Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 110: Đông người náo nhiệt




Đông người náo nhiệt

“Về trước đi.” Một giọng nói trầm thấp băng lạnh, vang lên trong hỉ phòng.

Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu, chống lại đôi mắt thâm sâu như hồ nước của nam tử kia, hình như không thấy được sự xấu hổ của Uất Trì Tuyết kia, chỉ còn cách ngăn lại sự hồ đồ của nàng.

Tâm, một chút thêm một chút trầm xuống, trong gian phòng tràn đầy mị hương, có trống trải lại bi thương.

Một lúc lâu sau, nữ hài nho nhỏ hơi động thân, dùng thanh âm xa cách đáp lại nói: “Vâng, Vương gia.”

Trong gian phòng tràn đầy sắc đỏ thắm vui tươi, hai người dây dưa si túy bất kham, dường như chỉ có nàng là dư thừa. Lạc Cơ Nhi cười khổ, nụ cười đáp lại cuối cùng chính là thấu xương đến tuyệt vọng, nàng xoay người, còn không dám nhìn nam tử kia liếc mắt một cái, bước nhanh về phía cửa trước đi ra ngoài.

Một làn hương thoảng qua chóp mũi, Mặc Uyên nhìn thân ảnh quật cường mà kiên quyết kia, có khoảnh khắc thấy hoảng hốt ——

Phảng phất như là, hắn sẽ như vậy mà mất đi nàng…

“Đứng lại!” Rốt cục, phục hồi lại thần trí, hai gò má Uất Trì Tuyết phiếm hồng, tức giận không chịu nổi, “Ta cho ngươi đi sao!”

Bước chân Lạc Cơ Nhi dừng lại, đưa lưng về phía bọn họ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hơi chút tái nhợt, làm người khác đau lòng chua xót cùng tuyệt vọng.

—— Hay lại là muốn nàng tận mắt nhìn thấy bọn họ biểu diễn xuân cung sao?

—— Muốn tránh, cũng tránh không được ư?

Lạc Cơ Nhi xoay người, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngang ngược của Uất Trì Tuyết kia, “Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, Vương phi chính là không nên lãng phí trên người ta, nên hao tổn tâm cơ cho người phải gả trước mặt này, Vương phi bận tâm làm gì đến một người ngoài như ta? Muốn ta xem, ta chính là đã xem qua rồi, trước đây thấy còn  hơn, lúc này lại xem nhiều hơn, cũng không hại gì.”

Mặc Uyên, đây là ta một lần cuối cùng mềm yếu, cũng là ngươi lần cuối cùng còn nhìn thấy ta.

Ta phải rời đi, cho dù chết, ta cũng muốn tránh xa khỏi ngươi.

Đi qua dọn dẹp chiếc ghế, nữ hài nho nhỏ kia nhã nhặn trầm tĩnh như một đoá ngọc lan vừa mới nở, ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Trong lòng Mặc Uyên, dâng lên một trận đau đớn! !

Hắn biết… Hắn biết những uất ức của nàng, tuyệt vọng của nàng, hắn thực muốn tiến lên ôm lấy nàng, bảo nàng không nên chịu đựng, muốn khóc thì cứ khóc ra, hắn càng muốn phá nát tất cả mọi thứ trong cái hỉ phòng này, phá hủy luôn cả cái âm mưu hoà thân kia! Tất cả, tất cả, chỉ vì một cái xoay người tuyệt vọng của nàng, liền đều không còn ý nghĩa gì nữa! !

Lạc nhi… Lạc nhi của hắn…

Nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của nàng, một lúc lâu, Uất Trì Tuyết mới nở ra một nụ cười đầy mưu toan, liền bước  qua,  từ trên cao nhìn xuống nàng: “Cũng tốt, nhìn cứ nhìn, bản Vương phi vóc người cũng không tệ, cũng nên so với một tiểu nữ nhân mới 14 tuổi chưa cập kê, chắc phải được hơn nhiều, đúng không?”

Lạc Cơ Nhi không mảy may đổi sắc, chỉ là sóng mắt nhẹ nhàng hoảng động, trong lúc hoảng hốt đó, Uất Trì Tuyết từ trên bàn cầm theo hai chén rượu, cười cười đi về phía Mặc Uyên.

“Thế nào, ngay cả rượu mừng cũng không muốn cùng uống với ta sao?” Thấy đôi mắt thâm sâu của hắn ẩn chứa hàn ý, Uất Trì Tuyết không chút kiên nể, trêu đùa, “Vương gia, nếu đã đồng ý việc hôn nhân này, có thể đối với Tuyết nhi như thế nào mà phụ trách đây?”

Mặc Uyên nhíu mày, trong đôi mắt hiện lên một tia lạnh băng, cầm lấy chén rượu trong tay nàng ta, uống một hơi cạn sạch!

Vị rượu chua cay mang theo chút ngọt, giống như lại một ngọn lửa, châm trong ngực, hừng hực bốc cháy…

Uất Trì Tuyết lén nhìn kĩ ngũ quan của nam tử kia, tăng thêm vài phần men say, cẩn thận mà nếm một ngụm rượu ——buổi tối hôm nay, người khác có thể say, say bao nhiêu cũng được,  nhưng chính nàng Uất Trì Tuyết, không thể uống say.

Buông chén rượu xuống, Uất Trì Tuyết mở to đôi mắt sáng tiến tới gần hắn, nũng nịu mê hoặc: “Rượu này như thế nào? Đây là do ca ca thiếp riêng đem từ Hồ Duệ mang đến đây hiến tặng cho chàng…” Không chút nào để ý đến sự tồn tại của những người khác bên ngoài, đôi tay mềm mại của nàng xoa xoa vòng eo của hắn, ngón tay khẽ nhúc nhích, cởi đai lưng của hắn ra, không chút xấu hổ mà dò xét vào trong đó…

Đột nhiên, eo nhỏ bị người khác ôm lấy, dính sát vào nhau gần trong ngực! !

Mặc Uyên tức giận chế trụ nữ nhân trong lòng, cảm giác trong lồng ngực hỏa diễm thiêu đốt càng thêm dữ dội, Uất Trì Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt đẹp trong lúc đó tràn đầy mê man cùng mị hoặc, Mặc Uyên gắt gao nhíu mày, rốt cục phát hiện có điểm bất thường.

“Thích làm trò trước mặt người khác như thế sao?” Mang theo hàn khí cùng nội lực mạnh mẽ bức lui hoả diễm trong cơ thể, hắn thấp giọng nỉ non, trong mắt đã có sát khí.

Uất Trì Tuyết cười khẽ, quay đầu lại, nhìn tiểu cô nương vẫn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, đem đáy mắt dày đặc đau thương của nàng thu vào trong mắt.

“Vâng, ta thì thích điểm kích thích như vậy, thì sao nào?” Để sát vào đôi môi mỏng tuấn lãng đến bức người của hắn, Uất Trì Tuyết khiêu khích nói.

Ý cười có chút tà mị cùng lạnh băng hiện lên trên khóe miệng, Mặc Uyên duy trì tia thanh tỉnh cuối cùng, bạc thần khẽ mở: “Được… Bản vương sẽ thành toàn cho ngươi!”

“Kẽo kẹt ——!” Một tiếng, cửa mở.

Uất Trì Tuyết lại càng hoảng sợ, vội vàng lấy sức đều chỉnh lại quần áo của chính mình, nhìn về phía ngoài cửa.

Chỉ thấy ngoài cửa có mấy người say khướt đến chân đứng không vững chính là binh sĩ của Hồ Duệ, mang theo toàn thân hôi hám mùi rượu, bị người khác đẩy vào hỉ phòng.

“Ngươi… Các ngươi!” Uất Trì tuyết nhận ra mấy người binh sĩ kia, đó là mấy tên do ca ca phái bảo vệ nàng!

“Hạ nhân của Hồ Duệ quả nhiên tận chức tận trách, ngay cả ngày đại hôn đều phải trốn ở trên phòng lương nghe trộm, “Cũng không kiêng dè việc cùng Uất Trì Tuyết thân cận khoảng cách, lời nói thâm sâu lại có chút băng lãnh của Mặc, “Như thế vất vả, Bản vương sao có thể không đồng tình?”

Cả ngươi Uất Trì Tuyết chấn động, cảm giác một luồng khí lạnh tràn ngập sống lưng!

Ở cửa, Phong Dực đem mấy người kia vào cửa, cũng không nâng mắt, chỉ là lạnh lùng chắp tay nói: “Vương gia, người đã đưa đến.”

“Mặc Uyên… Ngươi!”  Uất Trì Tuyết buông lỏng tay đang dắt trên vạt áo hắn ra, trước mắt kinh hoảng, “Ngươi muốn làm cái gì?!”

“Không phải thích kích thích sao? Đông người một chút, chẳng phải náo nhiệt hơn sao.” Ý thức bắt đầu có chút mơ hồ, Mặc Uyên nói xong, đột ngột rủa nhỏ một tiếng, vừa rồi hắn bởi vì nữ hài nho nhỏ làm rối loạn tâm trí, uống rượu xong, mới biết được bên trong đã bị hạ mị dược.

Dược tính quá mức mạnh, làm hắn phải dùng toàn bộ định lực mới giữ vững được cho đến bây giờ.

Uất Trì Tuyết tuy rằng uống ít, thế nhưng cho tới bây giờ, dược hiệu cũng bắt đầu phát tác, cả người nàng cũng phát nhiệt, chỉ cảm thấy môi khô nứt, nhìn trong phòng mấy tên lính say khướt cùng với hai người ngoài không quen biết, nàng hận đến cắn răng, “Ngươi…”

Chết tiệt… Chết tiệt chết tiệt! Nàng rốt cục không thể, không thể để mị dược phát tác mà làm trò trước mặt nhiều người như vậy được?!!!

.2pt 687.0pt 732.8pt' data-p-id=52d92a0acf142fc530c2383e1f76d865>“Ma ma, sao ngươi lại có thể u mê thế chứ?” Ý cười dạt dào, Uất Trì Tuyết chậm rãi đi qua, tùy ý tới gần bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia, “Chính là lúc này, càng cần có người ở bên ta hầu hạ mới được, hơn nữa, tiểu nô ở nơi này, ta có cho các nàng một trăm lá gan, các nàng cũng không dám phá hỏng hảo sự của ta cùng Vương gia! Ma ma, ta nói đúng hay không?”