Tướng Quân Lệnh

Chương 31






Tiểu Hồng bị thần tình y dọa khiếp sợ, nhịn không được lay y: "Tướng quân tướng quân, ngài sao vậy !"
Trần Tắc Minh hai mắt đỏ rực, trong mắt rõ ràng phản chiếu bóng dáng của nàng, lại tựa hồ không thấy được nàng.
Suy đoán này quá mức hiểm ác, nhân tâm có thể khó lường đến bước này sao?
Không không ! !......!Sẽ không ......!Y cơ hồ muốn nhảy dựng lên, lập tức phủ nhận ý nghĩ của mình.
Tiểu Hồng kinh ngạc nhìn y, tự mình lẩm bẩm, bộ dáng bồi hồi qua lại thất thường giống như điên cuồng.
Hoàng đế sẽ không làm như vậy, nhất định sẽ không ! Về phần vì cái gì sẽ không, y lại nói không ra nguyên cớ, chỉ là lặp lại thấp giọng thì thào, tựa hồ muốn thuyết phục chính mình: "Không, không phải, nhất định là nghĩ sai ở đâu rồi......"
Y tận lực tin tưởng chính mình mà nói, đè nén xúc động của bản thân muốn truy cứu chân tướng.
Thậm chí ngay cả chân tướng là cái gì y cũng không dám cẩn thận suy nghĩ, nhưng mà bi phẫn khó tả, có một cỗ nghẹn khuất như bóp nghẹt đay nghiến lồng ngực y, cơ hồ như xuyên thấu cả người y.
Y lại cực lực khắc chế chính mình, ý đồ thuyết phục chính mình bình ổn những ý niệm khó có thể ngăn chặn kia.

Lỗ mãng như vậy hậu quả khó lường.
Y tận lực giãy dụa , ý đồ thoát khỏi cơn ác mộng này.
Mà trong mê mang, tựa hồ có một bản thể khác ở bên cạnh bình tĩnh bàng quan hết thảy, không ngừng phát ra thanh âm trào phúng.

Ngươi đang lẩn trốn cái gì?
Ngươi đang biện bạch cái gì?
Ngươi chỉ là không dám đối mặt mà thôi, ngươi là kẻ nhu nhược.
Tiểu Hồng hiểu lầm ý tứ của y, chảy lệ nói: "Thật là nương nương ......!Khi người chọn vòng cổ này, nô tỳ còn hỏi, vì sao không chọn hoa lan mà vạn tuế thích nhất......!Nương nương nói, người chính là thích hầu tử, chỉ thích hầu tử......!Vạn tuế thích cái gì không liên quan đến người......! Vòng cổ này người vẫn luôn mang bên người, cũng không cho ai thấy, người ngoài đều không biết."
Trần Tắc Minh kinh ngạc nhìn thi thể, tựa như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo thấu triệt nội tâm.
Y nhắm mắt lại, thấy được Ấm Ấm.
Nàng đang cười với y, nhất cử nhất động đều rõ ràng như ngay trước mắt.
Ta thật hận hắn, nàng nói.
Tại sao? Tại sao muội ngốc như vậy? ! Trần Tắc Minh cơ hồ muốn vỡ nát.

Chuyện gì cũng đều không trọng yếu bằng sống sót, vì sao muội không hiểu, vì sao lại làm như vậy.
Từng chữ đều như nhỏ máu, nếu có thể, y lưu lại nhất định là máu mà không phải là lệ.
Ta thật hận hắn ! Rất hận hắn ! Thần tình Ấm Ấm thay đổi, hận ý khắc cốt như vậy luôn khiến người trông dữ tợn, còn có một câu nàng không có nói qua nhưng y lại dường như nghe được......!Ta cũng hận huynh !
Nước mắt Trần Tắc Minh tuôn tràn, tự thuật của Tiểu Hồng đem ý niệm mà y muốn vùi lấp đào lên, Ấm Ấm yêu y, mà tính tình của nàng luôn luôn chính là như vậy thà làm ngọc vỡ, nói dễ nghe là đơn thuần, nói khó nghe là cố chấp.
Nàng vào cung đã gần ba năm, nàng vẫn chịu đựng, vì thế y cho rằng nàng đã thay đổi.
Kỳ thật không có, nàng vẫn là cái người không thích liền sẽ nói thẳng, chẳng sợ đối phương là ác bá không thể đắc tội, nàng cũng không lui bước.

Nếu phía trước là tảng đá, nàng thà rằng tan xương nát thịt, cũng sẽ đụng vào.
Mà lúc này đây, nàng thật sự tan xương nát thịt .
Là lỗi của y.
Nàng đã sớm biểu hiện .
Y lại không hề phát giác, lấy mức độ quen thuộc với nàng thế nhưng y không hề phát hiện ra.
Y hẳn là phải nghĩ đến tại buổi tối hôm nọ, thời điểm nàng nhìn thấy một cảnh ấy, bi kịch đã mở màn.

Y lại chỉ bận tâm đau xót cho bản thân, vùi đầu trong hối hận.
Y không nghĩ tới nàng cũng biết đau .

Tình yêu này hận thù này, đủ để cho bất cứ ai thất thường, huống chi là Ấm Ấm lẻ loi một mình ở trong cung, kiềm nén lâu như vậy.
Y nhớ tới khi mình trở lại đám cháy, những tiếng thét thảm thiết khi đại điện sụp xuống, kia......!Có phải chính là Ấm Ấm? ! Ý niệm này đột nhiên xâm nhập đầu óc khiến tay y kịch liệt run rẩy, tim như bị đao cắt.
Y khụy gối quỳ xuống tựa hồ không thể nâng nổi sức nặng trầm trọng trên lưng, thất thanh khóc rống.
Ấm Ấm đã chết rồi.
Chính là y tự tay giết nàng.
Ấm Ấm......!Sẽ không thể mở mắt được nữa.
Khi Trần Tắc Minh xâm nhập Ngự Thư phòng, hoàng đế đang viết vãn từ [bài văn phúng điếu người chết].
Sự tình này vốn là nên giao cho văn thần phía dưới làm, hắn lại cố tình kiên trì thân lực thân vi [đích thân tự làm].

Điều này làm cho tất cả mọi người có chút kinh ngạc, mọi người đều biết cảm tình của vạn tuế cùng Thái Hậu luôn luôn không hòa thuận, xem ra người vừa chết, thật đúng là ân oán nào cũng đều bôi xóa.
"Tướng quân, vạn tuế đã nói bây giờ này không gặp bất luận kẻ nào, xin dừng bước !" Mơ hồ truyền đến thanh âm có chút dồn dập cùng với tiếng bước chân vội vàng khó an.
"Xin dừng bước !" Âm thanh huyên náo càng đi càng gần, đã đến ngoài phòng.
Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn thấy bị một đám thị vệ dùng đao chặn Trần Tắc Minh ở ngoài cửa, ít nhiều cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt hắn đảo qua toàn thân Trần Tắc Minh cẩn thận, lướt qua hai mắt đỏ bừng của y, dừng lại trên thanh bảo kiếm vẫn còn trong vỏ.
Sau đó, hắn buông chiếc bút trong tay xuống.
Thái giám bên cạnh đã bước lên nói: "Vạn tuế giờ phút này không gặp ai, tướng quân vì sao xông vào?"
Trần Tắc Minh trầm mặc một lát: "Ta có chuyện quan trọng, muốn lập tức cầu kiến vạn tuế."
Thái giám không kiên nhẫn nói: "Trước tiên lui đi ra ngoài, đợi vạn tuế tuyên ngươi lại đi vào."
Trần Tắc Minh cố chấp nói: "Ta muốn gặp vạn tuế." Y ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào phòng, trong phòng âm u, thần sắc người kia ẩn trong bóng tối, y cũng thấy không rõ lắm, nhưng mà ánh mắt lại không có tránh đi như xưa.
Thái giám tựa hồ bị sự trầm mặc của y đả động, quay đầu lại.
Hoàng đế gật đầu.
Thái giám xoay người: "Tá kiếm !"
Trần Tắc Minh cởi thanh kiếm bên hông xuống, bên cạnh thị vệ vươn tay tiếp kiếm, hai tay giao thác kia một khắc, không biết như thế nào lại không tiếp được, thanh bảo kiếm kia rơi thẳng xuống đất "ke...e...ng.." một tiếng vang lên khiến tất cả mọi người hoảng sợ.

Thị vệ kia có chút xấu hổ, vội vàng đem kiếm nhặt lên.
Trong đó chỉ có Trần Tắc Minh vẫn không quay đầu, sải bước đi đến trước bàn của hoàng đế.
Ở nơi đó, y chần chờ một lát, lấy trong cung lễ nghi mà nói, khoảng lặng này có hơi lâu.

Thái giám đi phía trước bước tới một bước, đang muốn cao giọng nhắc nhở, đã thấy Trần Tắc Minh đã vô thanh quỳ xuống.
Quỳ xuống xong, y cũng không lập tức mở miệng, y muốn hồi phục cảm xúc của mình, mà những bi phẫn kia trong lòng y đang mãnh liệt trào dâng vội vàng tìm kiếm nơi phát tiết, làm sao chỉ trong khoảng nửa khắc có thể áp chế được .
Hoàng đế đợi một lát, không thấy y mở miệng, rốt cuộc nói: "Khanh có chuyện gì?"
Trần Tắc Minh chấn động, giương đôi mắt, nói: "Hồi bẩm vạn tuế......!Trần quý nhân đã chết." Nói đến đây thanh âm dần hạ thấp, y thật sự không muốn những lời này từ chính miệng mình nói ra, phảng phất như lời kia vừa thốt ra, sự tình liền giải quyết dứt khoát , Ấm Ấm liền thật sự chết, hơn nữa, chính là do câu nói này của mình giết nàng.
Hoàng đế thật lâu không cho đáp lại, Trần Tắc Minh trong lòng lạnh lẽo, giãy dụa sau một lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu.
Thấy rõ rồi, trong lòng lại càng thêm rét buốt.
Hoàng đế cau mày nhìn y, gương mặt hoàn toàn không có chút nào là kinh ngạc hay là không đành lòng, chỉ lộ ra một loại biểu tình tựa hồ phức tạp lại không kiên nhẫn.

Thấy y ngẩng đầu lên mới phản ứng lại rồi hơi hơi nghiêng đầu tránh tầm mắt y, đạm mạc nói:"......!Phải không."
Quả nhiên hắn đã sớm biết......
Đến giờ khắc này, hắn thế nhưng giả bộ một chút cũng không nguyện ý......
Trong lòng Trần Tắc Minh một tia hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, lạnh băng đến cực điểm, thân thể căng thẳng bắt đầu phát run, một cỗ chua xót trào dâng, y nhắm chặt mắt, cắn răng nuốt vào huyết lệ kia.
Hoàng đế nhìn y:"......!Vậy ngươi tới là tính toán muốn làm gì?" Hắn không có che giấu ngữ khí hoài nghi trong lời nói.
Trần Tắc Minh mạnh đứng lên, cả người run rẩy như si, trong lòng y tuyệt vọng nồng đậm tựa như mực, đậm sệt như vậy căn bản không có lối thoát.
"Nếu vạn tuế mới vừa rồi có một tia kinh ngạc thì vi thần là đến thỉnh tội !"
Hoàng đế nhếch miệng nhưng không hề có chút ý cười trong mắt, bình tĩnh hỏi "Vậy hiện tại thì sao?".
Trần Tắc Minh bị cách cư xử lạnh nhạt của hắn bức đến cực độ phẫn nộ rồi, tuy rằng trong lòng vẫn ở điên cuồng gào thét, không, dừng lại, nhưng vẫn chất vấn thành lời.
"......! Đêm qua......!Người biết rõ nàng đang ở trong cung Thái Hậu, lại khiến ta tự tay thiêu cháy nàng ! ! Có phải hay không ! !......" Giọng y khàn khàn, tuy rằng liều mạng áp chế, nhưng vẫn hiển lộ một loại khí thế bức nhân.
Thái giám sớm cảm thấy không đúng, thấy hắn thực sự dám phát tác, đột nhiên sải bước tới một bước, chỉ vào hắn quát: "Lớn mật ! Dám nói với vạn tuế gia như vậy ! Người tới a --"
Không đợi hắn nói xong, Trần Tắc Minh một phen mạnh mẽ đẩy hắn ra, hét to:"-- Có phải hay không? !"