Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 95: Ra oai phủ đầu




Ra oai phủ đầu

Uất Trì Tuyết trì độn đến không đọc ra được hắn hơi có chút tức giận, chỉ cứ nhìn bộ dáng tuấn lãng tuyệt mỹ của hắn, mặt bắt đầu ửng đỏ, tay nắm roi cũng bắt đầu khẽ run.

“Náo loạn đủ chưa?” Giọng nói thuần hậu trầm thấp vẫn như trước, nhưng bởi vì hơi chút tức giận mà nhuốm vài phần hàn khí khiếp người.

Mặc Uyên chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, liền mất đi toàn bộ hứng thú, công chúa được dạy dỗ nuông chiều như vậy, hắn thấy nhiều lắm rồi, cũng lười ứng phó.

“Ngươi biết ta nhưng không được thấy ta, ta đương nhiên chỉ có thể dùng phương thức này.” Uất Trì Tuyết nhướng mày nhìn nam tử tuấn mỹ khiến người ta thần hồn điên đảo trước mắt, chậm rãi đi lên trước vài bước, thu roi lại, tự nhiên hào phóng giới thiệu nói, “Ta gọi là Uất Trì Tuyết, là công chúa duy nhất của Hồ Duệ, cũng là… Vương phi tương lai của ngươi.”

Giọng nói của nàng tỏa ra giống như ánh mặt trời, nhảy nhót mang theo cao ngạo.

Hơn nữa câu cuối cùng, cố ý nhấn mạnh thân phận của nàng, cũng là nói cho nam nhân ở trước mắt, sự tồn tại của nàng. Nàng từ trước đến nay, luôn luôn tự tin đối với dung mạo chính mình, không tính là sắc đẹp khuynh thành, nhưng người thường nhìn thấy cũng cảm thấy đẹp không nói nên lời, mà đương nhiên, nữ nhân trừ bỏ đắc ý, còn phải có vị mới được, bằng không, dựa vào cái gì mà muốn chinh phục nam nhân cực phẩm trước mắt này?

Mặc Uyên hơi nhíu mày bởi câu nàng bổ sung thêm phía sau kia.

Từ lúc mới bắt đầu, Lạc Cơ Nhi vẫn trầm mặc, giờ phút này cả người đã chấn động, cặp mắt trong veo nổi sóng, mang theo một chút không thể tin được. Nàng có thể rõ ràng cảm giác được cánh tay hắn càng thêm siết chặt vài phần hơn, mang theo bá đạo không thể kháng cự, dường như muốn đem nàng cả người đều tiến nhập vào thân thể hắn, nhưng là trong đầu của nàng đột nhiên trống rỗng ——

Nàng bỗng nhiên liền hiểu ra, vừa rồi hắn xâm chiếm có chút vội vàng mà vô cùng lo lắng, bá đạo lại quấn quýt si mê hôn như vậy, như là nhất thiết phải hút lấy toàn bộ linh hồn của nàng, thì ra, hắn chính là đang sợ hãi mất đi sao…

Nàng đoán nhiều lý do vì sao Mặc Kỳ có thể rời xa hoàng cung như vậy, hắn rốt cuộc sẽ dùng điều kiện gì để trao đổi với đế vương kia, nhưng là, nàng thật sự không ngờ…

Không ngờ lại là như vậy sao?

A… Hòa thân…

Giữa các nước, nhiều đám hỏi qua quít giản dị, vì bình ổn chiến loạn, vì hữu nghị lâu dài, vì chung sống hoà bình… vì rất nhiều mục đích, nam nhân sẽ ba vợ bốn nàng hầu, cho nên những đám hỏi như vậy ở khắp nơi liền trở nên càng thêm rẻ mạt…

Trong lòng đột nhiên nổi lên một trận đau đớn, nàng cảm thấy hơi mệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ôn nhu bỗng chốc tái nhợt. Mắt nhắm vào lại mở ra, bỗng nhiên liền cảm thấy chính mình đã mất đi lý do ở lại trong lòng hắn, nàng như thế nào có thể quên thân phận của hắn? Hắn là trụ cột của cả quốc gia, hắn là nam tử khiến nhiều nữ tử đều cuồng dại nhớ mong, mà nàng như thế nào lại có thể thiên chân như vậy, nghĩ rằng hắn có thể chỉ là một người bình thường? Giống như lần nọ ngã xuống sơn cốc, nàng phóng không ra cừu hận đi giết hắn, chỉ có thể theo đuổi sự ham mê của chính mình, ấm áp cùng an ủi của hắn, hắn như vậy, bỗng chốc khiến hoàng thành kia liền trở nên xa xôi, xa đến khiến nàng đau lòng… thất hồn triền miên kia trong nháy mắt khiến nàng quên mất bao nhiêu chuyện? Quốc hận gia cừu, thật sự có thể liền như vậy quên sao? Nàng bỗng nhiên cảm thấy nam tử bên cạnh này lại xa lạ quá, những đụng chạm và chiếm giữ của hắn, đều bắt đầu khiến nàng cảm thấy đó là một loại tội ác…

Nếu ngươi thích cường điệu thân phận này, ta không ngại sau hôn lễ ngươi có thể rêu reo khắp nơi trong cả hoàng thành, tùy ngươi vui vẻ —— ” Ánhmắt Mặc Uyên không mang theo chút ấm áp nào nhìn Uất Trì Tuyết, ngữ điệu trong miệng lười biếng lạnh nhạt không che giấu được sự không kiên nhẫn, “Còn bây giờ, xin buông tha —— “

Mặt Uất Trì Tuyết ửng đỏ, khi nghe thấy câu đấy, bỗng chốc sắc mặt đột biến!!

“Ngươi nói cái gì?!” Bỗng nhiên giọng nói bạo ngược vọng lại, nàng chỉ cảm thấy bên trong ngực có một quả cầu lửa thiêu đốt, trong cặp mắt thật to có lửa giận muốn giết người, “Chết tiệt… Mặc Uyên!! Ngươi coi bản công chúa không bằng dâm phụ không quen biết sao?! Ta muốn hòa thân, nhưng còn chưa tới cái loại gào khóc muốn gả cho ngươi! Ngươi rốt cuộc đắc ý cái gì?  Ngươi… Ngươi…”

Nói nhiều như vậy vẫn là không chỗ có thể phát tiết, Uất Trì Tuyết muốn phát điên, cặp mắt bốc hỏa đảo qua thân hình xinh đẹp trong lòng hắn một chút, lửa giận trong lòng tràn ngập, lại tiến lên vài bước: “Được… Xem ra ta thật sự là tới không đúng lúc, người ta nói cho ta biết Uyên Vương điện tính tình phong lưu ta còn chưa tin, thật không ngờ, ngay cả xuất môn cũng mang theo một tiểu tiện nhân! Ngươi…”

Nàng còn không kịp thấy rõ bộ dạng người trong lòng hắn, cảm xúc cũng đã không khống chế được, nàng nhớ rõ dáng vẻ che chở vừa rồi của hắn với nữ tử này, đau lòng cùng không cho phép xâm phạm, khiến trong lòng nàng bị đố kị thiêu đốt, hung hăng để roi ở một bên, đưa tay định kéo thân hình trong lòng hắn ra, còn cách xa chưa chạm được vào bả vai của nàng, cổ tay vươn ra liền đột nhiên bị người ta nắm lấy, lực đạo hung mãnh bức nàng kêu đau: “A! —— “

Nữ tử trước mắt quá mức huênh hoang trong mắt, Mặc Uyên hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn đã thực hết sức nhẫn nại, thế nhưng nàng ta lại muốn đánh người trong lòng hắn, lực đạo trong tay hắn bất ngờ biến đổi tăng thêm, không chịu khống chế, lực đạo tận sức hung ác như vậy, bất cứ nữ nhân nào cũng đều không thể chịu được! Hắn không chút hối hận, chỉ gắt gao bảo vệ thân hình trong lòng, ngữ khí lạnh như hầm băng!

“Uyên Vương phi, đối với việc hôn nhân này, bổn vương còn có quyền đổi ý…” Hắn hiển nhiên đã hoàn toàn tức giận, đôi mắt như hồ sâu đã đông lại thành băng.

Uất Trì Tuyết đã đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dáng vẻ kiêu căng đã tan biến hơn phân nửa.

Nàng rốt cục biết được phải đối mặt một nam tử đến tột cùng là như thế nào, hắn tựa như một pho tượng thần tuyệt mỹ giống như không thể xâm phạm, trái tim của hắn, tuyệt đối không thể đoạt được, chỉ có thể dùng nhu tình mà cảm hóa, chứ không phải lỗ mãng giống nàng như vậy.

“Đau… Ta biết rồi, ngươi buông tay trước đã…” Nàng cầu xin tha thứ, dùng giọng nói đau khổ hết sức động lòng người.

Cổ tay rốt cục được buông ra, Uất Trì Tuyết cũng không dám liếc hắn một cái nữa, chỉ xoa cổ tay, vụng trộm nâng mắt lên nhìn bộ dạng người trong lòng hắn…

Đầu tiên chạm vào mắt là một đôi mắt trong veo như ánh trăng, mang theo hơi chút mệt mỏi cùng đau thương, cuộn mình trong lòng nam tử kia, nàng một câu cũng không nói, cả người tỏa ra một loại lạnh lùng nhưng non nớt trong trẻo, khiến người nhìn thấy mà tim đập thình thịch, lập tức giống như đã bị đánh trúng góc mềm yếu nhất trong lòng, nữ tử như vậy, quả thực tựa như độc dược ngọt lành, dẫn dụ người ta phạm tội…

Uất Trì Tuyết tim đập dồn dập, suy sụp trong vài giây, nhưng…

Đôi mày anh khí của nàng chau lại, bỗng nhiên cảm thấy bộ dạng nhỏ nhắn xinh xắn tuyệt mỹ như vậy hình như từng gặp qua ở đâu đó rồi…