Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 164: Chặn giết!




Phương Lâm suy nghĩ một lát cảm thấy việc này không nên chậm trễ. Nếu muốn đi lại phải đi nhanh, bằng không muộn hơn sợ rằng sẽ lại phát sinh biến cố gì đó.

- Vãn bối muốn quay về Đan tông hôm nay.

Phương Lâm nói.

Tô lão gật đầu, nói:

- Đã như vậy, ta sẽ phái một người hộ tống ngươi quay về Đan tông.

Phương Lâm khẽ nhíu mày. Lão nhân này cầm đồ của mình, nhanh như vậy đã không nhận nợ?

- Tô trưởng lão, ngươi không phải đáp ứng tự mình hộ tống sao?

Phương Lâm hỏi.

Tô lão liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói:

- Ngươi không cần lo lắng. Người hộ tống ngươi trở về sẽ có thực lực không yếu hơn ta bao nhiêu, đủ để bảo vệ ngươi chu toàn.

Phương Lâm còn muốn nói thêm gì nữa. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Tô lão hình như quả thật không có dự định tự mình hộ tống, trong lòng hắn cũng chỉ có thể thầm mắng vài tiếng, lại thôi.

Có người hộ tống chung quy tốt hơn không có ai hộ tống. Nếu như nói cho lão nhân này tức giận, đến lúc đó hắn trực tiếp trở mặt không giữ lời hứa, vậy Phương Lâm cũng không có cách nào.

Tô lão nhận được phương pháp tu luyện Chấn Tam Sơn, làm gì còn có tâm tư hộ tống Phương Lâm. Hắn tất nhiên muốn lập tức bắt đầu nghiên cứu.

Về phần người hộ tống Tô lão nói tới chính là một nam tử trung niên cường tráng tên là Hoàng Vĩnh Thiên, khuôn mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn uy mãnh. Toàn thân hắn mặc áo bào của luyện đan sư có cảm giác cực kỳ không được tự nhiên.

Hoàng Vĩnh Thiên này nhìn thoáng qua, tuyệt đối không giống với luyện đan sư, càng giống như là một võ giả có thân thể khoẻ mạnh hơn.

Chỉ có điều Hoàng Vĩnh Thiên này thật sự là cao thủ đứng thứ hai sau Tô lão ở Đan Minh này. Tu vi toàn thân của hắn đã đạt đến Địa Nguyên cửu trọng.

Nhìn thấy Hoàng Vĩnh Thiên này quả thật không kém, Phương Lâm mới yên lòng. Có thể thấy được Tô lão vẫn tương đối giữ chữ tín, không tùy tiện phái một người tới lừa gạt Phương Lâm.

Biết được hôm nay Phương Lâm muốn xuất phát chạy về Tử Hà tông, Âu Dương Tĩnh có hơi kinh ngạc. Hắn lập tức biểu thị mình có chuyện quan trọng trong người, sẽ không cùng Phương Lâm quay về Tử Hà tông được.

Biết Âu Dương Tĩnh không quay về, Phương Lâm cũng không nói gì thêm. Âu Dương Tĩnh không đi cùng đường với mình là quyết định vô cùng sáng suốt. Dù sao trên đường đi về, Phương Lâm không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Thực lực của Âu Dương Tĩnh không đủ, nếu như đi cùng chỉ có thể trở thành gánh vác.

Phương Lâm hiểu rõ điểm này. Bản thân Âu Dương Tĩnh càng biết rõ ràng. Tuy rằng hắn rất lo lắng cho sự an nguy của Phương Lâm, nhưng suy nghĩ chu toàn, không đi cùng Phương Lâm mới là lựa chọn tốt nhất.

Âu Dương Tĩnh không đi, nhưng có một người vẫn muốn đi theo Phương Lâm. Người đó chính là Độc Cô Niệm.

Độc Cô Niệm bởi vì ăn đồ hỏng, suốt một buổi sáng không biết đã chạy tới nhà vệ sinh bao nhiêu lần, cuối cùng chân cũng mềm nhũn.

Thật sự không có cách nào, Độc Cô Niệm không thể làm gì khác hơn là nắm lấy mấy thảo dược cứng rắn nhai xong nuốt xuống, lúc này mới dễ chịu hơn một ít.

Nàng cũng không phải không nghĩ tới luyện đan. Nhưng nàng bị tiêu chảy thật sự quá lợi hại, toàn thân không có sức lực làm sao có thể luyện đan?

Phương Lâm vẫn luôn suy nghĩ có nên trực tiếp bỏ lại nha đầu kia, một mình một người chạy về Tử Hà tông hay không.

Ý niệm này vô cùng mãnh liệt khiến cho Phương Lâm thiếu chút nữa đã trực tiếp chạy.

Chỉ có điều suy nghĩ một lát, sau này nha đầu kia sợ rằng còn muốn chạy tới Tử Hà tông. Hơn nữa dù sao nha đầu kia cũng là người của Độc Cô gia, dẫn theo bên người cũng xem như là một lợi thế.

Đến lúc đó người của Lý gia hoặc người của Tử Hà tông muốn động thủ với mình, mình lại lấy Độc Cô Niệm này ra chắn ở trước người, xem bọn họ còn dám động thủ hay không?

Đáng thương cho Độc Cô Niệm hoàn toàn không biết mình bị Phương Lâm xem như tấm lá chắn bảo toàn tính mạng. Nàng vẫn rất cao hứng cùng Phương Lâm rời khỏi Càn Đô.

Chỉ có điều thân thể Độc Cô Niệm vẫn còn hơi suy yếu, hiển nhiên di chứng tiêu chảy vẫn chưa hết.

Phương Lâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vàng như nến, phờ phạc, bước một bước còn lảo đảo vài cái, hắn lại lấy ra đan dược mình chế luyện thừa trước đó cho nàng ăn vào.

Trong chốc lát, Độc Cô Niệm cảm giác thân thể đã khôi phục không ít sức lực, thoáng cái lại thoải mái hơn.

Sau đó, Độc Cô Niệm lại quấn quít lấy Phương Lâm, đòi loại phương pháp luyện đan của đan dược này.

Phương Lâm không cho, Độc Cô Niệm lại dây dưa không ngừng. Trên đường hai người cãi nhau ầm ĩ, giống như hoàn toàn không có cảm giác nguy cơ.

Ngược lại, Hoàng Vĩnh Thiên hộ tống bọn họ thấy bộ dạng hai người này giống như đang du sơn ngoạn thủy, thỉnh thoảng khóe miệng lại co giật.

Xin các ngươi. Các ngươi có bộ dạng một chút có được hay không? Dọc con đường này không biết sẽ có bao nhiêu người nhảy ra? Ta có thể giống như du sơn ngoạn thủy được sao?

Ngay từ lúc đầu Độc Cô Niệm đã rất kỳ quái. Tại sao lại có một nam nhân trung niên có gương mặt người chết này đi bên cạnh chứ?

Sau khi Phương Lâm giải thích cho nàng, Độc Cô Niệm mới hiểu được hóa ra tình cảnh của Phương Lâm hiện tại nguy hiểm như vậy. Bất cứ lúc nào cũng sẽ có người nhảy ra muốn giết hắn. Hoàng Vĩnh Thiên này chính là người tới hộ tống hắn trở về.

Ngược lại, Độc Cô Niệm hoàn toàn không sợ, thậm chí còn hả hê, cười trên nỗi đau của người khác. Phương Lâm tức giận đến mức thiếu chút nữa cho nàng vài đạp.

Ra khỏi Càn Đô, bọn họ đi liên tiếp ba ngày vẫn không có chuyện gì phát sinh. Tất cả đều có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

Chỉ có điều ngoại trừ Độc Cô Niệm ra, Phương Lâm và Hoàng Vĩnh Thiên đều có một loại cảm giác mưa giông sắp tới. Mỗi giây mỗi phút, bọn họ đều không thể thả lỏng được.

Một đêm này, ba người không nghỉ ngơi. Nhân lúc đêm tối, bọn họ vượt qua một ngọn núi. Phía đông vừa hửng sáng.

Đột nhiên, Hoàng Vĩnh Thiên đi ở phía trước chợt dừng bước, thần sắc trở nên nghiêm trọng.

Phương Lâm liếc mắt nhìn hắn, chân mày lập tức nhíu lại. Tay hắn sờ túi Cửu Cung một cái, cầm thanh trường kiếm do Hàn Ngâm Nguyệt đưa cho ở tay trái, đoản kiếm màu xanh lục lại cầm bên tay phải.

Thấy phản ứng của Phương Lâm nhanh như vậy, trong mắt Hoàng Vĩnh Thiên có một tia tán thưởng và kinh ngạc. Hắn nhìn chằm chằm vào hai thanh binh khí trong tay Phương Lâm.

Độc Cô Niệm ở bên cạnh nhìn thấy thần sắc của hai người khác thường. Phương Lâm thậm chí còn lấy ra cả binh khí. Dù nàng có phản ứng chậm nữa cũng biết có chuyện không ổn.

Hoàng Vĩnh Thiên lui lại phía sau hai bước, ngăn cản ở phía trước người Phương Lâm và Độc Cô Niệm. Đôi mắt hắn giống như mắt chim ưng nhìn lướt qua xung quanh.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Cỏ dại cao chừng nửa người mọc khắp nơi thành từng bụi. Chỉ có gió đêm thổi qua, khiến cỏ dại phát ra tiếng ma sát vô cùng nhỏ.

Trên mặt Độc Cô Niệm có phần hưng phấn và khẩn trương, hình như rất chờ mong có người lại đột nhiên nhảy ra.

Hoàng Vĩnh Thiên lặng lẽ cầm một thanh đại đao màu đỏ thẫm ở trong tay, toàn thân giống như đang chờ phân phó, giống như mãnh hổ sắp vồ mồi.

Phương Lâm có phần kinh ngạc liếc mắt nhìn Hoàng Vĩnh Thiên. Người này quả nhiên không hổ danh là cao thủ thứ hai trong Đan Minh Càn quốc. Không phải ai cũng có khả năng tùy tùy tiện tiện có được khí thế kia. Hiển nhiên bản thân hắn đã trải qua trăm trận chiến, đồng thời giết qua không ít người mới có được.

Chỉ trong chớp mắt, từng bóng người từ bốn phương tám hướng nhảy ra. Mỗi người đều có động tác cực nhanh, đặc biệt liều lĩnh, trực tiếp đánh về phía Phương Lâm.

Mục tiêu cực kỳ rõ ràng, chính là muốn giết chết Phương Lâm!

Những người này hình như cũng biết Hoàng Vĩnh Thiên không dễ chọc, bởi vậy ra tay cực kỳ dứt khoát. Chỉ cần giết chết được Phương Lâm, bọn họ sẽ lập tức bỏ chạy, không dây dưa cùng Hoàng Vĩnh Thiên.

Hoàng Vĩnh Thiên hét lớn một tiếng, sau đó một đao bổ về phía một bóng người có tốc độ nhanh nhất kia.

Người kia thấy thế đao của Hoàng Vĩnh Thiên tới cực nhanh nên kinh hãi một hồi. Ngay lập tức thân hình hắn dừng lại, lộ ra khuôn mặt.

Phương Lâm nhận ra được người này. Đó chính là lão nhân Lý gia lúc trước.

- Giết! Giết chết người này!

Lão nhân Lý gia rống to.

Năm bóng người khác lao thẳng tới Phương Lâm. Các loại binh khí sáng lên, muốn lấy tính mạng của Phương Lâm.