Tuyệt Địa Sủng Ái

Chương 38




"Tôi có quần áo." Lâm Dã không phản ứng kịp, trả điện thoại lại, "Tôi không cần mua."

Chu Thừa Nghiêu không muốn câu thông chuyện này với anh, mở APP mua sắm ra chốt đơn mấy kiểu đồ lót trong tiệm mình hay mua, hắn không muốn sau này lúc đang k ích tình như lửa lại sờ tới quần ông già rách lỗ trên người Lâm Dã, "Anh đi rửa mặt trước đi."

Chốt đơn xong, Chu Thừa Nghiêu lại nhìn đồ lót Lâm Dã, não một đoạn cảnh k ích tình như lửa. Cái đồ chơi này làm được gì? Kéo một cái là rách à?

Lâm Dã từ toilet ra, vẫn là đồng phục đội được phát như cũ, toàn bộ.

Chu Thừa Nghiêu mở APP mua sắm ra tìm cửa hàng hàng đầu mua một lần từ quần áo đến giày, Lâm Dã bên kia đã đeo ba lô màu đen xấu hề hề lên lưng, "Đội trưởng, tôi xong rồi."

Chu Thừa Nghiêu lại chốt đơn một bộ kem chống nắng chăm sóc da cho nam giới, chờ thi đấu xong lại đi trung tâm thương mại lựa cái ba lô đẹp mắt cho Lâm Dã. Giày cũng nên mua, Chu Thừa Nghiêu chuyển khoản xong, "Anh mang size giày bao nhiêu?"

"43." Lâm Dã trả lời xong, hơi nghi hoặc một chút, "Sao vậy?"

"Không có gì." Chu Thừa Nghiêu chốt đơn hai đôi giày, đi ra ngoài với Lâm Dã, trên người Lâm Dã có mùi thơm sữa tắm, hắn đứng bên người, nhìn cổ Lâm Dã. Trắng nõn, đường cong gầy yếu, "Bây giờ anh có thể livestream không?"

"Trong đội yêu cầu sao?" Lâm Dã lập tức gật đầu, nói, "Có thể, tôi không có vấn đề."

Cửa thang máy mở ra, Lý Phi thở hồng hộc trừng mắt nhìn Lâm Dã và Chu Thừa Nghiêu.

"Hợp đồng ở đây." Lý Phi chạy đầu đầy mồ hôi, nói, "Bây giờ ký à?"

"Xuống dưới." Chu Thừa Nghiêu vào thang máy trước, nhìn Lâm Dã một chút, bình tĩnh nhắc anh, "Buổi sáng anh không uống nước."

Bờ môi Lâm Dã hơi khô, hôm qua hắn sờ một cái, nếu khô thì hôn có lẽ không thoải mái lắm.

Lâm Dã vội vàng lấy chai trong ba lô ra, đổ nước Chu Thừa Nghiêu mang tới vào, mặt Chu Thừa Nghiêu tối xuống, âm trầm nhìn Lý Phi.

Lý Phi: "..."

Anh ta trêu ai ghẹo ai? Cũng đâu phải anh ta muốn Lâm Dã đổ nước qua.

"K thần, đổ nước trong thang máy được không? Sẽ đổ ra mất." Lý Phi kiên trì mở miệng, giống như má mì làm mai, "Không thôi cậu uống bằng cái chai đó đi."

Lâm Dã vững vàng rót nước vào chai của mình, vặn nắp đóng lại, "Cảm ơn anh Lý."

Lý Phi nhìn Chu Thừa Nghiêu, vẻ mặt tôi đã tận lực.

Lâm Dã trả cái chai lại, "Cảm ơn đội trưởng."

Chu Thừa Nghiêu cầm chai của mình, lạnh lùng nói, "Đem hợp đồng ký xong đi đi."

Lâm Dã lập tức nhìn Lý Phi, không dám chọc Chu Thừa Nghiêu, hiện tại Chu Thừa Nghiêu một mặt sát khí, Lâm Dã nghi mười lăm phút sau hắn sẽ ném bình giữ nhiệt lên mặt mình.

"Hợp đồng livestream, cậu xem xuống dưới đi." Lý Phi đưa hợp đồng cho Lâm Dã

Lâm Dã vừa mở hợp đồng ra, liền nghe Chu Thừa Nghiêu lạnh xoẹt, "Tôi có thể bán anh? Lật đến trang cuối kí tên."

Lý Phi: "..."

Lâm Dã: "..."

Ra thang máy, Lý Phi vội vàng ở bút ra đưa cho Lâm Dã, Lâm Dã lật đến trang cuối cùng của một bản ba tờ, anh ký tên của mình. Ký xong đưa bút cho Lý Phi, nói, "Xong rồi."

"Không nhìn thật à?" Lý Phi sợ ngây người, Chu Thừa Nghiêu dám nói, Lâm Dã cũng dám ký. Lâm Dã có danh tiếng ở giới thể thao điện tử, giá trị bản thân cũng không thấp, ký hợp đồng qua loa như vậy? "Cậu không nhìn thật?"

"Tôi tin đội trưởng."

Chu Thừa Nghiêu đã dẫn đầu mở ra chân dài đi ra ngoài, Lâm Dã nói, "Anh Phi, tôi đi trước."

"Không nhìn thật? Tin cậu ta như vậy?"

Lâm Dã đã ra khỏi cửa, Lý Phi liếc nhìn hợp đồng, nửa ngày thở dài. Biết vì sao Lâm Dã lăn lộn thảm như vậy, có nhan có kỹ thuật có danh tiếng, còn có thể lăn lộn kém như vậy, hơn phân nửa là quá thành thật. Chết não, ai cũng tin.

Lâm Dã lên xe, Chu Thừa Nghiêu đưa cho anh một phần cháo một cái bánh mì, lạnh nhạt nói, "Ăn."

"Cảm ơn." Lâm Dã nhanh chóng uống hai ngụm cháo, Chu Thừa Nghiêu lái xe ra ngoài, anh kéo dây an toàn qua uống một mạch xong phần cháo còn lại. Trả hộp về, uống một hớp nước mới tiếp tục ăn bánh mì, trong nước có bỏ mật ong, nhưng không nhiều, ngọt thanh.

Chu Thừa Nghiêu trầm mặc, đường cong cằm căng cứng lạnh lẽo cứng rắn. Lúc hắn không cười có vài phần hung dữ, Lâm Dã ăn bánh mì xong rút giấy lau tay. "Vừa rồi là hợp đồng gì?"

"Hợp đồng bán thân." Thái độ Chu Thừa Nghiêu hờ hững, phía trước đèn đỏ, hắn đạp phanh rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lý Phi: Gửi video giám sát ở cửa phòng họp cho tôi, hai mươi bốn giờ qua.

Lâm Dã hơi mông lung, Chu Thừa Nghiêu đặt điện thoại xuống, khởi động lại động cơ lái xe qua đầu đường, "Bán cả đời cho KG."

Lâm Dã: "..."

"Có sợ không? Hả?"

Sợ chết.

Lâm Dã mím môi, mở bình giữ nhiệt uống nước, uống đến ngụm thứ hai, quay đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu, "Bao ăn ở cả đời, vậy cũng được."

Chu Thừa Nghiêu nheo mắt Lâm Dã, "Bao hết ăn ở, năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở cho anh. Tiền lương mỗi tháng không dưới hai vạn, muốn đánh trò chơi thì đánh, không muốn đánh thì tùy tiện chơi."

Lâm Dã xém chút bị sặc nước, đột nhiên trừng mắt, "Thật?"

"Giả." Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Chu Thừa Nghiêu gõ xuống tay lái, tiếng nói nhàn nhạt, "Hợp đồng livestream với Quả Dứa, hai trăm vạn một năm, giá tiền không cao, nhưng khen thưởng là của riêng anh."

"Cao dữ vậy?"

Chu Thừa Nghiêu nhìn qua anh, nhíu mày, "Hợp đồng trước đó của anh thấp cỡ nào?"

"Bốn người hai trăm vạn một năm."

Chu Thừa Nghiêu giật giật khóe miệng, "Vương Hâm đúng là phế vật."

"Rất thấp?"

"Biết giá của tôi bao nhiêu không?"

Năm trăm vạn trở lên đi, Lâm Dã suy đoán, nhân khí Chu Thừa Nghiêu rất cao. "Năm trăm?"

Chu Thừa Nghiêu sắp bị Lâm Dã chọc cười, "Anh có hiểu lầm gì với giá cả bây giờ hả?"

Lâm Dã: "..."

"Một ngàn năm trăm vạn (15 triệu), một mình."

Lâm Dã nháy mắt mấy cái, Quả Dứa điên rồi sao? Quả Dứa có tiền như vậy?

"Anh hai trăm vạn còn cao sao?" Trước đó Chu Thừa Nghiêu còn lo lắng giá Lâm Dã quá thấp, anh sẽ không thoải mái, hóa ra đồ đần này căn bản không hiểu rõ thị trường.

Lúc trước nên ký trọn đời với Lâm Dã, cột vào bên người chí ít có thể nhìn anh. Đồ đần này quá dễ lừa, ra ngoài sẽ bị hố chết.

"Câu lạc bộ rút bao nhiêu."

"Năm phần trăm."

Lâm Dã đỏ ngầu cả mắt, nhìn chằm chằm Chu Thừa Nghiêu, "Câu lạc bộ các cậu sống bằng cái gì?"

"Trước kia Vương Hâm thu anh bao nhiêu?" Chu Thừa Nghiêu không muốn nói anh biết còn chia quảng cáo, Lâm Dã giống như người mới trong giới này. Chu Thừa Nghiêu muốn treo Vương Hâm lên đánh, cháu trai này có còn là người không? Hố người thành thật.

"Bốn mươi."

Ánh mắt Chu Thừa Nghiêu trầm xuống, "Sau này chớ liên hệ với mấy ông chủ cũ của anh."

Lúc đầu Lâm Dã cũng không muốn liên hệ với bọn họ, gật đầu.

"Hẳn là cuối tuần tiền sẽ vào tài khoản, đừng phung phí, để dành đi."

"Ừm."

Chu Thừa Nghiêu nhìn đỉnh đầu ngoan ngoãn của anh, nghĩ đến đống đồ lót rách lỗ của anh, "Nhưng gì nên mua vẫn phải mua, không cần hà khắc với bản thân như vậy."

Lâm Dã cũng không có gì muốn mua, chính anh rất ít dùng tiền, bình thường hút thuốc với thêm thích mua một số thiết bị máy tính.  Căn cứ bao ăn ở còn bao quần áo, anh không cõ chỗ tiêu tiền.

"Cảm ơn."

"Còn gì muốn hỏi không?"

Lâm Dã định lắc đầu, nghĩ đến một việc, nhìn Chu Thừa Nghiêu, ánh mắt thành khẩn, "Đánh thi đấu xong tôi mời cậu ăn cơm."

Ai muốn ăn cơm.

"Tính cái gì?"

"Cảm ơn cậu." Lâm Dã nở nụ cười, mặt mày cong cong, "Cậu giúp tôi rất nhiều."

Lâm Dã lớn hơn Chu Thừa Nghiêu, nhưng ý thức không lớn, anh chính là một trạch nam chết không có tiền đồ gì. Chu Thừa Nghiêu sắp xếp tốt mọi thứ cho anh, Lâm Dã rất cảm kích.

Chu Thừa Nghiêu bị Lâm Dã cười bỏng mắt, dời ánh mắt.

Đến bệnh viện, Lâm Dã đi kiểm tra, Chu Thừa Nghiêu gọi cho Lý Phi, bên kia bắt máy rất nhanh, "Anh Nghiêu?"

"Còn chưa điều ra giám sát?"

"Ra rồi, tôi gửi cậu liền."

"Mau chóng."

"Xảy ra chuyện gì? Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là muốn xem." Chu Thừa Nghiêu nói, "Thiên Minh sao rồi?"

"Bác sĩ nói phải truyền nước ít nhất ba ngày."

"Tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, Lý Phi rất nhanh đã gửi video giám sát tới, Chu Thừa Nghiêu nhận rồi mở ra kéo đến hai giờ sáng. Xem xong hết, Chu Thừa Nghiêu híp mắt, ánh mắt thâm trầm.

Lâm Dã ra ngoài rất nhanh đã quay lại, lúc định mở cửa có lẽ nghe được tiếng nói chuyện nên lại lui về.

Anh nghe được, nhưng anh đang trốn tránh.

Hôm nay không cần bình nước của mình, cũng vì nguyên nhân này?

Chu Thừa Nghiêu tắt video, ngẩng đầu liền thấy Lâm Dã đi tới, hắn cất điện thoại vào, tạm thời đè tính tình xuống. 

"Kiểm tra xong, không có chuyện gì" Lâm Dã nói, "Chúng ta trở về đi, buổi chiều còn phải huấn luyện."

Bỗng nhiên Chu Thừa Nghiêu đứng dậy, nhìn Lâm Dã một hồi, Lâm Dã bị nhìn tê cả da đầu, "Đội trưởng?"

"Không có gì, anh ra ngoài chờ tôi trước đi."

Chu Thừa Nghiêu hẳn là muốn tìm Evan tìm hiểu tình huống kỹ càng, Lâm Dã biết hắn quan tâm mình, gật đầu, "Vậy tôi ra ngoài trước."

Mặt trời trốn vào trong mây đen, Lâm Dã đi ra khỏi sảnh bệnh viện tới cửa, anh cực kỳ ghét bệnh viện. Lâm Dã luôn cảm thấy có hoàn lẫn mùi thuốc khử trùng, có một loại mùi vị của tử vong.

"Ôi chàng trai ơi?"

Lâm Dã quay đầu đối mắt với bảo vệ gần đó, nhướng mày, "Kêu tôi?"

"Đúng vậy, là cậu."

Lâm Dã đi tới, "Có việc gì thế?"

Sau đó liền thấy chó con trong góc lồ ng, xám xịt, lớn lên rất khó coi. Chít chít gọi bậy, nó đối mắt với Lâm Dã, bỗng nhiên liền sinh long hoạt hổ [1], ngao ngao nhào tới trên chiếc lồ ng, cái đuôi nhỏ đung đưa thành quạt điện.

[1] Sinh long hoạt hổ: khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào.

"Cậu từng cho bọn chó con này ăn à? Khoảng thời gian trước một đám toàn chạy đến bệnh viện, có một con bị xe cán không cứu được, còn dư hai con tôi nhốt trong lồ ng. Hôm qua có một y tá lấy một con, con này xấu —— không phải, con này hình như đang đợi cậu, vẫn luôn không đi."

Lâm Dã ngẩng đầu nhìn bảo vệ.

Anh nhìn tôi giống ngốc lắm sao? Đây rõ ràng là quá xấu không ai muốn.

"Nếu không cậu mang nó đi đi, bệnh viện không cho ăn, cửa cũng không cho thả. Tôi ở chỗ khác, bây giờ còn ở tầng hầm, không có cách nào nuôi cái đồ chơi này."

Chó con đong đưa cái đuôi hình cánh quạt, bổ nhào lên trên lồ ng vội vàng nhìn Lâm Dã.

Năm phút sau Lâm Dã mang theo cái lồ ng chó nhìn vẻ mặt ngưng trọng cầm chìa khóa xe của Chu Thừa Nghiêu, Chu Thừa Nghiêu chỉ chỉ chiếc lồ ng, "Anh bắt chuột ở cống thoát nước?"

Cậu từng thấy con chuột lớn như vậy sao?

Lâm Dã cắn môi, "Chó đất, không thôi cậu đi trước, lát nữa tôi bắt xe về."

Chiếc xe sang trọng mấy trăm vạn của Chu Thừa Nghiêu, Lâm Dã thực sự không có dũng khí đề nghị đem chó để lên xe của hắn.

Chu Thừa Nghiêu nhíu mày dò xét chó lông tạp, lại nhìn Lâm Dã, Lâm Dã không nghèo thật không có thiên lý! Thật, anh ở trên sàn thi đấu lãnh khốc vô tình có thể cho chuyện sinh hoạt một phần không? "Ở đâu ra?"

"Chó lang thang sinh một ổ, còn thừa con này, dáng dấp quá xấu không ai muốn." Lâm Dã nói, "Tôi mới nghĩ, tiền lương bây giờ còn có thể, hẳn là có thể nuôi nổi nó..." Đối diện với ánh mắt sắc bén của Chu Thừa Nghiêu, một chữ cuối cùng của Lâm Dã có chút yếu ớt, "Chứ?"

"Định để nuôi ở căn cứ?"

"Căn cứ không cho nuôi, chờ tôi nhận được tiền thì thuê phòng gần đó, hoặc là có người muốn nhận nuôi, tôi tìm chủ nhân tốt cho nó."

Xấu như vậy ai mà muốn? Bây giờ mang đi chính là nện trong tay. Chu Thừa Nghiêu quay người nhanh chân đi về phía bãi đậu xe, từ buổi sáng đến bây giờ, hắn vẫn luôn ở tình trạng muốn phát cáu, nếu như đối diện không phải Lâm Dã, hắn sẽ dứt khoát lưu loát cho người ta xéo đi.

Lâm Dã không biết Chu Thừa Nghiêu có ý gì, nắm chặt cái lồ ng lấy điện thoại di động ra định gọi xe vận chuyển. Loại chó lông tạp này, xe taxi bình thường cũng không chở.

Phần mềm vừa mở ra đại G màu đen liền lái tới, một cước phanh lại ngừng trước mặt Lâm Dã. Kiếng ghế lái kéo xuống, tay dài Chu Thừa Nghiêu đặt trên cửa sổ xe "Để chó ở đằng sau."