Tường Phong Truyền Kỳ

Quyển 1 - Chương 5: Li thiên thất sát




Tường Phụng tiên sinh bị hại!

Tin tức này nhanh chóng được truyền khắp mọi ngõ ngách của Mộ Dung sơn trang. Lúc Lão thái quân đến hiện trường thì trong ngoài đã đông nghẹt người rồi. Nhưng đại bộ phận đều ở ngoài cửa, bên trong chỉ có Bào Đại An, Lôi Tiểu Thư và Tiểu Phụng đang kiểm tra thi thể. Ngoài cửa, Mộ Dung Chu Y đang an ủi Mộ Dung Bích Y bị dọa sợ hãi.

Lão thái quân liếc nhìn Mộ Dung Bích Y đang khóc lóc, giọng bất mãn trách mắng: “Khóc lóc cái gì, nhìn bộ dạng không ra gì của ngươi, đâu giống con cháu của Mộ Dung gia chúng ta! Đều trách cha ngươi và Chu Y bảo vệ ngươi quá kĩ, một chút sóng gió cũng không chịu được.”

Cảm thán về thất bại giáo dục xong, Lão thái quân lại nhìn nữ Tổng quản Mộ Dung Đa Đa đang mặt đầy lo âu, nàng ta cũng đang đứng ngoài cửa không vào trong.

Mộ Dung Đa Đa đang quan sát tình hình vội vàng khoanh tay bẩm báo sự việc, rồi chuyển lời của đặc phái viên Tổ trọng án hoàng gia Lục Phiến Môn Bào Đại An và Lôi Tiểu Thư yêu cầu giữ nguyên hiện trường hung án, giải tán đám người bên ngoài… Sau khi nghe hồi báo, Lão thái quân nhíu đôi phụng nhãn tinh minh, không nói gì thêm, rồi chống cây trượng gỗ Tử đàn đi vào trong phòng.

Bên trong, thi thể của Tường Phụng đã được lấy trên cột nhà xuống. Mấy ngày trước vẫn còn thân mang trường kiếm lộng lẫy, giờ lại lạnh lẽo nằm dưới đất, khiến người ta không tránh khỏi thở dài.

Lôi Tiểu Thư cẩn thận kiểm tra vết thương của Tường Phụng, trên người có mấy vết kiếm mới, ngực bị một kiếm đâm xuyên tim, thiết nghĩ hung thủ và Tường Phụng đã từng giao đấu, sau cùng Tường Phụng không địch lại nên mất mạng, hung thủ tàn nhẫn đã cắt đầu để trút hận, rồi dùng thanh Du Long nhuyễn kiếm màu đen treo nàng ta lên trên cột nhà, điên cuồng hung tàn như vậy thật khiến người ta phẫn nộ.

Tiểu Phụng lật tới lật lui xem tay của Tường Phụng như chọn rau, ngẩng đầu lên nhìn thấy Bào Đại An lão tiền bối đang nhìn mình cảnh giác, nàng ta cười một tiếng, “Lão gia tử có phát hiện gì sao?”

Ánh mắt Bào Đại An đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, giống như hổ báo phát hiện con mồi, đáp nhưng không trả lời câu hỏi, “Tạm thời vẫn chưa có. Nhưng mà ta đột nhiên phát hiện một chuyện càng thú vị hơn, nha đầu Tiểu Phụng cô cũng to gan quá nhỉ, đối diện với xác chết không đầu cũng không sợ mà còn hứng thú thế này nữa.”

Nụ cười của Tiểu Phụng hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái biếng nhác thường ngày, nàng ta rụt vai, “Từ nhỏ ta đã lăn lộn trong giang hồ, có gì mà sợ chứ, lão gia tử có muốn xem xét chuyện mời ta vào Lục Phiến Môn không, ta cũng được việc lắm đó.”

“Hừ!”, Lão thái quân đột nhiên hừ lạnh một tiếng thu hút ánh mắt của ba người tổ tra án, ngữ khí không khoan nhượng, “Nếu đã không điều tra được gì thì ba người hãy về nghỉ đi. Chuyện trong giang hồ tự nhiên sẽ do người giang hồ xử lý, không phiền tôn giá của Lục Phiến Môn.”

“Đâu thể nói vậy được”, Tiểu Phụng cười hi hi nhìn Lão thái quân, nói như vô ý, “Dù sao chuyện cũng xảy ra ở Mộ Dung sơn trang, nói thế nào thì Mộ Dung gia cũng không tiện nhúng tay tra án.”

Lão thái quân trừng mắt, thúc mạnh cây trượng, ánh mắt giận giữ nhìn tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày dám chống lại mình: “Ngươi nói vậy là có ý gì, lẽ nào nghi ngờ là người của Mộ Dung gia ta ra tay sao?”

Tiểu Phụng thè lưỡi, cái đầu không có khí phách rụt về, nhỏ giọng nói: “Chỉ là nói thôi mà, dù sao người cũng do các người tìm tới, bây giờ xảy ra chuyện rồi, vẫn nên giao cho quan sai xử lý thì thích hợp hơn.”

Lão thái quân cười lạnh một tiếng, ẩn ý nhìn Bào Đại An vẫn đang im lặng đứng một bên: “Nếu nói khả nghi, e là mỗi người ở đây đều bị hiềm nghi. Cũng được, Mộ Dung gia cây ngay không sợ chết đứng, cứ để Lục Phiến Môn điều tra vậy.” Nói rồi quay người dặn dò Mộ Dung Đa Đa, “Ngươi sắp xếp cho người của các phái, lúc vẫn chưa tra ra chân hung, không ai được phép rời khỏi.” Tiếp đó cung tay về phía Bào Đại An, “Bào đại quan gia, có thể nói chuyện riêng một chút không?”

Mộ Dung lão thái quân đi thẳng về phòng mình, không quay đầu lại mà lên tiếng: “Chuyện này ông thấy thế nào?” ngữ khí thân thiết như nói với bằng hữu lâu năm.

Bào Đại An vẫn đang đi sau nhíu chặt mày lắc đầu, “Trước mắt vẫn chưa có manh mối.”

Lão thái quân quay người nhìn ông ta, “Ông đừng giở trò này với ta, để mấy lời nhà quan này nói cho kẻ khác nghe đi. Ông thấy có khi nào là… đám người của Li Thiên giáo làm không?”

“Li Thiên?” Bào Đại An giật mình, “Nhìn thủ pháp thì có hơi giống…”, tiếp đó lại lắc đầu, “Nhưng mà không lý nào bọn chúng lại làm vậy, giết Tường Phụng tiên sinh không thì có lợi gì cho chúng? Hơn nữa 20 năm trước, Li Thiên giáo gần như bị diệt giáo rồi mà.”

“Vậy thì chưa chắc.” Lão thái quân cắt lời ông ta, “Ông đừng quên, năm đó Thất sát có 2 tên thoát được, hơn nữa cái bọn già không chết ở Tây Cương vẫn còn sống tốt lắm. Hơn nữa, gần đây có vài dư nghiệt đến Mộ Dung gia gây chuyện.”

Bào Đại An nghe xong câu cuối, dường như nghĩ ra gì đó, mắt sáng lên, “Nói đến điểm này, ta lại nhớ ra rồi, trên đường đến đây có gặp phải một khách điếm, chưởng quầy, tiểu nhị và đầu bếp, vừa hay tên có chữ Long, Hổ, Báo, có khi nào là Thất sát kế nhiệm không?”

Lão thái quân phì cười một tiếng, “Ông đúng là càng già càng nhát gan, mấy cái tên thôi đã nghi thần nghi quỷ, chẳng qua là trùng hợp thôi.”

Bào Đại An thần sắc lại càng trịnh trọng hơn, “Chưởng quầy và tiểu nhị tuy cố ý che giấu nội công, nhưng vẫn nhìn ra được võ công không yếu, chuyện này không thể nói là trùng hợp được. Còn có Tiểu Phụng kia cũng từng làm việc trong khách điếm đó.”

“Ồ”, Lão thái quân trầm tư, “Tiểu Phụng đó lai lịch thế nào? Có khi nào cô ta là Phụng trong Thất sát không? Tường Phụng có phải bị cô ta giết không?”

Bào Đại An nghĩ một hồi rồi phủ định khả năng này, “Nha đầu đó lai lịch không rõ, cả ngày mồm mép trơn tuột, 10 câu thì có 8 câu là không đáng tin, hơn nữa cước bộ nhẹ nhàng, thiết nghĩ khinh công không tệ, nhưng mà căn cơ không vững, công phu thật sự chắc cũng không ra làm sao. Hơn nữa Tường Phụng võ công thượng thừa, dựa vào bộ dạng dở sống dở chết của cô ta, vốn không giết nổi Tường Phụng. Nếu nói khả nghi, thì hành vi của cô ta lại giảo hoạt như Hồ hơn, trong Thất sát, chỉ có Hồ kế nhiệm mới không cần thân thủ nhất đẳng.”

“Hừ, mặc kệ cô ta là Hồ hay Phụng, muốn gây sóng gây gió trước mắt ta, không dễ vậy đâu!” Lão thái quân dường như trong khoảnh khắc, khôi phục lại chí khí oanh liệt năm xưa, đôi mày dựng đứng, “Đúng rồi, tối qua có kẻ trộm nhân lúc ta đang ở yến hội trong đại sảnh đã lẻn vào phòng ta, khởi động cơ quan, tiếc là cuối cùng để hắn chạy thoát.”

“Vậy có mất thứ gì không?” Bào Đại An hỏi.

“Cái đó… thì không.” Lão thái quân ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn cây cột bên cửa, tấm danh thiếp mấy ngày trước bị mình dán trên cột đã không thấy bóng dáng đâu, nét mặt bà hiện lên một nụ cười quỷ dị, “Trước là âm thầm lẻn vào phòng bỏ đồ lại, sau đó lại lấy đồ đi, haha, đám người này thật coi Mộ Dung gia ta là khách điếm đi lại tùy ý.”

Từ phòng Lão thái quân đi ra, Bào Đại An dọc đường gặp Tào Tháo Tiểu Phụng vừa làm bộ khoái dự bị xong. Nhìn khuôn mặt mập mâọ tròn tròn và ánh mắt cười như trăng khuyết của nàng ta, Bào Đại An ngày càng có cảm giác nha đầu này sao mà càng nhìn càng thấy giống một con hồ ly vậy. Ông ta ho một tiếng, Tiểu Phụng bèn dừng bước, ánh mắt xán lạn nhìn ông ta.

Bào Đại An cố gắng khiến biểu hiện của mình trở nên hiền từ, “Tiểu Phụng này, ta thấy cô cũng được việc lắm, vào Lục Phiến Môn thì cũng khá, có thể suy nghĩ để tiến cử, đúng rồi, sư thừa của cô là môn phái nào vậy?”

Tiểu Phụng hơi kinh sợ, tiếp đó nét mặt ưu thương thở dài: “Đừng hỏi ta từ đâu tới, quê ta xa lắm.”

Một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu Bào Đại An, ông ta cố gắng áp chế cơn điên cuồng, tiếp tục kiên nhẫn dụ dỗ: “Vậy nhà cô ở đâu? Ra ngoài lâu như vậy không nhớ nhà sao?”

Tiểu Phụng lúc này hào tình vạn trượng, hồng tinh lấp lánh, “Thiên hạ rộng lớn, đâu cũng là nhà của ta, nữ nhi chí tại chân trời, đâu đâu cũng là nhà.”

Bào Đại An bắt đầu nổi giận, quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi đừng có giở trò, Li Thiên giáo muốn tái xuất Trung thổ, tinh anh Thất sát đánh trận đầu, Long, Hổ, BÁo đều đến rồi, chính là 3 người trong khách điếm, ngươi cũng là một trong Thất sát!”

Tiểu Phụng nhíu đôi mày cong, cười haha: “Lão gia tử ông lừa ta à, Thất sát gì chứ?”

Bào Đại An âm thầm đề khí vận chưởng, ánh mắt thâm sâu nhìn bộ dạng vô tội của nàng ta, “Người thường có lẽ không biết, Li Thiên thất sát gồm: Long, Hổ, Phụng, Báo, Lang, Ưng, Hồ. Ngươi chính là Hồ trong số đó, tốt nhất thành thật khai ra, có lẽ còn giữ được cái mạng.”

“Vậy hả…” Tiểu Phụng dài giọng, đột nhiên tỉnh ngộ, cuối cùng bất lực buông tay, “Nhưng ta thật không phải mà.” Tiếp đó nàng ta cười cười tiến lại gần, “Thật ra lão gia tử ông cũng không chắc chắn đúng không, nếu không ông đã trực tiếp bắt người rồi. Đúng rồi, lão gia tử, một chuyện bí mật của Li Thiên giáo người thường không biết, sao ông lại hiểu rõ vậy? Lẽ nào… lão gia tử ông cũng là…”

Bào Đại An ngẩn ra, lạnh lùng nhìn nàng ta rồi đi mất, để lại một câu, “Có ta ở đây, ngươi đừng hòng giở trò gì.”

Nhìn bóng dáng già nua của Bào Đại An đi khỏi, Tiểu Phụng vừa nghĩ vừa cười, nhưng lại như không cười, “Ha ha, Li Thiên thất sát, hình như ngày càng thú vị rồi…”

Từ Ngọc môn, Dương quan đi ra, có 36 nước Tây Vực, bắt đầu qua lại từ thời Niêm Hoa công tử. Các quốc gia Tây Vực có đất, có thành trì, có ruộng vườn gia súc, có ngựa, có sư tử, sản xuất nho, cỏ linh lăng. Người mắt sâu, râu rậm, giỏi buôn bán. Sau đó sai người đến tiến cống, có ba quận Đôn Hoàng, Tửu Tuyền, Võ Uy thuộc Tây Cương, do Võ Uy đại tướng quân quản lý.

Li Thiên giáo, ở Tây Vực, ít qua lại với Trung thổ, Từ giáo chủ, Trưởng lão, Tả Hữu hộ pháp trở xuống thì có Thất sát, gồm có Long, Hổ, Phụng, Báo, Lang, Ưng, Hồ, tuyển chọn tinh anh trong giáo kế nhiệm. Lúc Niêm Hoa công tử chưa thông Tây Vực, Li Thiên giáo từng xâm phạm Võ lâm Trung nguyên, đến khi Mộ Dung thị ở Giang Nam ra sức chống lại, Giáo chủ vong mạng, tổn hao nguyên khí rút lui. 20 năm sau, Li Thiên giáo tái phạm Mộ Dung sơn trang. [Võ lâm chí, Tây Cương liệt truyện] (Giang hồ chính truyện)

Thật ra chính và tà, đen và trắng, thị và phi, vốn rất khó phân rõ. Giữa Ma giáo Tây Vực và Võ lâm trung nguyên, xưa nay đều là những món nợ không triền miên không thể tính rõ, trong đó có một màn ân oán cẩu huyết diễn mãi không hết, [Sổ tay của Tường Phong] (Đánh loạn tỳ bà)