Tướng Minh

Chương 86: Đồng sinh cộng tử




Lúc Hạ Nhược Trọng Sơn sắc mặt trắng bệch lảo đảo sắp ngã, tay cầm đầu của Vương Lão Thất giơ lên hò hét, cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi bỗng nhiên yên lặng đi. Cũng không biết là ảo giác hay là vào giờ khắc này đều đứng hình tại chỗ không cử động. Có lẽ là chuyện trong chốc lát, hoặc là rất lâu rất lâu mọi người mới phản ứng lại từ trong rung động.

- Thất đương gia chết rồi sao?

Có người nói với vẻ mặt không thể tin nổi.

Gã nhìn đồng bọn ở bên cạnh mình, thấy khuôn mặt cũng đang khiếp sợ đến tột độ giống mình. Ở đầm Cự Dã, Thất đương gia Vương An gần như là vô địch. Hàng vạn người trong đầm đều không tìm ra người nào có thể đánh thắng y, từ trước đến nay tất cả mọi người quen với cái tên sát nhân gọi là Vương Lão Thất điên cuồng xông lên giết sạch quân địch. Nhưng bây giờ, Vương Lão Thất lại chết rồi. Trong nháy mắt, thậm chí có người cảm thấy trời sập rồi.

- Lão Thất!

Ngũ đương gia Sở Vân có tình cảm tốt nhất với Vương Lão Thất phát ra một tiếng rên rỉ, không ngờ thân mình lay động một chút suýt nữa ngã quỵ.

- Đại ca!

Y quay đầu nhìn về phía Trương Kim Xưng, mặt của người phía sau cũng khó coi muốn chết đi được.
- Lão Thất chết rồi!

Sơ Vân bi ai nói.

Trương Kim Xưng gật đầu, âm trầm nói: - Ta không mù, ta thấy rồi.

- Phải báo thù cho Lão Thất!

Sơ Vân đi về phía trước mấy bước, lại không dám đến gần Trương Kim Xưng.

Hạ Nhược Trọng Sơn vung mạnh cánh tay, mạnh mẽ ném đầu Vương Lão Thất về phía Trương Kim Xưng.
- Giết cẩu tặc!

Y hô to một tiếng, vác hoành đao lên nghiêng ngả xông lên phía trước. Bên cạnh y, đội ngũ tàn quân chưa tới ba mươi người che chở gắt gao cho y. Trên những khuôn mặt những mã tặc đó vẫn còn phun đầy máu của người khác giống như ác quỷ chui ra từ địa ngục, không chút sợ chết. Mà đám lâu la Đầm Cự Dã đang chắn trên đường lại bị dọa cho mất mật, sau khi bọn chúng phản ứng trở lại lập tức quay đầu chạy, chạy trốn đến nỗi chậm chút bị đám ác ma sát nhân kia một đao cắt cổ, mấy trăm người trong khoảnh khắc giống như con đê bị nước sông xô vỡ tan tác vậy.

Ba mươi mấy người toàn thân là máu quơ hoành đao đuổi giết ít nhất bốn trăm phỉ chúng của Đầm Cự Dã. Cảnh tượng xem ra khiến người ta kinh sợ tột đỉnh, không có ai nghĩ tới đám mã tặc đó lại dám quay đầu giết người. Lúc này bọn họ đã không còn là một nhóm người mà là một đám dã thú khát máu.
- Mẹ nó! Bọn điên! Một đám người điên!

Có người vừa chạy vừa hô hét.

- Đừng có cản ta, đi nhanh đi nhanh! Đám người đó mẹ nó căn bản không phải là người!

- Điên rồi, bọn chúng đều điên rồi!

- Cứu mạng với!

- Đại đương gia! Mau đến cứu bọn tôi đi!

Đám loạn phỉ hoàn toàn mất ý chí chiến đấu, điên cuồng hơn cả đám thủ hạ của Hạ Nhược Trọng Sơn mà lùi về phía sau. Khoảng cách cũng hơn mấy trăm mét, chính là đội ngũ mấy trăm người do Trương Kim Xưng dẫn đầu. Đám người đó đều là thân binh của Trương Kim Xưng, bình thường ăn ngon hơn người khác, quân tiền nhiều hơn người khác, hơn nữa còn được trang bị tốt nhất Đầm Cự Dã, mỗi người đều vô cùng khôi ngô, tinh tráng hơn đám tiểu lâu la bình thường nhiều, bọn họ trang bị bì giáp chỉnh tề, trong tay thuần một sắc đều là hoành đao chế thức Đại Tùy, thậm chí phần lớn còn trang bị mũ giáp, một phần rất nhỏ còn mặc áo giáp được khâu tay.

Bọn họ vây quanh Trương Kim Xưng, tuy đứng đó không động đậy nhưng đã có những đôi chân bắt đầu run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Hơn mấy trăm mét trước mặt bọn họ chính là mấy trăm tên loạn phỉ đã hoàn toàn suy sụp. Nếu bị đám bại binh giống như đám linh dương bị hoảng sợ kia đụng tới, chỉ e bọn họ cũng lập tức bị đụng cho nát thành những mảnh nhỏ!
- Tiến lên! Tiến lên!

Hạ Nhược Trọng Sơn nôn ra một ngụm máu, bước chân lảo đảo về phía trước. Y từ chối thân binh dìu mình, dùng hoành đao chỉ về vị trí Trương Kim Xưng khàn giọng hô to: - Chặn phía sau đám bại binh kia, đừng để chúng dừng lại!

Ba mươi mấy tên mã tặc giết người đỏ cả mắt dùng hoành đao rải ra một đường máu, cũng không biết có bao nhiêu lâu la của Cự Lộc Trạch bị bọn họ chém ngã từ phía sau.

Hoành đao sắc bén nhẹ mà dễ dàng nhấc lên tách đôi tấm lưng không có giáp bảo hộ, mũi đao xẻ máu thịt, suối máu ồ ạt chảy ra, máu nóng vẫn còn bốc hơi bắn loạn trên mặt những tên mã tặc. Vết thương lớn sau lưng tuy không lập tức lấy mạng nhưng đủ để khiến người ta mất đi sức lực toàn thân. Lỗ hổng thịt lớn ngả sang hai bên, vết đao chỉnh tề mơ hồ còn có thể thấy xương cốt trắng hếu.

- Giết!

Một tên mã tặc ra sức vung đao chém đôi lưng của địch, sau đó lại một đao từ phía sau đâm đến. Mũi đao kẹt tại xương sống, gã tốn sức lực lớn cũng không thể rút đao ra. Mã tặc hoàn toàn lộ ra thú tính đơn giản dùng đao đâm ra trước, mũi đao hết lần này đến lần khác xuyên qua ngực tên lâu la, mũi đao mỗi lần lại phát ra tiếng ma sát soạt soạt khó nghe, chẳng khác gì âm thanh của tiếng cưa kim loại. Đây là một loại âm thanh có thể khiến người ta nghe rồi lập tức nổi da gà toàn thân, giống tiếng nghiến răng lúc nửa đêm vậy.

Cuối cùng, gã rút hoành đao ra, lúc cúi đầu nhìn phát hiện trên mũi đao đã bị xương làm mẻ không ít miếng nhỏ.

Một tên lâu la Đầm Cự Dã kêu a a lên, toàn thân run rẩy liều mạng chen chúc lên trước. Y bị dọa đến mức mặt trắng bệch không có một tia máu, ánh mắt tán loạn. Đột nhiên y bị thi thể dưới chân đẩy một chút ngã về trước, còn chưa đợi đứng lên, một cái chân dẫm lên lưng y lại cứng rắn dẫm xuống. Mã tặc phía sau y mặt đầu máy nhe răng cười độc ác, giơ hoành đao lên sau đó đâm mạnh xuống.

Hoành đao từ phía sau gáy tên lâu la xuyên vào, lại xuyên ra trước trán. Mũi dao lạnh lẽo cắt nát tất cả mọi thứ trong não, lập tức, vẻ sợ hãi ngưng đọng trên mặt tên lâu la đó. Sau khi đao đâm sâu từ gáy ra trán thì cắm xuống đất. Lúc hoành đao rút ra, vật màu trắng sền sệt từ vết đao từ từ chảy ra.

Giống như bầy cừu bị mấy chục con mãnh hổ đuổi bắt, đám bại binh của Đầm Cự Dã đó quay đầu chạy như điên. Thậm chí bọn chúng không dám quay đầu nhìn, cũng không thèm để ý có bao nhiêu đồng bọn bị đám điên kia từng đao chém chết.

- Nhanh lên!

Tam đương gia Đầm Cự Dã Trịnh Khôn vội vàng nói: - Nhanh, người đâu! Đẩy lên ngăn bọn chúng lại, không thể để chúng xô tới đây!

Bảy tám chục tên thân binh thủ hạ của y do dự một chút, vẫn là bất chấp xông lên. Bọn họ quơ binh khí, ý đồ ngăn đám bại binh lại. Nhưng đám bại binh đã bị dọa cho vỡ mật kia sao có thể dừng lại được, không duy trì được hai phút, thân binh của Trịnh Khôn liền bị xô tan tác. Vẫn có mấy người bị bại binh nóng nảy dùng dao đâm chết, lúc xuống tay không chút do dự, kỳ thực lúc này bọn chúng căn bản không biết ai đang cản trước mặt mình, bọn chúng chỉ dùng dao chém lung tung hoàn toàn không phân biệt được địch ta.

- Đại ca, mau triệu tập nhân mã ngăn chặn bọn họ lại!

Trịnh Khôn có mười mấy thân binh chết đau lòng muốn khóc, mang vẻ mặt khóc nức nở cầu xin Trương Kim Xưng phái người lên chắn lại.

- Người đâu!

Trương Kim Xưng mặt lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Khôn một cái, lập tức giơ tay vẫy một cái: - Bắn tên!

Hả?
Trinh Khôn sửng sốt một chút, lập tức tóm lấy cánh tay Trương Kim Xưng quát lên: - Đại ca! Không thể được, người của ta còn chưa rút về!

Trương Kim Xưng lạnh lùng nhìn Trịnh Khôn một cái, lớn giọng quát: - Còn đợi cái con mẹ gì nữa! Bắn tên cho ta!

Mấy trăm giáp sĩ bên cạnh y lập tức giơ cung lên, theo lệnh của thủ lĩnh thân binh, mấy trăm mũi tên lông vũ rào rào bay qua. Tiếng thở phù phù trầm đục truyền đến, trong khoảnh khắc liền có vài chục tên lâu la bị mũi tên lông vũ bắn ngã trên đất. Đứng mũi chịu sào chính là thân binh của Trịnh Khôn, bọn họ chặn ở cuối cùng, lúc mũi tên bay đến bọn họ chẳng có chỗ nào để tránh. Mấy trăm bại binh trước sau đều bị chặn khóc cha gọi mẹ, mắng xé ruột xé gan nhưng bất luận đồng bọn phía trước bắn tên hay là đám mã tặc sát nhân điên cuồng phía sau, không có ai đồng tình với bọn họ.

- Tiếp tục bắn, không có mệnh lệnh của ta không được phép dừng!

Trương Kim Xưng vẻ mặt âm trầm hạ lệnh.

Thân binh thủ hạ của y lại giương cung lên, mấy trăm mũi tên lông vũ lập tức bao trùm lần thứ hai. Giống như mưa đá rơi xuống hồ sen, huyết hoa bắn tung lên nhuộm đỏ không trung cao bằng một người. Đám điên phía sau dùng đao chém, đồng chí phía trước dùng tên bắn, đám bại binh đó bi thương phát hiện ra bất luận chạy về phía nào đều là con đường chết.

Thân binh của Trương Kim Xưng tinh nhuệ hơn đám lâu la bình thường kia, sau bốn lần bắn tên, những bại binh vẫn có thể chạy về phía trước đã không còn bao nhiêu người, mà dần dần đám mã tặc giết người đỏ cả mắt cũng lộ ra dưới mũi tên lông vũ.

- Bắn bắn bắn!

Trương Kim Xưng bỗng nhiên giống như điên rống to: - Bắn chết hết bọn chúng!

- Hạ Nhược đại ca!

Một thân binh dìu Hạ Nhược Trọng Sơn, hô bên tai y: - Hạ Nhược đại ca, huynh không thể xông lên trước nữa, đệ để anh em bảo vệ huynh đi, đệ dẫn mấy người chặn hậu!
Vì Hạ Nhược Trọng Sơn mất máu quá nhiều nên thần trí đã bắt đầu mơ hồ, bước chân lảo đảo, y chậm rãi lắc đầu, cố sức phun ra ba chữ: - Không bằng chết!

Thân binh cắn môi, nhìn Hạ Nhược Trọng Sơn mặt trắng như tờ giấy, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

- Giết... giết Trương Kim Xưng, báo thù cho đại ca!

Hạ Nhược Trọng Sơn bước đi gian nan, máu chảy dọc theo khóe môi y không ngừng. Tiếng nói của y rất nhẹ, vì y đã gần như không còn sức mà nói chuyện.

- Hạ Nhược đại ca nói! Giết Trương Kim Xưng!
Thân binh đỡ y khóc to thành tiếng, lập tức đỡ y bước nhanh lên phía trước.

Từng tên đồng bọn bị mũi tên lông vũ bắn chết, nhưng không có ai lùi lại phía sau!

- Sống cùng sống!

Sau khi tất cả bại binh của Đầm Cự Dã bị tên bắn chết, hai mươi mấy tên mã tặc còn lại tay nắm chặt tay, gắt gao nắm chặt huynh đệ sinh tử, trên mặt mỗi người đều là một vẻ bình tĩnh siêu thoát sinh tử. Ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm vào Trương Kim Xưng đang đứng không ngoài trăm mét, có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong ánh mắt họ. Bọn họ dìu nhau cùng đi qua đoạn cuối của cuộc đời.

- Chết cùng chết!
Bọn họ cao giọng mà hát, từng bước đạp lên máu.

Sắc mặt của Trương Kim Xưng càng ngày càng khó coi, thâm trầm giống như tầng mây đen dầy đặc trên bầu trời. Thân thể gầy ốm của y khẽ run lên, cũng không biết là vì phẫn nộ hay là sợ hãi. Trong tầm mắt của y, hai mươi mấy người đàn ông toàn thân nhuộm máu tay nắm chặt tay bước dài về phía trước, chưa từng có từ trước đến nay.

Phập!

Mũi tên lông vũ cứ bắn lên trên ngực Hạ Nhược Trọng Sơn, mũi tên cắm sâu vào trong thân thể. Thân hình y run mạnh một chút, lập tức mềm nhũn mà ngã xuống, mà trong mắt y không có lấy một tia đau đớn, có thì chỉ là không cam lòng và tiếc nuối.
- Đỡ ta!

Y cố gắng chút sức lực cuối cùng gào thét: - Đừng để ta ngã trước mặt kẻ thù! Chết, ta cũng phải đứng vững mà chết!

Sáu tên mã tặc còn sót lại cuối cùng cũng xông lên, vây thành một vòng cánh tay kề cánh tay đỡ lấy Hạ Nhược Trọng Sơn. Bọn họ giống như một đám tín đồ chí thành hành hương, mà Hạ Nhược Trọng Sơn đã đang dần mất đi khả năng sống chính là thánh sơn mà bọn họ triều bái.

Giọt máu cuối cùng từ khóe miệng y rớt xuống, Hạ Nhược Trọng Sơn cười cười, thì thào nói nhỏ: - Sinh cùng sinh... tử cùng tử.
Trong mơ hồ, y thấy một mũi tên lông vũ đang bay về trước mặt mình, nhanh quá, nhanh đến mức y không kịp nhắm mắt lại.

Một thanh hắc đao không biết từ nơi nào phất đến, đánh bay mũi tên lông vũ kia đi.

Đao của thiếu niên lập tức giương lên, giống như từ phía chân trời bay tới.