Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 177: Khổ tận cam lai




Phương Dương từ trước tới nay chưa từng có cảm giác tự ti như vậy. Chỉ là khi đối mặt với Phương Lâm, hắn lại cảm nhận được sâu sắc được này.

Cảm giác tự ti này khiến cho Phương Dương không dám đối diện với ánh mắt của Phương Lâm. Hắn cúi đầu thật sâu, thần sắc có vẻ căng thẳng và lo lắng không yên.

Phương Lâm nhìn ra được hắn đang căng thẳng và lo lắng. Tuy rằng trong lòng cảm thấy hắn như vậy thật thú vị, nhưng cũng không hề nói lời chế giễu hoặc châm chọc Phương Dương.

Tuy rằng hai người trước đó có một phần ân oán, Phương Lâm còn mượn tay người khác sỉ nhục Phương Dương một hồi, nhưng sau này Phương Lâm lại không lại làm gì Phương Dương.

Trên thực tế, với thực lực và địa vị của Phương Lâm bây giờ muốn chèn ép một Phương Dương nho nhỏ, thật sự chỉ là chuyện vô cùng đơn giản. Chỉ cần Phương Lâm đánh tiếng một cái, trong Võ tông sẽ có không biết bao nhiêu người nhảy ra làm việc thay cho Phương Lâm.

Nhưng Phương Lâm lại không có ý định làm như vậy. Phương Dương tất nhiên là một tiểu nhân, nhưng ân oán giữa hắn và mình thật ra chỉ là chuyện nhỏ hoàn toàn không đáng kể tới. Phương Lâm cũng đã sớm không quan tâm đến.

Hơn nữa, Phương Dương dù sao cũng là họ Phương, tốt xấu gì cũng xem như có chút quan hệ máu mủ cùng với Phương Lâm. Tuy rằng Phương Lâm không có bất kỳ tình cảm gì với Phương gia nho nhỏ này, nhưng hắn còn chưa có máu lạnh tới mức hoàn toàn không có tình cảm gì.

Chỉ có điều hôm nay Phương Dương tới gặp mình lại là điều Phương Lâm không có nghĩ tới.

- Phương Dương, ngươi tìm đến ta làm gì?

Thấy Phương Dương đứng ở nơi đó hồi lâu cũng không dám nói gì. Vẫn là Phương Lâm hỏi trước.

Phương Dương do dự một lát, giọng nói có vài phần khẩn trương:

- Phương… Phương sư huynh, ta tới nhận lỗi với ngài.

Sau khi nói xong, không ngờ thân thể Phương Dương mềm nhũn, muốn quỳ xuống trước mặt Phương Lâm.

Phương Lâm nhíu mày, bắt lấy vai của Phương Dương. Phương Dương nhất thời không thể động đậy, hoàn toàn không quỳ được nữa.

- Có chuyện gì thì cứ việc nói ra, đừng có làm những chuyện vô dụng như vậy.

Phương Lâm không khách khí nói.

Trong lòng Phương Dương chấn động. Thảo nào người của Võ tông đều nói Phương Lâm này có thực lực không tầm thường. Hôm nay vừa gặp, quả nhiên đúng là như thế. Mình tốt xấu gì cũng có thực lực Nhân Nguyên lục trọng, nhưng bị Phương Lâm nắm lấy như thế, mình thậm chí ngay cả động một cái cũng làm không được.

Phương Lâm buông lỏng tay ra. Thân hình Phương Dương lảo đảo một cái. Hắn có phần kính nể, e sợ nhìn Phương Lâm.

- Phương sư huynh, ân oán trước đó hi vọng ngài đại nhân đại lượng, không cần tính toán với ta. Đây là một chút tâm ý của ta mong rằng Phương sư huynh nhận lấy.

Phương Dương cuối cùng đã nói trôi chảy. Hắn khom người, hai tay dâng lên một cái túi Cửu Cung.

Phương Lâm nhìn Phương Dương.

Hóa ra người này là tới nhận tội với mình. Chỉ có điều cũng khó trách được. Hiện tại, địa vị của mình đã không giống với ngày xưa. Ở trong Tử Hà tông này, mình đã được xem như là nhân vật số một. Như vậy Phương Dương làm sao không sợ cho được?

Độc Cô Niệm ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mới hiểu được hóa ra là chuyện như thế. Nhất thời nàng mất đi hứng thú, xoay người đi làm chuyện của mình.

Phương Lâm nhìn cái túi Cửu Cung này một lát, lại nhìn thần sắc mong chờ và thấp thỏm trên mặt Phương Dương một lát. Sau đó hắn không nói gì thêm nữa, cầm lấy cái túi Cửu Cung.

Nhìn thấy Phương Lâm đã nhận đồ mình đưa tới, Phương Dương nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái.

- Cảm ơn Phương sư huynh.

Phương Lâm cung kính nói.

Phương Lâm gật đầu:

- Ngươi trở về đi. Sau này nếu như có người khi dễ ngươi, có thể tới tìm ta.

Phương Dương nghe thấy hắn nói như vậy, nhất thời mừng rỡ. Như vậy coi như Phương Lâm đã hoàn toàn tha thứ cho mình, hơn nữa còn đồng ý làm chỗ dựa cho mình.

- Đa tạ Phương sư huynh! Đa tạ Phương sư huynh!

Phương Dương liên tục cảm ơn. Toàn thân kích động đến mức loi choi giống như một con khỉ.

Cũng khó trách Phương Dương lại kích động như vậy. Từ ngày hôm nay, nếu như có Phương Lâm làm chỗ dựa vững chắc cho hắn, vậy hắn ở trong Võ tông sẽ không có người nào chèn ép nữa.

Mặc dù Phương Lâm là đệ tử Đan tông, nhưng ở trong Võ tông hắn cũng có danh vọng rất lớn. Hơn nữa, hầu như mọi người đều biết chuyện Phương Lâm cùng Thanh Kiếm Tử có quen biết. Chỉ cần Phương Lâm nhắc nhở Thanh Kiếm Tử một tiếng, trên dưới Võ tông còn có ai lại dám không nể tình nữa?

Phương Dương vui vẻ rời khỏi đó. Phương Lâm nhìn túi Cửu Cung trong tay một lát nhưng không động vào nó. Hắn giắt nó ở bên thắt lưng.

Ban đầu, Phương Lâm không muốn thu đồ của Phương Dương này. Chỉ có điều Phương Lâm vẫn hiểu rất rõ ràng, nếu như mình không nhận lấy, Phương Dương nhất định sẽ nghi thần nghi quỷ, cảm thấy mình không tha thứ cho hắn.

Chỉ có nhận mới có thể khiến cho Phương Dương thật sự yên tâm.

Về phần Phương Dương đưa cái gì, Phương Lâm cũng không quan tâm. Lấy thân phận của đệ tử cầm kiếm Võ tông của Phương Dương, chắc hẳn hắn cũng không thể đưa qua được đồ gì quá tốt. Chỉ sợ là Phương Dương đưa tới cho hắn thứ bản thân cho rằng quý trọng nhất mà thôi.

Phương Lâm chuẩn bị sau này sẽ tìm một cơ hội, sẽ trả đồ về cho Phương Dương.

Sát hạch thăng cấp hừng hực khí thế cuối cùng đã bắt đầu. Bất luận là Võ tông hay Đan tông đều trở nên náo nhiệt. Đồng thời cũng có một nhóm đệ tử mới đi tới Tử Hà tông, tiếp nhận thử thách nhập môn.

Phương Lâm nhàn rỗi không có chuyện gì đã đi tới quảng trường ngay trước sơn môn đi dạo, nhìn nhóm đệ tử mới tới năm nay.

Khi đi tới đó, hắn chỉ thấy có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đang tập trung ở trên quảng trường. Phần lớn những gương mặt trẻ tuổi này đều đầy vẻ hiếu kỳ và lo lắng không yên. Có vài hài tử tuổi tác nhỏ hơn thậm chí ngồi dưới đất khóc lớn. Hiển nhiên chúng chưa từng thấy qua cục diện lớn như vậy nên mới bị giật mình.

Phương Lâm cảm thấy thú vị, lại chắp tay sau lưng đi tới.

Trên thực tế, thoạt nhìn bề ngoài của Phương Lâm không có khác biệt quá lớn với bọn họ. Chỉ có điều bất luận là khí thế hay thần sắc, hắn đều mạnh hơn những thiếu niên này rất nhiều.

Trước mặt chính là trưởng lão Võ tông và trưởng lão Đan tông đang tiến hành thử thách cho những hài tử này. Khi nhìn thấy Phương Lâm đi dạo ở chỗ này, tất cả đều đảo mắt.

Chỉ có điều bọn họ đều không nói gì. Phương Lâm người ta căn bản không cần phải đi tham gia sát hạch thăng cấp, nhàn rỗi không chuyện gì tới nơi này đi dạo cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần hắn không quấy rối là được.

Ngược lại, các thiếu nam thiếu nữ kia lại cảm thấy ngạc nhiên quan sát Phương Lâm. Nhất là khi nhìn thấy trên người Phương Lâm mặc luyện đan sư bào, hơn nữa còn mang theo huy hiệu của luyện đan sư nhị đỉnh, tất cả đều lộ ra thần sắc kính nể, e sợ và hâm mộ.

Chỉ có điều không có người nào dám nói chuyện với Phương Lâm. Bởi vì theo các hài tử này thấy, Phương Lâm có thể là loại thiên tài cao cao tại thượng.

Phương Lâm dạo qua một vòng, ngược lại phát hiện ra mấy hạt giống không tồi. Hắn đi tới bên cạnh vị trưởng lão Đan tông chịu trách nhiệm tiến hành thử thách, nhỏ giọng nói vài câu, sau đó chỉ vào mấy người trong đám người.

Khóe miệng trưởng lão này khẽ giật. Hắn theo phương hướng Phương Lâm chỉ nhìn thoáng qua, sau đó cũng gật đầu, biểu thị mình đã biết rồi.

Phương Lâm cũng không ở lại lâu, rất thức thời rời đi. Nếu hắn lại tiếp tục ở chỗ này khoa tay múa chân, chắc hẳn người ta cũng sẽ có ý kiến với hắn.

Ba ngày sau, tất cả sát hạch đều kết thúc.

Có người vui mừng có người buồn. Người thông qua thăng cấp tất nhiên là vô cùng vui mừng, kích động không kìm chế được. Nhưng người thất bại lại nhăn mặt, nhíu mày, mất mát đến cực điểm.

Nhưng tông môn chính là như vậy. Đi ngược dòng nước, không tiến lên tất phải lùi lại. Ngươi chỉ có không ngừng leo lên, đứng ở trên những người khác mới có khả năng thu được càng nhiều hơn.

Lục Tiểu Thanh và Trương Tiểu Hải không có khả năng thông qua sát hạch Đan Đồng. Sau khi Phương Lâm biết được cũng không hề cảm thấy thương tiếc. Dù sao đây chỉ là lần thứ hai hai người tham gia sát hạch Đan Đồng. Thất bại đã sớm nằm trong dự liệu của hắn.

Chỉ có điều Phương Lâm chắc hẳn trong sát hạch tiếp theo, hai người chắc hẳn có thể qua được.

Trong đệ tử chính thức, Hứa Sơn Cao và Ngô Mạnh Sinh hai người bằng hữu lâu năm của Phương Lâm cuối cùng cũng khổ tận cam lai, thông qua sát hạch, thăng cấp thành đệ tử trung đẳng.