Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 212: Lễ gặp mặt




Lão nhân giống cây gậy trúc trợn mắt với những người đứng ra phản đối, quát:

- Làm gì vậy? Có chuyện của các ngươi sao? Tất cả đều đi qua chỗ nào mát mẻ chờ đi! Lại nói linh tinh, cẩn thận ta tát cho các ngươi một phát đấy!

Thấy lão nhân gầy như gậy trúc này hung hãn như vậy, những người phản đối nhất thời lại co đầu rụt cổ. Ai nấy đều cúi đầu, giả vờ bộ dạng cái gì cũng không biết.

Cho dù là Kim lão dẫn đầu đám người đó, sắc mặt hắn cũng đỏ lên. Bị lão nhân giống cây gậy trúc hét mắng như thế, hắn cũng có phần không vững tin.

- Họ Kim, ngươi có phải có ý kiến gì hay không? Có cần chúng ta ra ngoài nói chuyện riêng hay không?

Lão nhân giống cây gậy trúc nhìn chằm chằm vào Kim lão này, vẻ mặt cười xấu xa nói.

Kim lão nhất thời cảm giác được phía sau lưng chợt ớn lạnh. Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói:

- Tiễn thái thượng nói gì vậy. Ta làm sao có thể có ý kiến gì?

Mọi người khinh bỉ Kim lão một hồi. Vừa rồi, ngươi kêu lên hung hăng nhất. Bây giờ bị Tiền thái thượng mắng một tiếng, ngươi lại lập tức đổi mặt.

Tiền thái thượng này đắc ý hừ một tiếng. Hắn nhìn lại Phương Lâm, càng nhìn càng cảm thấy thoả mãn. Có một đệ tử thiên tài như vậy, hắn làm sư phụ trên mặt cũng rất có ánh sáng.

- Tông chủ, lão phu đề nghị như vậy cũng không tệ lắm phải không?

Tiền thái thượng nhìn về phía Hàn Lạc Vân hỏi.

Hàn Lạc Vân dở khóc dở cười. Nhìn ý tứ này của Tiền thái thượng, hình như quyết tâm muốn thu Phương Lâm làm đệ tử. Trong lòng Hàn Lạc Vân cũng rất muốn nhận lấy Phương Lâm. Chỉ có điều đồng thời bái hai người làm sư phụ, từ khi Tử Hà tông sáng lập tới nay, thật sự chưa từng có chuyện này.

- Phụ thân, nếu Phương Lâm ở trên hai phương diện võ đạo và đan đạo đều có thiên phú hơn người, vậy dĩ nhiên là phải nắm chặt cả hai. Tiền thái thượng có thể chỉ điểm Phương Lâm ở trên phương diện đan đạo. Phụ thân lại có thể giáo dục Phương Lâm ở trên phương diện võ đạo, hai bút cùng vẽ, phương diện nào cũng không làm lỡ.

Hàn Ngâm Nguyệt ở bên cạnh nói giúp.

Tuy rằng suy nghĩ của Phương Lâm và Hàn Ngâm Nguyệt có phần không khớp, nhưng bái hai người làm lão sư hình như cũng vô cùng tốt. Nàng tất nhiên phải giúp Phương Lâm thúc đẩy chuyện này.

Hàn Lạc Vân suy nghĩ một lát.

Mặc dù không có tiền lệ, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, hình như không có gì không ổn, trái lại có rất nhiều lợi ích.

Ngay lập tức, Hàn Lạc Vân lộ ra vẻ tươi cười:

- Đã như vậy, bản tọa lại đồng ý. Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử của bản tọa cùng Tiền thái thượng.

Nghe thấy hắn vậy, Tiền thái thượng cũng mỉm cười, có vẻ thoả mãn.

Phương Lâm lại lập tức khom lưng ôm quyền, hành lễ đệ tử về phía Hàn Lạc Vân và Tiền thái thượng.

Mọi người ở đây nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thần sắc tất cả đều hoảng hốt. Không ngờ ý nghĩ không đáng tin cậy như vậy lại thật sự thành công.

Không ít người nhìn Phương Lâm, trong lòng âm thầm chấn động kinh ngạc.

Tiểu tử này quá giỏi, có thể nói là một bước lên trời. Có được thân phận của đệ tử chân truyền Tử Hà không nói, còn bái lạy Tiền thái thượng và tông chủ Hàn Lạc Vân làm sư phụ. Đây chính là hai ngọn núi dựa lớn. Chỉ cần hai vị này không ngã, Phương Lâm này ở trong Tử Hà tông, lại giống như thái tử gia.

Không nói đến tông chủ Hàn Lạc Vân, chỉ riêng bản thân Tiền thái thượng này chính là lão tiền bối có bối phận cực cao trong Tử Hà tông, đã từng nắm giữ Đan tông hơn mười năm. Ở trong Đan tông, hắn có uy vọng không gì sánh kịp. Chỉ cần hắn vung cánh tay, hô lên, lập tức sẽ có rất nhiều trưởng lão Đan tông đứng ở sau lưng hắn.

Cho dù Cổ Đạo Phong đảm nhiệm vị trí thủ tọa, khi nhìn thấy Tiền thái thượng, hắn cũng phải cung kính khom lưng hành lễ, tôn kính gọi một tiếng tiền bối.

Nói hoàn toàn không khoa trương chút nào, cho dù Tiền thái thượng tát một cái vào trên mặt Cổ Đạo Phong, Cổ Đạo Phong cũng phải giữ dáng vẻ tươi cười, một tiếng cũng không dám kêu.

Toàn bộ Tử Hà tông, ngoại trừ tông chủ Hàn Lạc Vân ra, người có thể có địa vị so sánh được với Tiền thái thượng, cũng chỉ có mấy vị lão quái khác.

Kim lão này âm thầm nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, trong lòng vừa giận vừa hận, còn có mấy phần bất lực.

Hắn là sư tôn của Cổ Đạo Phong, thủ tọa Đan tông đời trước, cũng là chỗ dựa vững chắc phía sau Cổ Đạo Phong.

Cũng chính là có tầng quan hệ này, Kim lão mới nhìn Phương Lâm đặc biệt không vừa mắt, giống như muốn diệt trừ.

Nhưng lúc này, trong lòng Kim lão lại thầm mắng phụ tử Cổ gia. Không ngờ bọn họ lại vô dụng như vậy. Trơ mắt nhìn Phương Lâm trưởng thành lên như vậy. Đến trình độ này, bọn họ lại muốn đối phó với Phương Lâm, gần như là chuyện không thể nào làm được.

Một khi ra tay làm ra chuyện gì mờ ám, căn bản không có khả năng giấu giếm được mắt của Hàn Lạc Vân và Tiền thái thượng. Đến lúc đó hai vị phật lớn này truy cứu tới, ngay cả hắn cũng sẽ chịu không nổi.

Kim lão rất phiền muộn. Nếu sớm biết rằng phụ tử Cổ gia phế vật như thế, hắn đáng lẽ phải sớm tự mình ra tay. Dựa vào thực lực trong tay hắn, muốn nghiền chết Phương Lâm còn chưa trưởng thành, có thể nói là dễ dàng như trở bàn tay.

Nhưng bây giờ tất cả đều đã muộn. Sau khi Phương Lâm thành tựu, tìm được hai ngọn núi dựa lớn, một lần bay lên trời, đã cao quý không thể nói. Kim lão hắn đã hạ quyết tâm, trước mắt, hắn tuyệt đối không thể làm gì Phương Lâm.

Thậm chí hắn sẽ dặn dò phụ tử Cổ gia đừng có mê muội đầu óc, trêu chọc Phương Lâm vào lúc này. Bằng không hắn sẽ hoàn toàn không do dự buông tha hai phụ tử bọn họ.

Cổ Đạo Phong đang bế quan lại nhận được tin tức và cảnh cáo đến từ Kim lão. Vừa biết được Phương Lâm bái lạy hai người tông chủ Hàn Lạc Vân và Tiền thái thượng làm lão sư, hắn lại phun tới một ngụm máu tươi, trực tiếp ngất đi.

- Đồ nhi tốt, tới đây tới đây. Lão sư cho ngươi một phần quà gặp mặt.

Tiền thái thượng càng nhìn Phương Lâm càng thích. Hắn vỗ nhẹ vào vai Phương Lâm, sau đó lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một vật.

Phương Lâm vừa nhìn, nhất thời mắt nhìn chằm chằm vào thứ trong tay của Tiền thái thượng, tròng mắt cũng không chuyển động nổi.

- Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi này. Không phải chỉ là một gốc dược liệu cổ thôi sao?

Tiền thái thượng hừ một tiếng, sau đó không nói lời gì nhét một gốc cây dược liệu cổ này vào trong tay Phương Lâm.

- Tiền lão đầu, ngươi thật hào phóng. Đây chính là Kỳ Lân thảo. Ngươi tốn hơn nửa đời người mới tìm được một gốc như thế. Giờ ngươi lại tặng cho người như thế không đau lòng sao?

Hồ lão mập mạp đứng ở một bên, trêu ghẹo nói.

Lão già đầu hói này cũng lạnh lùng mở miệng:

- Hồ lão quái, Tiền lão đầu người ta chính là giàu đến chảy mỡ. Ngươi đừng thấy bình thường hắn keo kiệt, có thể vắt cổ chày ra nước, nhưng dược liệu cổ, bảo vật chính là rất nhiều.

Tiền thái thượng hừ hừ hai tiếng, bộ dạng mũi hướng lên trời, khinh thường nói:

- Không phải chỉ là một gốc cây Kỳ Lân thảo thôi sao? Có vấn đề gì lớn chứ? Hơn nữa, đây là cho đồ đệ bảo bối của ta, cũng không phải là cho người ngoài.

Phương Lâm nhìn Kỳ Lân thảo trong tay mình, âm thầm tán thưởng. Đúng là một gốc cây dược liệu cổ tốt, dược tính mãnh liệt. Hiển nhiên bình thường nó được bảo tồn vô cùng tốt. Hơn nữa căn cứ vào phán đoán của Phương Lâm, sợ rằng Kỳ Lân thảo này chí ít phải chín trăm năm.

- Đáng tiếc, còn thiếu một trăm năm liền có thể kết ra Kỳ Lân quả.

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ. Vẫn còn có phần chưa đủ.

Chỉ có điều ăn ngay nói thật, một gốc Kỳ Lân thảo này khiến Phương Lâm quả thật rất kích động. Có một gốc cây dược liệu cổ như vậy, hắn có thể làm được rất nhiều chuyện.

- Đa tạ sư tôn!

Phương Lâm vội vàng biểu thị cảm ơn Tiền thái thượng.

Tiền thái thượng gật đầu, sau đó nhìn về phía Hàn Lạc Vân, trên mặt cười hì hì:

- Tông chủ, làm sư phụ cũng không thể quá keo kiệt.

Vẻ mặt Hàn Lạc Vân bất đắc dĩ. Tiền Thái thượng này thật đúng quá giỏi. Hắn lại có thể đưa ra một phần quà lớn như vậy cho Phương Lâm. Điều này làm cho hắn không thể không biểu hiện gì.

- Khụ khụ, Phương Lâm, Tiền thái thượng ra tay hào phóng, bản tọa thật sự không thể so sánh được. Ta sẽ đưa cho ngươi một món đồ chơi nhỏ.

Hàn Lạc Vân nói xong, tiện tay ném ra một vật.

Mà Hàn Ngâm Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy đồ Hàn Lạc Vân ném ra, nhất thời thần sắc của nàng biến đổi, lộ vẻ khiếp sợ.