Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 153: Lý Sùng ủy khuất




Mười tám viên Dưỡng Tức đan được chấp sự Đan Minh nâng ở trong tay. Chỉ thấy cơ mặt chấp sự Đan Minh này này co giật, biểu tình giống như gặp quỷ.

Cũng khó trách được. Đổi lại là ai cũng sẽ có vẻ mặt như vậy. Ai có thể nghĩ tới Phương Lâm tự nhiên luyện ra mười tám viên Dưỡng Tức đan.

Lý Sùng ngây người đứng ở nơi đó, nhìn mười tám viên Dưỡng Tức đan này của Phương Lâm này, lại quay đầu nhìn sáu viên Dưỡng Tức đan do mình luyện ra. Hắn có một loại kích động muốn đâm đầu vào trên lò luyện đan tự sát.

Chênh lệch giữa người và người tại sao lại lớn như vậy chứ?

- Sao có thể như vậy được? Cho dù lại là nhân vật thiên tài cũng không có khả năng luyện ra nhiều Dưỡng Tức đan như vậy, Phương Lâm này nhất định dối trá!

Lý Sùng đột nhiên quát to lên, vẻ mặt nghi ngờ và không tin.

Lão nhân Lý gia cũng hừ một tiếng, nhìn Tô lão:

- Mười tám Dưỡng Tức đan khó tránh khỏi quá mức khoa trương. Tô lão không phải nên cẩn thận điều tra xem sao?

Âu Dương Tĩnh há hốc miệng. Hắn muốn lên tiếng bất bình thay Phương Lâm. Nhưng hắn phát hiện bản thân mình cũng cảm thấy có phần khó có thể tin nổi.

Hắn lại nhìn Tô lão. Ngược lại Tô lão không lộ ra vẻ hoài nghi gì, chỉ có điều trong mắt hắn vẫn có vẻ kinh ngạc không che giấu được.

Đối mặt với chất vấn của Lý Sùng, Phương Lâm xem thường cười:

- Ếch ngồi đáy giếng, không có kiến thức thì đừng có mở miệng nói loạn. Cũng không thấy mất mặt xấu hổ sao?

Vẻ mặt Lý Sùng đầy tức giận:

- Phương Lâm, ngươi rõ ràng chính là dối trá! Cùng là dược liệu, ngươi làm sao có thể luyện ra nhiều Dưỡng Tức đan như vậy?

Phương Lâm vừa lắc đầu, vừa tặc lưỡi không dừng. Bộ dạng hắn như vậy cảm giác giống như rất khinh thường Lý Sùng.

- Ngươi thân là luyện đan sư chẳng lẽ ngay cả trình độ lợi dụng dược liệu cũng không biết được rõ ràng sao?

Phương Lâm mở miệng nói.

Lý Sùng nghe vậy, trên mặt nhất thời có vẻ nghi hoặc. Hiển nhiên cũng không biết rõ ràng trình độ lợi dụng dược liệu Phương Lâm nói tới là có ý gì.

Ngược lại, ánh mắt Tô lão nhất thời sáng lên, có phần mong đợi nhìn Phương Lâm.

Thấy Lý Sùng không nói lời nào, Phương Lâm lại ôi một tiếng, tiếp tục nói:

- Cái gọi là trình độ lợi dụng dược liệu, đó là chỉ lúc luyện đan sư chế luyện đan dược có thể phát huy ra đầy đủ mười phần hiệu suất của dược liệu hay không.

Phương Lâm dừng lại một lát, lại chỉ vào một bên những dược liệu còn lại:

- Lại giống như một Thanh Lam quả này. Ta có thể sử dụng một Thanh Lam quả chế luyện ra ba viên đan dược, ngươi lại chỉ có thể chế luyện ra một viên. Đây là trình độ lợi dụng dược liệu. Ta có thể hoàn toàn phát huy ra tác dụng của Thanh Lam quả. Ngươi lại chỉ có thể phát huy ra không đến ba phần, đã hiểu chưa?

Hắn nói một hồi, Lý Sùng nghe được sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Hắn có ý muốn phản bác, lại phát hiện mình căn bản không có lực phản bác.

Phương Lâm nói quả thực lại giống như khuôn vàng thước ngọc, hoàn toàn không tìm được bất kỳ một khuyết điểm và góc độ nhỏ nào để hắn phản bác.

Tô lão quát to một tiếng:

- Nói rất hay!

Phương Lâm cười hì hì:

- Vãn bối bêu xấu, khiến cho Tô lão tiền bối chê cười rồi.

Tô lão nhìn Phương Lâm, vẻ mặt tán thưởng, nói:

- Không ngờ ngươi tuổi còn trẻ lại hiểu được sâu như thế. Đã rất lâu lão phu chưa từng thấy qua người trẻ tuổi ưu tú nào giống như ngươi vậy.

- Tô lão quá khen.

Phương Lâm ngược lại vô cùng khiêm tốn nói.

Thân thể Lý Sùng lảo đảo, trên mặt đã không có chút sắc máu nào. Hắn bị Phương Lâm nói tới á khẩu không trả lời được. Hiện tại lại nghe được Tô lão tán thưởng Phương Lâm lớn như vậy, nhưng hoàn toàn không có nói tới mình. Đãi ngộ như vậy khiến cho Lý Sùng cảm giác được mình thật giống như bị người hung hăng tát mấy cái.

Lão nhân Lý gia không nói được một lời. Hắn biết lúc này nói cái gì cũng không có tác dụng. Người đã ném mất, lại nói nữa cũng chỉ là lời nói thừa vô dụng, cũng chỉ là càng thêm mất mặt mà thôi.

Nói hồi lâu, đan dược do hai người chế luyện ra còn chưa được giám định.

Ban đầu chỉ cần mấy người chấp sự Đan Minh này giám định là được. Chỉ có điều dường như hưng phấn của Tô lão tăng lên, hắn cũng gia nhập vào trong đội ngũ giám định.

Trong chốc lát, kết quả được đưa ra. Trái tim của Lý Sùng lại nâng lên. Hắn mơ hồ có phần chờ mong.

- Hừ! Tuy rằng số lượng của Phương Lâm này nhiều, nhưng chất lượng mỗi một viên đan dược của ta đều đạt tới thượng đẳng. Ta cũng không tin phẩm chất mỗi một viên Dưỡng Tức đan của hắn đều giống nhau. Tất nhiên phải có sự chênh lệch không đồng đều.

Trong lòng Lý Sùng thầm cười lạnh. Tuy rằng hắn thua rất xa trên số lượng, nhưng trên chất lượng vẫn có thể cứu vãn được một ít mặt mũi, cũng vô cùng tốt.

Mấy chấp sự Đan Minh đều nhìn về phía Tô lão. Hiển nhiên phẩm chất đan dược của hai người thế nào, sẽ do Tô lão tới tuyên bố.

Tô lão nhìn Lý Sùng. Ánh mắt hắn dừng lại còn đến một cái chớp mắt, đã chuyển tới trên người Phương Lâm.

Lý Sùng thấy vậy, thần sắc lại thêm căng thẳng. Trong lòng cảm thấy tình hình dường như không quá tốt.

Ngược lại, vẻ mặt Phương Lâm thản nhiên, thậm chí còn vô cùng rảnh rỗi thu dọn lại những dược liệu để lộn xộn bên cạnh.

- Đã có kết quả. Sáu viên Dưỡng Tức đan của Lý Sùng đều là phẩm chất thượng đẳng.

Tô lão mở miệng nói.

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt lão nhân Lý gia này vẫn giống như đáy nồi, cuối cùng đã dễ coi hơn một ít. Dường như từ sau khi Lý gia đi tới Đan Minh, đây vẫn tính là tin tức không tệ duy nhất hắn nghe được.

Chỉ có điều lời Tô lão nói tiếp đó lại khiến cho lão nhân Lý gia thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

- Mười tám viên Dưỡng Tức đan của Phương Lâm đều là phẩm chất thượng đẳng.

Tô lão nói.

Ở đây hoàn toàn yên tĩnh. Trên mặt Lý Sùng vừa lộ ra một chút tươi cười đã nhất thời cứng đờ lại. Ngực lão nhân Lý gia lên xuống không ngừng. Sắc mặt hắn hết từ đen thành trắng, lại từ trắng biến thành đen, thật sự đặc sắc miễn bàn.

Vẻ mặt Âu Dương Tĩnh phấn chấn và mừng rỡ. Mấy người chấp sự Đan Minh này đều giống như đang nằm ở trong giấc mộng, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Lâm.

Chỉ thấy Phương Lâm khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi:

- Tô lão tiền bối, mười tám Dưỡng Tức đan không có một viên nào đạt được phẩm chất hoàn mỹ sao?

Lời này vừa nói ra, khóe miệng Tô lão co giật. Lý Sùng hận không thể giơ lò luyện đan lên hung hăng đập chết Phương Lâm.

Người này có phải điên rồi hay không? Mười tám viên Dưỡng Tức đan của ngươi đều đạt tới phẩm chất thượng đẳng còn không biết đủ sao? Ngươi lại còn si tâm vọng tưởng muốn xuất hiện một viên phẩm chất hoàn mỹ?

Nếu như xuất hiện một viên phẩm chất hoàn mỹ, vậy Lý Sùng này chắc hẳn mình có khả năng từ nay về sau vứt bỏ đan đạo, tâm ý nguội lạnh.

Tô lão lắc đầu, cười nói:

- Quá tham vọng cũng không tốt. Thành tích của ngươi như vậy đã là chưa từng gặp, chẳng lẽ còn không biết đủ sao?

Phương Lâm bĩu môi. Hắn đương nhiên sẽ không thấy đủ. Nếu như đặt ở kiếp trước của hắn, đừng nói là phẩm chất hoàn mỹ, phẩm chất siêu phàm cũng là hạ bút thành văn.

Theo Phương Lâm, cho dù là phẩm chất thượng đẳng này cũng là đẳng cấp thật sự không thấp hơn được.

Chỉ có điều cũng khó trách được. Kiếp trước bản thân Phương Lâm là Đan Tôn. Bất luận hắn sử dụng lò luyện đan hay là dược liệu, hoặc là thực lực bản thân đều đủ khiến cho hắn chế luyện ra đan dược phẩm chất siêu phàm.

Lúc này, lò luyện đan là loại bình thường nhất, dược liệu cũng là vật vô cùng tầm thường. Bản thân hắn cũng chỉ có cảnh giới Địa Nguyên mà thôi. Hắn có thể lợi dụng dược liệu đạt được phần đã là đặc biệt khó có được. Về phần phẩm chất cũng chỉ có thể đạt được thượng đẳng, cao hơn thật sự lại không có khả năng.

Phương Lâm thở dài lắc đầu, vẻ mặt hết sức không vừa lòng về mình.

Theo Lý Sùng thấy, vẻ mặt này cực kỳ gợi đánh. Hắn cảm thấy Phương Lâm làm vậy là cố ý làm cho mình khó chịu.

Nói thật, Lý Sùng cũng thực sự bị Phương Lâm làm khó chịu, trong lòng buồn bực và tức giận.

- Hai người các ngươi đều thông qua kiểm tra đánh giá luyện đan sư. Chúc mừng các ngươi tiến vào hàng ngũ luyện đan sư nhất đỉnh của Đan Minh.

Tô lão mỉm cười nói.