Tương Quý Phi Truyện

Chương 147: Đây là báo ứng




Mẫu tử hai người giằng co một canh giờ, ngươi tới ta đi, Tô Khiêm Dương nhượng bộ từng bước, thái hậu cũng nhường bộ từng bước, hai người như vậy đạt thành quyết định. Triệu tiểu nghi và Lý di nương kia bí mặt xử quyết, Triệu phu nhân giao bản thân Triệu gia tự xử trí nhưng điều kiện tiên quyết là phải hưu. Còn lại đối với Triệu gia không truy cứu, đối với hoàng hậu cũng không luận tội.

Trong mắt thái hậu, cuộc giằng co này với hoàng thượng là nàng thắng.

Trong mắt Tô Khiêm Dương, xử trí Triệu phu nhân chính là mặt nào đó chèn ép Triệu gia. Hiện tại hắn vô cùng tha thiết mong Bình vương gia ở phía Nam mọi chuyện thuận lợi. Như vậy trong tay hắn sẽ có nhiều lợi thế hơn. Cũng chỉ có lợi thế như vậy mới giúp hắn ở tương lai lại gặp chuyện như vậy có thể chống lại.

Mà lúc này Triệu gia vô cùng hỗn loạn. Người Triệu gia có liên quan đều đã được thả trở về. Vì ngừa có người chạy trốn, bên ngoài Triệu phủ đều có thủ vệ.

Trong đại sảnh Triệu gia, Triệu phu nhân đang tức muốn ngất. Một cái di nương nho nhỏ, một cái thứ nữ nho nhỏ lại dám cả gan chông lại ám hại nàng, ám hại hoàng hậu, muốn đem Triệu gia cùng tha xuống nước.

Càng ở trước mặt mọi người xé rách mặt nàng. Sau này Triệu phu nhân này chính là cái danh độc phụ.

Lý di nương sau khi từ Hình bộ trở về vẫn là luôn quỳ trên mặt đất. Triệu phu nhân nhìn nàng đầu tóc rối loạn “Thế nào?  Còn muốn lão gia làm chủ cho ngươi. Ta chính là yếu hại tiểu Lục đó thì sao. Hiện tại đặt ở trước mắt, ngươi xem lãi gia là che chở ta hay là che chở ngươi!”

Nói xong còn chưa hả giận, sai bà tử bên cạnh tát cho Lý di nương mấy bạt tai. Lý di nương gò má sưng đỏ cười nhìn Triệu phu nhân “Lão gia che chở hay không che chở ta có gì quan trọng. Loan nhi đều muốn chết, ta cũng không có đường sống. Phu nhân thật buồn cười. Đến cuối cùng còn cùng ta một cái di nương tranh xem lão gia làm chủ cho ai. Mấy năm nay ngươi độc hại còn chưa đủ sao. Ngươi xem, rất nhanh liền có báo ứng.”

“Ta vậy mà đã coi nhẹ ngươi. Ở dưới mí mắt ta còn có thể sinh hạ một nam một nữ. Xem ra dược này ngươi là chưa ăn.” Triệu phu nhân hừ cười “Ngươi đương nhiên là phải chết, ngươi cùng nữ nhi ngươi dự mưu hại hoàng tử, còn muốn giá họa cho hoàng hậu. Tánh mạng của các ngươi hoàng thượng sẽ không để lại, khoing cần ta ra tay.”

Lý di nương lại bị mấy bạt tai, khóe miệng ứa máu, nàng ha ha cười “Sau khi ta biết ngươi kê đơn liền lén lút đem mấy dược kia giấu đi. Không phải ngươi còn đổi chai thuốc của ta sao, ta đều thu lại. Phu nhân, ngươi đoán những dược đó đều đi đâu?”

Triệu phu nhân giật mình “Ngươi nói gì?”

Lý di nương cười có vài phần đắc ý “Ta đã nói ngươi sẽ có báo ứng. Thời điểm hoàng hậu còn là thái tử phi sinh hạ thái tôn ta biết báo ứng đã đến. Hiện tại thân mình thái tử còn kém như vậy, một người nối dõi cũng chưa có, không chừng ngày nào đó còn quy thiên. Ngươi nói xem đây có phải báo ứng hay không hahahaha”

Triệu phu nhân kích động đứng lên vỗ bàn “Ngươi tiện nhân này, rốt cuộc đang nói cái gì!”

Hai bà tử kia cũng không ngừng, dốc hết sức đánh, chát chát vài cái. Lý di nương há mồm đều đã đầy máu. Nàng phi một tiếng phun ra bụm máu, ánh mắt chống lại Triệu phu nhân, càng đắc ý “Ta lúc ấy đều đem dược đó nghiền thành phấn trộn vào thức ăn nữ nhi của ngươi. Để ta nghĩ lại, từ khi nữ nhi ngươi tám tuổi đến khi xuất giá. Bảy năm a, nữ nhi ngươi ăn dược ngươi cho ta bảy năm. Đây là báo ứng. Cho ngươi cũng nếm thử tư vị này, nếm thử thống khổ không sinh được đứa nhỏ.”Triệu phi nhân kinh ngạc ngồi sững xuống ghế. Trong đầu là hình ảnh Lý di nương vừa nói qua.

Hoàng hậu thân mình rõ rãng rất tốt nhưng thái tử sinh ra thân thể ốm yếu nhiều bệnh, nhờ thuốc nuôi lớn. Hiện tại trong phủ thái tử còn chưa có hài tử.

Chuyện mang thai này người xưa đã nói. Những tật xấu khi nguyệt sự của nữ nhân sau khi sinh hài tử thì sẽ tốt rồi. Tốt này chính là bản thân nàng, kỳ thực bệnh này của nàng đều đưa qua đứa nhỏ. Đứa nhỏ sau khi ra đời sẽ lãnh thể hàn bắt đầu xuất hiện bệnh, cái này đều có liên quan đến thân mẫu.

Hoàng hậu năm đó không biết chuyện đã uống thuốc tám năm. Sau khi thành thân tẩm bổ rồi thuận lợi sinh đứa nhỏ. Nhưng thái tử sau khi ra đời đúng là bệnh nặng không ngừng, bệnh nhỏ theo thân.

Triệu phu nhân lúc này đối với lời Lý di nương nói vạn lần không muốn tin, nhưng lại không thể không tin. Hoàng hậu đến mãi sau này mới sinh hạ Tứ công chúa. Thì ra nguyên nhân là như vậy.

Thật đúng với câu thiên địa luân hồi,  nhân quả báo ứng. . .

Hai ngày sau Triệu tiểu nghi và Lý di nương bị xử quyết. Triệu phu nhân gia Triệu gia xử trí. Triệu quốc công viết hưu thư, nhưng Triệu phu nhân vẫn ở lại Triệu phủ, ở trong từ đường lễ Phật chịu tội.

Hoàng thường và thái hậu từng có thương định cuối cùng. Vì thế Tô Khiêm Dương không đưa ra biện pháp xử trí gì với Triệu gia. Nhưng đả kích này, dù không phải hình phạt mọi nơi rõ ràng nhưng trong lòng Triệu quốc công sao có thể không chịu tra tấn đây. Nữ nhi đã chết một đứa, nhi tử bị độc chết một đứa, kết quả cuối cùng còn là di nương trong nhà ai ai cũng không tránh khỏi bị hảo phu nhân của hắn hạ dược, còn trực tiếp tai họa đến hoàng hậu, tai họa đến thái tử.

Nhưng những câu này Triệu quốc công biết nói với ai, chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Việc xấu trong nhà không thể bêu ra ngoài. Này lại còn có hoàng hậu cùng mấy nhi tử nói giúp Triệu phu nhân, vậy ở lại từ đường không cần đưa trở về.

Chuyện Triệu tiểu nghi xử lý cũng không tính giấu kín. Trong cung ít nhiều cũng biết chút chút. Mà đối với chuyện của Triệu gia muốn giấu cũng không giấu được. Ngày đó Hình bộ thẩm vấn là không ít người. Có những chuyện dù trên miệng mãi luôn cảnh cáo nhưng vẫn lộ ra một ít. Còn không sao, chuyện tình qua được nửa tháng, ngay mấy ngày trước năm mới này chuyện Triệu phu nhân độc hại thứ tử bị nhốt vào từ đường liền truyền ồn ào huyên náo.

Nói đến thì nhà ai chẳng có chuyện không muốn người biết. Chuyện khiến thị thiếp vô sinh này, đừng nói Triệu gia mà nhà nào chẳng có sự tình này, thật không thiếu. Chính là Triệu phu nhân bị vạch trần ra nên bị mọi người chỉ trích.

Triệu phu nhân tất nhiên để ý những chuyện này, nhưng nàng càng để ý hơn là lời Lý di nương nói, hoàng hậu bị hạ dược đã bảy tám năm.

Dược vô sinh tổ truyền là thật, bắt đầu từ tổ nãi nãi của Triệu phu nhân. Không chỉ khiến người ta không có thai mà còn tích lại ở trong cơ thể, đến khi thái y có thể nhân ra thể hàn khó sinh thì cũng đã nghiêm trọng.

Những thứ khiến Triệu phu nhân từng tự hào này kia hiện tại lại trở thành căn nguyên thống khổ của hoàng hậu.

Dược tổ truyền cũng không có để thuốc giải. Phía hoàng hậu cũng không quan trọng, quan trọng là phía thái tử. Triệu phu nhân không thể tiến cung nữa, nàng phái ma ma tín nhiệm bên người đi tìm hoàng hậu thương nghị việc này. . .

Một năm rất nhanh lại trôi qua. Đại niên ba mươi, trong cung đầy trời pháo hoa đón chào một năm mới đến.

Mười hai tháng xoay vòng. Ngày này năm trước Tương Như Nhân đang bị Hứa dung hoa bắt ép tại lầu các kia. Ngay sau đó thái hoàng thái hậu qua đời, nàng bị giam vào Khải Tường cung, tổ phụ qua đời, đứa nhỏ sinh ra.

Chỉ chớp mắt, cảnh còn người mất.

Hứng thú ngắm pháo hoa năm nay của Tương Như Nhân không nhiều, ngắm một hồi liền quay lại trong điện. Đức phi lại đây, hai người ngồi nói một hồi. Bỗng nhiên Đức phi lấy khuỷu tay huých nhẹ Tương Như Nhân một cái ý bảo nhìn về phía hoàng hậu ngồi bên kia.

Tương Như Nhân quay đầu qua, hoàng hậu ngồi bên kia không biết nghĩ gì mà có chút thất thần, vẻ mặt cũng không mấy vui vẻ.

Đức phi ở bên cạnh nói “Sau khi Triệu phu nhân bị nhốt vào từ đường mấy ngày, ngươi phát hiện không, tinh thần hoàng hậu không tốt lắm, thường hay thất thần.”

Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt “Nghe ngươi nói như vậy ta cũng mới nghĩ tới, cảm xúc của nương nương tựa hồ không tốt.”

“Mẫu thân bị nhốt và từ đường, còn là vì nguyên nhân như vậy, cảm xúc có thể không tốt sao?” Đức phi hừ một tiếng, trong giọng nói mang theo chút vui sướng khi người gặp họa. “Để ta nói thì chuyện này nhốt vào từ đường là còn nhẹ. Khiến di nương vô sinh là thủ đoạn của nhiều chủ mẫu, nhưng hại chết hài tử thứ xuất, đó là mạng người a. Còn bởi vậy họa cập đến Lục hoàng tử. Hoàng hậu và Triệu gia còn thiên vị nàng như vậy, sớm muộn sẽ có ngày bị Triệu phu nhân liên lụy.”

Tương Như Nhân cười cười, không trả lời. Đối với nàng mà nói, chuyện này giao hoàn toàn cho hoàng thượng xử trí, bao gồm điều tra, bao gồm thẩm vấn lấy cung. Nàng sớm đã sai Phùng Áng điều tra chuyện này nhưng không lấy ra nhắc với hoàng thượng. Nàng chỉ là sớm hơn một bước trước khi Triệu tiểu nghi giết chết Vương dưỡng nương thì đem nàng về Lâm An thành khiến Triệu gia trở tay không kịp.

Muốn lợi dụng dưỡng nương thương hại hài tử của nàng để hãm hại hoàng hậu. Tương Như Nhân thật sự không bận tâm để Triệu gia bị tha xuống vũng nước bẩn

Nói xong, trên mặt Đức phi nghi hoặc “Có điều ta thật không hiểu Vương dưỡng nương kia đã đưa cả nhà rời khỏi Lâm An thành, vì sao còn trở về.” Đang hảo hảo trốn bên ngoài, trở về một chuyến bước vào đường chết.

“Ai biết được.” Tương Như Nhân tùy ý nói, ngăn đề tài “Trường nhi năm sau đã chín tuổi, ngươi chọn lão sư tốt cho hắn chưa?”

“Ta cũng thật muốn tìm người tốt nhưng tiểu tử kia phá lắm. Dung nhi nhà người còn ở trong cung, ca ca mang theo đệ đệ còn có thể học được chút. Dung nhi hiện tại Nam hạ, tiểu tử này liền không an phận.” Đức phi tuy rằng bộ dáng khi nói là tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng trong giọng nói vẫn là nhiều tự hào “Ta cũng không cần hắn có tiền đồ rộng lớn gì, chỉ cần được nửa Dung nhi là cảm thấy mĩ mãn rồi.”

“Trường nhi thông minh mà!” Tương Như Nhân khen hắn. Hai người nói xong, trên mặt thêm ý cười, bước vài bước ra ngoài điện. Pháo hoa lúc này nở rộ nhất. Tương Như Nhân nhìn lên, khắp khoảng trời hoàng cung đều bị thắp sáng lên, ánh sáng muôn màu. . .

Trở về Chiêu Dương cung, Bình Ninh cũng đã về. Nghỉ ngơi tạm. Sau đại niên ngày đầu là chúc tế, phải dậy sớm.

Hứa ma ma tiến đến báo cáo về tình hình Trạm nhi. Tương Như Nhân thay quần áo xong còn đi nhìn hắn một cái. Tiểu tử này, giang tay giang chân nằm trên giường nhỏ, vù vù ngủ. Tựa như mơ thấy gì, miệng nhỏ chóp chép, vung cái tay, lật nghiêng người, lại vù vù ngủ.

Tương Như Nhân sờ sờ mặt hắn rồi quay về phòng. Phát hiện ở trong phòng, không biết hoàng thượng đac tới từ lúc nào.

Tương Như Nhân kinh ngạc một chút, đi đến trước mặt hắn “Hoàng thượng, lúc này sao ngài tới đây?”

Tô Khiêm Dương có chút men rượu, kéo nàng ngồi xuống, thấy nàng mặc không dày, nhíu mày “Mặc như vậy đi ra ngoài?”

Tương Như Nhân giúp hắn gỡ nút áo, cười nói “Sao có thể chứ. Bên ngoài tuyết rơi, thần thiếp mặc áo choàng, tiến vào vừa cởi ra.” Tháo áo choàng của hắn ra xong, Tương Như Nhân sai Thanh Đông đi chuẩn bị chút canh giải rượu. Tô Khiêm Dương lắc lắc đầu “Trẫm không say.”

Tương Như Nhân xoa bóp cho hắn “Không say thì giúp bớt đau đầu, ngày mai còn phải dậy sớm.” Nói còn chưa dứt lời, người đã bị hắn kéo ngồi xuống. Tô Khiêm Dương tựa hồ như đối với việc nàng lải nhải có chút ý kiến, không biết là giả say hay say thật, loạng choạng ngã ép nàng xuống giường.