Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 263: Hoài Nghi Của Đỗ Minh!





Ngay sau đó, chín luồng chất bạc trong nháy mắt hợp nhất, biến thành một viên minh châu to bằng nắm tay. Cả người Cơ Động vào giờ khắc này tựa hồ cũng biến mất. Hàng loạt âm thanh trầm thấp như tiếng rồng ngâm vù vù vang lên. Có thể thấy được những ảo ảnh của rồng đang mờ nhạt hiện ra, vờn múa xung quanh viên minh châu. Không phải là rồng của thế giới này mà có vẻ hơi giống với Đại Diễn Thánh Hỏa Long.
Cực hạn của nghệ thuật điều chế rượu ‘Cửu Long Hí Châu’.
So sánh với ‘Cửu Thiên Tiên Nữ Hạ Phàm’ thì thủ pháp điều chế này khó hơn nhiều. Cho tới hôm nay, Cơ Động cũng chỉ mới nghĩ ra loại kỹ thuật này trên lý thuyết thôi. Nhân lúc cao hứng chế tác thành công hơn trăm vị rượu, theo tiềm thức hắn liền thi triển ra loại kỹ xảo này. Nhưng Cơ Động lại không ngờ, mới thực hiện lần đầu đã lập tức thành công.
Hư ảnh kia tuy không lớn, nhưng lại có thể thấy rõ ràng chín con tiểu long màu bạc vẫn vờn quanh viên minh châu.
"Đinh!" Một tiếng động nhỏ vang lên khiến sắc mặt Cơ Động biến đổi. Chín con rồng đột ngột chui tọt vào viên trân châu khiến cho ánh sáng rực rỡ nhất thời thu liễm lại. Ngay sau đó một quầng sáng màu cam nhàn nhạt chậm rãi bay ra. Chất rượu trong bình gần như hoàn toàn biến thành trạng thái khí, tràn vào miệng Đỗ Minh. Rồi trong nháy mắt, từ khí lại hóa thành rượu, một mùi thơm bất chợt lan tỏa khắp cơ thể gã, tràn ra cả lỗ chân lông khiến cho chung quanh thân thể cũng nồng đậm hương rượu kỳ lạ.
Tay Cơ Động ngừng lại, bình phối rượu lúc này cũng biến mất, nó đã vỡ thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất tạo nên từng tiếng "đinh đinh đang đang" liên tiếp. Bình phối rượu trong quá trình điều chế rượu cực nhanh đã vỡ nát rồi.
Mặt Cơ Động toát ra vài phần không cam lòng, hắn cảm giác rõ được sát na kia, trạng thái của mình đã đạt tới mức tuyệt hảo, nhưng cuối cùng vẫn bị thất bại. Dĩ nhiên, thất bại này chỉ có chính hắn mới hiểu được, còn những người khác sớm đã bị tài nghệ xuất thần nhập hóa vừa diễn ra chinh phục mất rồi, ai có khả năng nhìn thấu được sơ suất cuối cùng trong Cửu Long Hí Châu đây?

Xem ra, tài nghệ của mình vẫn còn chưa đủ, hoặc là phương pháp vốn không đúng. Đến tột cùng là do đâu chứ? Do bình phối rượu? Chẳng lẽ phải đổi bình phối rượu bền hơn? Không, không phải là như vậy! Trong mơ hồ, Cơ Động đã nghĩ tới điều gì đó, nhưng nhất thời không làm sao nắm bắt được. Trong đầu không ngừng lặp quá trình điều chế lúc trước, cố gắng tìm kiếm căn nguyên vấn đề.
Đúng lúc này, đột nhiên những tiếng phù phù đã khiến Cơ Động trong trầm tư giật mình tỉnh lại. Hắn ngẩng đầu lên mới thấy, thì ra Đỗ Minh đã quỳ rạp xuống trước mặt. Lúc này trong đôi mắt gã con trai của Tửu Thần kia tràn ngập sự kích động, nhãn châu lấp lánh nước mắt, toàn thân run rẩy vì quá mức xúc động.
"Đệ… đệ tử Đỗ Minh, bái kiến Lão sư." Phanh phanh phanh... Mấy tiếng dập đầu liên tiếp khiến cho cả Trà lâu cũng chấn động rung nhẹ. Đỗ Minh đã hướng Cơ Động, lập tức cung kính bày ra đại lễ ba quỳ chín lạy.
Mặc dù lúc trước, thủ pháp điều chế Cửu Long Hí Châu thất bại, nhưng việc chế tác ra hàng trăm vị rượu lại không hề thất bại. Trăm lần được thưởng thức trăm loại mùi vị, chỉ riêng sự xúc động này đối với người bình thường mà nói cũng đã quá lớn rồi, huống chi Đỗ Minh từ nhỏ vốn xuất thân từ một thế gia điều chế rượu cơ chứ.
Có câu, người ngoại đạo chỉ xem náo nhiệt, nhưng người trong nghề lại xem bản lĩnh tinh hoa. Thân là Lục tinh Điều Tửu sư, Đỗ Minh quá hiểu được, thủ pháp vừa rồi của Cơ Động khó khăn đến cỡ nào.
Cho dù là cha gã, nếu không sử dụng Ma lực phụ trợ, thì cũng không cách nào làm được hoàn mỹ như thế. Đây không phải là cảnh giới mà gã vẫn theo đuổi hay sao? Chỉ dựa vào thủ pháp bình thường mà đạt đến mức đỉnh phong của Điều Tửu?
Lúc này gã đã chẳng còn quan tâm suy nghĩ tại sao Cơ Động trẻ tuổi như vậy, lại có được năng lực chế tác rượu xuất sắc chấn động kim cổ đến thế? Đúng như Cơ Động đã nói lúc trước, sự thật đủ để chứng minh hết thảy, chứng minh thực lực của hắn. Cho nên lúc này Đỗ Minh mới triệt để bái sư không chút do dự.
Cơ Động đưa tay đỡ Đỗ Minh lên, hắn vốn là người của hai thế giới, đã sống quá năm mươi năm rồi, có nhận người đệ tử này cũng không sao cả. Hơn nữa cũng vì lý tưởng của Đỗ Minh giống hắn, thiên phú ở phương diện Điều Tửu cũng vô cùng xuất sắc, cho nên trong đầu hắn mới nảy ra ý niệm thu đồ đệ. Dĩ nhiên, trong tiềm thức cũng có chút ý tứ phân cao thấp cùng Tửu Thần Đỗ Tư Khang. Chẳng qua không phải là bây giờ, mà đợi chuyện ở Công hội Điều Tửu sư giải quyết rồi hẵng tính.
"Lão sư, rốt cuộc là người làm thế nào a? Quá mức thần kỳ rồi. Cho dù mơ, đồ đệ cũng chưa bao giờ mơ đến, một Điều Tửu sư lại có thể đạt đến trình độ như vậy."
Cơ Động khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi nhớ kỹ, tâm cao bao nhiêu thì thiên địa cũng rộng lớn bấy nhiêu. Thực tế có thể nghiệm chứng cho lý luận, nhưng làm sao có được lý luận, thì phải dựa vào đầu óc của mình mới được. Nếu như chỉ quanh quẩn ở một nơi, thì lý luận của ngươi vĩnh viễn không thể nào tiến bộ! Giống như con ếch nơi đáy giếng, chỉ có thể mãi mãi nhìn lên mảnh trời trên miệng giếng vậy! Muốn trở thành một Điều Tửu sư xuất sắc, đầu tiên là phải chịu được cực khổ, tiếp theo là ngộ tính!”
“Những điều sau này ta dạy ngươi, sẽ tuyệt không nhắc tới các cách điều chế các loại rượu khác nhau đâu. Mà sẽ dạy cho ngươi phương pháp cùng lý luận, có thể thông hiểu nó tới trình độ nào thì trông vào bản thân ngươi rồi. Ta sở dĩ thu ngươi làm đồ đệ, cũng bởi vì ngươi có lý tưởng như ta. Căn bản của Điều Tửu chính là tài nghệ chứ không phải là ma lực! Bất quá, gần đây tư tưởng của ta cũng đã thoáng hơn trước. Nếu có thể đem tài nghệ cùng ma lực dung nhập vào điều chế rượu, sẽ càng làm cho nghệ thuật điều chế thêm thiên biến vạn hóa. Thậm chí làm ra ngàn vị rượu cũng không phải là không thể thực hiện được!”
“Ngươi đã bái ta là thầy, ta cũng không cần phải giấu diếm làm gì! Lần này ta tìm tới Tổng hội Điều Tửu sư tại Đế quốc Bắc Thủy, thật ra là muốn tỷ thí cùng phụ thân ngươi một phen. Thử nghiệm một vài ý tưởng của ta, đồng thời để biết thêm một chút về trình độ kết hợp giữa Kỹ xảo và Ma lực của ông ấy đã đạt tới mức nào rồi. Coi như là một sự giao lưu, học tập! Dĩ nhiên, ta tuyệt đối không cho rằng phụ thân ngươi có thể điều chế Kê Vĩ Tửu giỏi hơn ta!"

Nếu Đỗ Minh đã bái hắn làm thầy thì Cơ Động cảm thấy mình nhất định phải nói cho rõ ràng hết đã. Để cho gã biết hắn đang định làm gì. Dù sao, gã cũng là con của Đỗ Tư Khang, vạn nhất sau này mình đối đầu với Tổng hội Điều Tửu sư, đệ tử của hắn lại đứng về phía người ta, chẳng phải sẽ khiến thiên hạ một phen chê cười hay sao?
Ai ngờ, Đỗ Minh vừa nghe Cơ Động nói xong, ánh mắt đã sáng rực lên, xoa xoa tay hưng phấn: “Thật tốt quá! Lão sư! Cha của đệ tử đứng trên cao quá lâu rồi, nên mới cố chấp như thế! Ông ấy vẫn luôn tự cho mình là đúng. Nếu như người có thể chiến thắng ông ta, hơn nữa chiến thắng bằng phương pháp của đệ tử. Vậy là quá tuyệt rồi! Lão sư, chúng ta khởi hành lúc nào đây? Nếu không, hay là chúng ta đi ngay bây giờ đi. Đệ tử thật sự rất mong đợi cuộc tỷ thí giữa ngài cùng lão già đó. Thế giới Điều Tửu đã lâu lắm rồi không có những việc trọng đại như vậy. Lúc đó chúng ta còn có thể mời những Công hội khác, thậm chí là quan phủ để làm chứng. Lấy tài nghệ của người, tuyệt đối có thể đấu một trận với cha ta."
Cơ Động nói: "Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này rồi nói tiếp!" Vừa nói, hắn đã nắm lấy bả vai của Đỗ Tư Khang, thân hình lóe lên, nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Trên chiếc bàn chỉ còn hai kim tệ không ngừng nhảy múa...
Không phải là Cơ Động muốn đi, mà là không thể không đi. Những vị khách kia mới vừa rồi ngây ngốc trố mắt xem, bây giờ dường như chợt hoàn hồn, xông cả về phía hắn tựa như vừa phát hiện một đại lục mới vậy. Cơ Động sợ dính phải phiền toái, dĩ nhiên là lập tức rời đi.
Vừa đặt chân trên mặt đất, Đỗ Minh đã bị Cơ Động kéo chạy, cảm thấy giống như gã đang đằng vân giá vũ vậy, tuy rõ ràng nhìn thấy vị sư phụ này đi không hề nhanh, nhưng thoáng cái cũng đã vượt qua mấy con phố rồi.
"Đỗ Minh, cuộc tỷ thí giữa ta và phụ thân ngươi nhất định sẽ tiến hành. Nhưng không phải bây giờ. Lúc mới vào thành ta đã nghe được có chuyện xảy ra ở Công hội Điều Tửu sư của các ngươi. Trước khi giải quyết xong thì ta tuyệt sẽ không tìm cha ngươi làm gì. Hiện tại, ông ấy nhất định vì chuyện này mà tâm thần bất ổn, hiện giờ mà đi khiêu chiến, cho dù thắng thì cũng không vinh quang gì. Ngươi có thể nói cho ta biết, Công hội Điều Tửu sư đến tột cùng đã xảy ra việc gì không? Ở ngay thủ đô của Đế quốc Bắc Thủy mà còn phát sinh cướp bóc, giết người, lại bắt đi cả gia quyến như vậy, thật khiến ta không tài nào hiểu nổi."
Đỗ Minh vốn đang còn hưng phấn đến mê mẩn trong thủ pháp kỳ diệu của Cơ Động, nghe hắn nói vậy, trên mặt hiện lên nét khó xử, thở dài một tiếng, nói: "Lão sư, ta có thể tin tưởng người được không?"
Cơ Động sửng sốt: "Sao lại nói như vậy?"
Đỗ Minh cười khổ nói: "Chuyện phát sinh lần này ở Công hội Điều Tửu Sư thật ra cũng không phải lạ. Chúng ta cũng có thể đoán ra đại khái là ai làm. Lần này đệ tử trở về, chính là muốn giúp phụ thân nhưng lại không như mong muốn. Đệ tử và phụ thân vốn giống nhau, đều là người cố chấp, một lời không hợp liền bỏ đi. Lão sư, đệ tử bái người làm thầy, là bởi vì năng lực Điều Tửu thần kỳ của người. Nhưng có điều thời điểm người xuất hiện tựa hồ lại có chút xảo hợp rồi. Người mới hỏi khiến cho ta cảnh tỉnh lại, không rõ người có phải là người phía bên kia hay không?"
Vừa nói, Đỗ Minh vừa nhìn Cơ Động rồi chậm rãi lui về phía sau, đến khi cách Cơ Động một khoảng thì một luồng Ma lực lạnh như băng không ngừng tỏa ra từ người gã. Hắc quang lóe lên bao quanh thân thể, đó chính là Ma lực Nhâm thủy hệ. Trên đỉnh đầu, một chiếc dương miện màu trắng ngưng tụ thành hình, Tam tinh Tứ quan, Ma lực cấp bốn mươi sáu hiện rõ trước mặt Cơ Động. Hai mươi lăm tuổi đã đạt tới cấp bốn mươi sáu, dù ở trong Học Viện Thiên Can thì cũng đủ điều kiện gia nhập vào Âm Dương Học Đường rồi.
Nhìn cũng đã nhìn xong, Cơ Động mới chậm rãi gật đầu: "Cương trực nhưng không lỗ mãng! Đỗ Minh, ta càng ngày càng thấy thích ngươi rồi."
Cảm xúc bây giờ của Đỗ Minh rõ ràng lạnh lùng hơn lúc trước rất nhiều: "Lão sư, người bất quá mới có hai mươi tuổi thì làm sao có thể già dặn như vậy. Người nên theo ta trở về Điều Tửu Sư công hội đi. Ta tuy bội phục tài nghệ Điều Tửu của người, nhưng chuyện hôm nay thì nhất định người phải giải thích cho rõ ràng."

Cơ Động bật cười nói: "Giải thích rõ ràng? Ta có cái gì để giải thích đây? Ta vốn từ thành Trung Nguyên xa xôi đến đây, ngươi lại cho rằng ta đến để đối phó với Công hội Điều Tửu Sư sao? Được rồi! Mặc dù ta không rõ ta nên giải thích cái gì, nhưng nếu ngươi đã quyết thì ta đây cũng sẽ chứng minh cho ngươi xem!” Nói xong, Cơ Động bước lên một bước, thân hình chỉ loáng lên một cái đã hiện ra trước mặt Đỗ Minh.
Đỗ Minh tuy thất kinh, nhưng tốc độ phản ứng lại không chậm chút nào. Hai tay gã đồng thời di chuyển, Ma lực Nhâm Thủy hệ liên miên bất tận trong nháy mắt đã ngưng tụ thành ba bức tường băng ngăn chặn trước mặt Cơ Động. Cùng lúc đó, hàn khí đồng thời từ bốn phương tám hướng ập đến. Cơ Động ngạc nhiên phát hiện, ở địa phương vốn không rộng rãi này, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã xuất hiện tới mấy lớp tường băng vây chặt hắn lại.
Cơ Động nhẹ nhàng vuốt tay lên bức tường băng, trong cái nhìn hoảng sợ của Đỗ Minh, những lớp băng đó dưới một luồng sáng màu đen lóe lên đã hóa thành mây khói. Gã thậm chí không kịp cảm nhận ánh sáng đen kia đến tột cùng mang thuộc tính gì, thì một lần nữa đã đối mặt trực tiếp với Cơ Động.
"Bạo!" Đỗ Minh hét lớn, hai tay đột nhiên nắm chặt trước người. Tiếng ầm ầm vang lên, tường băng xung quanh Cơ Động đồng loạt nổ tan tành, tạo thành vô số mảnh nhỏ mang theo sức ép mãnh liệt, lao thẳng về phía Cơ Động.
“Ma kỹ không tồi!” Cơ Động nhếch miệng cười nhạt, một quầng sáng vàng óng lặng lẽ hiện lên xung quanh hắn.
Lực bạo tạc khiến tường băng nát vụn tương đối mạnh, làm cho không gian nhỏ hẹp hoàn toàn tràn ngập những mảnh băng nhỏ sắc bén. Nhưng những mảnh băng nhỏ này sao có thể vượt qua Cực hạn Dương Hỏa cho được? Chỉ cần khẽ chạm vào vầng sáng màu vàng đó thì tất cả những mảnh băng vỡ đã lập tức biến mất toàn bộ. Cùng lúc này, sự áp chế thuộc tính mạnh mẽ đã ép Đỗ Minh liên tục thối lui sau, khi lưng gã chạm tường hẻm thì mặt tái xanh không còn hột máu. Cực hạn Dương Hỏa thô bạo đến mức tận cùng! Khí tức thuần dương khiến gã ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Trong hẻm nhỏ không người này, dường như tất cả Thủy nguyên tố đều bị quét sạch, chỉ còn lại khí tức Viêm Dương hừng hực. Căn bản Ma lực Tứ quan của Đỗ Minh không còn cách nào phóng xuất ra được nữa.
Ánh sáng vàng rực rỡ chợt thu liễm, thuộc tính khắc chế liền rút đi tựa như thủy triều, áp lực mà Đỗ Minh chống chọi nãy giờ cũng hoàn toàn biến mất, khiến gã lại khôi phục được hành động. Nhưng nguồn Ma lực kia mặc dù chỉ xuất hiện trong chớp mắt kia cũng đủ làm cho gã chấn động bàng hoàng. Cho tới nay, gã vẫn cho rằng, trong lứa người cùng tuổi thì gã hẳn là cường giả trong cường giả rồi. Thậm chí gã còn có một niềm tin mãnh liệt, nhất định không bao lâu sau, gã sẽ có thể vượt qua phụ thân. Nhưng khi đối mặt với người thanh niên thậm chí còn nhỏ tuổi hơn trước mặt, gã đã thua, chẳng những thua đau mà còn thua một cách triệt để.
Cơ Động bình tĩnh nhìn gã, lúc nãy thậm chí ngay cả Âm Dương Miện hắn cũng không thích phóng ra. Thân mang Cực hạn Song Hỏa, đã thế Ma lực còn cao hơn đối thủ đến gần hai mươi cấp, thì hắn còn cần phóng thích Âm Dương Miện ra sao? Chẳng phải là chuyện rất buồn cười ư!
"Ngươi không tin ta, ta có thể hiểu. Vì dù sao, Công hội Điều Tửu Sư cũng đang trong thời kỳ khó khăn. Đã thế, tình nghĩa thầy trò của chúng ta đến đây là hết! Mỗi câu lúc trước ta nói với ngươi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Vì nó sẽ giúp ích ngươi rất nhiều! Ta không cần biện hộ gì cho ta cả, nhưng nói để ngươi biết, nếu ta là địch nhân của Công hội Điều Tửu Sư, thì ngươi cho rằng ta cần phải dụ dỗ ngươi sao? Lấy thực lực giữa ngươi và ta thì đừng nói là một, kể cả mười người như ngươi, ta cũng có thể dễ dàng bắt đi. Công hội Điều Tửu Sư xảy ra chuyện, ngươi không bị bắt đi, hẳn là do lúc ấy ngươi vắng mặt. Nếu không, là con trai độc nhất của Hội trưởng Đỗ Tư Khang, ngươi nghĩ địch nhân sẽ bỏ qua cho ngươi à? Ta chỉ nói thế thôi. Cáo từ!"
Nói xong những lời này, Cơ Động không có nửa phần do dự xoay người rời đi, chẳng những thế, thần sắc lại càng thêm lạnh lùng.