Túy Ngọa Hồng Trần

Chương 9: Thanh Phù chi tử




Mưa xối xả, mưa như trút nước.

Trên sơn đạo lầy lội, một con ngựa phi như bay giữa màn mưa đang trút xuống, nước mưa đập mạnh đến mức người không mở mắt được, thế mưa cuồng liệt như mang theo áp lực vô hình, ý đồ đem nhân sinh trong lúc đó áp đổ. Mặt đất rất trơn, bùn sình ngập đầy, dần dần ngập thành ao nước.

Trong lúc chạy, vó ngựa làm bắn lên từng đám bọt nước vàng đục, tuấn mã muốn bảo trì tốc độ dưới thời tiết xấu như thế này đã là rất khó, vậy mà người cưỡi ngựa còn một đường quất roi, nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Bỗng nhiên một tiếng hí vang, chân trước của ngựa bị trượt, toàn bộ thân ngựa mất cân bằng, một tiếng bịch trầm đục, con bảo mã ngày đi ngàn dặm nặng nề ngã trên mặt đất, người cưỡi ngựa trở tay không kịp, không kịp chụp điều khiển bị mất khống chế, chỉ kịp phi thân lên, thân hình bình ổn đáp xuống ngoài ba thước.

Tóc ướt đẫm dính vào mặt, xiêm y trên người đã không tìm ra được một chỗ khô ráo, cách màn mưa, Cửu Huyền yên lặng nhìn ái câu (ái mã) ngã xuống đất không dậy nổi, trong lòng sầu thảm.

Chân trước của ngựa đã bị thương, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng không còn khả năng chở người chạy nữa. Hơn nữa, chân đã chịu qua một lần tổn thương dù có khỏi thì thần câu (thần mã) ngày đi ngàn dặm này cũng không thể hồi phục lại thần tốc như trước. Đối với một thiên lý mã, nó đã hoàn toàn tàn phế.

Có lẽ cảm thấy được tâm ý của chủ nhân, thần câu vốn có linh tính liền giãy giụa, kiệt lực muốn đứng lên, kèm theo một tiếng hi bi thương, nó một lần lại một lần té xuống mặt đất. Rốt cuộc đến một lần cũng không đứng dậy nổi, nhưng vẫn cứng đầu ngẩng cổ, con ngươi màu đen như chuông đồng nhìn về phía chủ nhân của mình, ôn hòa mà ai thiết.

Nó là ái mã của Cửu Huyền, từng theo hắn đi qua rất nhiều nơi, khi hắn không ngừng tìm kiếm đuổi theo dấu chân người kia, là con ngựa trung thành này cùng hắn một đường trèo non lội suối, từ nơi hoang vu tới chốn phồn hoa.

Hắn không đành lòng bỏ lại nó bây giờ, nhưng nếu không làm như vậy, hắn làm sao có thể đuổi kịp bước chân người kia?

Muôn vàn suy nghĩ, quyết định lại chỉ trong chốc lát. Cửu Huyền dừng một chút rồi dứt khoát xoay người, bước nhanh về hướng quan đạo, không bao giờ quay đầu lại nữa.

Tầng mây nặng nề áp càng thấp hơn, thế mưa dày đặc khiến người không thở nổi, tứ phía u ám không có ánh sáng chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy từng tia sét tím hồng đánh xuống từ phía chân trời, tiếp theo là tiếng sấm rền vang từ phía trước truyền đến.

Bỗng con tuấn mã kia ra sức gắng gượng, hướng về phía người đã đi xa phát ra một tiếng hí dài, Cửu Huyền không khỏi chấn động, dốc sức chạy như điên, thân ảnh màu xám thoáng chốc như hóa thành một mũi tên bắn thẳng vào màn mưa dày đặc.

—— Trên thế giới này mọi thứ ta đều có thể buông tay, chỉ có một người, quyết không thể bỏ.

Liễm, Liễm…

**********

Đã là đầu xuân, thuyền đi qua các nơi, một đường hoa hồng liễu lục, thảo trường oanh phi. (hoa hồng liễu xanh, cỏ cao chim oanh bay lượn, nói chung là chỉ cảnh sắc mùa xuân)

Như thủy xuân quang, như họa giang sơn, càng gần kinh thành, nhân vật phong lưu tất nhiên là có một loại phồn hoa khác hẳn.

Mặc Trần đã có chút mệt, mấy ngày nay đều chỉ nằm ở nhuyễn tháp lim dim. Thỉnh thoảng mở mắt nhìn liền thấy Vô Tâm đuổi theo sau Long đế, vẻ mặt vui mừng nhảy nhót, chỉ đông điểm tây, y phục đỏ nhạt ở trong gió nhẹ nhàng lay động, cực giống bướm trắng lượn quanh khóm hoa.

Miệng nói không thích, nhưng y thật ra bắt đầu chơi đến vui vẻ, uổng ta dọc đường còn chọc y vui lên. Mặc Trần xoa xoa ngạch tế, mâu quang nhàn nhạt dừng ở trên người Long đế.

Lúc này Vô Tâm đang kéo y đến đầu thuyền xem người trên bờ thả diều. Ở thiên giới, Long đế có cuộc sống an nhàn sung sướng, hạ phàm mười mấy năm cũng cơ hồ là trải qua những ngày ẩn cư. Cho nên chút trò chơi tân kỳ hảo ngoạn của nhân gian với y mà nói là đến nghe còn chưa từng nghe nói chi là thấy tận mắt.

Hơn nữa Vô Tâm tiểu hồ ly kia, thật vất vả mới có cơ hội cùng người ngưỡng mộ đã lâu sớm chiều ở chung, tất nhiên dọc đường đi đều hao hết tâm tư lấy lòng y.

Chỉ khổ cho Mặc Trần, mỗi nơi mỗi chỗ đều phải đi xử lý hậu quả của hai nhân vật nơi nơi gây phiền toái này, một người xảo quyệt lanh lợi, một người lãnh ngạo lầm lì, đều là nhân vật không chịu thiệt thòi. Thường là việc nhỏ hóa lớn, việc lớn nháo đến cả thành mưa gió (ý là quậy tung chảo). Nguyên bản dự tính thời gian dư dả, có thể ở ven đường tìm hiểu một chút tin tức của Thanh đế, cuối cùng đành phải xóa bỏ ý niệm đó, vội vàng khởi hành như chạy trốn.

Mặc Trần bởi vì đôi con ngươi trời sinh tuyệt đẹp mê hoặc chúng sinh nên rất sợ cùng quá nhiều phàm nhân tiếp xúc, hiện tại vừa hay, bọn họ gặp rắc rối lại muốn hắn đi cùng, vui cười nói ngọt, lúc bất đắc dĩ còn phải thi triển pháp thuật bình ổn nháo kịch. Một đường đi tới, người mệt nhất lại là hắn, ngay cả đôi mắt cũng ít có thời gian nghỉ ngơi, mọi thời khắc đều phải tránh né tầm mắt của người khác, cảm giác có mắt không thể nhìn này thực làm hắn khổ không thể tả.

Đợi cho đến khi cách kinh thành không còn xa, Mặc Trần đã mệt đến ngay cả hưng trí thưởng thức phồn hoa cũng không có. Chỉ cần hai tên yêu tinh gây họa một lớn một nhỏ ngoan ngoãn đứng ở trên thuyền, hắn thà mỗi ngày nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, đến động cũng không muốn động.

“Mặc Trần, chúng ta còn mấy ngày nữa mới đến kinh thành?”

Bên tai nghe được một câu hỏi không chút khách khí, Mặc Trần miễn cưỡng nâng lên mi mắt, mâu quang lưu chuyển, nhẹ nhàng liếc Long đế một cái, “Nếu các ngươi không xuống thuyền gây chuyện nữa thì đại khái khoảng bảy, tám ngày nữa tới nơi.”

“Ai rời thuyền gây chuyện?” Long đế trên mặt một biểu tình can hệ gì đến ta chứ.

“Đúng vậy… Ngươi không có, là ta tự mình ăn no ra ngoài rước việc vào người mà thôi. A, Vô Tâm đâu?”

“Nàng nói muốn đi vào thành tìm vài thứ.”

“…”

Tiểu hồ ly này nhất định lại đi gây chuyện… Mặc Trần ai thán một tiếng, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy càng thêm ủ rũ, thay đổi tư thế, muốn nhắm mắt ngủ. Ai… Sớm biết như thế, lúc trước không nên đề nghị bọn họ chọn thủy lộ, thật sự là báo ứng không sai mà.

“Mặc Trần, đứng lên!” Long đế bỗng nhiên quát khẽ một tiếng.

Cảm giác bị người dùng lực đẩy một chút, Mặc Trần cả kinh, chống người dậy nhìn ra ngoài.

Long đế bên cạnh không biết từ khi nào trên mặt đã phủ một tầng hàn sương, hai mắt nhìn chằm chằm bờ bên kia, chớp cũng không chớp.

“Sao vậy?”

“Hắn đuổi tới…” Tiếng nói nho nhỏ, thật lâu sau Long đế nhẹ nhàng thở một hơi, tựa như một tiếng thở dài.

Vẫn là đuổi theo, Cửu Huyền…

Gió sông xao động, thấm đầy xiêm y màu tro, hắn phong trần mệt mỏi, một đường tìm đến chỉ vì đuổi theo bạch ảnh như vân như tuyết trên thuyền hoa.

Người kia bước chân nhẹ nhàng, gió ở bên cạnh y phảng phất như cũng nhiễm chút khí tức thanh lãnh, một thân màu trắng tĩnh lặng, tựa như áng mây nhẹ nhàng hạ xuống giữa sông.

Là y, Liễm…

Tim, ở nơi người nhìn không thấy hơi hơi run rẩy, nắm chặt nắm tay, cũng không dừng được cả người chấn động vì vui sướng.

Rốt cục cũng đuổi kịp cước bộ của y. Cửu Huyền cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời thở dài.

“Long Cửu Huyền?” Mặc Trần liếc mắt nhìn người ở bờ bên kia, chợt nói.

Chỉ thấy Long đế xoay người một cái giống như muốn bay đi mất, Mặc Trần vội vàng một phen giữ chặt tay áo của y.

“Lại muốn giống như lần trước bỏ thuyền đào tẩu à? Không thể được.” Mặc Trần nhìn y, lắc đầu nói. “Chi bằng nói với hắn rõ ràng, kết thúc mọi chuyện.”

“Ngươi nghĩ rằng ta không muốn nói sao?” Long đế tức giận bỏ tay Mặc Trần ra. “Ngươi nghĩ lại xem hắn tin bao nhiêu? Hài tử kia từ nhỏ rất cứng đầu! Từ trước đến nay những chuyện hắn đã thừa nhận thì đừng mong hắn thay đổi.”

“Chuyện đã thừa nhận?” Mặc Trần khẽ cười, “Là người hắn đã thừa nhận chứ, Liễm a Liễm, tình cảm của phàm nhân ngươi hiểu được bao nhiêu?”

“Ta không biết, bất quá hôm nay ta nhất định phải làm cho hắn bỏ đi ý niệm đuổi theo ta!” Đồng dạng đều là người cực vi tự ngã (ý là cái tôi rất lớn), một khi đã quyết định chuyện gì liền quán triệt đến cùng.

Nghiêm túc, kiên nhẫn mà chấp nhất, Cửu Huyền có loại tính cách như vậy cũng là do người nào đó hun đúc thành đi.

Đề khí, thả người, thân ảnh màu tro như ưng bằng giương cánh, xoạt một tiếng lướt qua mặt sông, khó khăn dừng lại ở đầu thuyền.

Nguyên tưởng rằng người thanh niên không quản ngàn dặm đuổi theo khi thấy Long đế sẽ vui sướng như điên thế nào, vậy mà lại chỉ thấy hắn nhìn không chớp mắt, đi thẳng đến trước mặt Long đế, đứng lại. Sau đó miệng mở rồi lại khép, tựa hồ muốn gọi ai đó lại không phát ra nửa tiếng, chỉ có thể si ngốc nhìn, ngẩn ngơ nhìn, giống như giờ khắc gặp lại này đã trải qua thời gian xa cách vĩnh cửu như trăm năm, ngàn năm.

Mặc Trần trong lòng bắt đầu thở dài: ánh mắt như vậy là nên dùng để nhìn một trưởng bối, một người cha sao? Có lẽ người không biết gì là Liễm mới đúng.

Từ xưa đến nay, những người yêu thương Long đế sẽ gặp kết cục gì, Mặc Trần cũng có nghe qua. Long đế đối với người mình không thích sẽ tuyệt đối lãnh khốc. Y thân là võ tướng đều xem những ánh mắt mến mộ này là sỉ nhục, cũng vứt bỏ tất cả những người muốn phủ phục dưới chân y.

Người như vậy, trừ bỏ Thanh đế Chức Cẩm, y còn có thể thích được người khác sao?

Mặc Trần đang âm thầm vì thanh niên tên là Cửu Huyền kia lo lắng thì hai người bên này đã nằm trong trạng thái hết sức căng thẳng.

“Xem ra, vô luận ta nói cái gì, ngươi cũng đều muốn đi theo?” Ngạch tế Long đế đã ẩn lộ gân xanh, nhìn ra được kiên nhẫn của y đã đến cực hạn.

Cửu Huyền cũng chỉ một mực mím môi, buồn rầu không lên tiếng, dùng ánh mắt quật cường nhìn Long đế.

“Hảo, ta sẽ không nhiều lời giải thích nữa, dù sao ngươi cũng không nghe.” Long đế dùng sức vung ống tay áo, ánh mắt vốn híp lại thoáng chốc mở ra, con ngươi xám bạc toát ra ý chí kiên định như sắt, “Ba chưởng, nếu ngươi tiếp được ba chưởng của ta, ta sẽ để ngươi theo ta đến kinh thành!”

Cửu Huyền nhãn tình sáng lên: “Thật sao?”

“Ân, Hồ thần vương ở đây, ta có thể để hắn làm chứng.”

Nhìn thấy Long đế dùng ánh mắt lãnh liệt liếc qua, Mặc Trần cười khổ gật gật đầu.

Khi nào thì hắn lại thành nhân chứng cho phụ tử tranh đấu vậy.

Nghe Long đế nói như vậy, ánh mắt Cửu Huyền không khỏi rơi xuống người huyền y nhân vẫn luôn trầm mặc bàng quan bên cạnh. Thanh niên dùng tư thái tao nhã dựa vào nhuyễn tháp, mi mục như họa, đôi mắt tuyệt mỹ ẩn dưới hàng mi dày, lưu quang dật thải. Vào lúc hắn gật đầu, ánh mắt kia vừa vặn nhẹ nhàng xoay qua, cùng Cửu Huyền tương đối.

Cửu Huyền chấn động, tâm thần trong thoáng chốc gần như bị đôi mắt sâu thẳm như đầm, tươi đẹp như mộng kia hút mất.

Nhiếp hồn thuật quả lợi hại, Cửu Huyền lấy lại bình tĩnh, lại nhìn qua, chỉ thấy hắn bỗng chốc đã tránh tầm mắt của mình.

Mới vừa rồi không cẩn thận cùng ánh mắt Cửu Huyền tương đối, Mặc Trần đã thầm kêu không ổn, lại ngoài ý muốn phát hiện định lực của y so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều. Trong lòng vừa động, liền dùng chút nhiếp hồn thuật, cư nhiên cũng không thấy có ảnh hưởng đặc biệt gì với y.

Mặc Trần bắt đầu có chút kinh ngạc, Long Cửu Huyền này xem ra cũng không phải người thường, một phàm nhân đừng nói là ngăn cản Nhiếp hồn thuật của hắn, chỉ mới bị đôi con ngươi của hắn chăm chú nhìn một chút là đã chịu không nổi. Không có đạo hạnh cao thâm và tu vi kinh niên, căn bản không có khả năng thản nhiên đối diện với ánh mắt Mặc Trần. Theo như hắn biết, trong thiên hạ có thể không sợ lực mê hoặc của đôi mắt hắn chỉ có một ít thần tiên thượng vị và đế vương của dị giới.

Long Cửu Huyền, thân thể bị Long đế dùng tam trọng long vương ấn trấn áp đến tột cùng là cất giấu một linh hồn như thế nào? Liễm à Liễm, ngươi thực chất là nuôi dưỡng cái dạng nhi tử gì vậy?

Gió sông xao động, hai người đối chưởng đứng ở đầu thuyền. Mặc Trần ngồi một bên quan sát.

“Chưởng thứ nhất!” Long đế quát lên một tiếng, tỷ thí bắt đầu.

Chưởng thứ nhất đánh ra bình thường không có gì lạ, chiêu thức không có biến hóa quá huyền diệu, chỉ mơ hồ nghe thấy có tiếng sấm nổ phát ra khi tay xuất chưởng…

Long đế chẳng qua muốn thử xem năng lực của Cửu Huyền đã đến đâu mà thôi, cho nên chưởng thứ nhất này chỉ dùng tối đa nửa lực. Có lẽ, Liễm hắn cũng cân nhắc như thế nào đánh lui Cửu Huyền mà không làm cho y chịu thương tổn quá lớn.

Ai ai, làm phụ thân người ta thật là khó khăn nha.

Mặc Trần ở một bên đem tâm thần của Long đế lần mò đến nhất thanh nhị sở, quả thực nhìn rõ mồn một.

Song chưởng giao tiếp. Cửu Huyền thuận lợi tiếp nhận chưởng thứ nhất của Long đế, thân hình chỉ là thoáng lung lay.

“Chưởng thứ hai!” Long đế gật gật đầu, coi như là đối Cửu Huyền khen ngợi, lập tức ra chưởng thứ hai.

Đột nhiên chân khí kích động, tựa như phong vân cuồn cuộn đầy trời, đem mấy tầng lụa trắng trên thuyền hoa đều cuốn bay. Chưởng phong kia xé gió, phát ra âm thanh bén nhọn như long ngâm, nước sông bị chân khí áp bách, ở hai bên thuyền tức thì chia làm hai đạo thủy mạc.

Ở trung tâm trận gió phát ra một tiếng ba thanh thúy, hai đạo nhân ảnh một xám một bạch thần tốc hợp lại rồi tách ra ngay.

Bạch ảnh ngưng trụ bất động, hôi ảnh (thân ảnh màu xám) lại nghiêng ngả lảo đảo lui ba bước lớn mới đứng vững thân mình.

Trong cơ thể đừng không được khí huyết bốc lên, thật lợi hại, một chưởng của Liễm đã vượt xa lực độ Cửu Huyền phỏng chừng ban đầu. Chân khí như thủy triều từng đợt đánh úp lại, chắn được đạo thứ nhất, lại bị lực đạo của vài trận phía sau đánh bại.

Đem hết toàn lực mới đón được một chưởng kia, nhưng Liễm dường như còn chưa dùng tới mười thành công lực. Chưởng thứ ba của y có thể đỡ nổi không? Vạn nhất nếu không đỡ được, vậy sẽ không còn lý do gặp y…

Nghĩ vậy, Cửu Huyền không khỏi cắn chặt răng, hiên ngang bước lên trước một bước, nói: “Thỉnh xuất chưởng.”

Long đế mục quang thanh liệt trong suốt, chuyển mắt nhìn mặt Cửu Huyền, tình trạng của Cửu Huyền sau khi tiếp một chưởng này giống y như y đã dự tính. Vừa rồi dùng lực ước chừng khoảng tám, chín thành, hắn đã phải miễn cưỡng mới đỡ được. Như vậy chưởng thứ ba chỉ cần dùng mười hai tầng chân khí, hắn nhất định đỡ không nổi. Có điều đến cuối cùng phải chú ý dùng nhu kình mới được, để tránh thật sự làm hắn bị thương.

Long đế hơi chút cân nhắc, nói: “Ta hiện tại xuất chưởng thứ ba, ngươi coi chừng.”

Nháy mắt sau, quả thật là phong vân biến sắc.

Khí lưu tựa như xoáy nước không ngừng tụ tập đến bên người Long đế, chỉ thấy tay áo y tung bay, tay áo rộng thùng thình giống như cánh chim thanh khiết của bạch điểu, hợp lại thành một đôi tay thanh tú thon dài, lòng bàn tay nguyên bản ôn nhuận như ngọc, do chân khí ngưng tụ mà dần dần có chút phiếm hồng. Khi bàn tay xuất chưởng, Long đế tư thế liên tiếp thay đổi, điểm, bát, phất, án, trước người vẽ ra một vòng chưởng ảnh, còn Cửu Huyền nhìn thấy lại giống như trước mắt thoáng chốc nở ra mấy đóa bạch liên, hoa nở cực chí, như hoa sen lay động trong gió ở nhân gian, nhất thời chỉ cảm thấy một chưởng kia huyền diệu đến không thể phân biệt.

Đợi chưởng ảnh gần đến trước người, bỗng chốc cười một tiếng, một đạo ngân quang chói mắt xuất ra trùng trùng chưởng ảnh bạch liên, chỉ nghe thấy một tiếng long ngâm điếc tai, ngân quang hóa thành tường long giương nanh múa vuốt đánh tới.

Cửu Huyền không có thời gian nghĩ nhiều, liền vung chưởng nghênh đón, dưới lưỡi gió sắc bén dường như có thể cắt nát da thịt con người kia, hắn vận khởi tất cả chân khí, chuẩn bị xuất chưởng.

Thình thịch, thình thịch…

Trong sự yên tĩnh do sức ép của hai luồng lực cường đại, Cửu Huyền chợt nghe thấy trong thân thể của mình vang lên một trận tim đập quái dị, thình thịch, thình thịch… Từ chậm chạp nặng nề trở nên dồn dập kịch liệt, phảng phất có cái gì đó đã bị kích thích, thức tỉnh, đang xao động muốn phá vỡ thân thể lao ra.

Nhưng vào ngay lúc này, Cửu Huyền lại xuất chưởng nghênh đón ngân long đang gào rít.

Thình thịch thình thịch thình thịch…

Trận tim đập yêu dị kia chợt trở nên kịch liệt, một nguồn lực xa lạ, nóng rực như lửa từ trong tim bốc lên, không chút kiêng nể phá tan ràng buộc, tuôn trào về nơi xuất ra sức mạnh.

Đây là cái gì? Cửu Huyền vừa sợ vừa kinh, khí cuồng phong hỗn loạn như không chịu khống chế của hắn tràn về cánh tay, tụ tập vào lòng bàn tay vốn đang vận khởi chân khí muốn từ đó trào ra…

Không được! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Sẽ làm y bị thương mất, sẽ làm y bị thương mất…

Tâm niệm sở động, ngay thời khắc song chưởng giao nhau, Cửu Huyền cố gắng đem chân khí toàn thân tán đi, tiểu yêu đang kêu gào trong thân thể cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Tất cả xảy ra bất quá chỉ trong nháy mắt vung tay, sau đó liền nghe thấy ba một tiếng giòn vang, chưởng lực của Long đế mạnh mẽ cuồn cuộn xông tới, Cửu Huyền liền dùng thân thể không chút phòng ngự của mình đỡ một chưởng kinh thiên động địa của y.

Ngân long, xuyên thẳng qua ngực…

Rất lâu trước kia, lúc người đó dạy chưởng pháp cho hắn, đã từng hỏi như vầy: “Nếu địch thủ là ta, ngươi chắc thắng mấy phần?”

“Không có, một phần cũng không có.”

Bởi vì với y, vĩnh viễn không hạ sát thủ được.

Hai người giao chiến, chết nhất định là Cửu Huyền.

Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…

Tim đập chậm rãi, thế giới tĩnh lặng, Cửu Huyền chợt nhớ tới những chuyện trước đây, sau đó bên tai nghe thấy tiếng mưa phùn tí tách, chính là thứ âm thanh thê lương thấm đến tận xương tủy, giống như ngày y đi không từ giã, chỉ còn một mình hắn giương dù, ở trong viện tử rộng lớn tìm y.

Mọi vật trước mắt có chút mơ hồ, nhưng vẫn nhận ra được Thủy Hội Viên nơi mình và y từng sống, nơi đó ba tiêu thực xanh, anh đào thực đỏ, người đó ở bên kia hồ sen, suy nghĩ chút tâm sự không ai hiểu được, không hề nhận ra mưa phùn liên miên đã thấm ướt bạch y của mình…

Dù đâu? Dù của ta đâu, Liễm, chờ ta qua đó che dù cho ngươi…

Cửu Huyền bỗng nhiên kinh hoảng.

Tại sao ta tìm không thấy cây dù mình đem tới, y sẽ đi mất, sẽ đi mất…

“Huyền nhi——”

Long đế xuất ra một chưởng, mới phát hiện Cửu Huyền căn bản không hề vận khí bảo vệ bản thân, còn chưởng lực của y thì đã mãnh liệt phát ra không thể thu hồi. “Chết tiệt, chết tiệt, ngươi vì sao không vận khí ngăn cản hả?”

Đã tính kỹ cùng lắm hắn chỉ bị chấn lui, tuyệt đối sẽ không bị thương, không ngờ tới…

Cửu Huyền bị chưởng lực chấn ra ngoài một trượng, dựa vào lan can, khe khẽ thở gấp, khóe miệng chảy xuống một tia màu đỏ xúc mục kinh tâm (nhìn thấy mà đau lòng). Thanh âm của Long đế như bỗng nhiên đưa hắn từ trong mộng gọi tỉnh, hắn gian nan nhìn sang bên này, nhìn thấy bạch ảnh mình quyến luyến dường như đang bay từ đầu thuyền lại đây.

Liễm, ta đỡ không được ba chưởng của ngươi, ngươi sẽ rời khỏi ta đi mất, quyết tuyệt giống như lúc trước…

Kỳ thật nguyện vọng của ta rất nhỏ bé, ta chỉ muốn giống như trước đây, có thể mỗi ngày nhìn thấy ngươi mà thôi. Những chuyện khác với ta mà nói đều quá xa cầu.

Đã không còn nghe thấy thanh âm của người kia, bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi yếu ớt không ngừng, như khóc như tố, tí tách, tí tách…

Là cái gì chảy xuống vậy? Đo đỏ, rơi xuống mặt đất thê lương như hoa?

Cửu Huyền ho nhẹ một tiếng, bàn tay che miệng mở ra, một tay đỏ sẫm.

Là huyết đây mà, vẫn còn chảy ư?

Tí tách… Tí tách… Mưa ở quê nhà đang rơi xuống đây sao?

Khi nào thì mới có thể ở nơi đó vì ngươi giương một cây dù?

Liễm…

“Huyền nhi, Huyền nhi…”

Vì lẽ gì ngươi lại khẩn trương như vậy? Ta không phải đã đồng ý sẽ rời đi sao?

Từ nay về sau thiên nam địa bắc, hình đồng mạch lộ. (giống như người xa lạ qua đường)

Lúc Long đế chạy tới, Cửu Huyền đột nhiên dùng sức kéo tay áo của y, gắt gao nắm, giống như đang nắm một thứ bảo bối trân quý nào đó, nắm đến cả bàn tay đều trắng bệch. Tay áo kia chịu không nổi sức kéo như thế, phát ra âm thanh vải lụa bị xé rách, miễn cưỡng rời ra.

Sau đó, Cửu Huyền liền cầm lấy mảnh tay áo bị xé, ngã xuống dưới chân Long đế.

Trên khuôn mặt tái nhợt như chết, có lệ như mưa, lẳng lặng chảy xuống.

—— từ nay về sau thiên nam địa bắc, hình đồng mạch lộ.

Nhưng, nhưng, ta lại bỏ không được…

Mặc dù chỉ là hạnh phúc nho nhỏ, hy vọng nho nhỏ, cũng muốn nắm chặt nó trong tay, tuyệt không xem thường vứt bỏ.

********

“Đây, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có người cướp thuyền?” Vô Tâm vừa nhảy lên thuyền hoa, liền nhìn thấy chung quanh một mảnh hỗn loạn, trước mặt Long đế và Mặc Trần còn nằm một thanh niên đang bị thương.

“Đừng nói nhiều, Vô Tâm, ngươi nhanh chóng chuẩn bị dược thảo và nước sạch.” Mặc Trần thoáng nhìn Long đế nâng Cửu Huyền dậy đang muốn chữa thương cho hắn, liền vội ngăn cản nói, “Liễm, ngươi bây giờ mà truyền chân khí của mình cho hắn là chỉ có hại hắn.”

Đợi Mặc Trần cẩn thận xem xong thương thế của Cửu Huyền, không khỏi nhíu mi nói: “Nội tạng của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa, một chưởng kia của ngươi long khí hiện giờ vẫn còn tán loạn trong cơ thể hắn, không đem chúng dẫn ra ngoài không được, nếu ngươi lại dùng chân khí tục mệnh (kéo dài tánh mạng) cho hắn, chỉ có giúp hắn chết nhanh hơn thôi. Để ta làm đi.”

Long đế lo lắng nhìn Cửu Huyền, tựa hồ không tin lời của Mặc Trần, nhưng lại không biết làm thế nào cho phải, thần sắc luống cuống.

Tựa như để an ủi y, Mặc Trần mỉm cười, “Đừng quên, ta hiện giờ pháp lực mạnh hơn ngươi rất nhiều, nếu ngay cả ta cũng trị không được thì quả thật không còn biện pháp. Đi, chúng ta dìu hắn vào trong khoang thuyền đã.”

Long đế thì thào nói nhỏ một tiếng, như là đang tự nói với mình: “Hắn vì cái gì vào phút cuối lại triệt bỏ chân khí hộ thân chứ, cái tên ngu ngốc này, rốt cuộc vào lúc tiếp chưởng đang miên man suy nghĩ cái gì?”

Trong thuyền, Vô Tâm đã dọn xong phòng, đang bề bộn điều phối thảo dược chữa thương.

Mặc Trần ý bảo Long đế đem Cửu Huyền đỡ lên giường.

“Hảo, ta hiện giờ sẽ dùng nguyên linh hồ châu chữa thương cho hắn, Vô Tâm, ngươi ra ngoài cửa đi, canh chừng cẩn thận, không có ta gọi, không được tiến vào.” Mặc Trần hít sâu một hơi nói, “Liễm, hồ châu một khi rời khỏi cơ thể, ta liền không còn năng lực tự vệ, ngươi ngồi xuống trước mặt Cửu Huyền, ngàn vạn lần lưu tâm không để cho sự vật khác lại đây quấy rầy. Ừm, chúng ta bắt đầu.”

Liên quan đến sống chết, không khí thoáng chốc ngưng trọng hẳn.

Mặc Trần thấy Long đế đã đem Cửu Huyền vịn tốt, liền hơi hơi khép mi mắt, ngưng thần vận khí. Chỉ chốc lát, ẩn ẩn có thể thấy trong thân thể của hắn có một đạo thất thải lưu quang (ánh sáng lung linh bảy màu), từ giữa ngực và bụng chậm rãi dâng lên, sau đó chuyển đến cổ.

Đôi môi khẽ mở, tựa hồ cố ý vô tình thở ra một hơi, phút chốc, thất sắc lưu quang mang theo một luồng khí mù mịt từ trong miệng hắn bay ra.

Thoáng chốc, quang mang chói lòa, cả gian tiểu thất đều bị tiên khí hoa quang bao phủ, ở trung tâm của lưu quang, có thể mơ hồ thấy được một viên ngọc lưu ly mặc sắc to như long nhãn, đang chậm rãi xoay tròn, đồng thời còn có thể ngửi được một mùi thơm ngát tựa lan phi lan đang chậm rãi tràn ngập.

Nguyên linh hồ châu ngưng kết vạn năm thanh tu của Mặc Trần, tất nhiên chính là thánh vật trị thương thiên hạ vô song.

Cảm giác được nguyên linh đã rời thân, Mặc Trần mở mắt mỉm cười, “Ta để hồ châu đem long khí còn thừa trong người Cửu Huyền bức đến một chỗ, tiếp đó ngươi thừa cơ dẫn nó trở về người mình.”

“Được.” Long đế rất là phối hợp gật đầu.

Viên ngọc lưu ly mặc sắc kia giống như thần vật thông linh, trên không trung chuyển động một vòng tròn, mang theo hoa quang tiên khí bay trở về bên Mặc Trần, sau đó liền ở trên đỉnh đầu Cửu Huyền bắt đầu xoay. Quang mang lưu động, chói lòa như thần tinh (sao Mai).

Mới chốc lát, Mặc Trần lại nói: “Liễm, cầm tay phải của hắn, ta đã đem long khí dẫn về tay của hắn, hiện tại dựa vào ngươi thôi.”

Long đế theo lời cầm tay Cửu Huyền, cảm giác lạnh lẽo, trầm lạnh, tựa hồ sinh mệnh đã muốn từ trong thân thể này từng chút từng chút rời đi. Cảm nhận được khí đã bị dẫn tới cánh tay của hắn, như sơn tuyền róc rách trút xuống, chậm rãi hướng về chỗ bàn tay.

Càng lúc càng gần…

Vào khoảnh khắc long khí tiếp xúc đến bàn tay, Long đế dùng sức nắm chặt tay Cửu Huyền, tâm niệm tùy theo mà động, hút khí, như biển nạp trăm sông đem luồng khí kia hút qua.

“Được chưa?”

“Rồi…” Long đế nhìn Cửu Huyền một cái, khuôn mặt kia vẫn như trước trắng bệch như tờ giấy, lấy hết long khí chẳng qua chỉ tạm thời giúp thương thế chậm chuyển biến xấu, không hề giúp hắn khá hơn.

“Hiện tại, ta muốn dùng chân khí giải khai kinh mạch bị tụ huyết tắc nghẽn của hắn, sau khi làm xong, hắn mới có thể xem như đã bảo trụ được tính mệnh. Có điều lúc đó sẽ phi thường nguy hiểm, bởi vì kinh mạch bị hao tổn, vào lúc ta giúp hắn thanh lý ứ huyết, hắn sẽ rất thống khổ, có lẽ sẽ không chịu nổi một mạch mà ngất đi. Liễm, ngươi tốt nhất cùng hắn trò chuyện, giúp hắn tận lực bảo trì thanh tỉnh.”

Mặc Trần dùng nhu kình ở ngực Cửu Huyền phách một cái, thân thể Cửu Huyền chấn động, “A” một tiếng, chậm rãi mở mắt.

Mái tóc màu bạc, con ngươi màu bạc, mặt mũi thanh tú tựa như dùng bút vẽ nên, dung mạo mong nhớ ngày đêm kia giờ phút này lại ngay kề bên, giơ tay là có thể đụng. Hết thảy, không phải là mộng cảnh chứ?

“Phụ thân…” Cửu Huyền thì thào nói.

“Ừ… Là ta…”

Người kia dùng thanh âm trong vắt trả lời, làm cho người ta thoáng như đang trong mộng.

Cửu Huyền há miệng, mới vừa muốn nói gì thì bỗng nhiên sau lưng có một luồng lực mạnh mẽ tràn vào, tâm phế một trận đau đớn, phảng phất như có vô số con dao nhỏ ở bên trong đâm loạn. Đột nhiên, một ngụm máu muốn phun ra, lại sợ bẩn xiêm y của Liễm, không khỏi cắn chặt răng cưỡng bức nuốt trở vào.

Mặc Trần nháy mắt ra dấu với Long đế, Long đế ngầm hiểu, liền chăm chú nhìn Cửu Huyền chậm rãi nói:

“Gần đây thường nhớ tới chuyện lúc nhỏ của ngươi, không biết ngươi còn nhớ hay không? Khi đó tính cách của ngươi vô cùng bướng bỉnh, việc gì cũng đều thích đối nghịch với ta, ta nói đông, ngươi liền hướng tây. Ta kêu ngươi học bài, ngươi lại chạy vào trong thôn tìm người đánh nhau. Tính tình đã nổi danh tồi, người cũng vô cùng bướng bỉnh. Từ lúc ngươi một hơi bức năm tiên sinh dạy học chạy mất, cũng không còn ai dám tới cửa dạy học nữa. Không còn cách nào khác, ta đành tự mình dạy ngươi đọc sách viết chữ. Bản thân vốn rất chán ghét mấy thứ văn nhã không thú vị này cho nên cũng không có lòng dạ dạy ngươi, làm hại ngươi hiện giờ cũng giống ta không biết nhiều chữ, thật sự là sai lầm…”

Đây là cái gì cái gì vậy… Mặc Trần mặc dù đang chuyên tâm vận khí giúp Cửu Huyền chữa thương, bất quá một bên tai rảnh rỗi đều nghe hết lời của Long đế, không nhịn được mà mỉm cười. Đây đúng là một đôi phụ tử thú vị nha.

Cửu Huyền nghe rồi lại nghe, trên mặt không khỏi lộ ra thần tình quẫn bách, giống như tiểu hài tử bị người làm trưởng bối đem tật xấu của hắn ra quở trách trước mặt.

Long đế thấy Cửu Huyền chuyên tâm lắng nghe, liền dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Sau đó, ngươi thừa dịp lúc ta không có nhà đốt sạch hoa sen trong hồ, lại không biết chạy đi đâu, ta lúc đó hết sức bực bội, nghĩ rằng nếu để ta bắt được ngươi nhất định không hung hăng trừng phạt không được. Tiểu hài tử như vậy mà không quản giáo tốt, lớn lên thì còn như thế nào? Nhưng khi ta thấy ngươi, ta rốt cuộc xóa đi ý niệm này trong đầu.”

Long đế tựa hồ khe khẽ thở dài, “Thì ra, ngươi chẳng qua là một tiểu hài tử muốn được người khác chú ý. Là ta đã quá lơ là, ta không hiểu ngươi thích cái gì, cũng không biết làm như thế nào mới được xem là quan tâm và yêu quý ngươi. Khiến ngươi cảm thấy ta lạnh nhạt với ngươi, kỳ thật đó không phải là ý định ban đầu của ta. Ta nghĩ, có lẽ dạy ngươi kiếm pháp, dạy ngươi tất cả kỹ năng phòng thân, thì có thể xem là đã đối tốt vơi ngươi…”

Cửu Huyền một mặt nghe lời nói của Long đế, một mặt chịu đau đớn thấu tâm, trên trán thỉnh thoảng lại xuất hiện một tầng mồ hôi. Nhưng nghe Long đế nói đến chỗ động tình, hắn không khỏi lộ ra ánh mắt say mê. Chỉ là trước mắt lại bắt đầu mơ hồ, thanh âm trong trẻo bên tai cũng dần nhẹ nhàng rời xa, ý thức chìm dần vào trong hư vô vô biên vô tế…

“Huyền nhi, Huyền nhi!” Long đế chợt phát hiện tình huống không ổn, đôi mắt của Cửu Huyền đang sắp đóng lại, trên khuôn mặt tái nhợt bày ra thần tình an tường bình tĩnh.

“Lay hắn tỉnh lại, không thể để cho hắn ngủ! Ngủ là hết cứu.” Mặc Trần vội thúc giục chân khí, ở trong tâm mạch hắn một mạch xông tới.

“A ——” Cửu Huyền cả người run rẩy, tựa hồ vì đau đớn mà ý thức lại khôi phục được một ít.

Long đế nôn nóng, y chỉ cảm thấy một cơn tức đang dâng lên trong lòng, mạnh mẽ vươn tay nắm lấy cổ áo Cửu Huyền, kéo hắn đến gần mình, nhất thời cũng bất chấp thân phận ngữ khí, rống lớn: “Nói cho ngươi biết, tiểu tử! Thân là Cửu huyền Long đế, ta chưa từng tiêu phí nhiều tâm tư như vậy để cân nhắc làm sao đối tốt với một người, làm sao có thể rời đi mà không tổn thương hắn. Chết tiệt, ta phiền muộn đủ rồi! Ngươi nếu còn muốn đi theo ta, trước hết làm cho mình dũng mãnh lên, bên cạnh ta từ trước đến nay không có chỗ cho kẻ yếu. Như ngươi hiện tại ngay cả chút đau đớn cũng nhịn không được, nếu chết một cách khiếp nhược như vậy, ta chưa đến ba ngày đã quên sạch ngươi, vậy cũng tốt, đỡ cho ta cả ngày ưu tâm ưu phế, ngủ cũng không ngon!”

“Ta…” Cửu Huyền tâm thần chấn động, hé miệng, lại ọc một tiếng phun ra một miệng máu, nháy mắt phun đầy một thân bạch y của Long đế.

Long đế bất ngờ không kịp tránh, bị người đối diện phun máu đầy đầu đầy mặt.

Thân thể Cửu Huyền đổ về phía trước, bốn phía đầy mùi máu tươi nồng đậm, sượt qua tay của Long đế rồi ngã xuống, hắn giãy giụa, trong miệng thốt ra vài từ ngữ hàm hồ.

Long đế rõ ràng nghe được một tiếng “Phụ thân”, sau đó là một câu trầm thấp, mỏng manh mà kéo dài ——

“Liễm…”

Chẳng lẽ vẫn không cứu được hắn sao? Sinh mệnh trẻ tuổi vốn tiên hoạt (tươi sống) cứ như vậy bị mình lỡ tay giết chết? Hắn trước khi ngã xuống, rõ ràng còn giãy giụa gọi tên mình, máu của hắn, bắn vào người mình còn nóng đến khiến người hoảng sợ.

Sau đó, hắn chết rồi?

Long đế chậm rãi nhắm hai mắt, ngẩng đầu lên, máu uốn lượn chảy qua đôi mắt nhắm chặt của y, nhiễm đỏ hai gò má, sau đó tới cằm tí tách rơi xuống. Tuy rằng không thấy y lộ ra biểu tình đau thương, nhưng cần cổ trắng ngần lộ ra trong không khí, không biết vì sao lại có một loại vị đạo tuyệt đẹp mà bi thương.

“Hắn còn sống.” Trong im lặng chợt truyền đến thanh âm nhu hòa. (ôi, Mặc Trần anh quả là đểu =)))))

Chợt cả kinh, cúi mắt liền trông thấy đôi con ngươi mỉm cười của Mặc Trần đang chuyển động có ý vui mừng mà chăm chú nhìn mình, đôi con ngươi mặc sắc ba quang lân lân, thật là mỹ lệ. “Yên tâm, hắn còn sống. Tuy rằng chưa thanh tỉnh, bất quá cũng đã bảo trụ được mạng sống.”

Long đế thở phào một cái, rồi sau đó nhíu mày: “Vừa rồi sao không nói sớm cho ta một chút? Hại ta nghĩ…”

“Ta chú ý hắn nên không chú ý đến ngươi a.” Mặc Trần ha hả cười, thoáng nhìn Long đế một đầu một mặt đầy máu, nói, “Ngươi vẫn là trước tiên đi thay y phục đi, bộ dạng này giống y như vừa mới chém người xong. Ta ở trong này thu dọn giải quyết tốt hậu quả được rồi.”

“Vô Tâm, Vô Tâm…” Mặc Trần cao giọng gọi. “Nhanh mang Long đế đi thay quần áo đi.”

Trước khi đi, Long đế không quên lặng lẽ nắm tay Cửu Huyền một cái, cảm giác được mạch đập chậm rãi mà có quy luật, tảng đá lớn vẫn treo cao trong lòng bây giờ mới được thả xuống.

********

Đêm đen như mực, phía chân trời xa xa treo vài khỏa tinh tử ảm đạm. Thuyền hoa đỗ lại ở bên bờ, gió sông rất lớn, thổi đến cây cỏ bên bờ sông phát ra từng trận âm thanh sàn sạt du dương, lay động từng đợt rồi từng đợt lục đào (sóng lớn).

Mặc Trần ra bên ngoài khoang thuyền liền thấy Long đế một thân bạch y đang ở đầu thuyền lạnh lùng nhìn, giống như một đạo nguyệt quang khác trong đêm tối.

Thật lâu trước kia từng nghe nói, một thân bạch y này của Long đế ở chiến trường trên thiên giới, chính là dấu hiện làm cho dị tộc vừa nhìn thấy đã sợ mất mật, đế vương long tộc dũng mãnh thiện chiến, vừa cầm lấy thiên đao liền như biến thành người khác, lãnh liệt, quyết đoán, tàn khốc, vô tình, là Tu La lãnh diện trên chiến trường.

Từng là nhân vật “mười bước giết một người, ngàn dặm bất lưu hàng”, đối mặt sinh tử đã sớm tập thành thói quen, thế mà khi y tưởng rằng Cửu Huyền đã chết lại lộ ra thần tình gần như là bi thương. Mười mấy năm sống như phàm nhân, có phải đã để lại một ít dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng Long đế hay không? Có phải vì thế mà khối tâm kiêu ngạo kia mới có một chút biến hóa?

Lặng lẽ đến gần sau y, Mặc Trần lên tiếng hỏi: “Đã trễ thế này còn chưa đi nghỉ ngơi?”

Khi quay đầu lại, biểu tình của Long đế làm cho người ta cảm thấy có chút thờ ơ, không có trả lời, không biết y đang suy nghĩ cái gì.

“Cái này là của ngươi đúng không? Lúc giúp Cửu Huyền thay y phục, từ trong xiêm y của hắn phát hiện được.” Mặc Trần liếc tờ giấy trong tay một cái, sau đó cười giơ lên trước mắt Long đế, “Nói thật, chữ này có chút… Khụ khụ…”

“Chữ của ta có chỗ nào không được!” Long đế một phen đoạt lấy tờ giấy, con ngươi xám bạc lúc tức giận luôn trợn đến tròn xoe, Mặc Trần vẫn luôn cảm thấy ánh mắt trừng người của y đặc biết thú vị.

“Tuy rằng chữ không đẹp, nhưng hắn lại cẩn thận cất ở nơi gần mình nhất.”



Long đế rũ mi mắt, có đến nửa ngày không lên tiếng.

“Ngươi từ từ xem, ta đi nghỉ trước. Hôm nay thi pháp giúp Cửu Huyền chữa thương, hiện giờ có chút mệt mỏi.”

“Ừm… Cám ơn…”

“Hả?” Cái tên Long đế tính tình cực kỳ khó chịu lại hướng người khác cảm ơn? Hiếm thấy…

“Ta nói cám ơn ngươi cứu Cửu Huyền.” Long đế dường như có chút ngượng ngùng, ánh mắt tả hữu dao động, hắng giọng một cái lại tiếp tục nói, “Thủy chung là ta thiếu ngươi một cái nhân tình.”

“Ha ha… Nếu ngươi miễn cưỡng muốn nói như vậy, vậy chờ lúc ta gặp nạn, ngươi tới giúp ta là được.” Lời nói nhỏ của Mặc Trần ở trong gió mang theo chút tiếu ý nhàn nhạt, dư âm chưa dứt, người đã không thấy bóng dáng.

Chậc, con hồ ly này…

Mảnh giấy nhỏ màu vàng, chỉ viết vài chữ vô cùng đơn giản: “Ta đi rồi, chớ tìm.”

Chữ viết cuồng thảo, tựa như phù vân nơi chân trời vô câu vô thúc (không thể gò bó không thể trói buộc).

Đây là lúc mình rời đi đã lưu lại cho Cửu Huyền. Không ngờ hắn vẫn mang theo bên người. Giấy bị ép tới thực phẳng, trên giấy lại đầy vô số nếp gấp đan xen. Chỉ có liên tục đem giấy vò nát rồi lại vuốt phẳng mới có thể biến thành cái dạng này.

Bởi vì thống khổ, nên mới đem giấy vo thành một đống, rồi lại không bỏ được, nên lại phải đem nó ép phẳng lại, cứ thế lặp đi lặp lại, cuối cùng vẫn là cất ở bên người.

Đột nhiên, Long đế có chút minh bạch tâm tình của Cửu Huyền… Chỉ là… y cuối cùng sẽ phải về Thuỷ Tinh Cung. Ở nhân gian, chung quy không thể nán lại lâu dài, thân thể yếu ớt này cũng không cho phép y dựa vào mãi mãi.

Nguyện vọng của Huyền nhi, là thực hiện không được…

Long đế nhìn chằm chằm mảnh giấy trong tay hồi lâu, nhẹ nhàng buông lỏng tay, giấy bay lên đồng thời bị một luồng kiếm khí sắc bén xé tan thành từng mảnh, điểm điểm màu vàng như điệp nhi bay tán loạn, đảo mắt tán nhập vào trong bóng đêm ám tịch.

“Ngươi muốn đi theo, vậy cứ để ngươi đi theo. Chỉ cần tương lai ngươi không hối hận là được.” Long đế nhoẻn miệng cười, tiếu dung tựa như thanh phong lãng nguyệt thoáng chốc làm cho bốn phía sáng ngời, trong con ngươi xám bạc thần quang đột nhiên hiện lên, mâu sắc lãnh lệ khiến cho tinh tử trên trời cũng ảm đạm thất sắc.

—— tuy rằng cuối cùng phải ly biệt, nhưng khi ta còn ở đây, có thể tận lực đối tốt với ngươi.