Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 81: Vô lại




Vô lại

Chiếc bóng đổ nghiêng, ánh trăng trong trẻo mà thanh lạnh.

Ánh sáng mờ nhạt màu bạc bao phủ một cái lương đình (*chòi nghỉ mát) nho nhỏ trong vương phủ, nàng một thân thuần trắng, thân mình nhỏ xinh ngồi trên ghế dài, đôi mắt lưu chuyển ló ra nhìn chằm chằm đám cá vàng trong ao bơi qua bơi lại.

Dưới ánh trăng chỉ có thể trông thấy sóng gợn lăn tăn, đuôi cá nhỏ tung tăng, ánh mắt nàng nhìn chăm chú đàn cá đang bơi, không chịu rời đi.

Đêm yên tĩnh như vậy, nàng có chút buồn ngủ, toàn thân hơi lạnh, nhưng vẫn là gắng gượng trợn tròn mắt, hàng mi giống như cánh ve ngẫu nhiên chớp chớp, chứng tỏ nàng có bao nhiêu chú tâm mê mẩn.

“Các ngươi cũng đói bụng sao?” Nhìn chằm chằm đám cá vàng thật lâu, Lạc Cơ Nhi cúi đầu nỉ non ra một câu như vậy.

Hai mắt mở to, bàn tay nhỏ bé của nàng hướng về một bên mâm nhỏ chứa bánh ngọt, không để ý đến một chút vụn bánh ngọt lưu lại trên ngón tay kia, đầu ngón tay nho nhỏ của nàng nhặt một ít mảnh vụn, vứt vào trong hồ nước.

Con cá bơi lội càng thêm vui vẻ, đuôi cá xinh đẹp lắc lư, đem nước ao trong trẻo nhưng hơi lạnh bắn tung tóe lên tay nàng đặt ở trên tay vịn.

Mu bàn tay hơi lạnh, Lạc Cơ Nhi cả kinh rút tay về, nhìn thấy bộ dạng con cá kia vui sướng thì trong lòng không nén nổi hiện lên một chút thích thú, nàng muốn cười, nhưng bỗng nhiên cảm thấy khóe miệng cứng ngắc, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng cũng đã quên cách cười.

Trong mắt đau thương chợt lóe rồi biến mất, nàng tiếp tục nhặt bánh ngọt, có chút hờ hững không để ý.

Phía sau, có tiếng bước chân tiến lại gần.

Phong Dực là trong lúc vô ý đi qua hành lang dài, chốc lát xoay người thấy được ánh trăng bao phủ thân ảnh nhỏ xinh kia, khuôn mặt nàng ôn nhu nhỏ nhắn, hơi có chút bối rối động lòng người, đôi mắt sáng khép hờ, đầu ngón tay nhỏ bé và yếu ớt cầm vụn nhỏ bánh ngọt màu hồng, hơi ngây người nhìn nước ao.

Hắn nhịn không được chậm rãi đi qua.

Cước bộ rất nhẹ, giống như sợ nàng giật mình, hắn thản nhiên mở miệng: “Sao lại ở đây?”

Một tiếng kêu nhỏ, thân mình tỉnh lại từ trong trầm tư mông lung, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút buồn ngủ của nàng quay lại, thản nhiên nhìn người đang tới.

Dường như đi tới đâu cũng có thể nhìn thấy nam tử này, từ khi vào phủ đến bây giờ, thời khắc nào hắn cũng đều xuất hiện ở trong tầm nhìn của nàng, ngoại trừ lần trước nối xương, bọn họ chưa bao giờ từng nói chuyện lại với nhau.

“Thất vương gia là ai? Ngươi có thể nói cho ta biết không?” Giống như đang nói mê, Lạc Cơ Nhi quay đầu lại, ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng ném mảnh vụn xuống hồ nước, khẽ mở đôi môi mỏng.

Thì ra nàng lặng im lâu như vậy, là đang suy nghĩ về chuyện này.

Trong lòng có vị không thể nói rõ, Phong Dực hơi nhíu mày, mở miệng nói: “Tiên hoàng không có nhiều con lắm, mà thất vương gia là hoàng tử nhỏ nhất, là cùng mẹ sinh ra với Vương gia.”

Cùng mẹ sinh ra

Khẽ nhíu mày một chút, sau một lúc suy tư, nàng nói, có chút kiên định: “Vậy mẫu phi của bọn họ, khi đó nhất định rất được sủng.”

Mày nhăn lại, Phong Dực nhớ tới nữ tử từng được sủng quan thiên hạ kia, vẻ mị hoặc khuynh thành của nàng làm cho cả Lạc Anh Quốc lâm vào điên đảo, tiên hoàng vốn định lập nàng làm hậu, nhưng vô tình đã dẫn tới bùng phát cuộc tranh giành thái tử, trong niên đại binh hoang mã loạn này, kẻ suy tàn thê thảm nhất, chính là hồng nhan…

“Đúng, bà ấy đích thực rất được sủng…” Nói đến đây liền ngừng lại, đôi môi kiên nghị của Phong Dực mím chặt lại, hắn biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

“Thất vương gia từ lúc còn rất nhỏ đã bị Vương gia đưa đến Lạp Sơn, nơi đó có một đạo quán rất nổi danh, Thất vương gia sinh hoạt ở nơi đó suốt mười bốn năm chưa từng trở về cung, là trước đó không lâu mới ầm ĩ đòi về, cảm tình Hoàng Thượng đối với ngài ấy rất lãnh đạm, nhưng mà không biết vì sao, lúc này đây lại gióng trống khua chiêng đón tiếp ngài ấy trở về như thế…”

Hắn thay đổi trọng tâm câu chuyện, đôi mắt không còn nhìn nàng với vẻ lúng túng nữa.

Lạc Cơ Nhi yên lặng nghe, đôi mày nhỏ xinh càng lúc càng nhíu chặt ——

“Tại sao?” Đôi mắt trong veo của nàng nâng lên, mang theo vẻ hồn nhiên làm người ta nghẹt thở, tiếng nói thanh thanh trong lương đình giống như nước suối ào ạt, làm người ta vui vẻ thoải mái, “Không phải huynh đệ ruột thịt sao? Tại sao Mặc Uyên lại chịu đưa hắn đến nơi xa như vậy, hơn nữa còn lâu như thế?”

Nàng hoảng hốt biết trong lòng hắn không yêu ai cả, nhưng khi nàng nhìn thấy trong mắt hắn có ánh sáng ấm áp, nàng chỉ biết thất vương gia này có ý nghĩa không bình thường đối với hắn, nếu là như thế, tại sao hắn lại đưa người kia rời khỏi bên người?

Đôi môi hé mở, giống như muốn giải thích điều gì, nhưng lơ đãng nhìn thấy thân ảnh tà mịđằng sau nàng chậm rãi tới gần, Phong Dực biết điều không nên lên tiếng, ngậm miệng không nói. Cúi đầu, hắn lui qua một bên.

“Nhiều cái tại sao như vậy… Ngươi muốn bảo ta làm sao trả lời đây?”

Thanh âm trong như nước, mang theo ngữ điệu ôn nhu mà nhẹ nhàng chậm rãi truyền đến từ phía sau, khoảng cách giống như chỉ có cách nàng mấy tấc.

Trong lòng hơi trầm xuống một hồi, Lạc Cơ Nhi có chút kinh hoảng xoay người, không bất ngờ khi thấy được nam tử tà mị tuấn nhã kia, hắn cúi người xuống, trầm ngâm nhìn nàng, những đường nét góc cạnh trên mặt hắn rõ ràng dưới ánh trăng, khiến tim nàng đập dồn dập.

“Ta…” Giống như phạm phải chuyện xấu sau lưng hắn, giọng nói của Lạc Cơ Nhi khàn khàn, có chút thất thố mà nắm chặt bánh ngọt trong tay.

Làn da trắng nõn nà, đôi mắt ẩn tình, hắn nhìn thấy mà có chút ngây dại.

Tay nắm trụ cổ tay trắng nõn của nàng, Mặc Uyên khẽ hỏi: “Cho cá ăn sao?”

Nhiệt độ nóng rực trên cổ tay khiến Lạc Cơ Nhi hơi muốn tránh, nhưng tay hắn giữ rất chặt, tránh cũng tránh không khỏi, nàng khẽ cắn môi dưới, gật gật đầu.

Trong lòng nổi lên một tia ấm áp, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng cẩn thận xoa lên làn da nàng, trên vầng trán lộ ra một tia đau thương: “Nhìn xem, nô nhi… Nàng đối xử với cá còn tốt hơn với ta, nàng tính bồi thường ta như thế nào?”

—— Hả? ! !

Lạc Cơ Nhi có chút giật mình trợn to con mắt, hắn… hắn là đang tị nạnh với cá sao?

Dáng vẻ của nàng quá mức mê người đến không nói được nên lời, hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc dùng cơm vừa rồi tạm thời buông tha nàng, nhưng bây giờ, hắn không nghĩ lại buông tha nàng nữa.

Lại cúi người, khoảng cách gần đến có thể thấy rõ ràng lông mi nàng khẽ run, Mặc Uyên khàn khàn mở miệng: “Ôm lấy ta… Ta mang ngươi trở về phòng.”

Ôm hắn? ? ?

Lạc Cơ Nhi nhìn cặp mắt thâm sâu hẹp dài kia, có chút xấu hổ cùng sợ hãi.

Vì sao? Hắn không phải rất lạnh lùng tàn bạo sao? Hắn không phải có thể dùng hết mọi loại thủ đoạn khiến người ta phải khuất phục đầu hàng cúi đầu sao? Vì sao hiện giờ hắn giống như là một tên vô lại, nhìn chằm chằm nàng giống như nhìn con mồi, khiến nàng vô cùng xấu hổ, trong lòng tràn đầy bối rối…



“Trên tay ta… trên tay ta có bánh ngọt, sẽ có đầy mỡ…” Nàng đỏ mặt chối từ, biết Phong Dực ở bên cạnh cúi đầu không nhìn, nhưng vẫn là vô cùng lúng túng!