Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 199: Ngươi cũng biết - đan thánh cung?




Trong lúc Phương Lâm hoảng hốt tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở bên trong một hang đá u ám. Xung quanh đều là đá núi cứng rắn lạnh như băng, không gian nhỏ hẹp tăng thêm vài phần áp lực.

Phương Lâm cảm giác được lục phủ ngũ tạng của mình dường như đều dịch chuyển. Toàn thân trên dưới không có một chỗ nào không đau, chỉ có điều hình như cũng không bị thương.

Nằm úp sấp trên mặt đất một hồi, Phương Lâm mới chậm rãi đứng lên, trên mặt đầy vẻ cảnh giác.

- Ngươi là người thứ năm tới được chỗ này.

Trong giây lát, một âm thanh khiến cho người ta sởn tóc gáy đột ngột vang lên. Phương Lâm bị dọa cho giật mình, lập tức xoay người lại.

- Ngươi là ai? Ta đang ở chỗ nào?

Phương Lâm nhìn về phía sau. Trong lúc mơ hồ hắn dường như nhìn thấy được một bóng dáng, chỉ có điều lại nhìn không được rõ lắm, dường như có một tầng sương mù dày đặc bao phủ.

- Trước khi trả lời mấy vấn đề này của ngươi, ta muốn hỏi ngươi một vài chuyện trước đã.

Âm thanh này lại một lần nữa vang lên. Lần này Phương Lâm nghe tương đối cẩn thận. Dường như đó là giọng nói của một nữ tử.

Trong lòng Phương Lâm đầy nghi ngờ, trong đầu cũng có phần hỗn loạn. Tất cả những điều này phát sinh quá đột ngột. Trong lúc nhất thời hắn không tìm ra được manh mối.

- Ta rất hiếu kỳ, ngươi rốt cuộc là ai?

Giọng nói của nữ tử kia vang lên, có thêm vài phần kinh ngạc.

Trái tim Phương Lâm cũng trấn tĩnh lại. Giọng nói của nữ tử này hình như không có ác ý gì với mình. Hơn nữa nếu như nàng muốn làm hại mình, trong lúc mình hôn mê, nàng có thể động thủ, không cần thiết phải chờ tới lúc mình tỉnh lại, nói thừa với mình như vậy.

Hơn nữa nghe câu nói đầu tiên của nàng, mình là người thứ năm tới chỗ này? Vậy bốn người trước chẳng lẽ chính là bốn thánh Đan tông trước kia?

- Ta chẳng qua là một đệ tử bình thường của Đan tông mà thôi, không phải là nhân vật gì lớn. Ngược lại, tiền bối ngài thần bí như vậy, vừa rồi thực sự khiến cho vãn bối hết sức tò mò.

Phương Lâm nói.

Lúc nói lời này, Phương Lâm cũng âm thầm thi triển Nhập Vi Kim Đồng, muốn xem thử người nói chuyện trong bóng tối phía trước rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Chỉ có điều lần này Nhập Vi Kim Đồng của Phương Lâm lại mất hiệu lực. Cho dù trong mắt của hắn có ánh sáng màu vàng chớp động, hắn vẫn không nhìn thấy rõ ràng bóng người ở trong bóng tối kia rốt cuộc là thế nào.

- Không cần uổng phí sức lực làm gì. Ngươi không nhìn thấy được ta, cũng không có bất kỳ người nào có thể nhìn thấy được ta.

Nữ tử trong bóng tối thản nhiên nói. Trong giọng nói của nàng có thêm vài phần tự giễu và cô đơn.

Ánh sáng màu vàng trong mắt Phương Lâm thu lại. Hắn cũng không lại đi lãng phí sức lực của mình nữa.

- Tiền bối, ngươi đã nói ta là người thứ năm đi vào nơi này. Vậy bốn người tới trước ta có phải là bốn thánh Đan tông hay không?

Phương Lâm mở miệng hỏi.

Nữ tử kia nói:

- Bốn người kia đã là chuyện rất lâu trước đây. Hiện tại các ngươi gọi bọn họ là bốn thánh sao?

Phương Lâm ừ một tiếng, nói:

- Bốn thánh tiền bối là luyện đan sư kiệt xuất nhất của Đan tông ta, được vô số hậu bối của Tử Hà tông ta kính trọng ngưỡng mộ.

Khi nói những lời này, trong lòng Phương Lâm đặc biệt chán ngán. Mình dù gì cũng là Đan Tôn. Bốn thánh Đan tông này thì tính là cái gì chứ?

Nữ tử im lặng một lát, nói:

- Ta liếc mắt liền có thể nhìn thấu được bốn người bọn họ. Chỉ có ngươi, ta lại nhìn không thấu.

Phương Lâm âm thầm nói, nếu như ngươi nhìn thấu được ta, vậy ta còn sống hay không.

- Ngươi và bốn người bọn họ không giống nhau. Ta có thể cảm nhận được ngươi vô cùng cường đại, cường đại đến mức khiến ta cảm thấy khủng hoảng. Trên người ngươi có một lực lượng.

Giọng nói nữ tử đột nhiên cất cao, giống như bị kinh hãi, lại giống như có thêm vài phần kích động.

Vẻ tươi cười trên mặt Phương Lâm thu lại, không thấy nữa. Hắn lặng lẽ đứng lên, thay vào đó lại một vẻ lãnh đạm thản nhiên.

- Ngươi đã nhìn ra?

Giọng điệu của Phương Lâm đặc biệt lạnh lùng. Từ khi hắn sống lại tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên hắn lấy giọng điệu lạnh như băng như vậy nói chuyện với người khác.

Giọng nói của nữ tử kia có vẻ có phần dao động:

- Ta chỉ có thể cảm giác được bên trong thân thể của ngươi che giấu tồn tại cường đại nào đó. Nhưng cuối cùng là cái gì, ta lại không nhìn ra.

Trong mắt Phương Lâm hiện lên vài phần u ám lạnh lẽo, trong miệng nói:

- Đã như vậy, ngươi còn dám mạnh mẽ dẫn ta đến nơi đây? Ngươi không sợ ta sẽ gây bất lợi cho ngươi sao?

Lúc nói lời này, trong lòng Phương Lâm thầm cười gượng. Bây giờ có thể nói mình là rồng bơi trong nước cạn, cái gì cũng yếu. Thứ duy nhất cường đại, sợ rằng chỉ có hồn phách của mình.

Dù sao, kiếp trước mình chính là Đan Tôn, tu vi thông thiên triệt địa. Hiện tại sau khi sống lại, thứ giống như trước đây cũng chỉ có hồn phách của mình.

Nữ tử nói:

- Ngươi chắc hẳn hiểu rõ, ta không có ác ý gì với ngươi. Ta dẫn ngươi đến nơi đây, là do hiếu kỳ về ngươi, cũng hi vọng có thể cùng ngươi làm một giao dịch.

- A? Ta dựa vào cái gì phải giao dịch với ngươi?

Phương Lâm cười lạnh hỏi.

-...

Nữ tử im lặng một hồi, hình như không ngờ rằng Phương Lâm sẽ nói như vậy.

Người này không làm theo lệ thường. Không phải ngươi nên hỏi ta là giao dịch gì sao?

Phương Lâm mới không hiếu kỳ về nội dung giao dịch là cái gì. Hắn vẫn luôn cảm thấy kiêng kỵ về tồn tại ẩn náu trong bóng tối này. Cho dù đối phương biểu thị không có ác ý gì, nhưng Phương Lâm lại không ngốc. Hắn làm sao có thể dễ dàng tin tưởng được?

Hơn nữa, nữ nhân này xuất hiện ở nơi quỷ quái này, cũng không nói mình là ai. Nàng tất nhiên không phải là nhân vật tầm thường. Hắn nhất định phải đề phòng ba phần.

- Ta có thể đưa cho ngươi một bảo vật, hoặc truyền thụ ngươi một môn kỳ công. Ngươi phải đáp ứng ta, một ngày kia, ngươi phải hủy diệt động cổ này, thả ta ra ngoài.

Nữ tử nói.

Phương Lâm nghe vậy, khẽ nhíu mày. Xem ra nữ nhân này bị trấn áp ở đây, hơn nữa hình như đã không ít năm. Chí ít ở thời điểm bốn thánh Đan tông quật khởi, nữ nhân này đã bị trấn áp ở đây.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Phương Lâm lạnh giọng hỏi.

Nữ tử yếu ớt thở dài, lại không trả lời.

Phương Lâm thấy vậy, cũng hừ một tiếng:

- Nếu ngươi bị người ta trấn áp tại này, ta nghĩ ngươi tất nhiên là kẻ hung ác nào đó. Thả ngươi ra ngoài, sợ rằng sẽ gây họa một phương.

- Ngươi đáp ứng cũng được, không đáp ứng cũng được. Từ khi ngươi đi tới nơi này, ngươi đã ở trong sự khống chế của ta. Ta lưu lại ở trong cơ thể của ngươi ấn ký của riêng ta. Cho dù ngươi trở lại bên ngoài, ta cũng có thể thăm dò từng hành động cử chỉ của ngươi. Đồng thời, tính mạng của ngươi đã ở trong một ý niệm của ta.

Nữ tử vô cùng bình thản nói.

Phương Lâm nghe vậy, nhất thời nổi trận lôi đình. Kẻ đáng chết này quả nhiên không là người tốt lành gì.

- Ngươi không sợ, ta sẽ lập tức giết chết ngươi sao?

Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.

Nữ tử cười ha hả:

- Nếu như ngươi có thể giết chết ta, cũng có thể khiến cho ta được giải thoát. Chỉ là ngươi giết chết được ta sao? Sợ rằng ngay cả ta ở nơi nào, ngươi cũng không biết đi?

Phương Lâm im lặng. Hiện tại hắn chính là một con cọp giấy mà thôi. Người ta căn bản cũng không sợ ngươi, ngươi cũng không làm gì được người ta.

- Ta cảm thấy chúng ta có thể nói chuyện giao dịch.

Phương Lâm bỗng nhiên cười đùa cợt nhả nói.

Ôi, Phương Lâm suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mình thật khổ. Đây là chỗ đáng thương của người yếu. Đánh cũng đánh không lại người ta, ngay cả mạng nhỏ cũng bị đối phương khống chế.

Thật đúng với câu nói người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

- Ngươi có từng nghe nói qua - Đan Thánh cung?

Bỗng nhiên, nữ tử kia nói hỏi thăm.

Mà nàng hỏi ra vấn đề này, nhất thời khiến da đầu của Phương Lâm chợt nổ tung. Trong giây lát hắn nhìn chằm chằm vào một mảnh tối tăm phía trước này.