Tướng Minh

Chương 99-1: Địa bàn của ta (1)




Giao lại tất cả mọi chuyện cho Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho xử lý, hắn và đám người Lạc Phó chuẩn bị đi Liêu Đông. Chỉ có Lý Nhàn mới biết chính xác thời gian cụ thể mà Đại Tùy khai chiến với Cao Cú Lệ, nếu tình ra thì vẫn còn khá nhiều thời gian cho nên cũng không cần phải vội vàng, cũng không nhất thiết phải chuẩn bị một người hai kỵ, hắn dự định ăn Tết xong rồi xuất phát thì cũng có thể đến được Liêu Thủy trước đại quân của triều đình. Lý Nhàn dự định là sẽ vượt sông rồi sang đó đứng chờ, nếu không thì khi đại quân của triều đình mỗi ngả đường một cánh quân, thì lúc đó hắn có muốn vượt sông e rằng cũng sẽ rất khó.

Hắn dự định là sẽ từ Yến quận đi thẳng đến Liêu Thủy, sau đó thì tìm một địa điểm thích hợp ở bờ đông của sông Liêu Hà, rồi sẽ ở đó đợi các cánh quân của triều đình. Trận đánh thứ nhất của chiến dịch Đại Tùy chinh phạt Liêu Đông vô cùng ác liệt, đại tướng của Cao Cú Lệ Ất Chi Văn Đức bố trí 20 vạn đại quân ở bờ đông Liêu Hà. Trận đầu của ngày đầu tiên, Đại Tùy đã phải hi sinh lão tướng quân Mạch Thiết Trượng, đây không thể không nói rằng đây là một sự mở đầu không mấy thuận lợi của Đại Tùy.

Giao thừa ngày hôm đó, Lý Nhàn mang theo cung tên và đao thẳng rời khỏi sơn trại, cùng với đám người Lạc Phó, Trần Tước Nhi đi chuẩn bị vài món ăn đơn giản cho bữa cơm tất niên. Tiểu Địch và Âu Tư Thanh Thanh cũng đi theo, cả đoàn người rời khỏi sơn trại đi về phía rừng sâu.

Trên đường đi, Tiểu Địch nắm lấy tay của Âu Tư Thanh Thanh nhảy nhót vui đùa như một chú hươu nhỏ. Cứ như vậy hai vị mỹ nữ một lớn một nhỏ khiến cho cả khu rừng tiểu điều, sơ xác trong thời tiết giá lạnh thêm phần sức sống và sinh khí. Cả ngày Tiểu Địch đều cùng với ông lão Hứa Trí Tàng học y thuật, cho nên cũng vất vả chẳng kém Lý Nhàn là bao. Tiểu Địch – một cô bé mới có mười một tuổi, lại có một nghị lực và tính cách khiến người khác phải khâm phục. Lý Nhàn lo sợ cô bé bị mệt, cho nên mới đặc biệt ngỏ lời với Hứa Trí Tàng cho cô bé ra ngoài chơi đùa một hôm.

Đêm hôm trước trời mưa một trận tuyết lớn, quang cảnh của rừng cây trong màu trắng của tuyết khiến cho Lý Nhàn nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên của hắn và Âu Tư Thanh Thanh, chỉ có điều hiện tại có thêm nhiều người đi cùng và thiếu đi một người tuyết đáng yêu của Tiểu Hôi Hôi.

Niềm vui của Tiểu Địch rất đơn thuần, đến ngay như một chú thỏ hoang lỡ rơi vào hố tuyết và không rút chân lên được cũng có thể khiến cho cô bé vui vẻ được một lúc. Trên núi Yến Sơn này có rất nhiều động vật hoang dã, hơn nữa sau trận tuyết đêm qua, thì đây chính là thời điểm lý tưởng cho những ai muốn đi săn bắn. Bốn bề đều là một màu trắng vô tận, cứ cho là cách đó 100m có một con thỏ chạy qua thì cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của mọi người.

- An Chi ca ca! Mau lại đây, giúp muội bắt lấy con thỏ kia.

Tiểu Địch chỉ tay về phía xa nơi có một con thỏ béo múp ngốc nghếch ngẩng đầu lên gọi lớn, rồi cô bé nhanh chóng chạy tới giục Lý Nhàn mau đi bắt lấy nó. Lý Nhàn cũng lười không buồn giương cung, hắn kiêu ngạo nhát lấy một viên đá khá to, rồi ném lên vài cái ước lượng, sau đó hắn nheo mắt lại dùng sức ném viên đá về phía trước. Tuy viên đá đã vẽ ra một hình cong tuyệt đẹp trên không trung nhưng kết quả vẫn là ném không trúng. Còn con thỏ béo múp kia khi thấy viên đá rơi xuống bên cạnh, lúc đầu nó còn cứng đầu đứng yên tại chỗ nhưng ngay sau đó liền vội vàng chạy về phía trước.

- An Chi ca ca đúng là ngốc mà!

Tiểu Địch thất vọng lên tiếng.

Lý Nhàn cười cười an ủi cô bé:
- Muội yên tâm đi, ta hứa là sẽ bắt được nó về cho muội.

Hắn đưa cho Trần Tước Nhi con trực đao màu đen, co người lại dồn hết sức lực xuống đôi chân, rồi xông lên như một con báo săn. Tuyết bay mù mịt trong không trung, những bông tuyết bị bắn lên dưới ánh năng mặt trời càng trở nên lung linh, giống như chúng đang phát sáng vậy. Với độ dày hơn một xích có thể làm mất dấu chân của con thỏ kia, nhưng khi mà Lý Nhàn xông lên thì rất giống một con rắn đang trườn trên ngọn cỏ, và cũng không biết hắn đã dùng cách gì, trừ hai vết chân từ lúc đầu hắn dồn lực để bật lên thì những vết chân khác của hắn gần như là không để lại bất cứ dấu vết gì trên nền tuyết trắng.

Đuổi theo con thỏ hoang và chẳng mấy chốc mà hắn đã nhắc được một bên tai của con thỏ. Hắn hướng về phía mọi người, giơ cao con thỏ lên, huơ chân huơ tay như muốn khoe chiếc tích của mình. Con thỏ dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn, rồi kêu lên mấy tiếng kêu sợ hãi như tiếng khóc của trẻ con. Lý Nhàn gõ tay vào đầu con thỏ rồi lẩm bẩm:
- Kêu cái gì mà kêu, bữa cơm tất niên tốt nay sẽ mang ngươi ra làm một nồi thịt.

Con thỏ như nghe hiểu được tiếng nói của hắn, nó liền liều mạng huơ huơ hai chân sau.

Đúng lúc quay về, thì Lý Nhàn đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang làm lóa mắt hắn.

Tuy rằng hắn có cảm giác quen thuộc với lọa ánh sáng này, hắn cũng biết thứ ánh sáng này chính là ánh sáng của thanh kiếm dưới ánh nắng mặt trời phát ra. Hắn bất giác sờ vào thắt lưng tìm thanh trực đao nhưng lại đau đớn phát hiện ra rằng nó đang nằm trong tay của Trần Tước Nhi cách đây hơn 100m. Cầm chắc lấy con thỏ, Lý Nhàn quay lưng lại quan sát.

Cách đó mấy chục mét, có một thứ gì đó đang phản chiếu ánh mặt trời.

Lý Nhàn liền ra hiệu cho người ở phía đó, rồi bước về phía đó. Sau khi bước được mười mấy bước thì hắn đã nhìn thấy, ở phía xa đó đang có một người nằm sấp trên mặt tuyết không động đậy, có lẽ là lúc người này ngã gục xuống, cơ thể đã không còn chút sức lực nào nên gần như cả người bị vùi lấp trong tuyết. Cho nên, phải cho đến khi Lý Nhàn bước tới gần thì mới có thể nhìn thấy người này, và một thanh hoành đao bị vứt ở bên cạnh.

- Nữ nhân?

Lý Nhàn nhíu nhíu mày, rồi tiện tay quẳng con thỏ sang một bên.

Con thỏ béo múp kia tự dưng lại được thoát chết cho nên vừa mới tiếp đất nó đã co giò chạy thục mạng như sợ Lý Nhàn sẽ đổi ý. Lý Nhàn thận trọng sở vào túi dao găm, bước từ từ đến bên người kia. Là một nữ nhân, thân hình không cao lắm, còn y phục trên người thì đã đẫm máu, trên lưng còn có một vết thương do kiếm gây ra. Vết thương này rất sâu nhưng vẫn chưa tới xương, chỉ là do vết thương quá lớn nên máu cứ không ngừng ứ ra đồng thời không thể đông lại được, từ đó có thể thấy rằng nữ nhân này ngã xuống ở đây chưa lâu.

Sau một hồi quan sát, Lý Nhàn cảm thấy bóng lưng của nữ nhân này rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được, rốt cuộc cô ta là ai.

Khẳng định là nữ nhân này không có khả năng làm hại bản thân, Lý Nhàn liền ngồi xuống bên cạnh cô ta. Hắn đưa tay ra, đặt trên cổ và xác định xem người này còn sống hay không thì cảm nhận được hơi thở rất yếu. Đầu tiên, Lý Nhàn từ trong túi da lộc lấy ra kim sang dược đặc trị vết thương do đao kiếm gây ra rồi đặt nó vào sau lưng của nữ nhân này, sau đó thì hắn lật người này lại.

- Là cô ta?

Lúc mà Lý Nhàn nhìn thấy dung nhan của nữ nhân này thì hắn vô cùng bất ngờ, rồi lập tức chau mày lại.

Vô Loan.

Đây chính là nữ nhân đã hai lần ám sát hắn.

Lý Nhàn xé y phục ở sau lưng của Vô Loan, rồi tìm thuốc rắc lên vết thương, xé ra một miếng vải băng bó vết thương lại, xong xuôi, hắn lấy túi nước bên hông, từ từ rót vào miệng của Vô Loan.

Sau khi uống vài hớp nước lạnh giá, Vô Loan ho khan vài tiếng rồi tư từ tỉnh lại. Cô nhíu nhíu mày vài cái, khóa miệng khẽ giật vài cái rồi cô từ từ mở mắt ra. Cô mở mắt ra nhìn xung quanh một lượt, nhưng trước mắt cô bốn bề đều là một màu trắng bất tận, sau đó thì cô cảm nhận được hình như bản thân đang được một người nào đó ôm vào trong lòng. Một lúc sau, khi đã thích ứng được với hoàn cảnh, mắt của cô đã nhìn rõ được mọi thứ. Thời điểm mà cô biết được người đang ôm mình chính là Lý Nhàn thì cô bất giác khẽ cựa mình một cái, nhưng nó lại làm tổn thương vết thương mới được băng bó của mình, không chịu được sự đau đớn này, cô khẽ rên lên vài tiếng.