Tuyệt Địa Sủng Ái

Chương 41




Lâm Dã bối rối, anh kinh ngạc nhìn Chu Thừa Nghiêu, tim đập nhanh. Chu Thừa Nghiêu buông lỏng anh ra, mắt đen nhánh trầm tĩnh, phảng phất biển sâu.

Lâm Dã theo bản năng li3m khóe miệng một cái, Chu Thừa Nghiêu chợt cười, tiếng cười nặng nề nện vào trái tim Lâm Dã, Lâm Dã lấy lại tinh thần, trong nháy mắt mặt đỏ bừng nóng hổi.

"Như thế nào?"

"Hả?"

Chu Thừa Nghiêu cúi người lần nữa, Lâm Dã trừng lớn mắt lưng dán sát tường, Chu Thừa Nghiêu hôn lên trán Lâm Dã, ngón tay của hắn m ơn trớn phần gáy Lâm Dã, "Chán ghét sao?"

Giờ phút này Lâm Dã không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ có cái hôn nhẹ như lông vũ của Chu Thừa Nghiêu, ấn lên môi anh, quanh quẩn trong trái tim của anh. Tim đập thình thịch, giống như điên.

"Lâm Dã."

Lồ ng ngực Lâm Dã phập phồng, đầu ngón tay run biên độ nhỏ, anh c ắn môi dưới, nhíu mày, "Tôi không biết."

Chu Thừa Nghiêu đưa tay, Lâm Dã lập tức giương mắt, Chu Thừa Nghiêu hơi cúi người. Ngón tay thon dài rơi xuống túi quần Lâm Dã, chân Lâm Dã đều cứng đờ, sau đó Chu Thừa Nghiêu lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần anh ra lấy một điếu.

Lâm Dã che miệng ho khan một tiếng, "Cậu học được hút thuốc từ hồi nào?"

Chu Thừa Nghiêu không học được hút thuốc, hắn hiện tại càng muốn đè Lâm Dã lên tường hôn chết, nhưng bị lý trí đè ép, không làm được chuyện này. Hắn châm thuốc lá, chỉ hút một hơi liền đưa cho Lâm Dã, nhíu mày cực kỳ khó chịu mùi khói.

Lâm Dã nhận lấy điếu thuốc, anh chần chờ một lát sau đó đem thuốc đặt lên môi, dựa vào tường. Cảm giác hút chung một điếu thuốc với Chu Thừa Nghiêu, quá mẹ nó k ích thích, linh hồn Lâm Dã đều đang run rẩy. Bờ môi đụng phải đầu mẩu thuốc lá, Chu Thừa Nghiêu vừa mới ngậm qua nơi này. Phảng phất thêm cái hôn với Chu Thừa Nghiêu, cái tưởng tượng này khiến các giác quan cơ thể anh k ích thích vô cùng. Thế là anh lại gục đầu xuống hung hăng hút thuốc, đ è xuống cái rung động này.

Điện thoại Chu Thừa Nghiêu vang lên, hắn đi đến bên kia hành lang bắt máy.

"Anh Nghiêu, có đấu luyện nữa không?" Tự Kình nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Tôi xuống liền."

"K thần đi chung với cậu?"

"Ừm." Chu Thừa Nghiêu nhìn Lâm Dã đang dựa trên trường.

————

Lâm Dã hút xong điếu thuốc bóp tắt ném vào thùng rác, đưa tay lau mặt một cái, triệt để khôi phục cảm xúc."Điện thoại của ai?"

"Tự Kình."

"Phải đánh đấu luyện." Lâm Dã không nhìn Chu Thừa Nghiêu, ấn xuống thang máy bước nhanh đi vào bên trong.

Trên tay xiết chặt, Lâm Dã đột nhiên quay đầu, Chu Thừa Nghiêu nắm lấy tay của anh rồi điềm nhiên như không có việc gì buông ra, đứng ở một bên thang máy khác, nhìn anh.

Da đầu Lâm Dã căng lên, căng thẳng đứng thẳng tắp.

Thang máy đến tầng một dừng lại, Chu Thừa Nghiêu nói, "Đánh huấn luyện trước, buổi tối chúng ta nói chuyện."

Hai người một trước một sau tiến vào phòng huấn luyện, Lâm Dã đeo tai nghe lên nghe được A Khốc tru lên, "KG các cậu vẫn còn thở chứ? Có thể nói xem đã xảy ra chuyện gì không? Đã năm phút, đẻ con rồi à?"

Lâm Dã giật khóe miệng xuống, , điều chỉnh hô hấp đi vào phòng.

"Đẻ em trai cho cậu." Chu Thừa Nghiêu mở mic ra, mạn bất kinh tâm [1] nói, "Mở trò chơi."

[1] Mạn bất kinh tâm: hững hờ; không đếm xỉa tới; thờ ơ; không để ý.

A Khốc: ". . ."

Hầu Tử mở miệng, nghi ngờ tưởng thật: "Cool bảo sao cậu nóng lòng nhận cha như vậy?"

 A Khốc: ". . ."

Ván đầu tiên là bản đồ Sanhok, bọn họ nhảy tới thành C, rơi xuống đất đụng phải chiến đội KK. Lâm Dã nhặt được một cây shortgun, đầu ngón tay anh bỗng nhiên run lên, sai lầm cực lớn.

CC-Tiểu Hi lập tức phản sát, cầm đi đầu người Lâm Dã.

Âm thanh A Khốc từ trong tai nghe truyền tới, "K thần cứ như vậy bỏ mình? Rơi xuống đất thành hộp? Hôm nay vận may K thần thật không tốt lắm."

Bản lĩnh không có, bức nói không ít.

"Đá A Khốc ra khỏi YY." Lâm Dã hắng giọng một cái, cắt đến góc nhìn khán giả của Chu Thừa Nghiêu, mở bình giữ nhiệt ra uống một hớp nước, nước lướt qua bờ môi, trong lòng Lâm Dã rung động một hồi. Có chút điên cuồng nghĩ, đi đại gia hắn, cho dù cùng Chu Thừa Nghiêu tốt có thể thế nào?

Ngẫm lại lúc trạng thái mẹ điên điên, đổ ập xuống người anh đánh, Lâm Dã lại sợ trở lại.

"Bên trái hai người." Lâm Dã nhìn thấy bóng người khẽ động phía trên Chu Thừa Nghiêu, lập tức ngồi thẳng mở miệng. "Đội trưởng."

Chu Thừa Nghiêu trèo cửa sổ, xoay người quét sạch hai người, ném một quả bom nổ chết, chiến đội KK-TK và Tiểu Hi cứ như vậy kết thúc.

Lâm Dã thả bình nước xuống nghiêm túc ngồi vào vị trí quan sát, nhìn thị giác ba người, kịp thời báo chỗ cho Chu Thừa Nghiêu.

"Tay đau không?" Chu Thừa Nghiêu bỗng nhiên mở miệng.

"Hả?" Lâm Dã xoay người lại, lại uống một hớp nước, "Không có việc gì."

Bo thứ hai là bo cùng tâm, San Martin vứt tại tâm bo, Chu Thừa Nghiêu đánh dấu chỗ di chuyển. Con đường chuyển di của KG chỉ một kiểu, đấu pháp trước kia của bọn họ cũng là kiểu này, khúc đầu vẫn luôn tránh chiến, "Có từng thử đánh xuyên qua thành P chưa? Thành P có một đội, hẳn là OM."

Chu Thừa Nghiêu quay đầu nhìn Lâm Dã, Lâm Dã vẫn đang nhìn màn hình máy tính, nói, "Thay đổi chế độ thi đấu, đấu pháp trước kia nhiều nhất có thể bảo đảm xếp hạng, nhưng muốn cầm quán quân thì khó."

Một đời phiên bản một đời thần, một cái chế độ thi đấu một vị vương.

Trận đấu cuối cùng của bảng B có thể giành được điểm cao cũng do chủ động tìm giá đánh, hiện tại toàn bộ đấu trường đều là hình thức đánh nhau. Điểm xếp hạng quá thấp, không có đầu người cho dù ăn gà cũng mới năm điểm.

"Súng chúng ta cương chứ không mạnh, hơn nữa bây giờ không có đường súng không biết vị trí cụ thể, đui mù đâm vào khu nhà trên cơ bản chính là chết." Tự Kình nói, "Lâm Dã, anh vẫn không hiểu KG như cũ, KG cũng không thích hợp đánh chiến khu nhà."

Tự Kình hơi tức, Lâm Dã rơi xuống đất thành hộp, quan chỉ huy nước suối [2] à?

[2] Chắc ý Tự Kình là Lâm Dã chỉ huy suông.

Người chơi bằng miệng online thật.

"Không dám đánh? Đây chính là KG? Gặp người liền sợ, gặp người liền tránh?"

Tự Kình bỗng nhiên tháo tai nghe xuống quay đầu nhìn Lâm Dã, "Anh là S686 hả?"

Chu Thừa Nghiêu đổi tiêu điểm, gần ngay thành P, nói, "Đấu luyện thua được, đánh."

Đổi chế độ thi đấu ảnh hưởng rất lớn với một đội ngũ, quan điểm Lâm Dã rất có lý, Thẩm Mộc cũng đã từng đề cập rất nhiều lần. Bắt đầu từ lúc công bố chính thức chế độ thi đấu mới, bọn họ cũng đang thảo luận.

Đấu pháp trước kia của KG đối với chế độ thi đấu hiện tại mà nói quá bảo thủ, một mực thủ sớm muộn gì cũng sụp đổ. Nhưng đổi rất không dễ dàng, bọn họ đánh sáo lộ này hơn hai năm.

"Đánh thử một trận một chút." Tiếng Chu Thừa Nghiêu trầm lạnh, "Đeo tai nghe lại."

Tự Kình thở dài ra một hơi, đeo tai nghe lại. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Thừa Nghiêu nhìn về phía Lâm Dã, khuôn mặt Lâm Dã lạnh tanh, chuyên chú nhìn màn hình, giống như Tự Kình nổi giận là đánh rắm, toàn bộ quá trình anh không thấy Tự Kình.

Chu Thừa Nghiêu không trực tiếp đâm vào thành khu, hắn cực kỳ cẩn thận thanh sạch sẽ sau lưng, đánh từ trên núi vô thành. Thói quen của Chu Thừa Nghiêu, hắn sẽ không đánh khi không nắm chắc trận chiến, Lâm Dã là người duy nhất hắn mất khống chế.

Sau khi Lâm Dã nhìn thấy chỗ Chu Thừa Nghiêu chọn, khóe miệng nhếch lên, rất nhanh liền đ è xuống.

Hai mươi hai tuổi, vào nghề hai năm, sự hiểu biết về địa hình trò chơi đạt đến trình độ này, Lâm Dã chịu phục. Chu Thừa Nghiêu không ý nghĩ của Lâm Dã đi mãng, hắn dung hợp hai loại đấu pháp.

Âm thanh SKS vang lên, Lâm Dã xác nhận thành P đúng là chiến đội OM.

OM đầy biên đội, ba người KG đến chơi nhóm hắn ta, nghe vào quả thực rất vớ vẩn, OM cũng không quá tin.

Trong nháy mắt ID đánh giết nhảy ra bọn họ vẫn bối rối, tốc độ Chu Thừa Nghiêu bắn tỉa liên tục cực nhanh, chỉ huy ngã xuống đất ngay cả cơ hội cứu cũng không có đã bị bổ chết rồi. Lập tức trở về kích, KG liền kéo đi lên, trận này công chiếm dùng không đến năm giây liền kết thúc, OM đoàn diệt, Hầu Tử ngã xuống đất, Tự Kình ngồi xổm xuống kéo Hầu Tử, Chu Thừa Nghiêu ném hai quả bom khói bắt đầu chỉnh hợp vật tư.

Bo thứ ba vẫn cùng tâm như cũ, thành P bị xoát ra ngoài.

"Từ chỗ này đâm chân núi." Chu Thừa Nghiêu chấm chỗ gần Graveyard, nếu như bo cuối xoát đến San Martin, lên núi có thể không xuống được.

Lâm Dã đổi tư thế ngồi.

Bo thứ tư rất nhanh quét mới, quả nhiên xoát đến San Martin, cái bo cùng tâm này quá chuẩn. Sắp xếp lúc trước của Chu Thừa Nghiêu vào lúc này vô cùng chính xác, vị trí này vào bo dễ hơn nhiều, có sườn đồi ngược yểm hộ, lái xe hoặc đi bộ vào bo cũng không vấn đề gì. Đội ngữ trên núi thì hơi thảm rồi, tất cả đều là bia ngắm. 

"Nhà máy lớn một đội." Chu Thừa Nghiêu cất súng, lên xe uống một lon nước, chấm chỗ vào sườn đồi ngược phía nam San Martin, "Lên chỗ này."

Chu Thừa Nghiêu không tùy tiện đi chiếm khu nhà, trước kia có fan nói đùa KG không tự tiện xông vào khu nhà dân, tất cả đều là người văn minh. Nếu như bo cuối KG gặp phải khu nhà, trên cơ bản chính là bị vùi dập giữa chợ.

Lâm Dã ngược lại rất am hiểu đánh khu nhà, nhưng trận này Lâm Dã rơi xuống đất thành hộp.

Bên cạnh có động tĩnh, Lâm Dã quay đầu thấy Thẩm Mộc, Thẩm Mộc kéo cái ghế qua ngồi xuống ôm cánh tay nhìn màn hình máy tính Lâm Dã, "Chết rất nhanh."

Lâm Dã: ". . ."

"Xảy ra chuyện gì?"

Lâm Dã kéo một bên tai nghe xuống, nói: "Sơ xuất."

"Tay xảy ra vấn đề?" Thẩm Mộc nhìn về phía tay Lâm Dã.

"Hiện tại Thiên Minh sao rồi?"

"Ngày mai có thể trở về huấn luyện."

Lâm Dã xoay cổ tay, rủ mắt xuống, không trả lời vấn đề của Thẩm Mộc. Tay của anh quả thực không tốt lắm, loại sai lầm to lớn hôm nay, nếu như lại xảy ra lần nữa, anh có thể trực tiếp xuất ngũ dưỡng già.

Lâm Dã đeo tai nghe lại, nhìn màn hình.

Bo thứ sáu, bo vận chiếu cố, nam mô cắt tới trên mặt KG. Chu Thừa Nghiêu chiếm được cái dốc núi này vị trí cực kỳ tốt, có thể thủ xem công.

Trên núi hai đội đang đánh nhau, Chu Thừa Nghiêu từ bên cạnh kéo đi lên, "Đi khuyên can."

Tự Kình vừa định nói ba người chúng ta đi khuyên can sẽ tăng thêm hay không, Hầu Tử đã kéo ra chiến tuyến rồi xông ra ngoài, Hầu Tử cực kỳ nghe lời Chu Thừa Nghiêu, Tự Kình lập tức tìm xong vị trí của mình, đỡ súng nhìn sau lưng.

Trên núi đánh nhau chính là KK và 3C, lúc đầu đánh chia năm năm, KG đột nhiên lao ra khuyên can cục diện liền nghịch chuyển. 3C lập tức bị đoàn diệt, KG lấy đi ba đầu người.

Dưới núi ba đội, tất cả đều là đường súng. KG lui về chỗ cũ là lựa chọn tốt nhất, nhưng Chu Thừa Nghiêu không lui, hắn trực tiếp áp lên ăn hết KK, cầm tới ba điểm.

Bo thứ bảy đổi mới, lại thua cắt trở lại, xoát đến đường cái đối diện dưới núi.

Thẩm Mộc ở kế bên chậc một tiếng, "Mùa giải này, KG liền không có bo vận. Nhưng mà hôm nay Chu Thừa Nghiêu bị cái gì k ích thích? Đánh chủ động như vậy? Tiết tấu không tệ."

Nhà kho dưới núi đội bốn người, hai đội trong khu nhà ở đường cái đối diện, đều là đội ba người, một phút sau bo co vào.

Lâm Dã sờ môi một cái, nhiệt độ của Chu Thừa Nghiêu hình như vẫn còn ở đó. Loại xúc cảm này, khiến anh điên cuồng, đó là Chu Thừa Nghiêu. Lâm Dã không nhìn màn hình, quay đầu nhìn gò má Chu Thừa Nghiêu.

Chu Thừa Nghiêu nghiêng người đặt lên bàn phím, khuỷu tay đặt ở trên mặt bàn. Lúc tay phải hoạt động con chuột có thể nhìn thấy hình xăm chim ưng trên ngón vô danh, tạo sao là ưng? Hawk.

Trong lòng Lâm Dã như có đám lửa mãnh liệt thiêu đốt, gò má lạnh lùng của Chu Thừa Nghiêu khắc sâu, mắt đen bình tĩnh nhìn chăm chú lên bàn phím.

"Đừng nhìn tôi, sẽ phân tâm." Tiếng nói trầm thấp rơi vào trong tai, chậm rãi. "Tối về cho anh xem."

Lâm Dã bỗng nhiên thu tầm mắt lại, lỗ tai trong nháy mắt đỏ bừng, anh nhanh chóng ngồi thẳng, không dám nhìn Thẩm Mộc bên cạnh. Chu Thừa Nghiêu đang nói cái gì? Thứ đồ gì? Buổi tối cái gì?

"Lão đại, anh nói cái gì?" Hầu Tử nói, "Xông sao?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bốn mươi giây cuối cùng, bọn họ nhất định phải ăn hết đội đủ người  trong nhà kho.

Người ở kho lớn thò đầu ra, trong nháy mắt bị bắn ngã, Chu Thừa Nghiêu nói: "Lên."