Tương Tựu (Chấp Nhận)

Chương 54




Máy tính làm việc, thư từ vân vân, để tại căn phòng kia cũng không sao, thế nhưng quần áo, chăn màn, gối đệm nhất định phải chuyển đến phòng ngủ chính. Giường phải chỉnh lại một lần nữa, đổi ráp trải giường cùng vỏ chăn, đổi thành mới tinh, giống như rất lâu chưa có ai dùng.

Đại khái thời điểm chuẩn bị xong, Giản Từ đỡ eo cảm thán: Lão gia tử thật biết chọn ngày …

Chu phụ thời điểm xuất viện sắc mặt hồng hào, tinh thần quắc thước, hoàn toàn không giống bộ dáng mới trải qua cuộc phẫu thuật lớn, ông còn có thể trêu chọc Giản Từ: “Nhìn dáng dấp Tiểu Bạch cùng con cũng không tệ lắm, thành công đem con nuôi mập.”

Giản Từ ngượng ngùng nói: “Ân, anh ấy chăm sóc con rất tốt.”

Chu phụ đi thăm phòng bọn họ, vết tích hai người sinh hoạt nhìn rất rõ ràng, cho nên ông coi như thỏa mãn.

Bữa tối do Chu phụ mang nữ đầu bếp riêng tới làm, ông có rất nhiều thực phẩm phải kiêng, phải ăn những thực phẩm do bác sĩ dinh dưỡng phối hợp, Giản Từ cùng Chu Bạch không thể làm gì khác là cùng lão gia tử ăn chút đồ ăn thanh đạm. Kỳ thực cũng thật đúng lúc, vốn Giản Từ ngày hôm nay cũng không thích hợp ăn thức ăn mặn quá.

Sau khi ăn xong, lão gia tử tắm rửa sạch sẽ, xem TV một chút, rồi ngủ tại gian phòng trước đây của Giản Từ.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Chu Bạch cũng cùng Giản Từ đi vào phòng ngủ chính.

Tối hôm qua bị cúp điện, thêm vào t*ng trùng thượng não, Giản Từ mới ngủ trên giường Chu Bạch. Nhưng đêm hôm nay không có bất kỳ tình huống đặc biệt nào, mà sát vách lại có Chu phụ đang ngủ, hai người cứ đứng bên giường, sững sờ trầm mặc nhìn nhau.

Lúc sau vẫn là Chu Bạch lên giường trước, vỗ vỗ bên cạnh. Vì vậy Giản Từ cũng vén chăn lên nằm vào, co ro mà ngủ.

Chu Bạch nói: “Anh có chèn ép em sao? Cái giường lớn như vậy, em đừng có ngủ giống như cô dâu nhỏ bị bắt nạt chứ?”

Giản Từ xoay người dang tay chân, cười nói: “Không có, chỉ là có chút không quen.”

Chu Bạch lại nhìn ở giữa là ” hẻm núi lớn” ba mươi cm trước mặt, rồi nhìn cái người “không thức thời” kia, đưa tay đem người lôi lại: “Có cái gì không thể quen chứ!”