Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 195: Cổ Hàn Sơn




Phương Lâm nhìn mỗi một cái tên trên phiến đá này. Ngoại trừ bốn thánh Đan tông ra, không có người thứ năm tìm hiểu được tất cả chín mươi chín tấm bia đá.

Tên Cổ Hàn Sơn có ở trên phiến đá, đặt song song cùng với mười mấy cái tên khác, sau đó hiện lên chữ tám mươi. Hiển nhiên, Cổ Hàn Sơn chỉ tìm hiểu được tám mươi tấm bia đá.

Chỉ có điều thành tích này của hắn đã là một trong những thành tích tốt nhất phía dưới bốn thánh Đan tông, cũng hoàn toàn được gọi là thiên tài.

Bên ngoài động cổ, ngoại trừ Phương Lâm và Độc Cô Niệm ra, còn có không ít đệ tử Đan tông khác cũng ở chỗ này. Trên cơ bản bọn họ đều là đệ tử thượng đẳng.

Chỉ có điều những người này có phần kiêng kỵ Phương Lâm. Sau khi lên tiếng chào hỏi, bọn họ thoáng cái đứng cách xa Phương Lâm.

Phương Lâm cũng không để ý tới bọn họ. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào những cái tên phía trên phiến đá.

Rất nhanh, Phương Lâm liền tìm được tên của đám người quen Âu Dương Tĩnh.

Âu Dương Tĩnh tìm hiểu năm mươi ba tấm bia đá. Mạnh Triều Dương, Đinh Tuyền Cơ cùng với Vu Thu Phàm đều là năm mươi tấm.

Ở trên phiến đá lớn như vậy, thành tích của bốn người bọn họ lại không mấy nổi bật. Chỉ có điều đây, cũng là bởi vì trên phiến đá có rất nhiều tiền bối Đan tông, số lượng người thật sự quá nhiều. Bởi vậy, thành tích của đám người Âu Dương Tĩnh lại trở nên rất bình thường.

Nếu như bỏ đi tên của các tiền bối Đan tông trên phiến đá, chỉ so sánh với đệ tử Đan tông trong một trăm năm gần đây, thành tích của bốn người Âu Dương Tĩnh lại có vẻ không tệ.

Nhưng vừa so sánh, bốn người Âu Dương Tĩnh đều lĩnh ngộ khoảng năm mươi tấm bia đá, còn Cổ Hàn Sơn lại lĩnh ngộ tám mươi khối. Chênh lệch ba mươi tấm bia đá, không có khả năng nói đơn giản như vậy.

Bởi vậy có thể thấy được, Cổ Hàn Sơn quả thật có thiên phú kinh người.

- Mau nhìn, con số phía sau tên của Cổ sư huynh thay đổi!

- Tám mươi mốt! Cổ sư huynh lại lĩnh ngộ thêm một tấm bia đá!

- Cổ sư huynh không hổ danh là đệ nhất thiên tài của Đan tông ta!

Đúng lúc này, mấy đệ tử Đan tông bên cạnh kinh ngạc kêu lên.

Phương Lâm cũng chú ý thấy, phía sau tên của Cổ Hàn Sơn trên phiến đá vốn là con số tám mươi, hiện tại đã biến thành tám mươi mốt.

Điều này nói rõ, lúc này Cổ Hàn Sơn ở bên trong động cổ này lĩnh ngộ tấm bia đá, đồng thời thành công tìm hiểu tấm bia đá thứ tám mươi mốt.

Trên mặt Phương Lâm có một tia nghiền ngẫm. Mình vừa định xông vào Đan Lâm Thạch Bi này một lần, không nghĩ tới Cổ Hàn Sơn đang ở bên trong.

Ở trong Đan tông không có bao nhiêu người biết tới tên của Cổ Hàn Sơn, nhưng ở trong đệ tử thượng đẳng vẫn có một số đệ tử biết tới.

Có thể rất nhiều người Đan tông cảm thấy Phương Lâm là thiên tài nổi bật nhất, nhưng ở trong phần lớn đệ tử thượng đẳng, Cổ Hàn Sơn mới thật sự là loại thiên kiêu không thể vượt qua này.

Cho nên, những đệ tử thượng đẳng có thể ở ngay trước mặt Phương Lâm, không hề e ngại biểu hiện thán phục Cổ Hàn Sơn.

Đương nhiên, cũng có người len lén nhìn phản ứng của Phương Lâm. Khi nhìn thấy sắc mặt Phương Lâm vẫn như cũ, trong lòng bọn họ không khỏi có phần thất vọng.

Độc Cô Niệm nhìn chằm chằm vào phiến đá một hồi, khóe miệng cong lên, lộ vẻ xem thường:

- Nếu như ta tiến vào trong, khẳng định một lần lĩnh ngộ chín mươi chín tấm bia đá.

Lời của nàng nói nhất thời khiến cho không ít đệ tử Đan tông ở đây phẫn nộ.

- Hừ! Nói mạnh miệng cái gì. Ta thấy nàng thậm chí còn không lĩnh ngộ nổi năm mươi khối!

- Đúng vậy. Còn chưa xông vào, mà đã dám ở đây nói bậy.

- Không cho phép ngươi xem thường tiền bối Đan tông ta như vậy!

Lời Độc Cô Niệm nói xem như đã chọc giận nhiều người. Trong lúc nhất thời, rất nhiều đệ tử thượng đẳng đều mở miệng chỉ trích Độc Cô Niệm.

Độc Cô Niệm lại không sợ bọn họ, vẻ mặt đầy khinh thường. Toàn bộ Đan tông, ngoại trừ Phương Lâm ra, ai cũng không được nàng để vào trong mắt.

- Ầm ĩ!

Đúng lúc này, bà lão một mắt ngồi khoanh chân ở trên cái cây già bỗng nhiên quát một tiếng. Những đệ tử thượng đẳng kia lập tức lại ngậm miệng. Ai nấy đều câm như hến, không dám nói gì nữa.

Phương Lâm liếc mắt nhìn bà lão này. Người này vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, giống như một bức tượng đá.

Phương Lâm nhìn không thấu được tu vi của bà lão một mắt này. Hắn cũng không dám đi tùy ý điều tra. Người có thể trông coi địa phương quan trọng giống như Đan Lâm Thạch Bi này, tu vi chắc chắn sẽ không yếu.

Bên ngoài động cổ tạm thời trở nên yên tĩnh. Không ít đệ tử thượng đẳng đều nhìn chằm chằm vào con số phía sau cái tên của Cổ Hàn Sơn, có thêm vài phần chờ mong và khẩn trương.

Phương Lâm cũng đang chờ xem Cổ Hàn Sơn có thể lại lĩnh ngộ thêm một tấm bia đá nữa hay không.

Bọn họ chờ gần một canh giờ, con số này trước sau vẫn không biến thành tám mươi hai. Cũng đúng lúc này, bên trong động đá có một bóng người đi tới.

Đây là lần đầu tiên Phương Lâm nhìn thấy Cổ Hàn Sơn. Hắn thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi, hoàn toàn không có vẻ gì của người trẻ tuổi non nớt. Trên cằm hắn còn để râu, có vẻ tương đối thành thục. Khuôn mặt hắn đầy nghị lực, giống như đao gọt rìu đục, hai mắt càng thâm thúy có thần, mơ hồ có vẻ sắc bén lóe lên.

Ấn tượng đầu tiên, Phương Lâm đã cảm thấy người này và Cổ Đạo Phong quả thật có vài phần tương tự. Nhất là đôi mắt kia, quả thực chính là trong một khuôn mẫu khắc ra, hoàn toàn giống nhau như đúc.

Chỉ có điều so với Cổ Đạo Phong, Cổ Hàn Sơn này có vẻ càng dương cương hơn, có thể dùng bộc lộ tài năng để hình dung.

Mà Cổ Đạo Phong lại không phải như vậy. Hắn có vẻ nội liễm trầm ổn hơn.

Cho dù đây là lần đầu tiên Phương Lâm nhìn thấy hắn, nhưng không cần phải nói cũng biết người này chính là Cổ Hàn Sơn.

Cổ Hàn Sơn đi ra khỏi động cổ. Hắn cũng nhìn thấy được Phương Lâm. Hắn cũng đã sớm quen thuộc Phương Lâm đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.

- Cổ sư huynh đi ra!

- Cổ sư huynh thật giỏi!

- Trong thời gian ngắn nữa, cổ sư huynh khẳng định lại lĩnh ngộ thêm một tấm bia đá.

Cổ Hàn Sơn vừa đi ra, nhất thời lại có không ít đệ tử thượng đẳng xông tới, các loại lời tán dương khen tặng như vậy không ngừng vang lên bên tai.

Chỉ có điều, khi những đệ tử thượng đẳng này đối mặt với Cổ Hàn Sơn, rõ ràng có tồn tại sự kính nể, e sợ. Những lời ca ngợi kia không giống như là lời nói thật lòng, ngược lại càng giống với cố ý đón ý nói hùa.

Khuôn mặt Cổ Hàn Sơn lạnh lùng cao ngạo, hoàn toàn không để ý tới những lời khen tặng của đám đệ tử thượng đẳng. Ánh mắt hắn vẫn luôn tập trung ở trên người Phương Lâm.

Đó là một loại ánh mắt muồn dò xét thật kỹ, mang theo sự cao cao tại thượng, giống như Cổ Hàn Sơn hắn từ khi sinh ra đã cao hơn Phương Lâm một bậc.

- Phương Lâm.

Cổ Hàn Sơn mở miệng gọi tên của Phương Lâm trước.

Phương Lâm mỉm cười, ôm quyền hành lễ:

- Xin hỏi tôn tính đại danh của vị sư huynh này?

Biết rõ còn hỏi!

Cổ Hàn Sơn không lưu tâm, nhếch miệng lên:

- Ngươi hẳn đã biết tên của ta, cần gì hỏi lại.

Phương Lâm cười hì hì:

- Bộ dạng của sư huynh quá giống thủ tọa. Nhưng ta chưa từng nghe nói thủ tọa có nhi tử nối dõi. Chẳng lẽ sư huynh là con riêng của thủ tọa?

Phương Lâm nói xong, còn lấy vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cổ Hàn Sơn.

Cổ Hàn Sơn nhất thời không nhịn được, trên mặt chợt lộ ra vẻ giận dữ. Các đệ tử thượng đẳng khác đều chắt lưỡi không dừng, sắc mặt cực kỳ hoảng sợ nhìn Phương Lâm.

Người này không phải bị ngốc chứ? Làm sao dám nói bậy như thế?

- Phương Lâm, miệng nên sạch sẽ chút, nên hiểu rõ ràng thân phận của chính ngươi đi!

Cổ Hàn Sơn lớn tiếng quát tháo.

Phương Lâm bĩu môi, nói:

- Ta đương nhiên biết rõ thân phận của mình, luyện đan sư nhị đỉnh của Đan Minh.

Phương Lâm nói xong, lại chỉ vào huy hiệu ở ngực của Cổ Hàn Sơn:

- Ngươi không phải cũng giống như ta sao?