Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 130: Đáng nhẽ nên một đao giết chết nữ nhân kia đi!




Đáng nhẽ nên một đao giết chết nữ nhân kia đi!

Một giọng nói to đột ngột vang lên

Lạc Cơ Nhi quay sang nhìn, bàn tay nàng khum khum che bớt ánh đuốc chói mắt.

Trong chớp mắt, mọi người trong phòng ai nấy đều sửng sốt, trên chiếc giường mềm mại trắng như tuyết, một thiếu nữ tỏa sáng như ngọc đang ngồi, cổ tay nõn nà hơi nâng lên, đôi mắt trong ngần khẽ nheo lại, ánh nhìn lạnh lùng trong trẻo mang theo một chút đề phòng.

Cây ngọc lan tỏa hương vương vấn, động tác của bọn người kia bất giác cũng khựng lại, lo sợ vừa rồi hành sự lỗ mãng làm mạo phạm đến nữ nhân xinh đẹp kia.

Tên công công truyền lệnh tự mình vả vào mồm, trong lòng âm thầm sợ hãi than, ở trong cung vô số khuynh thế tuyệt sắc mỹ nhân nhưng ngay cả hắn lục căn thanh tịnh cũng khó có thể tự kiềm chế nổi, khó trách đế vương kia, cũng phải ôm mối tương tư, hao tâm tổn trí muốn đem nàng tiến cung

“Các ngươi là ai? Ai cho các ngươi tự tiện xông vào Yến viên?” Nhìn thấy tên công công dáng vẻ bệ vệ kia là đã biết không có ý đồ gì tốt, Lạc Cơ Nhi cố nén cơn hoảng hốt trong lòng, lạnh giọng hỏi.

Tên công công giật mình cười nhạt một tiếng, khom người nói, “Tạp gia ta phụng mệnh hoàng thượng tới niêm phong Uyên vương phủ, cũng mang toàn bộ người thân thích vào cung đợi xét xử!”

Trong lòng kinh hoàng, mấy ngày qua cố gắng chống đỡ, cố dặn lòng là không có việc gì giờ đây hoàn toàn sụp đổ, nàng cắn chặt môi dưới, cố tỏ ra thản nhiên nhìn tên công công, nhưng cũng chỉ hoài công. Buông cánh môi hồng đã bị cắn đến sưng đỏ.  Lạc Cơ Nhi khổ sở hỏi “Vương gia đâu?”

Công công vẫn vẻ mặt cung kính như cũ nhưng tràn đầy kiêu căng ngạo mạn “Cung chủ hiện nay cũng không thể gọi hắn là Vương gia nữa.”

Lạc Cơ Nhi ngẩn ra, đôi mắt trong suốt hiện lên một tia nhìn đau xót, bi thương.

“Hắn hiện giờ thông đồng với địch phản bội đất nước, ý đồ mưu phản, chính là loạn thần tặc tử. Hoàng thượng đã hạ lệnh truy nã toàn thành.” Đôi mắt nham hiểm lóe ra một ánh hàn quang sắc bén, tên công công lạnh giọng nói.

Tiếng nói âm âm vang vọng, đanh thép. Từng chữ, từng chữ đánh vào trong lòng nàng, như hằn in một dấu ấn cháy bỏng !

“Ngươi đang nói cái gì…” đôi môi tái nhợt thấp giọng thảng thốt, nàng vội nắm lấy áo ngủ bằng gấm dưới thân, ánh mắt dậy sóng mắt kinh hoàng. “ Ngươi nói rõ ràng một chút, hắn thông đồng với địch, phản quốc, tội danh như vậy các người cũng có thể tùy tiện bịa đặt cho hắn sao?”

Công công há mồm còn muốn nói gì đó, đã nghe thấy bên ngoài vườn một tiếng quát chói tai lo lắng.

“Lạc nhi! Ngươi đừng nghe hắn nói bậy.” Tiếng nói nổi giận của thiếu niên vang lên, chọc thủng tận trời, hướng thẳng vào bên trong Yến viên.

“Thất vương gia, ngài không nên xúc động, đây là ý chỉ của hoàng thượng”

“Tránh ra ! !”Gương mặt bừng bừng tức giận nổi cả gân xanh, ánh mắt sâu thẳm tỏa ra khí giận ghê người. Trong tay nắm chặt kiếm chỉ thẳng vào mặt đám thị vệ “Nếu dám ngăn cản, ta giết các người!”

Trong nháy mắt, đám quân sĩ nhíu mày nhường đường, thiếu niên kia sải bước đi vào phòng trong, nhìn đến đám người vây khắp phòng thì lửa giận trong nháy mắt lại nổi lên. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm tên công công  “Thế nào, vừa mới ở trước viện xàm ngôn loạn ngữ xong, giờ lại đến nơi đây làm ầm ĩ sao ?” Thanh kiếm xé gió, không chút lưu tình đặt lên cổ hắn “Ai cho ngươi dám cả gan? Ai cho ngươi dám chạy đến đây dương oai diễu võ?”

Công công sắc mặt trắng bệch, bị kiếm khí lạnh thấu xương trong nháy mắt làm khiếp sợ, dịu giọng vài phần , run rẩy cố bình tĩnh lại, mở miệng nói: “Thất vương gia… ngài , ngài cẩn thận chút, đao kiếm vô tình. Vừa rồi ở trong cung, Uyên vương rõ ràng là tạo phản, đã nổi loạn đốt cháy tham chính điện lại mang đi Uất Trì công chúa của địch quốc, còn đánh bị thương vô số thị vệ trong cung! Tạp gia ta đây lúc này chỉ là phụng ý chỉ của hoàng thượng đi niêm phong vương phủ, thuận tiện tìm ra bè đảng của Uyên vương đang thông đồng với địch phản quốc. Điện hạ, xin mời đem tất cả mọi người trong vương phủ tập trung ra ngoài, Tạp gia cũng là tẫn trách phục vụ, không có ý quấy nhiễu người trong vương phủ.”

Ánh mắt mãnh liệt nhìn chòng chọc gã công công kia “Trong cung xảy ra cái gì, không cần ngươi tới nói cho ta biết, ca ca đến tột cùng có hay không có tội, cũng không đến phiên ngươi tới nói lung tung ! Muốn điều tra thật không? Được, ta tuân chỉ ! Nhưng là mau mang theo đám chó săn kia cút khỏi Yến viên, nếu như là làm động tới linh thần mẫu phi của ta, ta bắt các ngươi xuống địa ngục đi xin người tạ tội !”

Công công sợ hãi mà lui ra phía sau vài bước, lúc này mới dám nói. “Tạp gia, tạ ơn Thất điện hạ phối hợp”

Xoay người đi, gã công công nhướng mày, ánh mắt hiện ra một tia gian ý, phất tay hướng về phía quân sĩ nói “Mang tất cả mọi người ra ngoài tiền viện, cấm không được bỏ sót một người nào.”

Đợi cho tất cả mọi người đi ra khỏi phòng, ánh mắt tràn đầy sát khí mới dần bình tĩnh  lại, trong lòng dâng lên lo lắng cùng yêu thương nồng đậm, quay đầu lại nhìn thấy trên giường là nữ nhi mong manh yếu đuối vẫn còn hốt hoảng bàng hoàng kia, hắn liền dịu dàng  nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nàng

“Lạc nhi !” Khẽ kêu lên một tiếng, bàn tay nóng rực truyền hơi ấm cho nàng, ánh mắt tràn ngập yêu thương. “Lạc nhi , đừng tin hắn, đem tất cả giao cho ta, ta tới bảo vệ ngươi!”

Ánh mắt nàng khó khăn dời đi, nhìn sâu vào đôi mắt đang vô cùng lo lắng của thiếu niên kia, nàng cố chịu đựng nỗi bất an đang mãnh liệt dày vò trong tim, bao nhiêu lo lắng dành cho người kia đã ăn sâu trong lòng nàng, nhưng giờ đây nàng chỉ dám mở miệng hỏi “ Nói cho ta biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt hiện lên một chút bi thương, sầu khổ, hắn nghiến răng nói, “Là ta sai… Ta lúc trước nên một đao giết chết nữ nhân kia! Như vậy thì nàng sẽ không có cơ hội hãm hại ca ca, hiện giờ ta mới hiểu được…”

Mới hiểu được ca ca vì sao lại thản nhiên như thế, vì sao chỉ lưu lại một câu “Bảo vệ nàng cho tốt” thì đã kiên quyết rời đi.

Ca ca đã sớm liệu trước tình hình hiện giờ, nhưng vẫn không chút do dự đi, chỉ có mình lại không hiểu chuyện, đã hiểu lầm rất nhiều đối với ca ca.

“Lạc nhi, có ta ở đây, ta sẽ không để cho bọn họ tổn thương ngươi nửa phần” Thiếu niên phất đi lòng tràn đầy hổ thẹn, đôi mắt giờ đã đỏ ngầu tơ máu, giọng nói trầm ấm kiên định, nói rồi, hắn đứng dậy, dịu dàng ôm lấy nàng giấu trong chiếc áo choàng gấm trắng, nhìn nàng thật sâu, ánh mắt tha thiết, bước ra khỏi phòng.

“Kỳ…” Lạc Cơ Nhi khó khăn thốt một tiếng, giơ hai tay, hơi nhoài người ra, có chút cứng nhắc, nàng thực sự không có thói quen thân thiết như thế, nàng hoàn toàn có thể tự mình đi được.

“Không nên cậy mình khỏe” Mặc Kỳ nhẹ nhàng nói, ánh mắt đảo qua bụng của nàng, đôi mắt trong trẻo dịu dàng mang chút ưu thương “Ta biết, trong bụng ngươi có hài tử của ca ca”

Lạc Cơ Nhi toàn thân cứng đờ, nhìn thần sắc hắn chăm chú, trong lòng đột nhiên chấn động.



Cất bước đi nhanh ra khỏi phòng, trong nháy mắt nàng nhận ra thiếu niên này đã trưởng thành rất nhiều, dù cho phải đón nhận bao nhiêu bão táp phong ba, hắn vẫn kiên cường nghênh đón.