn, nên trong trường hợp thế này hắn luôn chọn cách chủ động né tránh.

Nhưng lần này, hắn không có.

Đao của hắn không hề chần chừ, vẫn bổ thẳng xuống vai của La Sĩ Tín.

Chính ngay lúc binh khí của cả hai người đều sắp chạm vào cơ thể của đối thủ, trong phút chốc ấy La Sĩ tín đột nhiên xoay người né thanh trực đao màu đen của Lý Nhàn, và do vai của y né tránh, sóc dài của y cũng buộc thay đổi phương hướng, ép sát cơ thể của Lý Nhàn phang nghiêng lên trời. Tiếng gió vù vù sau gáy của Lý Nhàn, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác lành lạnh ở làn da phần sau gáy của mình do gió tạo ra từ sự chuyển động của cây sóc. Cảm giác cái chết vừa thoáng qua trước mặt mình thế này thật không tốt, Lý Nhàn thề là hắn không hề thích nó.

Nhưng hắn vẫn không hề né tránh, giống như cả người đang thất thần vậy.

Hai người đi ngang qua nhau, rồi sau đó cùng giật cương chiến mã và quay lại.

Lại một lần nữa bốn mắt gặp nhau, ánh mắt La Sĩ Tín nhìn Lý Nhàn hiển nhiên có gì đó khác ban nãy. Trong ánh mắt đó sự giận dữ giảm nhẹ đi một hai phần, có thêm một hai phần tán thưởng. Y thật sự không ngờ thiếu niên này lại ra tay trực tiếp dứt khoát đến vậy, quả thật là giống y như phong cách đánh của y. Trong một khắc, không ngờ y lại có vài phần thiện cảm với thiếu niên này.

- Hay!

La Sĩ Tín hét lớn một tiếng:
- Lần nữa!

Y thúc ngựa xông lên trước lần nữa, sóc dài thẳng đứng, đập mạnh lên đỉnh đầu của Lý Nhàn. Lý Nhàn xoay thanh hắc đao lại, sống đao hướng lên trên đỡ lấy nhát này. “Keng” một tiếng, không ngờ cây sóc dài đập mạnh như thế mà vẫn bị hắn đỡ lại, cán sóc đập lên sống đao phát ra tiếng âm thanh sắc nhọn, ma sát tạo ra vài tia lửa nhỏ. Lý Nhàn cảm thấy lồng ngực mình như bị tắc nghẽn, cắn chặt răng mới trực tiếp đỡ cây sóc này lại. Và La Sĩ Tín cũng như thế, hai cánh tay đau nhức thấu xương, trong thời khắc đó lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè lên dẫn đến khó thở vậy.

Đại Hắc Mã và con Tảo Hồng Mã của La Sĩ Tín cùng kêu lên, giống như là không chịu thua đối phương vậy.

Đại Hắc Mã hơi hơi khuỵu chân xuống, rồi đột nhiên dựng đứng lên. Nhờ lực đẩy của Đại Hắc Mã, Lý Nhàn đỡ cây sóc của La Sĩ Tín lên rồi lập tức một nhát chém thẳng vào ngực y. La Sĩ Tín thu hồi cây sóc phòng thủ phần ngực, lại một tiếng “keng”, lại một dãy tia lửa bén lên .