Túy Linh Lung

Chương 127: Đỗ khúc lê hoa chén thượng tuyết




Dạ Thiên Lăng cùng Khanh Trần xuất cung hồi phủ, Minh Chấp sớm chờ đã lâu, hiển nhiên là có chuyện bẩm báo.

“Điện hạ, Phượng chủ……” Đứng ở trước hai người bọn họ, Minh Chấp định nói ra, đột nhiên nhìn nhìn Khanh Trần, muốn nói lại thôi.

Mặt mày Khanh Trần trầm xuống, ý cười nhợt nhạt: “Lăng vương cho các ngươi chỗ dựa, việc gì cũng gạt ta đi, về sau ta nói nghe ta cũng không nghe chăng.”

Minh Chấp cười nói: “Thuộc hạ không dám, nhưng bận rộn phí sức, còn thỉnh Phượng chủ bảo trọng thân mình.”

Khanh Trần lần trước tự mình tra Vương Trị, ngày kế lại trùng hợp có chút hoảng hốt mệt mỏi, không biết vì sao máy thai lợi hại. Mặc dù đây chẳng qua là thường chứng khí huyết hư nhược mà thôi, trước kia cũng có vài lần, uống thuốc tĩnh dưỡng chút thời gian thì tốt rồi, lại chọc Dạ Thiên Lăng thập phần bất mãn. Từ đó cấp dưới Hàng Mã lâu ở trước mặt Khanh Trần liền “chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu”, việc nhỏ không báo, đại sự tin vắn, có việc cũng tận lực không đến phiền nhiễu nàng. Khanh Trần hôm nay nhưng cũng thực thấy mệt mỏi, lười hỏi đến, liền trở về Sấu Ngọc viện trước.

Minh Chấp đợi Khanh Trần đi rồi, liền nói: “Điện hạ, tìm được Minh Yểm.”

“Sao?” Dạ Thiên Lăng nâng mâu: “Người ở nơi nào?”

Điểm tươi cười trên mặt Minh Chấp mới vừa rồi biến mất vô tung vô ảnh, vẻ mặt dị thường phẫn hận: “Cư nhiên ở Thái Bình cung, chúng ta vẫn cảm thấy kỳ quái, chỉ cần người còn tại kinh thành, sao lại không có đầu mối? Ai ngờ bọn họ căn bản không có xuất cung.”

“Thái Bình cung?” Dạ Thiên Lăng chậm rãi đi thong thả vài bước: “Có gặp được người Tịch vương phủ?”

Minh Chấp nói: “Không, sáu người trong mật thất đều là cấp dưới Huyết Sát các. Thuộc hạ trước xin thỉnh tội, sáu người này không lưu lại người sống, chỉ vì bọn họ quá mức ngoan độc! Trên người Minh Yểm ít nhất có hơn mười loại độc, thương vào đến lục phủ ngũ tạng, hai tay hai chân toàn bộ đoạn cân chuyển xương, một thân công phu đã phế. Chúng ta không dám kinh động Phượng chủ, nếu không có Trương lão thần y ở Mục Nguyên đường, Minh Yểm sợ là ngay cả mệnh cũng không bảo toàn được.”

Vẻ mặt Dạ Thiên Lăng lạnh lùng: “Người ở Mục Nguyên đường?”

“Vâng.”

“Đi xem một chút.”

Cùng tiền đường trống trải bất đồng, cửa hông Mục Nguyên đường thông ra một cái góc đường, hai bên cửa trồng cây gỗ mun, ngõ nhỏ cũng không thu hút, đầu tường, vài đạo thanh duyên nhè nhẹ rue xuống lục ý, thoạt nhìn như là hậu viện một hộ gia đình bình thường.

Nhưng mà dọc theo đạo môn này đi vào, trước mắt liền rộng mở trong sáng, dưới tàng cây thành hàng bích lục, một cái đình viện chiếm diện tích lớn, dược thảo phiến phiến, từng trận mùi hoa dược hương đập vào mặt, thẳng làm người cảm thấy như vào sơn gian tào lĩnh, thản nhiên thích ý.

Viết Vận đang ở trong viện chọn thuốc, một thân váy dài thanh sam bố y mặc ở trên người sạch sẽ hào phóng, làm người thấy không khỏi nhớ tới con đường mới sau cơn mưa, đoan trang tươi mát, cùng thị thiếp khinh sầu u oán một năm trước trong Lăng vương phủ như hai người khác nhau.

Một lão giả bố y áo dài, hình dung võ vàng chắp tay sau lưng chậm rãi từ nội đường đi ra, vẻ mặt trầm tư.

Viết Vận buông chuyện tình trong tay, cung kính nói: “Sư phụ.”

Cước bộ Trương Định Thủy dừng lại, ánh mắt ở trên mãn viên xanh tươi dược miêu ngừng lại một lát: “Mới vừa rồi thủ pháp ta dùng châm, con nhìn rõ ràng sao?”

“Thấy rõ ràng.” Viết Vận đáp.

“Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày hai lần, ngươi tới dùng châm.” Trương Định Thủy nói: “Uống thuốc ngũ vị thanh cốt tán, ngoài dụng cửu nhất đan, rất bổ dưỡng.”

Viết Vận có chút do dự: “Sư phụ, con đến dùng châm, vạn nhất có điều sai lầm……”

Ánh mắt Trương Định Thủy dừng ở trên mặt nàng: “Con vào Mục Nguyên đường đã một năm có thừa, mỗi ngày theo ta luyện tập xem chẩn, còn không tự tin như thế? Lúc trước Lăng vương phi nghiên tập thuật châm kim này chỉ dùng thời gian hai tháng, từ đó về sau nghi nan tạp chứng, châm đến bệnh trừ, chưa bao giờ thấy nàng do dự chần chờ như vậy.”

Viết Vận hơi cắn môi, nói: “Vương phi thiên tư thông minh, con không dám cùng nàng so sánh với.”

Trương Định Thủy ý vị thâm trường nói: “Con cũng biết hai tháng này, trên người nàng có chỗ nào thiếu châm? Sau hai tháng, nàng ở Mục Nguyên đường ngày chẩn hơn mười người, lại kinh qua bao nhiêu lịch lãm? Kỳ tài ngút trời, ta chưa bao giờ nghe qua nàng nói, nàng là nhiều lần trải qua nghiên cứu, định liệu trước.”

Viết Vận nhẹ nhàng nói: “Sư phụ dạy bảo phải, con còn không đủ cố gắng.”

Trương Định Thủy tựa hồ thở dài, bước lên phía trước: “Ta là muốn nói cho con, thiên phú của con không hề kém nàng, cố gắng cũng không ít hơn nàng, tự mình cẩn thận suy nghĩ, đến tột cùng cùng nàng kém ở chỗ nào đi!” Đi vài bước, hắn lại trở lại: “Ta ngày mai muốn vào núi hái thuốc, nhiều nhất một tháng sẽ trở về, từ ngày mai trở đi, bệnh nhân cầu châm cứu đều tự con xem.”

Viết Vận nghe xong giật mình đứng yên, phục hồi tinh thần lại nhất thời không yên, nhất thời hưng phấn, ý tứ sư phụ là hoàn toàn yên tâm về nàng sao? Trong mắt nàng lộ ra vui sướng, nhẹ nhàng bắt tay vào chế dược thảo, như vậy còn kém ở chỗ nào đây? Sư phụ cũng là đang nói nàng như cũ xa xa không bì kịp Lăng vương phi a! Nàng nhíu mi, lại đột nhiên cười, làm gì nghĩ nhiều như vậy a, nàng là nàng, Lăng vương phi là Lăng vương phi.

Nàng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Dạ Thiên Lăng cùng Minh Chấp dọc theo đường mòn vào trong viện, thân ảnh kia nàng tựa hồ phi thường quen thuộc, nhưng cũng xa lạ đến mức tận cùng.

Có vài người nhất định không phải của ngươi, có vài người nhất định chỉ có thể dùng để nhìn lên, nàng cũng không dám hy vọng xa vời cùng người như vậy sóng vai mà đứng, nàng thầm nghĩ bắt đầu cố gắng làm chính nàng.

Rời khỏi Lăng vương phủ, có thiên địa rộng lớn như vậy có thể tận tình phi vũ, nàng mở phương thuốc, kim châm trong tay nàng cũng có thể làm cho đứa nhỏ khóc nỉ non bình yên đi vào giấc ngủ, cũng có thể làm cho người bị thương rên rỉ giảm bớt khổ sở, cũng có thể làm cho bệnh nhân thống khổ không còn cau mày. Nàng vĩnh viễn nhớ rõ Lăng vương phi trước khi nàng rời đi có nói qua, nam nữ trong lúc đó không phân cao thấp quý tiện, chính là sống ở thế giới nam nhân, là nữ nhân, càng phải biết rằng chính mình nên sống như thế nào……

Là tự tin, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu, mỉm cười tiến lên, nhẹ nhàng phúc lễ, đưa Dạ Thiên Lăng cùng Minh Chấp dẫn vào nội đường.

Sóng vai mà đi, nàng có thể cảm giác được hơi thở lạnh lẽo trên người Dạ Thiên Lăng, hắn đi ở bên người nàng, mỗi một bước tựa hồ đều dạo bước trong lòng của nàng. Nàng thẳng thân mình, tận lực đem ra thong dong cước bộ. Nam nhân này từng là ông trời của nàng, nhưng lại ở nơi quá cao xa, trong trẻo nhưng lạnh lùng vô ngần đủ để làm người ta hít thở không thông. Nàng tình nguyện buông tay, dang cánh chim bay về phía trước, quay đầu tìm kiếm trời cao biển rộng chân chính thuộc về nàng.

Nội đường, Mạc Vẫn Bình, Tạ Kinh, Tố Nương đang chờ, “Điện hạ!”

Dạ Thiên Lăng hơi hơi vuốt cằm, hướng một bên sa liêm rủ xuống tháp nhìn lại, dù hắn định lực phi thường, khi nhìn thấy Minh Yểm, trong lòng cũng thấy khiếp sợ. Mặt tái nhợt, môi trắng bệch, mặt mày từng lãnh diễm ảm đạm không ánh sáng, dáng người anh khí bừng bừng giờ như khô mộc, nếu không phải còn có mấy tia hô hấp không thể nghe thấy, hắn ít có thể khẳng định nàng quả thật còn sống.

Nhưng mà ngay tại thời điểm hắn nhìn qua, Minh Yểm hơi hơi mở mắt, mơ hồ nàng nhìn đến cặp con ngươi thanh tịch kia, như tinh, như đêm, như băng.

Gân mạch đứt đoạn, toàn thân đau đớn, độc phát như vạn trùng phệ cốt dày vò, ánh mắt này là khát vọng duy nhất giúp nàng chống đỡ. Từng trăm ngàn tưởng tượng, hắn ở trong hiểm cảnh, địch nhân của hắn ẩn từ một nơi bí mật gần đó như hổ rình mồi, núi đao biển lửa, chỉ cần còn sống, liền có thể nhìn thấy hắn, nói cho hắn, nhắc nhở hắn.

Hiện tại, hắn ở ngay tại trước mặt a! Minh Yểm gian nan muốn động thân mình, lại lực bất tòng tâm, thanh âm mỏng manh: “Điện hạ……”

Tố Nương vội vàng tiến lên đỡ nàng.“Đừng nhúc nhích.” Dạ Thiên Lăng trầm giọng ngăn cản, đưa tay khoát lên phía trên quan mạch Minh Yểm. Một cỗ chân khí ấm áp dào dạt chậm rãi chạy trong kinh mạch, như biển cả thâm trầm rộng lớn, làm người trầm luân, hãm sâu trong đó, vạn kiếp bất phục.

Minh Yểm tham luyến nhìn sườn mặt Dạ Thiên Lăng, nhìn không chuyển mắt, khóe môi mỉm cười. Sắc mặt Dạ Thiên Lăng lại trầm xuống một giây, cuối cùng bỗng nhiên đứng dậy, nắm chặt tay, gân xanh ẩn ẩn, thâm mâu hàn ý tùng sinh.

Kinh mạch tổn hại, gân cốt đứt hết, là cái dạng độc gì, cái hình dạng gì, đem đổ hếttrên người một nữ tử! Cho dù là có huyết hải thâm cừu bất cộng đái thiên, cũng không tra tấn như vậy!

Viết Vận lo lắng nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, nếu ngày sau cẩn thận điều trị, thân mình Minh Yểm vẫn là có thể khôi phục.”

Dạ Thiên Lăng quay đầu nhìn về phía Minh Yểm, mặc dù thân thể có thể khang phục, một thân võ công cũng bị hủy hết, không bao giờ có khả năng khôi phục, đây đối với người thuở nhỏ luyện võ, thân ở giang hồ mà nói, chẳng phải là sống không bằng chết?

Lúc này, Minh Yểm lại được Tố Nương đến đỡ nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, Minh Yểm thất trách, không có thể bảo vệ tốt quý phi nương nương, thỉnh điện hạ trách phạt!”

Dạ Thiên Lăng đưa tay phẩy phẩy: “Việc này không thể trách ngươi, ngươi đã cố hết sức.”

Minh Yểm tựa vào trên người Tố Nương, chậm rãi nói: “Huyết Sát các lại biết Hàng Mã lâu cùng hoàng tộc sâu xa, tra được quý phi nương nương. Bọn họ đêm nhập Liên Trì cung là vì tử tinh chuỗi hạt tiên đế ban cho nương nương, nếu không phải nương nương chí tử cũng không chịu nói ra chuỗi hạt ở đâu, bọn họ cũng sẽ không dung ta sống cho tới hôm nay. Năm đó Hồ Tam Nương kia căn bản không có bị xử trí, chính là nàng dẫn theo mười ba huyết sát hại chết quý phi nương nương!”

Lúc này Dạ Thiên Lăng vì giận dữ mà yên lặng, sắc mặt như thường, từ từ xoay người nói: “Mạc tiên sinh, cấp dưới của bổn vương tuyệt không có đạo lý nhận không ủy khuất, máu của Minh Yểm, Huyết Sát các tất phải dùng gấp trăm lần trả lại. Tra chỗ tổng đàn, sau này bổn vương không nghĩ lại nghe được ba chữ Huyết Sát các này.”

Trong nháy mắt kia, trong mắt Minh Yểm có lệ tràn mi mà ra, dọc theo khuôn mặt trắng bệch nhanh chóng rơi xuống, thân ảnh Dạ Thiên Lăng lạnh lùng ở trước mắt trở nên mơ hồ một mảnh.

Mạc Vẫn Bình trầm giọng nói:“Thuộc hạ đã muốn sai nhân thủ truy tra, Thiên Tuyền cung vừa có hồi báo, bọn họ ở mấy năm trước ở Lục Y phường của Tế vương xây dựng một tòa nhà. Sau đêm nay, thuộc hạ cam đoan trên giang hồ sẽ không còn Huyết Sát các.”

“Lá gan không nhỏ, dám ở ẩn nấp ở thượng cửu phường.” Dạ Thiên Lăng lạnh lùng nói: “Huyền Giáp quân sẽ phân phối nhân thủ theo hiệp trợ, các ngươi không cần cố kỵ hai phủ Tịch vương, Tế vương.”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Dạ Thiên Lăng hơi hơi xoay người, ánh mắt ở trên người Minh Yểm dừng lại một lát, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng chung quy cũng không nói nữa, cất bước rời đi.

Minh Yểm chống đỡ khí lực toàn thân nhìn bóng dáng của hắn biến mất ở ngoài cửa, cả người buông lỏng, mềm nhũn ngã xuống. Tố nương vội vàng đỡ nàng, đã thấy nàng ngửa mặt lẳng lặng nhìn sa trướng như yên như trần, hai mắt che đậy, mâu quang mê ly, một tia cười nhẹ nhàng yếu ớt đậu trên khóe môi tái nhợt, như băng ti khinh vũ trong liệt hỏa minh quang sáng quắc, phi diễm quanh thân, băng tiêu tuyết dung đẹp hết sức, một khắc sáng lạn kia, xuyên phá sương mù, lan đến hồng trần phạm ca hát xướng, như tơ bông thiên ngoại, yên tĩnh mà quang minh.