Túy Ngọa Hồng Trần

Chương 12: Chích khủng dạ thâm hoa thụy khứ




(Chỉ sợ đêm khuya hoa đã ngủ)

Trời tảng sáng, khi Nguyệt Chiêu tỉnh lại thì nhìn thấy Chức Cẩm đang nằm trong cánh tay của hắn mở to mắt, lẳng lặng nhìn bình minh trắng xóa phía trước. Bộ dáng trầm tư của y khiến cho Nguyệt Chiêu vô cùng bất an, tựa như người kia sẽ theo ánh nắng xuyên qua cửa sổ mà biến mất.

“Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Ha ha, suy nghĩ ngươi có phải sẽ là hôn quân ‘từ nay không tảo triều’ kế tiếp hay không.” Người trầm tĩnh tao nhã như thế, lời nói ra miệng lại khiến cho Nguyệt Chiêu nghẹn đến đỏ mặt.

“Ta biết ngươi lại muốn giục ta trở về Thiên Tường Vân Cung.” Nguyệt Chiêu nhăn miệng.

“Không có, ta chỉ muốn biết ngươi đã nợ bao nhiêu ngày tấu chương mà thôi.” Nhìn thấy vẻ mặt bất tình bất nguyện của Nguyệt Chiêu, Chức Cẩm bất đắc dĩ thở dài. Cho dù ép ngươi hồi cung cũng không xử lý được chuyện gì, còn không đem tấu chương sửa đến rối tinh rối mù.

Bị người chụp phải chân đau, Nguyệt Chiêu cũng không đứng dậy được: “Cũng, cũng mới có ba ngày thôi.”

Ở trước mặt vị lão sư này hắn vẫn không dám nói dối, bởi vì hắn chưa bao giờ lừa được Chức Cẩm.

“Ồ? Vậy đem mười ngày trước cho ta xem một chút.” Chức Cẩm ngồi dậy, mỉm cười nói. Có lẽ là hơn ba ngày không phê…

Nguyệt Chiêu vươn tay quơ quơ trong hư không, rầm một tiếng, trên chiếc giường gỗ lim nháy mắt chất đầy tấu chương.

“Quả nhiên… Rất nhiều…” Chức Cẩm nhìn đống tấu chương như ngọn núi nhỏ nằm giữa hai người, trong mắt mang theo mấy phần ý cười đầy hiểu rõ, liếc xéo hắn.

Thuận tay mở ra một quyển, đập vào mắt là lời phê phục màu đỏ được viết ẩu tả như thiên thư (sách trời aka ảo), liên tục lật ra mấy quyển, đều được phê đến bất tri sở vân (lung tung đến không biết đang nói cái gì), thậm chí, nên trị thủy thì ngược lại lại hạ mưa, nên nghiêm trị thì lại phán phạt nhẹ.

Chức Cẩm vừa nhìn vừa bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy bút đang muốn giúp hắn sửa lại, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một quyển càng kỳ quái hơn, trừ bỏ phê duyệt chữ đỏ của Nguyệt Chiêu, phía dưới tấu chương còn vẽ vài đóa tiểu hoa tiểu thảo.

Chức Cẩm nhìn chằm chằm đám hoa hoa thảo thảo đáng yêu này nửa ngày, khó khăn lắm mới nhịn được cười, chỉ vào tấu chương hỏi hắn: “Đây là ý gì?”

“A?” Nguyệt Chiêu sửng sốt, liếc nhìn “kiệt tác” của mình một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Hôm đó phê đến buồn chán thì chợt nhớ tới trước kia lúc ngươi giúp ta sửa bài văn cũng sẽ thuận tay vẽ lên đó.”

“Phốc…” Chức Cẩm nhịn không được nữa, cười lớn ra tiếng.

Nhớ năm đó khi y còn là lão sư của Nguyệt Chiêu, vì để khích lệ hắn siêng năng viết văn, ở dưới cùng mỗi bài văn đều viết vài câu khen ngợi, thỉnh thoảng sẽ vẽ vài đóa tiểu hoa tiểu thảo coi như phần thưởng.

Không thể ngờ được hắn cư nhiên bắt chước dùng, dùng để phê tấu chương! Chức Cẩm nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười.

“Chu phê (lời phê bằng bút đỏ) này của ngươi quả là độc đáo, nói không chừng đã khiến cho các thần tử nghiền ngẫm nửa ngày cũng không hiểu ý tứ của ngươi.” Chức Cẩm cười cười, liếc mắt thấy sắc trời không còn sớm, liền không đùa giỡn với hắn nữa, buộc lại mái tóc tán loạn, dùng bút đỏ nghiêm túc giúp hắn phê tấu chương.

Trong im lặng chỉ còn tiếng sàn sạt của bút lông lướt trên mặt giấy, cùng vài tiếng chim hót thanh thúy ngoài cửa sổ, đầy yên tĩnh mà lại hạnh phúc.

Chức Cẩm phê rất chuyên tâm, từ bên cạnh vươn tới một bàn tay nâng lên mái tóc của y, nhìn lại, hóa ra là Nguyệt Chiêu cầm một cây lược gỗ trong tay, đang nhẹ nhàng giúp y chải tóc.

“Ta giúp ngươi cột lại tóc.”

Y gật đầu cười, tiếp tục công việc trong tay.

“Đều đã trắng xám, vốn là đen nhánh mềm mại như vậy…”

Lời nói của Nguyệt Chiêu bỗng nhiên tắc nghẹn, chỉ thấy cây lược trong tay chải qua, một nhúm tóc trắng xám run rẩy rơi xuống, lại chải một lần, lại là như thế.

Hắn ngồi bên cạnh Chức Cẩm, ngơ ngẩn nhìn người trước mắt đang bận phê duyệt tấu chương, nhất thời nói không nên lời.

Có thứ gì đó giống như mớ tóc này rơi xuống tâm của hắn tạo nên bóng ma khiến người sợ hãi.

Hắn bắt đầu hoài nghi bản thân có phải đã quá tự tin hay không, có phải đã xem nhẹ một vài thứ xảy ra trên thân người kia không.

Chức Cẩm đang chuyên tâm vào tấu chương trước mắt thì một đôi tay từ phía sau ôm lấy y vào ***g ngực, vừa muốn quay đầu lại thì liền thoáng thấy thiên đế trẻ tuổi đang đem đầu dụi vào đầu vai của mình.

“Làm sao vậy?”

“Chức Cẩm, ta là thiên đế, thiên đế chưởng quản muôn dân trong thiên hạ, đúng không?” Thanh âm đè nén phát ra từ trong mái tóc của mình, có chút do dự, có chút sợ hãi.

“Đương nhiên…” Sờ sờ đầu Nguyệt Chiêu, Chức Cẩm nhẹ giọng trả lời.

“Ta đây muốn ai sống thì sống, muốn ai chết thì chết, đúng không?”

Chức Cẩm trầm mặc, thật lâu sau mới vỗ vỗ đầu của hắn cười nói: “Cho dù là thần tiên cũng có nguyện vọng vô pháp đạt thành mà.”

Thế gian này, hỗn loạn rối ren, mây tụ mây tan, sinh mệnh trước sau mãi là điều cấm kỵ không thể chân chính nắm bắt cùng điều khiển theo ý thích được.

Thiên đế cũng vậy.

“Ta phải về.” Nguyệt Chiêu bỗng nhiên rầu rĩ nói, “Bản mệnh hoa của ngươi còn rất yếu ớt, ta phải về nhìn xem.”

“Ừ, mang theo tấu chương đã phê xong nữa.” Một đống tấu sớ chất chồng như núi được đẩy tới.

“…” Nguyệt Chiêu gần như trợn tròn hai mắt.

“Ta đã giúp ngươi sửa qua.” Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin của Nguyệt Chiêu, Chức Cẩm nhịn không được gạt gạt mớ tóc trên trán hắn, cười nói: “Dù sao cũng tốt hơn mớ chữ như gà bới của ngươi.”

Trước khi đi, Nguyệt Chiêu hình như nhớ ra thứ gì đó, vẻ mặt nghiêm trang nói: “Nhớ kỹ, không được đi gặp Long đế.”

Chức Cẩm không khỏi bật cười: “Ta sẽ không để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của ta đâu, trở về đi. Sắp qua thời gian tảo triều rồi.”

Nguyệt Chiêu xác định trong con ngươi thâm u không có một tia dối gạt xong thì toại nguyện vung tay áo, đem một đống tấu chương thu vào trong, chân trái bước ra lại thu về, lại dặn dò y: “Không được gạt ta đấy, bằng không ta sẽ rất tức giận, ta sẽ nhanh chóng trở lại thăm ngươi.”

“Ừ, ừ.” Chức Cẩm kiên nhẫn gật đầu.

Lại dông dài nửa ngày, thân ảnh thanh tú cao gầy kia rốt cục cũng biến mất trong kim quang.

Trong ấn tượng cuối cùng của Nguyệt Chiêu, Chức Cẩm vẫn mãi mỉm cười nhìn hắn, một nụ cười điềm tĩnh lại an tường, ánh mặt trời theo song cửa sổ lọt vào phòng, phủ lên xung quanh người kia một vầng sáng màu vàng kim, khiến cho hắn có một khoảnh khắc quên mất bất an và sợ hãi trong lòng.

Sau này, trong những năm tháng dài đằng đẵng không còn y, buổi sáng sớm có chim hót hoa nở, có nụ cười sau cuối chìm trong ánh dương quang của Chức Cẩm kia vẫn mãi mãi khắc sâu trong ký ức của Nguyệt Chiêu, vĩnh viễn xinh đẹp và an tường…

********

Gian thủy các nổi danh nhất thành nam nằm trên hồ Ỷ Lục, ba mặt là nước. Lan can điêu hoa làm từ gỗ lim mài nước, lều vải được căng lên dưới mái hiên, lụa trắng rủ xuống tung bay hai bên mép. Bàn ghế bằng trúc hoa được bày sát lan can. Phía trên mặt chính của lầu nối liền với một gian tiểu các hơi thấp, hai bên treo đôi màn tơ móc bạc, mơ mơ hồ hồ có thể thấy bên trong bày một bàn cầm.

Mặc Trần liều chết dây dưa lôi Long đế tới đây, nói cái gì mà hắn sắp đi Hoàng Tuyền tìm người, lần đi này có lẽ một năm rưỡi cũng không quay về được, cho nên cưỡng ép Long đế phải làm tiệc tiễn đưa cho hắn.

Long đế đang bực bội vì sao tiệc đưa tiễn không làm trên thuyền hoa thì Mặc Trần đã bày ra một đống lý do lớn.

Thứ 1, gian thủy các này có loại rượu ngon nhất kinh thành —— “Mai hồn”. (linh hồn cây mơ)

Thứ 2, gian thủy các này có nhạc công nổi danh nhất thiên hạ.

Rượu ngon hay không Long đế không biết, nhưng nghe đến có tiếng đàn đệ nhất thiên hạ thì Long đế không khỏi hừ lạnh vài tiếng. Nghe qua tiếng đàn của Chức Cẩm, thiên hạ còn thứ gì có thể xưng được đệ nhất đây. Dù sao Long đế cũng vô cùng không đồng ý.

Ngay sau đó, Long đế quét mắt qua bên trong các một lượt, kéo theo Cửu Huyền không chút khách khí đi vào ngồi.

Mỹ tỳ áo xanh không bao lâu đã dâng lên rượu và thức ăn. Mấy món ăn không khác bình thường. Nhưng rượu lại rất đặc biệt, đựng bằng bình gốm thô, bên ngoài quét một tầng đất sét vàng vàng. Mở nắp, một luồng tửu hương mê người thấm vài phần hương khí của hoa mơ xông vào mũi khiến cho người ta chưa uống đã say.

Chúng tỳ nữ đem rượu trong bình đất sét tinh tế đổ vào trong tiểu bình bằng bạch ngọc, dâng lên từng bình một.

Mặc Trần cầm một bình, cười cười nói: “Ngươi có biết danh tửu ‘Mai hồn’ này ủ như thế nào không? Nghe nói, đông chí hàng năm vào lúc tuyết rơi dày nhất, thợ ủ rượu sẽ chuẩn bị tốt rượu, ở bên ngoài bình trộn tuyết thủy và cánh hoa mơ, quét lên một lớp bùn dày, sau đó đem bình chôn dưới gốc mơ già. Năm thứ hai đào ra, chính là rượu mai hồn hương khí đặc biệt, có điều…”

Long đế ngửi ngửi hương rượu, chưa nghe Mặc Trần nói xong đã ừng ực uống hết một bình.

“Liễm, ngươi có nghe ta nói không vậy?” Mặc Trần dừng lại đề tài, có chút bất đắc dĩ nhìn y.

“Ta thấy rượu này cũng được, chẳng qua còn kém ‘Nguyệt túy’ chỗ A Chức.” Long đế quơ quơ cái chai, lại là một chai rỗng.

Cửu Huyền tò mò cầm lấy một bình, nhưng xoạt một tiếng đã bị Long đế đoạt lại, chỉ thấy y đang nghiêm mặt giáo huấn: “Huyền nhi, thương thế của ngươi còn chưa tốt, ngồi một bên uống trà cho ta.”

Cửu Huyền ngượng ngùng cầm lấy chén trà, vài tỳ nữ bên cạnh đã bắt đầu che miệng cười trộm. Cái này càng khiến Cửu Huyền lúng túng đến đỏ mặt.

“Được rồi, được rồi, để ta cùng ngươi uống đi.” Mặc Trần thấy Long đế lại sử dụng đặc quyền phụ thân để ăn hiếp tiểu bối, không khỏi có chút thông cảm cho Cửu Huyền đáng thương.

“Hừ, ngươi đừng say trước là được.”

“Chẳng lẽ ngươi không biết tửu lượng cao siêu của ta sao?”

Hai người không ai nhường ai, uống đến mấy vòng, trên lầu bắt đầu truyền ra tiếng dao cầm đinh đinh đang đang, có lẽ là nhạc công đã bắt đầy gảy đàn.

Tiếng đàn kia mở đầu rất nhỏ, rất nhẹ nhàng, tựa như gió mát thổi qua hồ nước khiến hoa sen khẽ run lên, chỉ nhẹ kinh động con bướm đang nghỉ chân trên cánh hoa, ngay cả sóng nước cũng uyển chuyển vụn vặt sau đó liền khôi phục bình lặng.

Từ từ, tiếng đàn lớn dần, có thể nghe được âm sắc của nước suối róc rách chảy, ngọn núi mà khe suối chảy qua nở đầy hoa đỗ quyên hồng hồng bạch bạch, sơn điểu xinh xắn đùa vui trong rừng, ong bay bướm lượn trên hoa cỏ, trước mắt phảng phất như hiện lên một mảnh cảnh sắc đầu xuân.

Sau đó tiếng đàn lại chuyển, hoa lau bay đầy trời, phóng tầm mắt nhìn theo, trên mặt đất như được trải một lớp tuyết trắng mịn. Trời là một màu lam mênh mông vô tận, ngẫu nhiên sẽ có vài con thủy điểu từ trong bụi cỏ lau nơi xa bay lên, cánh trắng dao động, điểm phá màu thương lam… (màu xanh biếc của trời)

Long đế uống rồi uống, bất tri bất giác lại ngừng tay, tựa như muốn nghiêng tai lắng nghe tiếng đàn hành vân lưu thủy, lại tựa như đã bị sa vào huyễn cảnh của tiếng đàn.

Trên môi Mặc Trần lộ ra một nụ cười yếu ớt như có điều suy nghĩ, ánh mắt nhìn Long đế lại nhiễm thêm vài phần đồng cảm.

Tiếng đàn này dịu dàng như vậy, mỹ diệu như vậy, tựa như nghe thấy Chức Cẩm đánh đàn trên thiên cung. Không biết vì sao Long đế lại nhớ lại những ngày cùng một chỗ với Chức Cẩm trước đây, khoảng thời gian ngắn ngủi khoái hoạt vô ưu.

Trước đây, Long đế thường hay vác đại đao đi vào thành Phù Dung tìm y, dọc đường đi không biết đã hù dọa bao nhiêu hoa tiên nhỏ yếu. Các hoa tiên vừa thấy ngân quang trên đao của Long hoàng tử từ xa là đã nhanh như chớp trốn mất dạng.

Chức Cẩm đôi khi cũng thấy buồn cười, rõ ràng là một người đáng yêu như vậy, nhưng lại cho người ngoài ấn tượng lạnh lùng và khó gần như thế. Ngược lại bản thân Chức Cẩm rất thích trêu chọc hắn, mỗi lần vừa thấy bộ dáng vừa tức vừa giận của Long đế thì đã cảm thấy rất thú vị.

Nhưng Long đế mãi vẫn không nghĩ ra Chức Cẩm vì sao lại luôn thích trêu cợt hắn như vậy, một người tính tình ôn hòa như thế, có nói cũng không ai tin mình lại lúc thắng lúc thua trong tay y.

Khi đó, thiên giới vốn đã nghe Long đế tửu phẩm không tốt. Có một lần, hắn ở khánh điển (lễ mừng) của thiên giới say khướt, khắp nơi tìm người đơn đấu, làm các thượng tiên thiên giới sợ tới mức nháo nhào bỏ trốn. Hắn đem thanh Lôi Nha Phong Trảo dài chín thước bảy tấc múa may, ngay cả nóc cung điện cũng bị văng mất, không ai dám tùy tiện chạm vào mũi đao này. Sau đó may là còn một thượng tiên có chút lanh lợi chạy qua thành Phù Dung mời Chức Cẩm lại đây. Không ai biết Chức Cẩm dùng phương pháp gì chế phục hắn, chờ hết thảy bình ổn xong thì các các tiên nhân trốn ở ngoài điện rình coi chỉ thấy Chức Cẩm vẻ mặt mỉm cười tao nhã nhàn tĩnh, dìu Long đế đi ra, còn Long đế vừa rồi còn hung hăng như con gà chọi giờ phút này lại ngoan ngoãn y như con mèo nhỏ.

Từ đó về sau, các thượng tiên không ai dám mời Long đế đi uống rượu nữa, Chức Cẩm cũng nhờ vậy mà thanh danh đại chấn, người trên thiên giới đều ngầm gọi y là “Phục long” —— là hàng phục Long đế…

Bên cạnh có người nhẹ nhàng huých hắn, Long đế phút chốc phục hồi tinh thần, hóa ra là Cửu Huyền thấy hắn cứ ngây ngốc cầm cái chén như bị định trụ, không khỏi lo âu lay tỉnh hắn.

Quay đầu lại, bên kia Mặc Trần đã có vài phần say nằm ở trên bàn, trên da thịt trắng nõn có một mạt màu đỏ thiển thiển đạm đạm, phảng phất như hoa đào ngoài cửa sổ đang ánh đỏ gương mặt của Mặc Trần.

“Này, Mặc Trần, người đánh đàn tên gì?” Long đế đẩy hắn một phen.

Mặc Trần mơ hồ lên tiếng, một đôi con ngươi lãnh lệ tự túy phi túy, tự tỉnh phi tỉnh, nâng mắt nhìn lại, có chút hương vị nhiếp hồn đoạt phách: “Y là người ngươi tuyệt đối không tưởng tượng nổi…”

“Hừ.” Long đế hiển nhiên rất không hài lòng với đáp án này.

Lúc này, từ trong các tử lại truyền ra tiếng đàn êm tai, Long đế không nghĩ nữa, tâm thần tiếp tục đắm chìm trong giai điệu mát rượi kia.

Nhẹ nhàng, Mặc Trần ngồi bên cạnh bỗng nhiên cất giọng xướng cùng tiếng đàn: “Lạc hoa dĩ tác phong tiền vũ. Hựu tống hoàng hôn vũ. Hiểu lai đình viện bán tàn hồng. Duy hữu du ti thiên trượng, quyến tình không…”

(mấy câu Mặc Trần hát trích trong tác phẩm “Ngu mỹ nhân · lạc hoa dĩ tác phong tiền vũ” được sáng tác vào thời Tống của Diệp Mộng Đắc. Dịch là: Hoa rơi bay múa trong gió. Là cơn mưa đưa tiễn hoàng hôn. Sáng sớm trong đình viện khắp nơi đầy tàn hoa. Chỉ có tơ nhện ngàn trượng phiêu lượng trên trời không…)

Long đế không khỏi nhíu mày.

“Mặc Trần, ngươi uống say không cần quấy rầy ta nghe đàn.”

Vừa lúc Mặc Trần xướng đến: “Ân cần hoa hạ đồng huề thủ. Canh tẫn hoài trung tửu…”

(Dưới hoa ân cần nắm tay nhau. Càng thêm tình ý tràn đầy cùng nâng chén rượu…)

Nhìn Long đế, hắn bỗng nhiên mỉm cười, y bào màu đen tung bay, người đã đi ra ngoài các tử.

Dừng chân, ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười, sau đó hướng hai người Long đế gật gật đầu, một thân hắc y nháy mắt đã bay vọt ra hồ Ỷ Lục.

Long đế và Cửu Huyền đều có chút ngạc nhiên, nhìn thấy hắn bay qua hồ như chuồn chuồn lướt nước mới hiểu được cái ngoái đầu vừa rồi là hướng bọn họ từ biệt.

Từ xa chỉ còn vọng lại câu xướng cuối cùng trong bài ca của hắn: “…Ngã diệc đa tình, vô nại tửu lan thì.”

(Ta đa tình, nhưng khi rượu hết ta cũng không biết làm sao)

Con hồ ly này, nói đến là đến, nói đi là đi sao. Long đế bị hắn xoay đến mù mịt.

Tiếng đàn trên lầu chẳng biết đã ngừng lúc nào, trong các tử bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, một trận gió thổi xuyên qua phòng, cuốn tung màn tơ màu trắng, một cây cổ cầm đoạn văn được đặt trên bàn cầm, nhạc công không biết đã đi đâu.

Mờ mờ ảo ảo, một luồng hương khí quen thuộc theo gió bay tới, nhẹ nhàng quấn quanh bên Long đế.

Long đế bỗng cả kinh, tung người nhảy lên gian cầm các.

Chẳng lẽ… vừa rồi đánh đàn là A Chức?

Vuốt bảy dây đàn lạnh lẽo trên cây cổ cầm, phía trên dường như còn lưu lại độ ấm của ngón tay y, Long đế chạm vào, ngây dại.

“Ngươi nhất định phải tới, bằng không, ngươi sẽ hối hận.” Nụ cười nhàn nhạt, trong lời nói như có ám chỉ.

“Y là người ngươi tuyệt đối không tưởng tượng nổi…”

Hắn từng coi thường lời nói của Mặc Trần, bây giờ nhớ lại, y trong lời có ý ẩn giấu huyền cơ. Nhưng đến khi mình nhận ra thì đã quá muộn.

Tại sao lại không nghĩ tới chứ, trong thiên hạ, người có thể gảy ra loại âm sắc này chỉ có một ——

Chức Cẩm…

Tim của Long đế như bị người bóp nghẹn, đau đến thâm sâu.

A Chức, ngươi không chịu hiện thân là vì có nỗi khổ riêng sao? Chẳng lẽ ngay cả ta cũng không giúp được ngươi?

Ta vì ngươi mới xuống trần gian mà.

Nước thành Phù Dung ba quang liễm diễm đã từng ẩn hiện nét cười dịu dàng của y, vực sâu Long Minh yên tĩnh đã từng lưu giữ hương thơm tao nhã.

Vô vàn chuyện ngày hôm qua trong thoáng chốc đều hiện lên trong lòng.

Ta không phải hảo hữu thân nhất của ngươi sao? Nhưng hôm nay, ta ở trước mặt ngươi, ngươi lại tránh mặt không gặp ta.

Tay không khỏi nắm chặt màn lụa màu trắng, phía sau màn lụa vẫn còn lưu lại hương khí như có như không của Thanh đế, nhưng người kia đã không còn, đã không thể nào tìm được nữa.

Mười tám năm tìm tìm kiếm kiếm, mười tám năm nhất nhất nhớ nhung, tất cả đều hủy trong nháy mắt.

A Chức y không cần ta…

Thứ làm Long đế sâu sắc tổn thương chính là phân cảm giác vô lực trí mạng này.

Cửu Huyền lo lắng nhìn Long đế, cái người luôn thờ ơ như không quan tâm chuyện gì trong phút chốc lại biến sắc, sau đó là gương mặt thất hồn lạc phách.

“Phụ thân…”

Mờ mịt ngẩng đầu, trong mắt Long đế lắng đọng quá nhiều đau đớn khiến cho Cửu Huyền vô cùng kinh hãi.

Ngoài cửa sổ, bầu trời sau cơn mưa trong vắt như gột, tựa như chỉ cần dõi mắt là có thể nhìn thấy tận cùng, dương liễu bên kia hồ chìm ngập trong hơi nước, mơ hồ tỏa ra một vòng xanh lục mê người.

Hoa đào rụng, hoa mận tàn, nụ hoa trắng đỏ nằm nơi ven đường, mặc người giẫm đạp.

“Chúng ta trở về đi.” Mệt mỏi, Long đế nói.

Thân ảnh lay động, tay áo vung lên, khi lướt qua mành châu trước cửa thì dấy lên âm thanh leng keng.

Người không nên bỏ lỡ cuối cùng lại bị hắn bỏ lỡ.

Long đế đầy thê lương.

**********

“Khụ khụ…” Vừa rồi đánh đàn dường như đã hao hết phần lớn sức lực của Thanh đế, hiện giờ nằm trong ***g ngực phong tiên y không nén được ho khan, trầm tĩnh ung dung vốn có cũng bị bệnh ma làm biến mất, gò má tái nhợt bị nhiễm một màu đỏ ửng của bệnh trạng.

Hít một hơi thật dài, bỗng nhiên lại là một trận ho khan kịch liệt, vội vàng dùng tay áo che lại cũng không chặn được máu tươi phun ra. Phút chốc từng đám mai đỏ được họa ra trên tay áo màu thương thanh.

“Thanh đế điện hạ…” Phong tiên Vũ Vô dừng bước, đau lòng nhìn vết máu ghê người kia.

“Không sao, đi nhanh đi, quay về trễ thiên đế biết được không biết sẽ giận thành cái gì nữa.” Khóe miệng đầy máu của Thanh đế hiện lên một nụ cười nhạt, tựa như bất đắc dĩ, tựa như vui mừng. “Ta rất vui, hôm nay rốt cục đã nhìn thấy Liên. Hắn coi bộ tốt lắm, bên người còn có một đứa nhỏ hiền lành đi theo…”

Xuyên thấu qua màn tơ màu trắng có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của hắn, khi nhíu mày, khi nổi giận, khi nghiêm chỉnh, khi nói cười… Người xa cách mấy trăm năm rõ ràng đang ngồi trước mặt mình nhưng lại phải liều mạng ức chế bản thân không xông ra gọi hắn.

Tay lưu loát gảy đàn nhưng ánh mắt không rời khỏi hắn, sau khi đàn xong, Thanh đế chỉ cảm thấy có gì đó chua chua xót xót tràn đầy cõi lòng, ánh mắt thoáng chốc đã mơ hồ, ngay cả dáng dấp của Long đế cũng gần như nhìn không rõ.

Nhìn về phương xa, Thanh đế hiện lên vẻ mặt quyến luyến, tựa như nói với phong tiên lại tựa như tự nói với mình:

“Liên… Hắn thật ra cũng rất sợ tịch mịch, đừng nhìn hắn vừa dũng mãnh lại lạnh lùng, có khi hắn cũng rất ỷ vào người khác, nhưng ý muốn bảo hộ lại siêu cường.” Giống như nhớ tới chuyện vui, y cúi đầu khẽ cười, “Trước kia có ta ở bên cạnh hắn, hắn không sợ tịch mịch, hiện tại có hài tử kia, có lẽ cũng sẽ thỏa mãn được ý muốn bảo hộ quá đáng của hắn thôi.”

“… Liên… Hắn không còn cần ta…” Người vừa mỉm cười xong lại có chút cô đơn nói, “Ta không gặp hắn, có lẽ hắn sẽ vô cùng tức giận, nhưng sinh ly dù sao cũng tốt hơn tử biệt, ngươi nói đúng không?”

“Điện hạ…” Mình đã như vậy còn đi lo lắng cho người khác sao? Vũ Vô cảm giác được thân hình gầy trơ xương trong lòng suy nhược như thế, nhưng linh hồn ẩn bên trong lại kiên cường như vậy, kiên cường đến mức khiến người không đành lòng nhìn.

“Chúng ta trở về đi, Vũ Vô.” Thanh đế mệt mỏi dựa vào vai phong tiên, im lặng nhắm mắt.

“Vâng.”

Ôm y xuyên qua tầng tầng mây trắng, cưỡi gió, tận lực khống chế tốc độ trong phạm vi y có thể chịu đựng. Nhìn bộ dáng bình thản nhắm mắt của y, Vũ Vô không khỏi có chút hoảng hốt.

Phong tiên thiên tính phóng khoáng, nhưng chính mình từ lúc nào đã bắt đầu cam nguyện bị trói buộc bên cạnh y, cúi người vì luồng hương khí say lòng người này, thần phục vì linh hồn mỹ lệ này.

“Ngươi là phong tiên Vũ Vô? Năm nay là ngươi tới đón ta đi Thiên Tường Vân Cung sao?” Tiên nhân thanh y ôn tồn tao nhã cười với hắn, “Ta là Thanh đế Chức Cẩm.”

Có lẽ là ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã thần phục dưới chân y. Cùng với phong độ khiêm tốn không giống như thượng tiên và đôi mắt sâu đầy cơ trí của y, trên thế giới này, thực sự có người xinh đẹp như vậy sao? Rồi sau này ở chung, mới biết linh hồn của y so với vẻ ngoài càng khiến người say thần mê.

Nhưng tại sao y không thể trường thọ? Chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng đố kỵ với y?

“Xin ngươi bay nhanh một chút…”

“A?” Kinh hoảng phục hồi lại tinh thần, phong tiên vội vàng đáp: “Điện hạ thân thể của ngài…”

“Ta còn chịu được.” Vươn tay buộc tóc, y ngửa mặt cười cười, “Gió này… Thực thoải mái…”

Gió thực nhẹ nhàng, lành lạnh, lướt qua hai má, nghịch ngợm thổi tung mái tóc của y, tựa như một đôi tay thon dài đang thưởng thức nó.

Trời rất mênh mông, xanh xanh, kéo dài đến tận phương xa, không biết khi nào mới bay được đến tận cùng.

Mây rất mỏng, từng cụm từng cụm giống như vải lụa tung bay của các tiên nữ trên thiên cung, lưu luyến đi về cuối trời…

Thiên giới, hồng trần đều tốt đẹp như thế, gió trong, trời xanh, mây mỏng.

Nếu có thể, thật muốn nhìn thêm nhiều lần. Đáng tiếc, hình như không còn thời gian…

“Vũ Vô…”

“Có.”

“Không vội trở về, cứ vậy bay tiếp đi…” Thanh đế sâu sắc nhìn về phương xa, mỉm cười, “Nếu ngươi bay không được thì tìm một nơi có hoa có cỏ có núi có sông thả ta xuống, nhân gian rất đẹp, chỗ nào cũng đều là phong cảnh như tranh…”

“Vâng, thanh đế điện hạ.” Không muốn khóc nhưng lại không nén được đau thương rơi lệ.

Gia tăng tốc độ, tùy ý xuyên qua mây, để gió thổi vào mặt nhanh chóng đem đi nước mắt, đừng để cho người kia nhìn thấy, nước mắt với y là một loại khinh nhờn. Phải mỉm cười, mỉm cười tiễn y đi.

Điện hạ, Vũ Vô sẽ ở bên cạnh người đến cuối cùng…

Gió lướt qua tai, sao lại giống như đang khóc?

Ai…

Nguyệt Chiêu, nếu ngươi quay lại không thấy ta thì sẽ như thế nào đây…

Nếu ngươi biết ta lừa ngươi thì sẽ như thế nào đây… Không kịp giải thích với ngươi…

Gió dịu dàng quá… Khiến cho người muốn ngủ…

Gương mặt thanh niên tóc vàng mắt vàng trước mắt lùi dần, thời gian trôi đi, phảng phất như quay trở lại rất lâu trước kia, trong rừng đào xanh ngát có một tiểu đồng áo vàng nóng tính chống nạnh gào lên: “Ta là hoàng thái tử Nguyệt Chiêu của thiên đế! Ngươi là ai?”

“Vi thần là Thanh đế Chức Cẩm của thành Phù Dung…”

Hết thảy thoáng như hôm qua, gặp mặt hắn trong rừng đào xanh ngát kia, màu vàng nhu hòa như dương quang xuyên qua bóng cây tiến vào trong tâm, tâm hồ không nén được nổi lên từng gợn sóng dịu dàng, khóe miệng tự nhiên mỉm cười.

Thời gian vài ngàn năm nháy mắt trôi qua, nay quay đầu lại chỉ còn nhớ dung nhan trẻ con kia, thanh âm bốc đồng kia…

Người mang thiên nhãn đã định trước cả đời cô tịch.

“Nguyệt… Chiêu…”

Ta… cuối cùng không thay đổi được kết cục kia rồi…

Vũ Vô cảm giác được ngón tay vẫn nhẹ nhàng nắm lấy áo mình dần buông lỏng, trong lòng không thể nhịn được đau xót, có nước lặng lẽ tràn vào hốc mắt, trong mơ hồ, hắn nhìn thấy phía trước hiện lên một mảnh xanh lục. Nơi đó có núi sừng sững đứng, có sông uốn lượn chảy qua, có trúc tử xanh biếc lay động theo gió, còn có hoa hoa thảo thảo không biết tên mọc ven đường…

Nơi đó là nơi ngài muốn nghỉ ngơi sao? Thanh đế điện hạ?

***************

Phong tiên thổi sáo trong rừng trúc.

Bóng trúc lòa xòa, gió thổi qua, lá kim hất lên đầy trời, sàn sạt sàn sạt như đang nức nở.

Trong rừng sâu có núi, sắc núi như than, im lặng chìm trong hoàng hôn.

Trước rừng có khe suối, nước róc rách chảy qua, ôm lấy con đường mòn đầy hoa dại, càng đi càng xa.

Phong tiên dụng tâm thổi sáo.

Trước đây rất lâu, vào mỗi một ngày xuân, đều là hắn vì Thanh đế thổi sáo truyền đạt hoa tin, trăm hoa ở nhân gian nghe thấy liền lần lượt nở hoa, trong khoảnh khắc thảo trường oanh phi (cỏ mọc chim bay), muôn hồng nghìn tía, vô cùng náo nhiệt.

Đáng tiếc, năm nay xuân đi quá sớm, đêm lại kéo dài, chỉ sợ, chỉ sợ đêm quá sâu, sương quá nặng, hoa cũng đã ngủ.

Phong tiên cô độc thổi sáo.

Tiếng sáo du dương, lách qua rừng trúc, vượt qua núi cao, lội qua suối nhỏ, báo cho trăm hoa thiên hạ biết: vương của các ngươi đã mất…