Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 68-2: Cưỡi hổ khó xuống (Hạ)





Trung niên áo xanh gật đầu, nói:
- Ta vừa rồi đã dùng ma lực tra xét qua một chút, nơi này mặc dù có không ít dấu vết chiến đấu, nhưng đều chỉ là dấu vết do ma lực Canh Kim Hệ của nhị ca cùng với ma lực Ất Mộc Hệ của con Tùng Lâm Cự Thú kia tạo thành mà thôi. Nhìn qua, chắc hẳn là Nhị ca bị tên địch nhân Hỏa thuộc tính kia tập kích, cũng không có phản kháng nhiều lắm. Chẳng lẽ lại là một đầu Hỏa Hệ ma thú bậc cao sao?
Hắc y nhân nãy giờ vẫn im lặng chợt xen vào:
- Không có khả năng. Ngươi có thấy một đầu ma thú nào ăn tươi nuốt sống các loại Tinh Hạch khác hệ không? Số Tinh Hạch trên người Nhị ca cũng hơn mấy chục khối, hệ nào cũng có cả.
Ba người liếc nhìn nhau, gã được gọi là Tam ca nói:

- Chắc hẳn là bị địch nhân tập kích rồi. Khốn kiếp, ta mà biết ai tập kích Nhị ca, nhất định sẽ bằm thây hắn thành vạn mảnh.
Hắc y nhân nói:
- Tam ca, ngươi xem Hỏa ma lực của kẻ tập kích này đạt đến cấp bậc bao nhiêu? Là Bính Hỏa hay là Đinh Hỏa?
Trung niên áo đỏ cau mày:
- Ta đã cẩn thận cảm thụ qua Hỏa nguyên tố ba động trong không khí, lại thêm dấu vết cháy xém này, vừa không giống Bính Hỏa, cũng không giống như Đinh Hỏa. Từ uy lực của ngọn lửa mà nói, người này chỉ sợ đã đạt đến cấp bậc năm quan rồi. Nhưng mà, lực bạo phát của ngọn lửa cũng chỉ chừng cấp bậc ba quan mà thôi. Hơn nữa, tựa hồ khí tức của Dương Hỏa và Âm Hỏa đều có cả. Thật sự là kỳ quái.
Trung niên áo xanh nói:
- Phải chi lúc Nhị ca gặp phải con Tùng Lâm Cự Thú, hét lên một tiếng, chúng ta sớm chạy đến nơi này một chút thì tốt rồi. Cộng thêm Đại ca nữa, cho dù đối phương có thực lực năm quan đi nữa, chúng ta cũng không phải không có lực liều mạng a.
Cơ Động lẳng lặng ngồi trên cây quan sát những động tính bên dưới, thông qua những lời bọn họ nói với nhau và những hành động của bọn họ, hắn đã thu thập được khá nhiều tin tức hữu dụng. Những người dưới này, đề là những ma sư Dương thuộc tính. Gã Canh Kim Đại Sư vừa rồi bị mình đánh chết đứng thứ hai trong đám bọn họ. Ma sư Bính Hỏa Hệ đứng thứ ba, gã áo xanh là Giáp Mộc Hệ, đứng thứ tư, còn gã áo đen là Nhâm Thủy Hệ, xếp vị trí cuối cùng. Ngoại trừ ba người này ra, chắc hẳn là còn một gã ma sư Mậu Thổ Hệ nữa, hơn nữa thực lực có thể là mạnh nhất trong đám bọn họ.
Ngũ Dương ma sư, hợp lại sẽ tạo thành Ngũ Hành, cũng sẽ không sợ bất cứ thuộc tính tương khắc nào cả. Cho dù bọn họ đều chỉ là ma sư cấp bậc ba quan mà thôi, nhưng chỉ cần mỗi tên trong bọn họ có thể như gã trung niên Canh Kim Hệ kia, biết được một cái ma kỹ cấp bậc Tất Sát Kỹ, hơn nữa lại còn là Ma Kỹ Tổ Hợp khác hệ, quả thật có thể đủ sức đối phó với các ma sư cấp bậc cao cấp hơn. Chắc có lẽ là bởi vì khu vực ngoại vi của Địa Linh Sơn cũng không có các loại ma thú có thể uy hiếp đến bọn họ, nên bọn họ mới tạm thời tách nhau ra đi liệp sát, nhằm thu hoạch thêm nhiều Ma thú Tinh Hạch hơn một chút. Chỉ bất quá gã Nhị Ca Canh Kim Hệ kia xui xẻo, gặp phải một đầu Tùng Lâm Cự Thú cấp bốn, hơn nữa lại còn mình và Lam Bảo Nhi, mới xảy ra kết cuộc như thế.

Lam Bảo Nhi bây giờ ngay cả thở mạnh cũng không dám, càng nép sát người Cơ Động hơn. Nàng càng ngày càng cảm giác được gã thiếu niên độ tuổi còn nhỏ hơn mình này lại càng đáng sợ đến thế nào. Thực lực tuy rằng kém mình, nhưng sự tỉnh táo, tâm tư kín đáo, cẩn thận,… lại khiến nàng không khỏi giật mình. Đồng dạng là đệ tử của Âm Dương Học Đường những tại sao lại chênh lệch lớn đến như vậy? Khó trách cấp bậc ma lực của hắn tuy không bằng mình, nhưng lại xếp hạng trên mình.
Phía dưới là ba đối thủ có thực lực ít nhất là ba quan, hơn nữa lại còn có một gã Mậu Thổ Hệ ma sư thực lực còn mạnh hơn cũng chưa xuất hiện nữa. Dưới tình huống như vậy, Cơ Động tuyệt đối sẽ không dễ dàng động thủ. Không nắm chắc tuyệt đối, tùy tiện nhảy xuống chính là tìm lấy cái chết.
Ba người kia sau khi tra xét một lúc lâu, hắc y nhân nói:
- Chúng ta làm gì bây giờ? Nhị ca đã xảy ra chuyện. Đại ca hắn cũng đã nhận được tin tức rồi, sao đến giờ cũng chưa có đến đây?
Trung niên áo đỏ trầm giọng nói:
- Tên địch nhân tập kích Nhị ca có lẽ vẫn chưa có chạy đi xa. Chúng ta tạm thời không thể tách ra, cứ ở chỗ này mà đợi đại ca đi. Với thực lực của đại ca, phát động ra Truy Tung Thuật, có lẽ sẽ tìm được nhiều đầu mối hơn một chút. Như vầy đi, bây giờ chúng ta truy tìm bốn phía một chút, khoảng cách giữa mỗi người cũng không được vượt qua một trăm bước. Quan sát cẩn thận một chút, biết đâu có thể tìm ra được một ít đầu mối.
Hai người còn lại gật đầu. Ba người rất nhanh tách ra, bọn họ cũng rất cẩn thận, toàn bộ đêm Dương Miện của mình phóng thích ra, cẩn thậm quan sát chung quanh.
Trong đầu Cơ Động vận chuyển với tốc độ cực nhanh, không ngừng tính toán lại khoảng cách của những người này. Có ba người này ở dưới, hắn và Lam Bảo Nhi nhất định không cách nào rời đi được. Thuật Truy Tung của gã Mậu Thổ Hệ kia không biết hiệu quả như thế nào, nhưng mà, nếu bọn họ bị mấy người kia phát hiện đang ngồi trên cây, như vậy cũng không khác nào bắt cá trong rọ cả. Tình huống bây giờ đã là cưỡi lên lưng cọp, khó có thể nhảy xuống.
Trong ánh mắt Lam Bảo Nhi rõ ràng toát ra vài phần lo lắng. Trong mắt Cơ Động lóe ra quang mang. Xem ra chỉ còn cách hợp lại đánh liều một trận rồi. Bất quá, hắn cũng không có chút nào lo lắng. Xét về tâm lý, hắn và Lam Bảo Nhi hoàn toàn khác nhau. Bởi vì hắn tuyệt đối cũng không có quên kẻ đã đưa bọn họ đến đây, sư huynh Lôi Đế Phất Thụy. Một khi mình và Lam Bảo Nhi thật sự gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, chẳng lẽ sư huynh lại khoanh tay đứng nhìn hay sao? Cũng chính là bởi vì biết Phất Thụy luôn giám sát, cho nên Cơ Động dù cho có cơ hội cũng không có xuống Địa Tâm Hồ tìm Liệt Diễm.
Nói thẳng ra là, nơi này dù sao cũng chỉ là sơ khảo của Âm Dương Học Đường, cũng không phải là chiến trường sinh tử thật sự như trên Thánh Tà Chiến Trường. Đương nhiên, Lôi Đế cũng tuyệt đối không dễ dàng xuất hiện. Cơ Động mơ hồ dự đoán, nếu như Lôi Đế Phất Thụy xuất hiện cứu bọn họ, như vậy thành tích sơ khảo của bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng khá nhiều. Cho nên, nếu không phải đến lúc cực kỳ nguy hiểm, Phất Thụy cũng tuyệt đối không nhúng tay vào. Nếu không, làm sao có thể rèn luyện năng lực thực chiến cho bọn họ đây?

Trong số ba gã trung niên đã tách ra kia, tên ma sư Giáp Mộc Hệ áo xanh kia hướng về phía hai người Cơ Động ẩn nấp mà đi tới. Mỗi khi hắn đi qua một gốc cây nào, đều dùng tay sờ nhẹ lên thân cây một chút, tựa hồ như muốn cảm thụ cái gì đó. Thân cây mà Cơ Động và Lam Bảo Nhi đang ẩn nấp này cách khoảng đất trống cũng không xa lắm, hơn nữa lại đặc biệt cao to, rậm rạp. Không hề nghi ngờ, gã trung niên áo xanh kia chắc chắn sẽ dò xét đến chỗ thân cây này.
Cơ Động quay sang Lam Bảo Nhi nháy mắt một cái, Lam Bảo Nhi hiểu ý gật gật đầu. Hắn chậm rãi giơ hai tay đang mang Nhật Nguyệt Song Huy lên. Có thể nói, chính nhờ hai cái bao tay này mà Cơ Động có thể một kích tất sát gã trung niên nhân Canh Kim Hệ kia. Có nó tồn tại, uy lực hai loại Hỏa Diễm của Cơ Động cũng tăng lên đến ba mươi phần trăm, sự tiêu hao ma lực cũng giảm xuống ba mươi phần trăm nữa. Tuyệt đối là là vũ khí ma lực cao cấp nhất.
Lam Bảo Nhi chợt chứng kiến được một màn kỳ dị. Chỉ thấy hai tay Cơ Động phân biệt vẽ thành hai đường vòng cung nhỏ ở hai bên thân thể. Sau đó tay phải nắm lại, dùng tay trái chụp lấy nắm tai phải. Từ trong lòng bàn tay trái nhất thời tràn ra một tầng quang mang màu đen, rất nhanh bao trùm lấy nắm tay phải.
Cơ Động tuyệt đối không đợi đến khi trung niên áo xanh kia đến trước mặt mới động thủ. Đối mặt với địch thủ có cấp bậc cao hơn mình một quan, mặc dù hắn cũng đủ tự tin có thể mặt đối mặt mà đánh bại đối phương. Thế nhưng nếu làm vậy sẽ cấp cho hai người kia thời gian và cơ hội chạy đến. Đối phó hai người, Cơ Động cảm giác được mình còn có thể liều mạng, thế nhưng nếu là ba người, hắn và Lam Bảo Nhi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Một quả hỏa cầu đen nhánh, lặng yên không một tiếng động chợt bay ra, so với quả hỏa cầu lần trước tập kích gã Canh Kim Hệ thì càng thêm quỷ dị, thần bí hơn. Có được kinh nghiệm của lần trước, lần này Cơ Động thu liễm khí tức càng tốt hơn mấy phần.