Tuyệt Địa Chiến Long

Chương 8: Tin tức của Thụy Thụy




Chương 8: Tin tức của Thụy Thụy

“Chú Tần, cô Tân, đừng lo lắng!” Lục Nguyệt đỡ Thẩm Kỳ Nam lên.

“Dì ấy tạm thời ngất đi thôi, cứ để dì ấy nằm nghỉ một lát là sẽ ổn”

“Anh đi nhanh đi, lập tức rời khỏi Vân Thành” Sau khi cha con Tân Hồng Viên dìu Thẩm Kỳ Nam vào nhà, Tần Vũ Hân nhìn Lăng Hạo mà nói:

“Nếu không, đợi khi Tôn Minh Đào tỉnh lại, hắn nhất định sẽ không buông tha anh!”

‘Vũ Hân, chuyện của Thụy Thụy vẫn chưa nói xong, cô nhớ kỹ lại xem gần đây có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?” Lăng Hạo không trả lời vấn đề vừa rồi của cô.

“Nhà họ Tôn là gia tộc lớn thứ hai ở Vân Thành, anh chống không lại họ, mau đỉ đi…” Tân Vũ Hân nghẹn ngào.

Vũ Hân, đừng lo lắng. Tôi cam đoan sẽ không có việc gì, Thụy Thụy…” Lăng Hạo tiếp tục nói.

“Anh rốt cuộc có hiểu tôi đang nói gì không? Chạy đi, nếu không anh sẽ chết…” Tân Vũ Hân hét lớn.

‘Vũ Hân, cô bình tĩnh lại trước, đừng lo

lắng chuyện nhà họ Tôn!” Láng Hạo tăng cao âm lượng: “Thụy Thụy không có nhiều thời gian để trì hoãn!”

“Cô nghĩ kỹ lại lần nữa, trong thời gian này có đến địa điểm nào đặc biệt không!?”

“Không, tôi không đi đâu cả…” Tân Vũ Hân ngừng khóc.

Thấy không thuyết phục được Lăng Hạo, cô cũng không kiên trì nữa.

Tuy nhiên, nói được một nửa, cô dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt chấn động.

“Nếu như nói có gì đặc biệt, thì thật sự có một chuyện.”

“Chuyện gì!?” Lăng Hạo lập tức hỏi.

“Mấy ngày trước Thụy Thụy vô tình bị ngã, tôi đưa con bé đến bệnh viện tư nhân băng bó vết thương, vô tình phát hiện bác sĩ còn kiểm tra nhóm máu của con bé.”

Tân Vũ Hân suy nghĩ một lúc rồi mới nói tiếp: “Bình thường thì nếu chỉ là băng bó vết thương đơn giản, không đến mức phải kiểm tra nhóm máu chứ đúng không?”

“Hơn nữa, tòi thấy trong ngăn kéo của bác sĩ có kết quả kiểm tra nhóm máu của mấy đứa

bé khác nữa!”

“Hả!?” Nghe vậy, Lăng Hạo và Lục Nguyệt đồng thời cau mày, trong lòng dâng lên một tỉa lỉnh cảm xấu.

“Bệnh viện nào, bác sĩ tên là gì?” Lăng Hạo hơi dừng một chút, nói tiếp: “Lập tức đưa tôi tới đó!”

“Ừ!” Tần Vũ Hân suy nghĩ một chút liền gật đầu.

Brừm!

Hai phút sau, Lục Nguyệt nhấn ga.

Bệnh viện mà Tần Vũ Hân nói đến là một bệnh viện tư nhân nổi tiếng nằm ở trung tâm thương nghiệp thứ hai ở phía đông thành phố.

Khoảng cách phải mất nửa tiếng lái xe từ nhà Tân Vũ Hân, nhưng Lục Nguyệt chỉ mất chưa đầy mười lăm phút đã đỗ xe trước cửa bệnh viện.

Sau khỉ ba người xuống xe, bọn họ nhanh chóng chạy lên cầu thang.

“Văn phòng của ông ấy là phòng 406!” Tần Vũ Hân vừa đỉ vừa nói, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rấy.

Lúc này, cô cũng mơ hồ đoán được có khả

năng Thụy Thụy bị bắt để cấy ghép nội tạng!

Bang!

Ba người đi tới cửa phòng 406, Lục Nguyệt giơ lòng bàn tay quét ra ngoài, cửa phòng làm việc nổ tung.

“Khốn kiếp, mấy người là ai!?”

Một người đàn ông khoác áo blouse trắng ngồi trên ghế văn phòng giật mình, giơ ngón tay chỉ vào ba người Lăng Hạo rồi hét lớn.

“Là hắn?” Lăng Hạo quay đầu nhìn Tân Vũ Hân.

“Đúng!” Tân Vũ Hân gật đầu.

“Anh là aỉ, định làm gì? Nếu không giải thích, tôi sẽ gọi bảo vệ!” ông ta lại hét lên.

Rắc! Rắc!

Ông ta còn chưa nói xong, Lục Nguyệt đã đi tới trước mặt hắn, nắm lấy cổ tay hắn vặn mạnh, cánh tay đối phương lập tức vặn vẹo.

“Aaaa…” Người khoác áo blouse hét lên.

“Tôi chỉ hỏi một lần, nếu không nói thật, lập tức đưa ông xuống dưới gặp Diêm Vương!” Lăng Hạo đỉ tới, trầm giọng nói.

Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh lẽo phóng ra từ cơ thể anh, lập tức bao trùm đối phương.

Đùng!

Dưới loại uy áp này, người mặc áo blouse cảm thấy bản thân như đang ở địa ngục, bị quỷ bao vây, hai chân tê liệt.

“Anh… Anh muốn hỏi cái gì…” ông ta khó khăn mở miệng, nói ra mấy chữ.

Bang!

Lục Nguyệt đi đến bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra, ném hơn mười tập tài liệu bên trong xuống sàn, tất cả đêu là báo cáo nhóm máu của trẻ em.

Nhìn báo cáo kiểm tra của Thụy Thụy, nước mắt Tân Vũ Hân lại không tự chủ được mà rơi xuống.

Người đàn ông áo blouse trắng nhìn đống tài liệu bị ném trên sàn, thân thể càng run rẩy hơn, hiển nhiên hắn đã biết vì sao đám người Lăng Hạo lại đến đây.

“Ông làm việc cho ai? Đứa trẻ được kiểm tra ra là phù hợp thì sẽ bị ai bắt đi?” Lăng Hạo lạnh lùng hỏi.

“Là… Là người của đại ca Hỏa Lang đã ép tôi làm chuyện này…” Áo blouse trắng không có gì giấu diếm.

“Là ai?” Lăng Hạo lại hỏi.

“Hắn… Hắn là một trong bốn trợ thủ đắc lực được gọi là “tứ kiếm Can Tương” bên cạnh Tứ Gia. Việc này… việc này hẳn là do Tứ Gia giao cho hắn làm…” Áo blouse trắng khó khăn nói.

“Tứ gia nào?” Trong mắt Lăng Hạo lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Duẫn… Duẫn Tứ Hải…” Người đàn ông mặc áo blouse trắng khó khăn đáp: “Hắn… Hắn là ông lớn của thế lực ngầm ở Vân Thành…”

Bịch!

Ông ta còn chưa nói xong, Lăng Hạo dùng chưởng đao chém vào gáy, ông ta liền trợn mắt, ngã xuống đất bất tỉnh.

“Mang đi!” Sau khi Lăng Hạo nói xong, quay sang nhìn Tần Vũ Hân: ‘Vũ Hân, cô về nhà trước chờ tôi, tôi sẽ đi cứu Thụy Thụy!””

“Tôi sẽ đỉ cùng anh!” Tần Vũ Hân giơ tay lên lau nước mắt, lớn tiếng nói.

“Chúng ta còn chưa biết tình huống thế nào, cô đỉ sẽ rất nguy hiểm.” Lăng Hạo trầm giọng đáp: “Tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ cứu được Thụy Thụy!”

“Không được, tôi phải đi!” Trên mặt Tần Vũ Hân hiện lên vẻ quyết tâm.

Reng!

Cô còn chưa nói xong thì điện thoại dỉ động trên người vang lên, cô lấy ra xem thì thấy là cuộc gọi tới của em gái.

“Tiểu Phi, có chuyện gì sao?” Sau khi nghe máy, Tần Vũ Hân hỏi.

“Chị, chị và Lăng Hạo chạy nhanh lên, mau rời khỏi Vân Thành, người của nhà họ Tôn đang tìm kiếm chị khắp nơi…” Tân Vũ Phi hét lớn.

Cạch!

Cô chưa kịp nói xong thì trong loa vang lên tiếng điện thoại rơi xuống.

“A…” Kèm theo đó là tiếng kêu của Tân Vũ Phi.

“Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ…” Tần Vũ Hân hét lớn.

“Nếu cô không muốn người nhà cô xảy ra chuyện gì thì lập tức trở về với thằng nhãi họ Lăng kia, tôi đợi cô ở nhà cô!” Giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền qua điện thoại.

“Nếu trong vòng một tiếng nữa tôi không thấy cò và tên họ Lăng đó xuất hiện, chuẩn bị tinh thần nhặt xác người nhà cô đi!”

Lời vừa dứt, đối phương trực tiếp cúp điện

thoại.

‘Vũ Hân, đã xảy ra chuyện gì?” Lăng Hạo cau mày hỏi.

“Aaaaaaa…” Tân Vũ Hân phát ra một tiếng thét đau thấu tâm can.

Cô dùng hai tay túm lấy tóc mình, dùng sức kéo nó, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn tột độ, gần như sắp suy sụp.

Vũ Hân, đừng như vậy!” Lăng Hạo ôm chặt cô vào lòng: “Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giúp cô…”

“Tôi không muốn anh giúp tôi!” Tân Vũ Hân dùng sức đẩy mạnh Lăng Hạo ra.

Sau đó cô lớn tiếng kêu lên: “Anh đi đi, lập tức rời khỏi Vân Thành cho tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa…”

“Đều là tại anh, hết thảy đều là anh gây ra. Mẹ tôi nói không sai, anh là do ông trời phái xuống để trừng phạt một nhà chúng tôỉ…”

Nói xong, cô quay người lao ra khỏi cửa văn phòng.