Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 37: Vừa vào địa lao




Địa lao ẩm ướt, ánh sáng âm u.

Mặt không chút biểu tình, gia phó canh cửa ngục âm trầm, hơi thở rét lạnh đập vào mặt nàng, xiềng xích nặng nề rầm rầm vang lên.

“Được rồi, vào đi!”

Phía sau lưng vô tình đẩy, Lạc Cơ Nhi lảo đảo ngã vào trong ngục. Ánh sáng u ám chiếu xuống thân mình đơn bạc của nàng, mái tóc đen rũ xuống đến thắt lưng áo tù nhân màu xanh, che phủ toàn bộ thân thể nhỏ nhắn xinh xắn mà suy nhược.

Dưới chân vốn đã vô lực, bị đẩy như vậy, cả người nàng ngã ngồi trên một đống cỏ khô!

Nàng ưm một tiếng, quanh thân đau nhức, hơn nữa cổ tay đau đớn khiến sắc mặt nàng tái nhợt, nỗi đau hóa thành nước mắt, làm hốc mắt của nàng ướt sũng, chưa hề khô cạn.

Phía sau bỗng nhiên có tiếng bước chân thong thả, một thân ảnh bao phủ nàng, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng.

Trong lòng Lạc Cơ Nhi kinh hãi, nhìn đoản giày màu đen xuất hiện trong tầm mắt, cặp mắt nheo lại nhợt nhạt sợ hãi nhìn phía người tới ——

Hơi thở lạnh như băng, ngũ quan tuấn lãng, tầm mắt Phong Dực không có độ ấm chăm chú nhìn nàng vô cùng thê thảm, giơ tay phải lên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của nàng.

“Không nên!” Nàng thất thanh kinh hô, sợ hãi trốn về phía sau.

“Đừng nhúc nhích.” Phong Dực khẽ nhíu mày, mang theo thanh âm lạnh giá từ trên không vang lên, ngăn lại động tác của nàng.

“Tay này nếu không băng bó sẽ tàn phế.” Tay lạnh như băng lướt qua cổ tay đã xanh tím của nàng, Phong Dực thương tiếc cho da thịt non mềm cùng dụ hoặc kia, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, cặp mắt nâng lên nhìn nàng, “Chính ngươi lựa chọn.”

Phế bỏ.

Hai chữ nặng nề rơi vào lòng Lạc Cơ Nhi, nàng quên tránh né, cặp mắt đầy lệ dịu dàng nhìn nam tử trước mắt.

Nàng nhớ rõ, đau nhức khi xương nối kia bị gãy, đau đến mức nàng chịu không nổi —— nhưng, sẽ phế bỏ.

Nước mắt rơi xuống, nóng bỏng đọng lại trên chiếc áo tù đơn bạc, nàng quay đầu đi không nhìn lại, chịu đựng đau đớn đã đoán trước rằng khó có thể kìm nén lại, gian nan thốt lên mấy chữ: “Ngươi động thủ đi.”

Trước mặt nữ tử sợ hãi cuộn cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn lại, yếu ớt như một cánh hoa, chiếc áo tù rộng thùng thình bao lấy nàng đã nhanh chóng xốc xếch, nhưng vẫn lộ vẻ xinh đẹp.

Hắn chăm chú nhìn cổ tay mỏng manh không chịu nổi một cái chạm nhẹ, lông mày vẫn như trước không giãn ra.

“Ngươi…” Hắn chậm chạp chưa động thủ, Lạc Cơ Nhi nâng cặp mắt nhìn hắn kiên nghị quay mặt, “Vì cái gì…”

“Sẽ rất đau…” Phong Dực lạnh lùng nói, hơi cúi người, đem toàn bộ thân mình nàng giữ chặt. Lạc Cơ Nhi trong lòng co rút mạnh, cảm nhận thấy hơi thở lạnh lùng của hắn phà tới, lông mi nàng chạm vào bờ vai hắn, thậm chí có thể nghe được huyết mạch chỗ cổ hắn nhảy lên, an ổn mà nặng nề.

Cổ tay bị chế trụ mạnh mẽ, thanh âm Phong Dực lãnh đạm mà trầm truyền đến lỗ tai của nàng: “Nếu nhịn không được, có thể cắn bả vai ta. Ta không ngại.”

Trong lòng Lạc Cơ Nhi như nhảy lên, không kịp phản ứng hắn nói cái gì, chỗ cổ tay liền truyền đến một tiếng giòn vang run sợ ——

“——” Đau đớn không hề chuẩn bị trước bất ngờ ập đến!

Lạc Cơ Nhi đau đớn đến muốn ngất, nháy mắt mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh, nàng run rẩy kịch liệt, trong hốc mắt lệ đầy tràn, hoảng sợ rơi xuống, làm ướt vạt áo.

Đau quá…

Đau quá… đau quá…

Đầu ngón tay trái nàng bấu chặt bờ vai hắn, cả người cuộn mình thành một khối co quắp trong lòng hắn run run, rất lâu sau đó, đau đớn mới ngừng lại để nàng có thể lên tiếng.

“Thả ta ra ngoài.”

Phong Dực hơi giật mình trong nháy mắt.

Hắn bắt đầu hiểu được Mặc Uyên chung quy vì cái gì đối với nàng tàn nhẫn như vậy. Vẻ mỹ lệ tuyệt vọng đến cực điểm như vậy, khiến người khác nháy mắt liền bị mê hoặc, mà hắn, ngay cả bất cứ chuyện gì cũng không làm hắn lộ vẻ xúc động, hắn cũng nhịn không được mà phá lệ.

Trong nháy mắt, hắn lại không muốn buông nàng ra. Đầu ngón tay nàng còn bấu bả vai hắn, làm hắn đau, nhưng hắn cam nguyện.

“Được rồi.” Hai chữ có chút khó khăn nói ra, Phong Dực chậm rãi buông cổ tay của nàng ra, nháy mắt che dấu cặp mắt dao động.

Đau đớn giảm xuống một cách khó khăn, thân thể Lạc Cơ Nhi cuộn mình tạo ra khoảng cách với hắn, tay trái từ bả vai rộng lớn kiên cố của hắn trượt xuống, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh đã ướt đẫm mồ hôi, nàng phập phồng thở hổn hển, hơi thở mong manh nức nở: “Cám ơn.”

Mặt người kia hiện ra nét lo lắng, cứ như vậy đột nhiên rời đi.

“Mấy ngày này đừng lộn xộn, ba ngày sau sẽ khỏi.” Thanh âm hắn lạnh như băng như trước, không mang theo bất cứ độ ấm nào.

Một luồng ấm áp nổi lên trong lòng, Lạc Cơ Nhi nhắm mắt lại, cảm giác nước mắt ấm áp thấm ướt cặp mắt, lại chậm rãi mở ra, ánh mắt đau đớn trong trẻo lạnh lùng: “Ta thiếu nợ ngươi… Nhưng, thực xin lỗi.” Cặp mắt nàng chan chứa lệ chăm chú nhìn mặt hắn, “Ta không biết khi nào có thể trả.”

Một cơn đau mềm lòng bất ngờ tập kích vào tim, Phong Dực nhìn cô gái nhu nhược cách mình gang tấc, cặp mắt thâm thúy dần dần nheo lại.

“Sống sót rồi hãy nói.” Hắn nghe được giọng nói của mình lạnh như băng, tỏa ra mùi vị u ám trong địa lao âm u này, hắn lạnh lùng nhìn chăm chú khuôn mặt động lòng người của nàng, “Không ai muốn cùng người chết cò kè mặc cả.”

Trái tim nảy lên vài cái mãnh liệt, Lạc Cơ Nhi khẽ giật mình.

Người bên cạnh đã chậm rãi đứng dậy, quan sát thân thể nàng nhẹ nhàng co rụt lại, thốt lên hai chữ: “Bảo trọng.”

Cứ như vậy thân ảnh kia vững vàng rời đi.

Cửa nhà lao vang lên một tiếng lại lần nữa trở về trạng thái yên lặng.

Dường như vĩnh viên yên lặng.

Nàng ngồi im thật lâu, mãi đến lúc dường như trái tim cũng đã ngưng đập, nàng chỉ có thể nhìn ánh sáng u ám lẫn bụi bậm bay múa, không có ai, không âm thanh, chỉ có hắc ám, cùng tiếng sấm rền đến trong khoảng lặng yên tĩnh.