Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 33-2: Sân khấu nhà hát đêm Tiểu Niên (hạ)




"Hắc a....hắc a...."

"Dĩ Mạt, hô hấp phải thật tốt...." Thẩm Mặc ôm lấy eo thon mềm mại của Cổ Dĩ Mạt, cảm thụ ngực đối phương tựa vào trên vai mình không dừng được phập phồng rung động, giọng nói đạm nhã là ôn nhu cưng chiều, còn nữa, vài tia lắc đầu mỉm cười không biết làm sao.

"Hắc a...Mặc...Mặc..." Mặt Cổ Dĩ Mạt chôn ở trên vai Thẩm Mặc bị ẩn vào bóng mờ, kể cả cặp mắt mờ mịt cám dỗ màu đen kia cũng thấu không ra ánh sáng.

Cái cô gái ngày thường cao quý lạnh lùng này, bây giờ đang ngồi ở trên hai chân một cô gái ôn nhã khác, bởi vì quá cố gắng hôn mà quên thở, vùi đầu vào cần cổ đối phương, không ngừng phát ra hơi thở nhu nhược cùng cấm dục.

Vì sao, nàng cho tới bây giờ đều không có chủ động qua? Mình vẫn mãi chủ động ư?

Ey~ không nhìn ra, Dĩ Mạt mình đến thời điểm mấu chốt động tình lại có thể nòng như vậy, chậc chậc ~

Được với một người nhiệt tình hôn môi cùng vuốt ve dục vọng hoàn toàn không có phản ứng?

Đây không phải là rất đơn giản sao, người kia không thích táy máy tay chân đối với cơ thể nàng.

....Người kia đối với cơ thể nàng không có thích táy máy tay chân...

....không thích....

"Mặc...."

Hai tay Cổ Dĩ Mạt ôm thật chặt lấy cổ Thẩm Mặc một cá đọ cong không dễ phát giác.

"Ân, em đây, làm sao?" Bàn tay trắng nõn của Thẩm Mặc êm ái vuốt ve mái tóc dài Cổ Dĩ Mạt, nhàn nhạt nhìn trần nhà, màu hổ phách trong hai tròng mắt hiện lên ánh sáng nhu hòa.

"...."

"Thế nào? Đói sao?" Thẩm Mặc đợi cô gái chui vào cần cổ mình đã lâu nhưng không thấy có động tĩnh gì, mái tóc đen dài theo động tác của nàng mà tán loạn trên vai, ôn nhu phất qua gương mặt tinh xảo kia.

Thẩm Mặc nhìn cái gáy của Cổ Dĩ Mạt, trong con ngươi một tia chập chờn, như là nhớ ra cái gì đó.

"Không phải muốn ăn sủi cảo sao? Còn quấn em? Hử?" Đôi môi hơi nâng lên độ cong, ánh mắt Thẩm Mặc lúc hạ xuống xuất hiện một bóng mờ, không thấy được ánh mắt.

Nhưng mà như vậy cũng đủ rồi.

Tươi cười bây giờ, lời nói ôn hòa lúc này, ôn nhu ôm trong ngực lúc này.

Người này, sẽ không thích mình sao?

Cổ Dĩ Mạt quay đầu đi, an tĩnh chăm chú nhìn cần cổ trắng nõn của Thẩm Mặc, lỗ tai xinh xắn cách đó không xa, dưới ánh đèn có thể thấy được lông tơ mềm nhũn.

"Tê —" Hai hàng lông mày dài nhọn của Cổ Dĩ Mạt chợt nhíu lại, giương ra môi mỏng tựa như phát tiết cắn lên cần cổ trắng nõn kia, đột nhiên đau đớn để cho Thẩm Mặc hít một hơi khí lạnh.

Nấm lạnh nhà mình là giống chó sao....

"Dĩ Mạt....chị hôm nay làm sao? Trước kia mặc dù cũng hôn môi, nhưng chưa bao giờ gấp gáp như hôm nay...."

"Liều mạng." Cổ Dĩ Mạt khẽ cắn một chút liền nhả ra, trong lòng thở dài một hơi —— kết quả vẫn là không bỏ được.

"Chị vẫn luôn liều mạng như vậy cố gắng hôn em, tại sao em vẫn luôn không có phản ứng!" Cổ Dĩ Mạt ngồi dậy, hai tay chống đỡ hai bên Thẩm Mặc, hai con ngươi màu mực không chút nào dời đi ánh nhìn chăm chú của đôi mắt màu màu hổ phách, ngực đã điều chỉnh được hô hấp không còn phập phồng kịch liệt nữa.

Trầm mặc nhìn hai con ngươi màu mực luôn tụ tin kiêu ngạo kia, bởi vì trong đó chất chứa bi thương cùng nghi ngờ ảm đạm.

Thì ra, luôn để ý cái này a, ngốc cô nương.

"Dĩ Mạt, em không phải là không có phản ứng a." Thẩm Mặc vẫn giữ lấy tư thế ôm eo đối phương, hơi ngửa đầu, khóe miệng bất đắc dĩ hiện lên độ cong.

"Nhưng mà! Chị mỗi lần đều chủ động, hơn nữa cho dù....cho dù..... em cho tới bây giờ cũng không có hiện ra....hiện ra biểu tình còn muốn a!"

Có lẽ lời nói như vậy lời nói đối với người con gái này thật sự mà nói quá xấu hổ, giọng nói trong cuộc họp ngày thường luôn là trong trẻo lạnh lùng lão luyện hôm nay trở nên đứt quãng, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo kia, bây giờ đã là đỏ bừng một mảnh.

Lỗ tai, sắp bốc cháy rồi đi?

Thẩm Mặc phiêu đến hai cái tai trong tóc đen mơ hồ lộ ra đỏ ửng, trong màu hổ phách lưu động tràn đầy ôn nhu.

Đó là thế giới của nàng.

Người kia là hết thảy tất cả, cũng là người hoàn thành thế giới của nàng.

"Em nếu như còn muốn, Dĩ Mạt sẽ cho em chứ?" Thẩm Mặc nhìn Cổ Dĩ Mạt, mi mắt nhu hòa.

"Tại....tại sao phải dùng hỏi câu a, bây giờ không phải đã rõ ràng mọi chuyện sao." Cổ Dĩ Mạt cảm nhận được thế giới của đối phương tràn ngập ôn nhu, khó mà duy trì trạng thái đối mặt, chột dạ nghiêng đầu, cái tai chuyển hướng trước mặt Thẩm Mặc, trở nên càng đỏ rực.

"Cho nên, em cũng sẽ không lộ ra biểu tình như vậy a, hơn nữa, Dĩ Mạt cảm thấy em là người sẽ dễ dàng lộ ra biểu tình sao, ân?"

Giọng điệu nghi vấn hơi trêu chọc, từ trong cổ trôi giạt ra " Hử?".

Cái thanh âm này, không cảm thấy quá phạm quy sao, Mặc.

"Tại sao, bởi vì chj cho em em cũng sẽ không cần a."

"Bởi vì em còn không có cưới được chị."

"...."

"Bậy giờ....chuyện này cùng chuyện đó có quan hệ sao?"

"Ông ngoại chị ở trên lườm em cũng sắp xuyên hỏng luôn rồi, em ngay cả cưới chị cũng còn không cưới được, liền đem chị ăn đi, không phải là quá không nhân đạo?"

Cho nên, chuyện này liên quan gì đến ông ngoại tôi!

" Chờ một chút, tại sao là em cưới chị mà không phải chị cưới em!" Cổ Dĩ Mạt chợt phát hiện một chuyện hết sức trọng yếu, hai tay đổi thành chống tại ngang hông Thẩm Mặc, người nghiêng về trước, tâm tình bất mãn hoàn toàn triển lộ ở trên mặt.

Đúng vậy, tại sao vậy chứ?

Thẩm Mặc nhưng làcười không nói, màu hổ phách quang ba lưu chuyển.

Hay xấu hổ như vậy a, Dĩ Mạt. Mới vừa sáng suốt rõ ràng giờ lại trở nên nóng như vậy.

Thẩm Mặc nhìn Cổ Dĩ Mạt bởi vì bị mình nhìn chăm chú lại đỏ mặt quay đầu đi, mi mắt hơi cong, ôn nhu cưng chiều.

"Hảo, còn quấn em? Đợi một lát vị tư lệnh không đáng tin sẽ tới."

"Chị...đi tắm...."

"Mới vừa không phải đã tắm rồi?" Thẩm Mặc nhìn bóng lưng Cổ Dĩ Mạt hết sức thon dài, hơi câu môi, màu hổ phách léo lên ánh sáng không rõ tên.

"Đi cán sủi cảo đi!" Một cái gối bay tới, kèm theo tiếng hét của cô gái thẹn quá hóa giận.

"Phải phải." Thẩm Mặc khẽ cười, bắt lại gối ôm trên mặt, đứng dậy xắn tay áo lên, cặp mắt nhìn về phía phòng tắm, là ôn nhu cực hạn.

Như vậy, đi cán sủi cảo thôi.