Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 187: Tội Của Phương Lâm




Mấy ngày qua, bên trong đại điện Đan tông không ngừng truyền đến tiếng tranh cãi, mơ hồ kèm theo tiếng hét của Cổ Đạo Phong.

Cổ Đạo Phong chính là một người vô cùng chú trọng tới hình tượng của bản thân. Bình thường đều là một bộ dạng nho nhã tiêu sái, gặp phải bất cứ chuyện gì cũng duy trì dáng vẻ nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.

Nhưng mấy ngày gần đây, Cổ Đạo Phong đã không chỉ một lần ở trên đại điện lộ ra biểu tình dữ tợn, đồng thời còn lớn tiếng quát tháo.

Bởi vì đám đệ tử Phương Lâm bị giam giữ, rất nhiều trưởng lão đều cảm thấy bất mãn. Trong đó, lấy Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến dẫn đầu, bọn họ ở trên đại điện ngang nhiên cãi lại Cổ Đạo Phong.

Ngay từ lúc đầu, Cổ Đạo Phong còn có thể giữ vững bình tĩnh, không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng về sau càng lúc càng có nhiều trưởng lão nhảy ra nói giúp đám người Phương Lâm. Thậm chí có người bắt đầu chỉ trích Cổ Đạo Phong cố ý chèn ép những đệ tử này. Điều này khiến cho Cổ Đạo Phong không nhịn được nữa.

Tượng đất cũng có ba phần khí, nữa là hắn nhân vật đường đường làm thủ tọa Đan tông, trong mắt bản thân lại không chứa được một hạt cát.

Ở dưới cơn thịnh nộ, Cổ Đạo Phong liên tiếp tước đoạt địa vị trưởng lão của ba người, đồng thời phạt nặng hai trưởng lão dám nói giúp cho đám người Phương Lâm.

Hành động lần này khiến cho đám người Triệu Đăng Minh, Vu Chấn ủng hộ vỗ tay bảo hay. Bọn họ kiên định đứng ở bên phía của Cổ Đạo Phong, ở trên đại điện chống lại đám người Mộc Yến, Mạnh Vô Ưu.

Bởi vì có Cổ Đạo Phong đè ép, tuy rằng đám người Mộc Yến không ngừng thể hiện sự bất mãn, nhưng hiệu quả lại cực kỳ bé nhỏ. Đám người Phương Lâm vẫn bị giam giữ. Bất kỳ kẻ nào cũng không có cách nào nhìn thấy bọn họ. Thậm chí ngay cả xác nhận bọn họ có an toàn hay không cũng làm không được.

Cổ Đạo Phong cũng cố làm đến cùng. Ở bên ngoài viện giam giữ đám người Phương Lâm, hắn cho an bài không ít người trông coi, thậm chí còn bố trí pháp trận cách âm, hoàn toàn cắt đứt liên hệ của đám người Phương Lâm với bên ngoài.

Mà sau khi bị giam giữ bảy ngày, Cổ Đạo Phong cuối cùng phái người bắt đầu tiến hành thẩm vấn đám người Phương Lâm.

Chỉ có điều ai cũng hiểu, thẩm vấn chỉ là làm cho có mà thôi. Nếu như ngay cả thẩm vấn cũng không làm, vậy thật sự không nói được.

Người được Cổ Đạo Phong phái đi thẩm vấn cũng rất xảo quyệt, lại chính là Lưu Chi Chu này.

Lưu Chi Chu là người ủng hộ kiên định của Cổ Đạo Phong. Hắn bị Cổ Đạo Phong phái tới, tâm tư này có thể nói là người qua đường đều biết.

Quả nhiên, Lưu Chi Chu thẩm vấn cực kỳ nghiêm khắc. Rất nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi, đều bị hắn nắm lấy không tha.

Loại hành vi đâm chọc tới tận xương tủy này khiến cho đám người Phương Lâm vô cùng bất mãn. Bởi vì bị nhốt ở chỗ này, trong lòng bọn họ vốn đã nghẹn một bụng lửa, lại bị thẩm vấn như vậy, cho dù là người có tính tình tốt tới mấy cũng chịu không nổi.

Chỉ có điều Lưu Chi Chu này cũng rất có chừng mực. Hắn chỉ thẩm vấn những người khác, căn bản lại không quan tâm tới Phương Lâm và Độc Cô Niệm.

Không thẩm vấn Độc Cô Niệm là chuyện rất bình thường. Dù sao nàng là người của Độc Cô gia, nhốt nàng ở chỗ này, Cổ Đạo Phong đã có áp lực rất lớn. Nếu như lại để cho người đi thẩm vấn nàng, chắc hẳn không bao lâu nữa người của Độc Cô gia sẽ tới tìm hắn tính sổ.

Về phần Phương Lâm, điều này lại là cố ý gạt hắn sang một bên. Ta không thẩm vấn ngươi, cũng không cho ngươi đi, lại cứ nhốt ngươi như thế, hao tổn ngươi.

Lại qua bảy ngày, một ít đệ tử bị giam giữ cuối cùng không chịu nổi, thỏa hiệp với Lưu Chi Chu.

Mà sau khi thỏa hiệp, bọn họ liền được thả ra ngoài. Không có ai biết những người này rốt cuộc nói những gì với Lưu Chi Chu.

Nói chung, người bị giam giữ càng ngày càng ít. Cuối cùng chỉ còn lại có Phương Lâm và Độc Cô Niệm vẫn đang bị nhốt. Những người khác đều lần lượt được thả ra ngoài.

Phương Lâm đã mơ hồ nhận thấy có điểm không đúng lắm. Nhưng bản thân hắn ở bị giam trong này, cũng không có cách nào làm được gì, chỉ có thể nhẫn nhịn yên lặng theo dõi tình hình.

Một ngày, tất cả trưởng lão ở đại điện Đan tông lại tiến hành thương thảo.

Mà lần này lại xuất hiện chuyển hướng cực lớn.

Những đệ tử Đan tông bị giam giữ cùng Phương Lâm đều đứng ra xác nhận Phương Lâm có liên quan đến những người áo đen kia.

Như vậy, có thể nói sự tình là rơi vào một cục diện cực kỳ bất lợi cho Phương Lâm, khiến cho đám người Mộc Yến ở trên đại điện trong nháy mắt biến sắc.

Chỉ có điều suy nghĩ một lát, bọn họ đều hiểu được. Sở dĩ những đệ tử này đứng ra làm chứng, sợ rằng đã bị Lưu Chi Chu giở trò quỷ.

Nhưng hiểu rõ thì như thế nào? Những đệ tử này rõ ràng đều đã thỏa hiệp với Lưu Chi Chu. Dường như bọn họ bị Lưu Chi Chu nắm được nhược điểm, thống nhất về cách nhìn nhận vấn đề, đều đứng ra làm chứng hại Phương Lâm.

Cục diện này đặc biệt bất lợi cho Phương Lâm. Nếu như tội này bị xác định, Phương Lâm này có thể sẽ gặp phiền phức rất lớn.

Cấu kết với người ngoài mưu hại trưởng lão và đệ tử Đan tông, tội danh như vậy đủ dồn Phương Lâm vào chỗ chết.

Đám người Mộc Yến, Mạnh Vô Ưu không ngừng thanh minh cho Phương Lâm, thậm chí Mộc Yến đã chỉ vào mũi Cổ Đạo Phong mắng lớn.

Nhưng Cổ Đạo Phong nắm chắc phần thắng, căn bản cũng không cùng bọn họ tranh chấp vô nghĩa. Trong sự tức giận và không cam lòng của đám người Mạnh Vô Ưu, Mộc Yến, hắn kết luận hành vi phạm tội của Phương Lâm.

Vì mưu hại trưởng lão và đệ tử, Phương Lâm sẽ bị phế bỏ tu vi toàn thân, vĩnh viễn giam giữ ở tầng cuối cùng tối tăm nhất của Trấn Yêu động.

Sau khi Cổ Đạo Phong tuyên bố xong, cất bước muốn rời đi, hai mắt đám người Mộc Yến muốn nứt ra, hận không thể xông lên liều mạng cùng Cổ Đạo Phong.

Nghiêm Chính Phong bỗng ho khan một tiếng, mở miệng nói:

- Thủ tọa, chuyện này cần phải bàn bạc thêm.

Cổ Đạo Phong chợt bước chân dừng lại, sau đó ánh mắt có phần âm u lạnh lẽo nhìn về phía Nghiêm Chính Phong.

Đám người Mộc Yến, Mạnh Vô Ưu mừng rỡ. Bọn họ đều lấy ánh mắt cầu cứu nhìn Nghiêm Chính Phong. Nếu như người này nguyện ý nói giúp cho Phương Lâm, vậy chuyện của Phương Lâm khẳng định có khả năng xoay chuyển.

- Nghiêm trưởng lão, chuyện này ta đã quyết định. Phương Lâm tội ác tày trời, phải bị trừng phạt nghiêm khắc.

Cổ Đạo Phong lạnh lùng cứng rắn nói, hoàn toàn không cho Nghiêm Chính Phong mặt mũi.

Nếu là lúc bình thường, Cổ Đạo Phong còn có thể kiêng kỵ lão nhân này một chút. Nhưng ở loại bước ngoặt mấu chốt này, mắt thấy đã sắp một cước đạp Phương Lâm đi, hắn tất nhiên sẽ không cho Nghiêm Chính Phong bất kỳ tình cảm nào.

Nghiêm Chính Phong thở dài một tiếng:

- Chuyện này chúng ta đều không làm chủ được.

- A? Phương Lâm chính là đệ tử Đan tông ta. Bản thân ta là thủ tọa Đan tông, lẽ nào ngay cả một đệ tử cũng xử trí không được sao?

Cổ Đạo Phong lộ ra mấy phần ý lạnh.

Nghiêm Chính Phong cười gượng:

- Nếu như Phương Lâm chỉ là đệ tử Đan tông, thủ tọa quả thật có thể xử trí hắn. Nhưng các vị và thủ tọa cũng không nên quên, Phương Lâm còn là luyện đan sư của Đan Minh.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều thoáng ngẩn người ra, sau đó lập tức bừng tỉnh hiểu rõ ý của Nghiêm Chính Phong.

Sắc mặt Cổ Đạo Phong thoáng đổi. Hắn hình như nghĩ đến một tình hình cực kỳ không tốt.

Bây giờ, Phương Lâm bị bọn họ giam giữ, nhưng trên người Phương Lâm còn có huy hiệu Đan Minh. Chỉ cần Phương Lâm đưa tin cho Đan Minh, chắc hẳn rất nhanh sẽ có người của Đan Minh đi tới Đan tông, nghĩ cách cứu Phương Lâm ra ngoài.

- Phương Lâm chính là thiên kiêu hiếm thấy của Đan tông ta. Nếu như gặp phải hãm hại, chỉ biết tiện nghi cho Đan Minh a!

Một vị trưởng lão nói thở dài.

Cổ Đạo Phong liếc mắt nhìn Nghiêm Chính Phong. Thần sắc người sau vẫn thản nhiên, giống như chưa từng làm cái gì.

- Phương Lâm tất nhiên là luyện đan sư Đan Minh. Nhưng hắn phạm tội, gây ra cái chết của trưởng lão và đệ tử Đan tông ta, Đan Minh không có quyền hỏi đến. Ta tự có cách xử trí.

Cổ Đạo Phong hờ hững nói.

Nói đùa, đã đến lúc này, tuy rằng Đan Minh tương đối vướng tay vướng chân, nhưng chỉ cần hoàn toàn đạp Phương Lâm đi, cho dù Đan Minh bất mãn, cũng không làm được gì cả.